MS. CHATTERBOX – CÔ NƯƠNG ĐỪNG KHÓC

Đến gần Tết, căn nhà cũ của Lư Mễ đã được làm lại theo thiết kế của Đồ Minh. Cô tranh thủ giờ nghỉ trưa về xem chút, thấy ông Hai đang ngồi trước cửa trông coi công việc. Trong túi ông có mang theo một chiếc máy nghe nhạc, đang nghe hài kịch của Hầu Bảo Lâm.

“Ông Hai, cháu đã bảo là ông đừng ngồi đây trông coi suốt rồi mà. Trong này toàn là bụi!” Dạo này Lư Mễ và Đồ Minh đều bận, ông Hai tình nguyện cùng Lư Quốc Khánh thay phiên nhau giám sát việc sửa nhà. Lư Quốc Khánh cách ngày mới đến một lần, còn ông Hai thì mang theo chìa khóa ngồi đây hàng ngày.

“Ông ngồi ngoài cửa mà, bụi đâu đến được?” Ông chắp tay sau lưng đi dạo trong nhà, nói với Lư Mễ: “Thằng Tiểu Lý làm việc được lắm, lại còn hay nói chuyện với ông nữa.” Tiểu Lý là đội trưởng thi công, tính tình rất dễ mến.

“Căn phòng trẻ em đã sửa xong theo yêu cầu rồi.” Tiểu Lý nói với Lư Mễ.

“Phòng gì cơ?” Lư Mễ tưởng mình nghe nhầm.

“Phòng trẻ em.”

Lư Mễ không nhớ trên bản thiết kế của Đồ Minh có ghi phòng trẻ em, cô bèn hỏi Tiểu Lý: “Hình như là không có phòng trẻ em mà nhỉ?”

“Anh Đồ bảo bây giờ chưa có nhưng sau này có thể sẽ có. Dặn tôi làm theo tiêu chuẩn phòng trẻ em.”

“Ồ ồ.”

Lư Mễ đáp lại vài tiếng, xem nhà xong rồi đưa cho ông Hai một tấm thẻ thành viên: “Nhà hàng Halal ngay đầu phố ấy, cháu làm thẻ rồi. Ông không muốn nấu ăn thì cứ ra đó quẹt thẻ là được.”

“Cho tiền ông mày đấy à?” Ông cầm thẻ rất dứt khoát: “Được rồi!”

Ông Hai nhận rất nhanh, vì nếu không nhận thì chắc chắn Lư Mễ sẽ bảo ông phiền phức.

“Cháu đi đây! Trời lạnh đó, ông ra ngoài ít thôi!”

Lư Mễ dặn dò xong rồi về công ty. Nhớ đến chuyện phòng trẻ em, cô càng khẳng định Đồ Minh không chỉ nói đùa.

Lúc vào nhà vệ sinh gặp Tracy, cô chợt hỏi: “Sinh con có đau không?”

Tracy đã quá quen với các tình huống bất ngờ, chị đáp rất tự nhiên: “Tùy người, nhưng chắc chắn là không thể không đau.” Sau đó nói tiếp: “Xuống dưới mua cà phê không?”

“Mua chứ.”

Hai người mua cà phê xong rồi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Đồng nghiệp đi ngang qua nhìn thấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên, tưởng rằng Tracy đang nói chuyện sa thải Lư Mễ!

“Đã kết hôn chưa mà tò mò về chuyện sinh con rồi?” Tracy trêu cô.

“Em chỉ hỏi chơi vậy thôi.”

Tracy cười: “Nói thế này đi, quan trọng là sinh con với ai. Nếu là với Will thì…” Tracy nói chậm lại, để Lư Mễ có thời gian suy nghĩ: “Chắc chắn cậu ấy sẽ là một người cha tốt.”



“Ba của đứa bé chưa chắc là ổng đâu. Lỡ em có con với người khác thì sao?”

“Thì em phải suy nghĩ lại cho thật kỹ đấy.”

“Sao thế? Will mua chuộc chị hả? Chị là Tracy đấy! Sao lại bị ổng mua chuộc được vậy?”

Tracy lắc đầu: “Không, chị đang nói rất nghiêm túc. Em có nhận ra là sau khi sinh con, có một khoảng thời gian chị đã rất khốn khổ không?”

“Em không nhận ra, em luôn nghĩ chị là một người chuyện gì cũng giải quyết được.”

“Không đâu. Sau sinh thân hình thay đổi, suốt ngày mặc áo ngực cho con bú, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng cho nó bú, nào là mất ngủ, lo âu, rất khó chịu. Nếu chồng em có ích thì những nỗi khổ này sẽ giảm bớt. Nhưng nếu chồng em chẳng ra gì thì những nỗi khổ ấy sẽ nhân đôi. Vậy nên chị mới nói phải xem ba của đứa trẻ là ai.”

Lư Mễ hơi ngạc nhiên khi Tracy lại kể chuyện này với cô. Trong lòng cô, Tracy luôn là một nữ vương, mà nữ vương thì không có chuyện gì là không thể giải quyết được, kể cả chuyện con cái.

“Còn nếu em muốn lấy con bỏ cha thì tùy em thôi.”

“Đừng đừng.” Lư Mễ đầu hàng: “Em còn chưa kết hôn mà! Nghĩ tới chuyện này thì xa quá. Chỉ là hôm nay em về xem sửa nhà, người thợ bảo Will đã để lại một căn phòng thiết kế theo tiêu chuẩn phòng trẻ em. Em sắp bị dọa chết rồi.”

“Will đúng là muốn có con đấy.” Tracy khẳng định: “Có lần họp video, con chị nó phá bĩnh, cậu ấy đã chủ động nói chuyện với nó một lúc. Cậu ấy còn nói: Trẻ con đáng yêu quá. Tôi bây giờ đang tràn ngập tình yêu của một người cha rồi đây.”

“Nhưng ổng chưa từng nói với em về chuyện đó.” Lư Mễ nói. Đồ Minh rất ít khi đề cập đến chuyện con cái, thậm chí chuyện kết hôn cũng không mấy khi nhắc đến. Lư Mễ không hiểu anh đang toan tính điều gì.

“Không nhắc đến có thể là vì em có biểu hiện chống đối? Chị hiểu Will, cậu ấy không thích ép buộc người khác. Có lẽ đây cũng là vấn đề giữa hai người. Em luôn là người kiểm soát các vấn đề lớn trong mối quan hệ, cậu ấy không có ý kiến gì. Nhưng nếu lâu dài, nhu cầu tình cảm của cậu ấy không được đáp ứng, cậu ấy sẽ ngày càng xa cách với em.” Tracy uống hết ly cà phê: “Nhìn chị mà rút kinh nghiệm đi, Lumi.”

Lời của Tracy khiến Lư Mễ suy nghĩ rất nhiều.

Cô hỏi Thượng Chi Đào: “Em có thấy chị lấn lướt quá không? Ý là trong mối quan hệ với Đồ Minh ấy.”

“Người ngoài nhìn vào thì có vẻ là lấn lướt đó, nhưng Will thì chưa chắc nghĩ vậy đâu! Hay chị thử hỏi anh ấy xem. Anh ấy thích thì tốt thôi.”

“Ổng không nói tức là ổng thích, chị không hỏi!” Lư Mễ mạnh miệng.

Trước khi đi ngủ, cô lại nhớ tới lời của Tracy, nằm trằn trọc trên giường.

Có rất nhiều chuyện Đồ Minh chỉ nói một lần, thấy cô không thích thì anh sẽ không nói nữa, chờ cô tự thay đổi chủ kiến.

“Anh có thấy em lấn lướt anh quá không?” Lư Mễ gọi cho Đồ Minh.

“Không thấy.”

“?”

“Em cứ lấn lướt kiểu của em, anh có cách trị em. Anh trị được em thì sự lấn lướt đó cũng chẳng còn là lấn lướt nữa. Em có thể hiểu đây chính là cách chúng ta hòa hợp với nhau.”

“Một người muốn đánh, một người chịu bị đánh ấy gì!” Lư Mễ tổng kết.

“Em hiểu như thế… cũng đúng.” Nhất thời Đồ Minh cũng không biết phải giải thích sao cho rõ, nên đành bỏ qua.

Lư Mễ không hỏi Đồ Minh về chuyện phòng trẻ em. Hôm sau, sau khi ra khỏi công ty của Vương Kết Tư, cô đi thẳng đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Khi nhận được kết quả, thấy mình hoàn toàn khỏe mạnh, mà hôm đó lại đúng vào thời kỳ rụng trứng, bác sĩ cầm tấm phim lên, nói với cô: “Sức khỏe của cô rất tốt, nhìn trứng này đi, chất lượng cao đấy.”

Ra khỏi bệnh viện, Lư Mễ bỗng cảm thấy vui vẻ lạ thường, cô gọi cho Thượng Chi Đào và nói: “Mày nhìn chị mày xem, đúng là cái gì cũng tốt, đến cả trứng của chị mà cũng vừa to vừa tròn nữa nè.”

Ở đầu dây bên kia, Thượng Chi Đào cười không thở nổi: “Cười điên luôn, đến cả chuyện trứng vừa to vừa tròn mà cũng làm chị tự hào được!”

“Chị nói nhảm đấy! Sức khỏe của chị vô cùng tốt! Chị tự hào cái này cơ!” Lư Mễ cười khúc khích rồi nhét tờ kết quả vào túi.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Đồ Minh vẫn chưa về. Cô thay anh đi thăm ông bà ngoại. Trước khi đến, cô ghé qua chợ mua bạch tuộc, ốc móng tay, cua biển và cá thu, vì bà ngoại cứ nhắc đến Đại Liên với Đồ Minh.

Bà kể rằng khi Đồ Minh còn nhỏ, bà đã đi công tác ở Đại Liên. Đồ Minh khóc thổi nước mũi thành bong bóng, một bàn hải sản mà bà chưa kịp động đũa, lập tức quay về nhà ngay.

“Vậy là bà ngoại thèm hải sản, cháu biết rồi, để cháu đi mua.”

Lư Mễ xách một đống hải sản về, lúc đó cậu và mợ đã đi tắm suối nước nóng, trong nhà chỉ có ông bà ngoại. Lư Mễ ngồi nói chuyện với bà một lúc rồi xắn tay áo vào bếp, chuẩn bị nấu một bữa hải sản thịnh soạn cho bà.

Cá thu thì làm nhân bánh sủi cảo. Cá thu được làm sạch bụng, lột da, bỏ xương, băm nhuyễn thành thịt rồi trộn với hẹ và gia vị làm nhân bánh. Ông ngoại rửa tay giúp cô gói bánh, vừa gói vừa nói: “Thằng Xú Xú đúng là có phước, cháu nấu ăn có sắc có hương. Ông ngoại nhìn thôi cũng ngửi thấy mùi thơm rồi.”

“Đương nhiên rồi ạ!” Lư Mễ vui vẻ, nhe răng cười với ông ngoại.

Gói sủi cảo xong, nước trong nồi đang sôi, cô quay sang làm mấy món ăn. Bạch tuộc sốt, móng tay xào cay, cua biển hấp, thêm một bát canh trứng rong biển.

Mọi việc cô làm thoăn thoắt, nhanh nhẹn như chính con người cô vậy.

Khi vừa vớt sủi cảo ra thì Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương bước vào nhà.

Hai người bận làm việc tiện đường ghé qua, không ngờ gặp cả Lư Mễ ở đây, lại còn nấu nhiều món ăn như thế.

Bà ngoại khen Lư Mễ ngay trước mặt Dịch Vãn Thu: “Lư Mễ giỏi lắm, lại hiếu thảo nữa, biết mẹ thèm hải sản, mới sáng nó đã đến rồi.” Bà cắn một miếng sủi cảo, liên tục gật đầu: “Thơm quá! Sủi cảo của Lư Mễ làm thơm quá! Bà ngoại thích lắm!”

“Vất vả cho Lư Mễ rồi.” Đồ Yến Lương nói với cô: “Chắc mệt lắm nhỉ?”

“Không mệt ạ, bà ngoại thích là được.”

Kể từ khi Dịch Vãn Thu bước vào, bầu không khí đã trở nên khác hẳn. Dù mọi người đều cố gắng tìm đề tài để trò chuyện nhưng vẫn rất gượng gạo. Lư Mễ chỉ ngồi ăn mà không nói gì, ăn xong dọn dẹp rồi ra về.

Lư Mễ không thích thái độ của Dịch Vãn Thu, nhưng Đồ Yến Lương thì không tệ, ít nhất ông ấy cũng không đáng ghét. Nếu chỉ vì Dịch Vãn Thu, cô có thể chia tay với Đồ Minh bất cứ lúc nào.

Cuối năm nay có rất nhiều dự án và hoạt động, Đồ Minh và Lư Mễ đều ở những thành phố khác nhau, về Bắc Kinh rồi mà cũng chẳng có thời gian, cũng đã hơn nửa tháng rồi họ chưa gặp nhau.

“Tôi chỉ hỏi thôi, đừng có hiểu nhầm. Cô nói Will suốt ngày ở bên ngoài, hai người ít khi gặp nhau. Cô không lo lắng à?” Daisy hỏi Lư Mễ. Hai người hiện đang ở bên hồ Nhạn Tê, vì buổi họp thường niên của công ty năm nay sẽ được tổ chức ở đây, Lư Mễ và Daisy được cử đến để hỗ trợ Tracy.

“Ổng lo lắng cho tôi mới đúng chứ.” Lư Mễ ngồi phịch xuống ghế, nhìn về phía sân khấu.

“Có nhiều người thích Will lắm đấy, cô đừng có khinh địch!” Daisy lại bắt đầu buôn chuyện với Lư Mễ: “Cô còn nhớ khách hàng ở Lô Châu không? Bà sếp đó rất thích Will, hỏi tôi Will còn độc thân không.”

“Cô nói sao?”

“Tôi nói bạn gái của Will xinh đẹp lắm!”

“Ờ thì cô cũng đâu có nói dối.”

“Cô đừng đùa, tôi nói thật đó. Có nhiều người thích Will lắm, cô phải trông chừng cho kỹ.”

“Trông chừng thế nào? Lắp định vị? Điều tra 24/24 à? Yêu nhau mà như nuôi chó à? Chán! Nhanh đi làm việc đi!”

Lư Mễ không thích làm công việc liên quan đến buổi họp thường niên. Không biết sao mà mấy năm gần đây cứ giao việc này cho cô, cô sắp phát ngấy lên rồi. Năm nay thật sự không có ý tưởng nào hay ho, ngoài màn biểu diễn mở màn cố định, cuối cùng có một tiết mục “Một phút tự bộc lộ,” các lãnh đạo cấp cao sẽ tự tiết lộ bí mật của mình, đội ngũ của lãnh đạo nào có mức đề-xi-ben cao nhất ở hội trường thì sẽ nhận thưởng một trăm nghìn tệ, chia đều cho các thành viên trong đội.

“Kích thích đấy.” Tracy nói trong cuộc họp: “Lumi thật thông minh, cho tự bộc lộ chứ không phải bị vạch trần, có thể tránh được tổn thương lẫn nhau. Đồng thời còn có thể tăng cường sự hiểu biết của mọi người về nhau, rất vui.”

“Ý tưởng ngu ngốc.” Luke khinh thường: “Lumi đúng là càng ngày càng tệ, sức sáng tạo bây giờ nát chết đi được.”

“Luke chuẩn bị bộc lộ gì vậy?” Tracy hỏi Luke: “Đừng có nói về giới tính, mọi người đều biết cả rồi.”

Luke hừ một tiếng: “Tan họp đi.”

Tiết mục tự bộc lộ một phút quả thật đã khiến nhân viên của Lăng Mỹ Trung Quốc rất hào hứng. Có người lén hỏi Lư Mễ: “Có kịch bản không?”

“Nếu có kịch bản thì còn chơi làm gì nữa? Chán chết.”

“Lỡ nói dối thì sao? Làm sao phân biệt được?”

“Còn có sự giám sát lẫn nhau, người khác có thể vạch trần.”

“Ngầu thật!”

Trước giờ khai mạc, mọi người đều ở trong nhóm của mình cổ vũ cho sếp: [Cố lên sếp, chúng ta cần phải có một trăm nghìn tệ này.]

[Tiền không quan trọng, điều quan trọng là muốn hiểu sếp hơn.]

[Đừng coi chúng tôi là người ngoài, sếp cứ nói điều gì hấp dẫn vào nhé.]

[Người của Lăng Mỹ Trung Quốc cái gì cũng có thể chấp nhận được!]

Trong nhóm chat của phòng marketing cũng sôi nổi như vậy, mọi người đều khuyến khích Đồ Minh nói điều gì đó gây sốc.

Lư Mễ nói với Đồ Minh: [Anh có thể nói anh và Luke là một cặp, dù sao thì Luke cũng sẽ không phản bác đâu.]

[… Ý kiến khùng điên.]

Đồ Minh cũng chưa nghĩ ra sẽ nói gì, các sếp ở Lăng Mỹ đều có bí mật và tài năng riêng, chỉ xem họ muốn tự tiết lộ đến đâu mà thôi.

Các sếp của Lăng Mỹ ai nấy đều chất như nước cất.

Ở vòng cuối cùng, Luke bốc thăm đứng đầu tiên, Tracy đứng áp chót, còn Đồ Minh là người cuối cùng.

Rõ ràng Luke không muốn chơi nghiêm túc, anh ta nói với mấy sếp khác: “Nhân viên của tôi không thiếu tiền, nhường cho mấy người đấy.” Mọi người cười ồ lên, vỗ tay cho vị lãnh đạo phóng khoáng này, máy đo độ ồn bắt đầu hoạt động.

“Tôi không phải là Gay, hiện tại độc thân, theo chủ nghĩa không kết hôn, khả năng giường chiếu cũng ổn.” Rồi nhún vai: “Nhưng mấy người không có cơ hội đâu.”

Mọi người lại bật cười, những điều Luke nói đều là những gì mà họ thường bàn tán sau lưng anh ta, hôm nay Luke thẳng thắn nói ra như vậy thì mọi người mới biết hóa ra anh ta đã biết hết mọi chuyện.

“Tôi nói xong rồi đấy. Giờ ai muốn vạch trần thì xin mời.”

“Tóm lại tôi vẫn không biết anh có phải là Gay hay không.” Josh bật micro, chỉ để tạo thêm hiệu ứng trò chơi.

Hiệu ứng đúng như mong đợi, mọi người điên rồi.

Lần lượt từng người một, đến lượt Tracy, chị nói: “Tôi ly hôn rồi, bạn trai hiện tại nhỏ hơn tôi năm tuổi, cậu ấy rất đẹp trai, và chúng tôi sắp kết hôn rồi.” Đúng là quá chất, chị ấy biết rõ mọi người tò mò điều gì.

Quá kích thích!

Lư Mễ nhảy lên bàn huýt sáo, mọi người ngầm hiểu trò chơi kết thúc rồi. Vì người cuối cùng là Will, anh chưa từng có chuyện gì gây sốc, cũng không phải người thích tranh đấu như những người khác.

Đồ Minh đứng đó, nhìn Lư Mễ đang nhảy nhót trên bàn, cô phấn khích như một đứa trẻ, ánh mắt sáng rực lên, rõ là cô rất hăng hái với trò chơi này. Đồ Minh nghĩ thầm: Em đã đào hố rồi, vậy thì chúng ta cùng nhảy xuống thôi.

Anh bật micro, phải chờ một lúc mọi người mới yên lặng nhìn anh, ánh mắt có chút thương hại. Cũng khó cho ông sếp này quá, anh nói gì chắc cũng không còn ai thấy hứng thú nữa.

Đồ Minh mỉm cười, nụ cười sạch sẽ và trong trẻo, hiếm khi pha lẫn chút xấu xa. Anh hắng giọng rồi bắt đầu: “Tôi không còn độc thân, tôi có bạn gái.” Anh ngừng lại, ngoài phòng marketing ra thì phản ứng của các phòng ban khác không mấy nồng nhiệt. Phòng nhân sự thì đang chuẩn bị ăn mừng chiến thắng. Lư Mễ cũng nhìn anh, giơ tay làm dấu chữ X.

“Chúng tôi đang chuẩn bị tiến tới hôn nhân, bạn gái của tôi là…” Anh dừng lại, học theo các sếp khác tạo chút kịch tính, ánh mắt anh từ từ di chuyển quanh hàng ghế ở phía dưới, Lư Mễ sắp nhảy lên sân khấu rồi.

“Bạn gái tôi là Lumi của phòng marketing.” Đồ Minh nói xong còn bồi thêm một câu: “Kệ mẹ hết đi!” Trong tiếng im lặng, anh nhảy xuống sân khấu ôm lấy chân Lư Mễ, bế cô từ trên bàn xuống.

Cuối cùng mọi người cũng phản ứng kịp, tiếng hét vang dội khắp hội trường, kích thích quá rồi!

Will và Lumi?

Will và Lumi?

Kích thích điên lên được!

Đồ Minh ôm Lư Mễ xoay vài vòng rồi mới đặt cô xuống, giữa tiếng reo hò xung quanh, anh nói với cô: “Anh cũng phải lấn lướt em một lần. Lần này em phải nghe lời anh.”

Lư Mễ nhìn thấy sự kiên định, hạnh phúc và thoải mái trong đôi mắt anh. Mắt cô cũng đỏ lên, rồi lại nhào vào lòng anh.

Bình luận

Truyện đang đọc