MUA BÁN HÔN NHÂN



(8)."Thứ nữ nhân vô sỉ!"Hắn bực bội quăng cô xuống giường.

Quan Tư Mặc liền quấn lấy chăn gối ấm áp cười hihi."Cười cái gì?"Cố Lăng Thần ngồi xuống cạnh cô, một tay đặt trên đầu gối, một tay nhéo nhéo cái má nhỏ của Quan Tư Mặc, không tự chủ được nhếch môi cười."Thật đáng yêu!"Hắn liền dịu dàng chườm lên trán cô một cái khăn ướt, sau đó đắp chăn cho cô."Hehe! Cố Lăng Thần, tên biếи ŧɦái, tôi nhất định khiến anh phải khóc thét."Quan Tư Mặc hai mắt nhắm nghiền lẩm bẩm, Cố Lăng Thần bất bình quay lại nhìn cô.


Đồ ngốc này cả trong mơ vẫn còn nghĩ chuyện chơi xỏ hắn, phải cảnh giác cao hơn với được.

Hắn có dự cảm chẳng lành, sợ Cố Lăng Phong và Quan Tư Mặc sẽ cấu kết với nhau lôi hắn ra trêu đùa, vừa nghĩ đến hắn liền nuốt nước bọt.

Hai con người này thật nguy hiểm.Quan Tư Mặc đột nhiên ngồi dậy, chiếc khăn ướt trên trán rơi xuống.

Cố Lăng Thần hỏi:"Tỉnh rượu rồi à?"Cô khẽ nghiêng đầu nhìn hắn cười vu vơ, đột nhiên tới rúc vào lồng ngực hắn."Ái chà chà! Em chó husky bé nhỏ!"Vừa nói cô vừa sờ tóc hắn, bứt lấy bứt để.

Cố Lăng Thần dở khóc dở cười, cô ta thế này giống phê thuốc hơn là say rượu, người bình thường chắc chắn say rượu sẽ không lên cơn điên giống Quan Tư Mặc.


Haizz! Đúng là kẻ nguy hiểm kể cả lúc say vẫn nguy hiểm."Ngoan nào!" -Hắn khẽ vuốt tóc cô, đột nhiên nhớ ra đã hai ngày cô chưa gội đầu, còn nhớ cô nói để tóc bết tạo kiểu dễ hơn, đỡ tốn gôm xịt tóc."Cái đồ ở bẩn!"Cô nghe được câu nói của hắn liền ngẩng mặt lên, sau đó đi xuống giường, Cố Lăng Thần liền chạy theo, còn tưởng cô đi uống nước.Nhưng không, Quan Tư Mặc thấy bàn làm việc của hắn không do dự liền trèo lên, còn nghêu ngao hát:"Con mèo trèo cây cau, hỏi thăm con chuột đi đâu vắng nhà!"Cố Lăng Thần hốt hoảng đi tới đỡ cô xuống, tay hắn vừa chạm vào chân cô bị cô đạp phắt ra."Dừng lại ngay! Đây không phải cây cau, đây là bàn làm việc của tôi!""Phóng viên Cố Lăng Phong có mặt để ghi chép lại mọi tình tiết đang xảy ra!"Kẻ hóng hớt Cố Lăng Phong ngửi mùi drama quả thật rất nhanh, hắn vừa nghe tiếng hát nghêu ngao của Quan Tư Mặc liền biết ngay có biến, nhanh chóng dùng tốc độ bàn thờ phi vào để thưởng thức kịch hay."A Phong, mau cùng anh đỡ cô ấy xuống!""Nô! Phóng viên đang bận tường trình lại sự việc xảy ra bằng máy quay!"Rất nhanh nhẹn, hắn liền rút điện thoại ra, zoom cận cảnh Cố Lăng Thần và Quan Tư Mặc."Cút về phòng!"Cố Lăng Thần dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn, nhưng hắn là một kẻ da mặt rất dày, vẫn đứng trơ trơ."Ối! Bánh mì! Bánh mì!"Quan Tư Mặc đột nhiên vớ được cuốn sách không ngần ngại liền đội lên đầu, còn lắc lư rất vô tư, tự tưởng tượng ra mình là chiếc bánh mì kẹp.Cố Lăng Thần rốt cuộc không chịu nổi nữa, bất chấp hình tượng trèo lên bàn ôm Quan Tư Mặc xuống.

Quan Tư Mặc tất nhiên không đồng ý, cô giãy dụa, chân quơ loạn xạ, khiến sách vở, cốc chén rơi hết xuống."Quào! Đoạn này đúng là rất hay nha, lát nữa về phải chỉnh slomotion mới được!"Cố Lăng Phong không ngần ngại zoom tận mặt anh trai và chị dâu mình.

Đêm đó, Cố gia được một phen náo loạn, cũng may Cố phu nhân đi du lịch ở Bali cùng hội chị em nên không biết, cứ tưởng nhà vẫn được bình yên.Một cảm giác khó chịu từ dạ dày truyền tới, cô đưa tay bụm miệng, theo phản xạ liền chạy vào nhà vệ sinh"Oẹ! Khụ...khụ!"Cố Lăng Thần không biết nên khóc hay nên cười, thằng em trai láo lếu trong vai phóng viên cười ha hả."Thiếu gia! Canh giải rượu có rồi đây!"Dì Trần bưng canh giải rượu vào, Cố Lăng Thần mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng nhận lấy bát canh."Nhị thiếu gia! Cậu không về ngủ đi còn đứng đây quay hai người họ ân ái sao?""Khụ...!" -Cố Lăng Thần khẽ ho một tiếng."Hơ hơ, dì à! Con chỉ quay anh chị tình cảm thôi mà!""Không được! Cậu thích tình cảm thì tự tìm vợ mà tình cảm!"Dì Trần vừa nói vừa đẩy Cố Lăng Phong về phòng, khỏi nói Cố Lăng Thần mừng rỡ thế nào, còn thằng em trai suýt tí nữa thì khóc thét phải bỏ lỡ thước phim quý giá.


Theo suy đoán của hắn, lúc Cố Lăng Thần đút canh cho cô, cô sẽ hất đổ bát canh vào bộ âu phục đắt tiền của hắn, tiếp tục có drama để xem.....Quan Tư Mặc bước ra, dáng đi siêu vẹo như người không xương.

Cố Lăng Thần liền tới đỡ cô dựa vào người mình."Uống canh giải rượu đi!"Hắn từ tốn xúc một thìa đưa đến miệng cô, còn chu đáo thổi cho cô nữa."Không uống!" -Cô lắc đầu quay mặt đi."Sao thế?""Đắng!""Không đắng!""...""Được rồi! Há miệng ra!"Cố Lăng Thần cẩn thận xúc từng thìa đưa vào miệng cô, cô uống xong liền lăn ra ngủ, hắn nhìn bãi chiến trường cô vừa bày ra không hỏi thở dài ngao ngán:"Đồ vô sỉ phá hoại...!"#còn.


Bình luận

Truyện đang đọc