MƯA BÓNG MÂY

Sau khi xuống trạm quảng trường với Chu Mục, Đường Giai Kỳ gọi điện thoại cho Triệu Nặc. Một lát sau Triệu Nặc đã đến, hai người đến cửa hàng bánh kem lấy bánh đã đặt trước, sau đó ngồi xe đến cửa hàng băng đĩa.

“Có trễ không?” Đường Giai Kỳ lo lắng hỏi Triệu Nặc.

Triệu Nặc cúi đầu nhìn điện thoại rồi trả lời: “Không đâu, chắc là hôm nay sẽ chơi cả ngày. Điện thoại của mình sắp hết pin, cậu có nhớ đường không?”

Đường Giai Kỳ giơ điện thoại lên, “Có dẫn đường rồi.”

Ông chủ của cửa hàng băng đĩa vẫn ngồi chơi điện thoại. Đường Giai Kỳ và Triệu Nặc đi tới, ông ấy ngẩng đầu lên, chỉ vào một kệ hàng bên cạnh cho Đường Giai Kỳ, thờ ơ nói: “Ở trên đó.”

Triệu Nặc sáng mắt lên khi nhìn thấy đĩa nhạc đó, “Sao cậu biết Tôn Trạch thích ban nhạc này?”

“Chu Mục nói.” Đường Giai Kỳ lấy đĩa nhạc xuống, đi theo Triệu Nặc trả tiền cho ông chủ.

“96 tệ.” Ông chủ nhìn đĩa nhạc, đưa mã thanh toán cho Đường Giai Kỳ, ngẩng đầu lên, nhướng mày rồi hỏi: “Hôm nay không đi với cậu bạn trai của cháu à?”

“Hả?” Đường Giai Kỳ nói: “Chú hiểu lầm rồi.”

“Hiểm lầm cái gì, không có hiểu lầm, sao lại hiểu lầm chứ?” Ông chủ thốt ra một chuỗi nghi ngờ. Đường Giai Kỳ lấy tiền mặt ra đưa cho ông ấy, nhấn mạnh: “Đã hiểu lầm rồi.”

Triệu Nặc ngẫm nghĩ lại lời nói của ông chủ, cười nói với Đường Giai Kỳ: “Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”

Gần tới điểm đến, Đường Giai Kỳ cảm thấy căng thẳng và phấn khích giống như chai nước ngọt sủi bọt, bất ngờ xông lên mũi rồi lan ra cả bộ não.

Cô liên tục hỏi Triệu Nặc lát nữa phải chú ý điều gì, có chào hỏi từng người không, có tự giới thiệu bản thân không.

“Không cần.” Triệu Nặc nói: “Chỉ là đi chơi thôi, làm sao vui vẻ là được.”

Cô ấy trầm ngâm một lúc rồi bổ sung: “Có điều đám người đó ăn nói bộp chộp, cậu ngồi bên cạnh chơi điện thoại là được.” Cô ấy thở dài, không biết nghĩ đến chuyện gì, “Bây giờ mình hơi hối hận. Làm sao đây, lúc đầu mình không nên gọi cho cậu.” Nhìn Đường Giai Kỳ, Triệu Nặc cau mày rồi nói: “Cậu đừng bao giờ tự khiến mình tủi thân.”

Quán bar là nơi tụ tập của các thanh thiếu niên hư hỏng. Đường Giai Kỳ đã từng xem nhiều về tuổi mới lớn nổi loạn đánh nhau, gây gổ, văng tục trong các tác phẩm tiểu thuyết, phim điện ảnh và truyền hình. Mặc dù chưa từng trải qua, nhưng cô cũng không phải là một “tờ giấy trắng” không hiểu sự đời.

Đường Giai Kỳ thử tưởng tượng cảnh tượng hỗn loạn đó trong đầu, cho rằng Chu Mục và Triệu Nặc đều hơi phóng đại, chuyển sang an ủi Triệu Nặc, “Yên tâm đi.”

Triệu Nặc gật đầu, nghĩ ngợi rồi nhắc nhở tiếp: “Bọn họ còn biết hút thuốc, cậu có ghét mùi thuốc lá không?”

Đường Giai Kỳ nhíu mày, lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Triệu Nặc giống như đang dặn dò trẻ nhỏ, cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm.

“Chu Mục có hút không?” Đường Giai Kỳ chợt hỏi cô ấy.

Triệu Nặc ngạc nhiên, trả lời lấp lửng với Đường Giai Kỳ: “Bây giờ chắc là không hút…”

Hôm nay có hút hay không thì không biết.

Xe buýt đến trạm, Đường Giai Kỳ và Triệu Nặc xuống xe đi vào một con phố bar.

Đây là một quán bar yên tĩnh, ban ngày ánh đèn bên trong vẫn mờ tối. Đường Giai Kỳ không sợ hãi chút nào, nhìn tới nhìn lui quanh quán bar, ngập tràn mới lạ. Có một cậu nam sinh ôm đàn guitar đang hát, giọng hát trầm thấp, thanh thoát. Đường Giai Kỳ và Triệu Nặc quẹo vào một hành lang thì đụng phải một cậu nam sinh vừa mới đi ra ngoài.

Người đó nhận ra Triệu Nặc, hất cằm lên, “Tới rồi à.” Sau đó lại đưa mắt nhìn Đường Giai Kỳ, hỏi, “Em gái cậu à?”

“Ừ.” Triệu Nặc thuận tay ôm lấy vai của Đường Giai Kỳ, nói: “Em gái mình.”

“Xinh đấy.” Cậu nam sinh giơ ngón cái lên, “Em gái cũng xinh như cậu.”

Đường Giai Kỳ cảm thấy cậu nam sinh này rất biết pha trò, mỉm cười với bạn thân của cô ấy.

Cậu nam sinh ngẩn người ra, muốn nói gì đó thì Triệu Nặc đã ôm vai Đường Giai Kỳ đi về phía trước.

Khi Triệu Nặc đẩy cửa phòng riêng ra, rõ ràng những người bên trong đều hơi ngạc nhiên, thậm chí Triệu Nặc cũng ngẩn người ra. Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn Đường Giai Kỳ, nhưng Đường Giai Kỳ đã phóng qua cánh tay của Triệu Nặc, nhìn thẳng vào phòng riêng.

Dường như Thân Tuyết Nghi đã uống quá nhiều, đang lôi kéo Chu Mục nói chuyện. Chu Mục vẫn ngồi ở đó không biến sắc, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thân Tuyết Nghi. Lúc này Chu Mục và những người khác nghe thấy tiếng mở cửa đều nhìn ra cửa, chạm mắt với Đường Giai Kỳ.

“Đi vào thôi…” Đường Giai Kỳ hoàn hồn, nói với Triệu Nặc. Vừa lên tiếng mới phát hiện giọng nói của mình hơi khàn khàn, giống như bị cảm.

Triệu Nặc liếc nhìn Tôn Trạch, Tôn Trạch nở nụ cười gượng gạo với cô. Cô lại kéo tay của Đường Giai Kỳ, phát hiện tay của Đường Giai Kỳ hơi lạnh, nhanh chóng đi vào với cô ấy và đóng cửa lại.

“Sinh nhật vui vẻ.” Đường Giai Kỳ đưa quà sinh nhật cho Tôn Trạch, cười nói: “Đĩa nhạc mới ra.”

“Woa!” Tôn Trạch vui vẻ nói: “Tôi tưởng là tuần tới chứ, cám ơn!”

Triệu Nặc để bánh kem lên bàn, kéo Đường Giai Kỳ ngồi bên cạnh.

“Mình không biết cô ấy sẽ tới.” Triệu Nặc liếc nhìn Thân Tuyết Nghi, nói với Đường Giai Kỳ.

“Các cậu đều quen biết với Thân Tuyết Nghi à?” Không biết tại sao trong lòng của Đường Giai Kỳ giống như bị thả vào một quả chanh. Chanh bị bóp nát, nước chanh rỉ ra, cảm thấy chua xót. Cô nói với Triệu Nặc: “Mình học cùng trường với cô ấy.”

Sau đó Triệu Nặc lại nói: “Có quen biết, nhưng không quen thân, chỉ gặp nhau vài lần, thật đấy.”

Vừa nói xong, không biết Chu Mục đã đi tới từ lúc nào, đứng bên cạnh Triệu Nặc, bình thản nói với Triệu Nặc: “Có thể đổi chỗ với mình được không?”

Triệu Nặc nhìn Đường Giai Kỳ rồi đứng lên, nhường chỗ cho Chu Mục. Chu Mục nói “Cám ơn” với cô ấy, ngồi xuống bên cạnh Đường Giai Kỳ, nhìn cô ấy.

Đường Giai Kỳ rũ mắt xuống, bàn tay vô thức vuốt nhẹ ghế sô pha, mím môi thành một đường thẳng. Vừa chớp mắt một cái, lông mi chợt lóe lên theo.

“Đường Giai Kỳ.” Chu Mục gọi tên cô. Đường Giai Kỳ ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn cậu ta.

“Thân Tuyết Nghi là bạn gái cũ của mình.” Chu Mục nói với giọng đều đều: “Lúc học lớp 8 đến lớp 9.”

“Ồ.” Đường Giai Kỳ nói: “Nhất thời mình không kịp phản ứng.”

“Vậy sao.” Giọng nói của Chu Mục có vẻ nghi ngờ.

Đường Giai Kỳ gật đầu chắc nịch, thầm nói cô đã biết chuyện Thân Tuyết Nghi là bạn gái cũ của Chu Mục từ trước rồi. Chẳng qua cô không biết Thân Tuyết Nghi cũng sẽ tới, vì vậy nhất thời không kịp phản ứng.

“Ừ.” Cô nói tiếp: “Mình sợ Thân Tuyết Nghi sẽ lúng túng vì lo lắng Chu Lâm Lâm không ưa mình.”

Có lẽ vẻ mặt của Đường Giai Kỳ quá chân thành, ánh mắt cũng vô cùng ngay thẳng, Chu Mục không có ngửi thấy mùi chua nào từ trong giọng nói của cô.

Ánh mắt của cậu trở nên u ám, nói sang chuyện khác, hỏi Đường Giai Kỳ: “Muốn uống gì không? Coca hay Sprite?”

“Nước cam.” Đường Giai Kỳ đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc