Khi cuộc họp ban lãnh đạo kết thúc, Đồ Minh gọi Luke lại.
“Chúng ta nói chuyện một lát nhé.”
“Nói gì?” Luke hỏi.
“Nói về tin đồn của anh với Lumi.”
“Ai?” Luke tưởng mình nghe nhầm: “Tôi và ai cơ?”
“Lumi.”
Đồ Minh nhìn Luke một cách nghiêm túc, ý là: Chuyện này là thật, tôi không nói nhảm.
Hiếm khi Luke cảm thấy hứng thú: “Nói đi, mấy con người mắt mù đó đang truyền tai nhau những gì?”
Đồ Minh gửi ảnh cho anh ta: “Tin đồn bắt nguồn từ đây. Nói là năm đó Lumi đã thừa dịp anh say mà bò lên giường của anh.”
“Họ còn nói từ đó cô ấy có thể sống an nhàn thoải mái như vậy là vì có anh che chở.”
“Cũng nhờ có anh che chở nên cô ấy mới đánh bại được hai chuyên gia mà không cần vũ khí.”
Đồ Minh kể cho Luke nghe về những tin đồn, lúc này họ không còn là cấp trên cấp dưới cũng không phải đồng nghiệp, anh là bạn trai của Lư Mễ, anh cần người trong cuộc cho một thái độ rõ ràng.
Luke nhếch môi: “Đui hết rồi phải không? Tôi và Lumi? Nếu chúng tôi ở bên nhau thì chắc chắn phải có một người chết.”
“Ai chết thì tôi không quan tâm, nhưng Lumi không thể chịu đựng nỗi oan này.” Đồ Minh nói với Luke: “Danh tiếng của anh không tốt lắm, không ảnh hưởng nhiều đến anh.”
“… Danh tiếng của Lumi thì tốt lắm à?”
Luke hừ giọng bỏ đi.
Vào chiều hôm sau, khi đi qua phòng trà, anh ta nghe thấy bên trong có người đang nói nhỏ: “Có lần Lumi…” Ban đầu anh ta đã đi qua, nhưng lại quay trở về phòng trà, hỏi các nhân viên bên trong: “Lumi với tôi như nào vậy?”
“Không có gì… chúng tôi chỉ…”
“Mấy người không hiểu tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi phải không? Lumi?” Luke nói chuyện rất khó nghe, ánh mắt còn có chút khinh thường: “Bây giờ công việc của mọi người rảnh rỗi đến vậy rồi à?”
“Thế làm một buổi tổng kết toàn công ty thì sao nhỉ?”
Gương mặt Luke nghiêm túc đến đáng sợ, anh ta giao nhiệm vụ tổng kết các phòng ban toàn công ty trong phòng trà. Chiêu này của anh ta rất hiệu quả, mọi người bắt đầu viết tài liệu báo cáo, không còn ai nói gì nữa. Dù sao thì cũng không có ai dám tham gia cuộc họp phòng ban 1-1 với Luke, khi anh ta họp rất gay gắt, luôn khiến mọi người chỉ muốn tìm chỗ nấp.
“Cô và Luke không có gì thật à?” Daisy không nhịn được lén lút hỏi cô.
Lư Mễ ghé sát cô ta, thì thầm: “Cô nhìn Luke xem… có thẳng không…”
“Tôi cũng không biết… lâu rồi anh ta không có bạn gái, nhưng trước kia có người nói anh ta là đồ đểu cáng mà… Lẽ nào… cong rồi hả?”
Lư Mễ nhún vai: “Thôi đừng có nói lung tung, tôi không biết. Tôi đi đây.”
Lư Mễ cũng cần phải viết tổng kết, cô ngồi ở bàn làm việc thở dài, nói với Đường Ngũ Nghĩa: “Cái đồ chó Luke này đúng là giết gà dọa khỉ, chẳng có tác dụng rắm gì.”
“Ít nhất thì tai cũng được yên tĩnh một chút chứ.”
Miệng cô lảm nhảm nhưng tay thì rất nhanh nhẹn, gõ bàn phím lách cách.
Đồ Minh đi ngang qua thấy cô nhíu mày tập trung làm việc, anh bỗng cảm thấy thích thú, khóe miệng khẽ cong lên.
Tối thứ Sáu, Dịch Vãn Thu đón bà ngoại đi ăn tối, bà ngoại nhất quyết muốn Đồ Minh dẫn Lư Mễ đi cùng.
“Bà ngoại, dạo này cô ấy hơi bận ạ.” Đến tối Đồ Minh luôn tìm cơ hội từ chối khi nói chuyện điện thoại với bà ngoại.
Lư Mễ nghe thấy bèn chạy lại: “Bà ngoại sao rồi?”
“Ngày mai cả nhà tụ họp, bà ngoại muốn em đi cùng.” Đồ Minh nói nhỏ: “Anh từ chối giúp em.”
“Không cần đâu!” Lư Mễ phẩt tay: “Em muốn đi. Biết đâu bà ngoại lại cho em một cái bao lì xì nữa!”
Lư Mễ chỉ đơn giản là thích ông bà ngoại của Đồ Minh, cô cũng sẵn lòng tham dự buổi tụ họp gia đình của Đồ Minh vì hai ông bà. Ngày thứ Sáu, hiếm khi thấy cô thay đổi phong cách sang chảnh thường ngày, cô mặc một bộ váy công sở, giày da đế dày màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, son môi màu nhạt, nhìn sơ qua cũng có chút cảm giác học thuật.
Hai người đón bà ngoại đến nhà hàng, bà ngoại ngồi trên xe của Lư Mễ nói: “Xe to quá, xe to ngồi thoải mái lắm, hay bà ngoại cũng đổi xe to cho Xú Xú nhé?”
“Chẳng phải tiền của bà ngoại đã bị quản lý rồi sao?” Lư Mễ trêu bà ngoại: “Còn tiền đâu mà đổi xe cho Xú Xú ạ?”
“Bà ngoại có nhà mà, bà ngoại sẽ bán nhà!”
“Vậy bà ngoại có thể đổi cho Xú Xú mười mấy chiếc xe to rồi.” Lư Mễ vừa lái xe vừa trêu bà, bà nghiêm túc, còn quay sang hỏi ông ngoại: “Nhà mình giờ có giá mười tám triệu không?”
“Chắc cũng được.”
“Vậy thì bán đi để đổi xe cho Xú Xú.”
Lư Mễ cười ầm lên, quay sang nói với Đồ Minh: “Xú Xú à, anh coi bà ngoại thương anh biết mấy. Bà sẵn sàng bán nhà vì anh luôn kìa!”
Đồ Minh cảm thấy Lư Mễ rất biết cách trò chuyện với người lớn, dường như cô biết rõ người già thích nghe gì. Tóm lại là cô đã làm cho ông bà vui vẻ cười tít cả mắt. Đến khi vào nhà hàng rồi mà vẫn cười không khép được miệng.
Đây là lần đầu Lư Mễ gặp gia đình đông đủ của Đồ Minh.
Cả gia đình toàn người làm nghiên cứu học thuật, đối với ông bà ngoại đều rất cung kính và cũng rất lịch sự với Lư Mễ. Khi sắp xếp chỗ ngồi, cậu của Đồ Minh cố ý để Lư Mễ ngồi bên cạnh Dịch Vãn Thu. Hai người đã có một cuộc gặp gỡ không vui trước đó, hiện tại cũng không giao tiếp nhiều, chỉ gắp một ít món ăn tượng trưng rồi gật đầu chào nhau.
Dịch Vãn Thu gượng gạo, Lư Mễ cũng gượng gạo.
Bà ngoại thấy không ổn, bà nói ngay: “Để Lư Mễ ngồi bên này với bà!”
“Hôm nay mẹ không lẫn một giây nào.” Cậu của Đồ Minh trêu bà ngoại: “Nhìn xa trông rộng quá.”
Vậy là họ lại đổi chỗ, Lư Mễ ngồi bên cạnh bà ngoại. Bà ngoại nắm tay Lư Mễ nói: “Cháu cứ thoải mái, đừng ngại. Muốn ăn gì thì cứ nói với bà nhé.”
“Không cần đâu bà, tay cháu dài lắm!” Lư Mễ duỗi cánh tay cho bà ngoại nhìn: “Bà nhìn này, cháu giống như con vượn tay dài ấy.”
Người nhà họ Đồ không giỏi tự lấy bản thân ra làm trò, nhưng nghe Lư Mễ nói câu này thì ai cũng bật cười.
Lư Mễ không sợ người lạ, ai hỏi cô cũng trả lời vài câu, không giống như thường ngày hay nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng nói một câu lại rất hài hước. Nói ngắn gọn là, cô đã biết tiết chế hơn, trở nên đáng tin hơn rồi.
Cậu của của Đồ Minh khen Lư Mễ: “Con bé này thú vị phết, nói chuyện hài hước, lại còn rất thắng thắn nữa.”
“Cậu phán chuẩn rồi đó ạ.” Lư Mễ nhận lời khen của cậu Đồ Minh, không hề ngại ngùng.
Đồ Minh nhìn cô qua một bàn đầy rượu và thức ăn, cảm thấy cô còn rực rỡ hơn cả những món ăn và rượu ở trên bàn.
Sau bữa ăn, tiễn ông bà về nhà, Đồ Minh tiện đường ghé qua nhà Dịch Vãn Thu để lấy đồ. Khi xe đỗ trước cửa nhà, Đồ Yến Lương gọi Lư Mễ vào nhà xem bộ sưu tập hồ lô của mình.
Lư Mễ đành phải vào, trong lúc thay giày, cô liếc mắt thấy món quà sinh nhật mà cô tặng Dịch Vãn Thu đang để trên đàn piano. Trong nhà chỗ nào cũng sạch sẽ, chỉ riêng món quà ấy là đầy bụi bám, thậm chí cả bao bì còn chưa được mở ra.
Lư Mễ chỉ Đồ Yến Lương cách gìn giữ hồ lô, nhưng ánh mắt cứ đảo qua đảo lại nhìn bộ mỹ phẩm đó. Nói đúng ra, quà đã tặng rồi thì không còn thuộc về mình nữa, người nhận muốn làm gì cũng là quyền của họ, nhưng khi Lư Mễ thấy món quà bị bụi bám như thế, cô cảm thấy như tấm lòng của mình bị ném xuống đất. Cô tự khuyên nhủ mình nhiều lần, nhưng không thể nào xua đi cảm giác đó.
Sau cùng trước khi ra khỏi nhà, Lư Mễ đi tới gần cây đàn, cầm bộ mỹ phẩm và nói với Dịch Vãn Thu: “Cháu thấy bác không thích món quà này lắm, vậy để cháu mang về tặng người khác.” Ý ngầm là, nếu không thích thì đừng miễn cưỡng, còn nhiều người khác thích nó lắm.
Món quà nằm đó nhưng Dịch Vãn Thu lười mở ra. Bà là như thế, vốn chẳng thiếu thứ gì, những thứ mà người bà không thích tặng cho bà là bà chẳng muốn nhìn tới. Mặc dù vậy nhưng đôi khi bề ngoài bà vẫn sẽ nói: Thích lắm, dùng rất tốt, rất ngon. Nhưng chỉ riêng món quà của Lư Mễ thì bà lại quên mất phải nhận về. Điều đó khiến mọi thứ có vẻ hơi cố tình.
Dịch Vãn Thu sửng sốt, Lư Mễ cũng không nói gì nữa, cúi đầu thay giày. Đồ Minh nhìn món quà, rồi lại nhìn Dịch Vãn Thu, anh cũng im lặng không nói gì. Anh đã từng nhắc Dịch Vãn Thu một lần rồi, không nên để quà người khác tặng nằm đó bám bụi, nếu không dùng thì phải cất đi, đừng để như thế. Như vậy là thiếu tôn trọng người khác.
Lư Mễ lẳng lặng mang giày, cầm theo món quà. Khi ra khỏi nhà thấy gần đó có thùng rác, cô muốn ném món quà ấy vào thùng rác ngay trước mặt Dịch Vãn Thu để xả hết nỗi bực tức trong lòng. Nhưng chợt nghĩ lại, mình điên hay sao mà đi so đo với tiền bạc?
Không vứt, đem về tặng thím Hai, thím Hai thích lắm!
Nhưng cô vẫn còn rất bực, lái xe ra khỏi trường rồi dừng lại bên lề đường, quay sang nói với Đồ Minh: “Anh xuống xe đi.”
Khi Lư Mễ thật sự tức giận thì sẽ giống như bây giờ, mặt không cảm xúc, nhưng đã ở mức giận dữ tột độ. Đồ Minh biết nên mới im lặng xuống xe. Chiếc xe của Lư Mễ lao đi, bỏ lại Đồ Minh giữa con đường vắng trong đêm tối.
Khu vực đó không dễ bắt xe, anh đứng đợi rất lâu mới gọi được xe. Khi về đến nhà, Lư Mễ đã tự nhốt mình trong phòng. Đồ Minh đứng ngoài gõ cửa, Lư Mễ nhắn tin cho anh: [Đừng gõ, phiền lắm!]
Đồ Minh không gõ nữa, ngồi trên sofa nhắn lại: [Đợi khi nào em hết giận rồi chúng ta nói chuyện.]
[Nói gì? Nói về việc mẹ anh vứt hết mặt mũi của em đi à? Thực sự là em không cần thiết phải tặng quà cho bà ấy. Em không ngờ mẹ anh ghét em đến mức đó, bộ mỹ phẩm mấy nghìn tệ, ngay cả nhìn mà bà ấy còn chẳng thèm nhìn tới.]
[Nhà anh chỗ nào cũng sạch bóng, chỉ có bộ mỹ phẩm đó là bụi phủ đầy! Lau cũng chẳng buồn lau! Đấy là hôm nay em nhìn thấy, còn những gì em không thấy thì sao?]
[Chán lắm, anh biết không?]
Bình thường Lư Mễ không phải là người nhỏ nhen như vậy, nhưng lại vì Dịch Vãn Thu mà tức giận, bị sự kiêu ngạo của bà ấy chọc giận.
Đồ Minh nhớ rõ lý do Lư Mễ mua bộ mỹ phẩm đó. Khi ấy, Dịch Vãn Thu đã nói với anh là không muốn anh dẫn Lư Mễ về nhà ăn cơm, Lư Mễ nghe thấy, nhưng vẫn quyết định mua quà tặng bà.
Sáng hôm sau, Đồ Minh về nhà ba mẹ.
Lư Mễ một mình lái xe mô tô lên núi.
Trong lòng cô bức bách khó chịu, như thể chỉ có lên núi mới thấy khá hơn. Mùa hè sắp đến, trên núi thì mát mẻ hơn ở thành phố. Một mình cô chạy xe vòng quanh núi, mệt thì tìm chỗ nghỉ ngơi.
Có một đội xe mô tô ngang qua chào hỏi cô: “Đi cùng không?”
“Không cần.”
Cô không muốn chơi với ai cả.
Lấy lưới nhỏ ra để bắt cá, rồi uống một lon coca cola, ợ hai lần mới thấy tâm trạng tốt hơn một chút.
Đồ Minh gọi cho cô, nhưng cô đã tắt máy. Cô không muốn nghe giọng anh. Đồ Minh không giống người khác, nếu cô cúp máy thì anh sẽ không gọi lại, anh rất tự trọng. Không gọi điện nhưng anh sẽ nhắn tin: [Em đang ở đâu?]
[Ra ngoài chơi.]
[Anh đến tìm em.]
[Không muốn gặp anh!]
Lư Mễ nhắn lại một câu rồi nhét điện thoại vào túi áo, lên xe rời đi.
Đồ Minh ở nhà cũng không mấy vui vẻ. Anh ngồi đối diện với Dịch Vãn Thu, hỏi bà: “Bộ mỹ phẩm ấy, mẹ không thích thật hay chỉ vì đó là đồ Lư Mễ tặng?”
“Con đến đây trách móc mẹ à? Mẹ không biết hôm qua nó sẽ đến.”
“Việc cô ấy đến hay không không quan trọng, quan trọng là cách nhìn của mẹ đối với chuyện này. Con muốn biết.”
“Bởi vì con hỏi như vậy thì mẹ sẽ nói thẳng, đó là có cả hai lý do.” Dịch Vãn Thu nói: “Mẹ có thể khách sáo với nó, nhưng chuyện bất ngờ hôm qua thì con không thể trách mẹ được, con cần phải bình tĩnh lại. Đừng vì nó cãi nhau với con rồi con lại cuống cuồng chạy về nhà trách mẹ.”
Đồ Minh bị Dịch Vãn Thu chọc tức, đứng dậy bỏ đi.
Lư Mễ xuống núi cũng không muốn về nhà, tìm một quán lẩu để ăn. Đúng lúc Vương Kết Tư gọi điện cho cô, thế là họ cùng nhau đi ăn. Cô ở bên ngoài cho đến tận hơn 10 giờ tối mới về nhà.
Mở cửa thấy Đồ Minh ngồi trên sofa, laptop đặt trên đùi, khi thấy Lư Mễ bước vào thì hỏi: “Đi xe mô tô về à?”
“Ừ, đi mô tô.”
“Anh đã nói là nếu muốn đi thì phải có anh đi cùng rồi đúng không?”
“Quên rồi.”
Lư Mễ cởi giày, vào phòng thay đồ, cầm áo tắm đi vào phòng tắm. Tâm trạng cô rất tồi tệ, cũng không thể nói rõ lý do tại sao lại giận cá chém thớt với Đồ Minh. Anh đã làm rất tốt, nếu là người khác thì cũng không thể hiểu được cảm xúc của cô như anh. Cô tắm hơi lâu, khi ra ngoài thấy Đồ Minh cầm khăn tắm định lau tóc cho cô: “Lại đây.”
“Không! Gọi chó à?” Lư Mễ đáp lại một câu rồi bước vào phòng ngủ: “Anh ngủ trên sofa hoặc về nhà Di Hòa Viên của anh đi, nói chung là đừng vào phòng em ngủ!”
Lư Mễ đóng cửa phòng ngủ lại, nằm lên giường.
Trong đầu cô như đang chiếu phim, không biết đã qua bao nhiêu cảnh rồi, mà mình thì vẫn tỉnh táo như thường. Nghe thấy tiếng mở cửa cô liền nhảy xuống giường, thấy Đồ Minh không có trong nhà, cô nhìn xuống dưới tầng, anh đi rồi.
Đêm khuya, mọi người đều đã ngủ, khu chung cư không có một bóng người. Chỉ còn lại Đồ Minh, bóng dáng anh càng ngày càng xa, rồi cũng biến mất.
Lư Mễ quay về giường, điện thoại ở bên cạnh, Đồ Minh gửi tin nhắn cho cô: [Anh về Di Hòa Viên. Em chú ý an toàn.]
[Đợi khi nào em đồng ý rồi thì chúng ta sẽ nói chuyện sau.]
[Ngủ ngoan.]