MƯA BÓNG MÂY

Đường Giai Kỳ rất quen thuộc với nhà của Chu Mục, từ lúc lên đầu cứ lén lút giống như làm chuyện xấu, lầm bầm trong miệng: “Đừng bắt gặp bà ngoại của mình, đừng bắt gặp bà ngoại của mình.”

Đang lẩm bẩm thì có một người phụ nữ trung niên đi ngang qua. Đường Giai Kỳ hết hồn, nắm lấy cánh tay của Chu Mục và trốn ra sau lưng cậu, chờ người phụ nữ trung niên đi qua mới phát hiện mình sợ chuyện không đâu.

“Cậu sợ cái gì?” Chu Mục cười hỏi Đường Giai Kỳ.

Đường Giai Kỳ cũng không biết mình đang sợ cái gì. Rõ ràng trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh trước đó cũng đã tới nhà của Chu Mục, hai người học bài ngay thẳng, bà ngoại cũng biết.

Nhưng lần này cô luôn cảm thấy không giống với trước đây.

Nhà của Chu Mục vẫn khá giống với cảm giác mà trước đây Đường Giai Kỳ tới, có thể thấy đã sống ở đây rất nhiều năm. Có lẽ do chỉ còn lại một mình Chu Mục nên không có hơi thở của cuộc sống.

Hai người vừa ngồi xuống, Đường Giai Kỳ cảm thấy hơi đói. Cô còn đang tức giận chuyện Chu Mục nhất thời kích động, khiến cô vẫn chưa ăn bánh sinh nhật của Tôn Trạch, thế là thuận miệng oán trách: “Vốn dĩ có thể được ăn bánh kem.”

Chu Mục lại không cảm thấy đưa Đường Giai Kỳ về nhà là một sai lầm.

Đám người kia chơi rất sung, chuyện gì cũng có thể làm được. Đường Giai Kỳ không phải không hiểu, nhưng cô ấy sẽ không từ chối.

Đường Giai Kỳ có thể nhịn, nhưng cậu không nhịn được.

“Đói à?” Chu Mục cầm điện thoại lên, “Muốn gọi giao hàng không?”

Đường Giai Kỳ suy nghĩ một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi cậu: “Cậu biết nấu ăn không?”

Chu Mục ngạc nhiên, sau đó cúi đầu xuống, đáp: “Biết.”

Kể từ sau khi bà ngoại mất, Chu Mục cũng rất ít khi nấu ăn. Lúc ở một mình, cậu cảm thấy chuyện ăn cơm chỉ cần gọi giao hàng đại là được rồi. Cậu không có tâm trạng tiêu hao thời gian nấu một bữa cơm mà mình muốn ăn, cũng lười nấu nướng.

Trong tủ lạnh có một túi mì sợi và mấy quả trứng gà. Chu Mục xem thử bao bì, vẫn còn hạn sử dụng.

Đường Giai Kỳ ngồi trong phòng khách giống như rất tuyệt vọng, lật xem bài kiểm tra mà thầy vừa giao. Chu Mục hỏi cô: “Ăn mì được không?”

Đường Giai Kỳ dùng tay ra hiệu ok với cậu, đột nhiên quăng bài kiểm tra sang một bên, đi qua đó.

Chu Mục đang rửa cải thìa. Đường Giai Kỳ đứng dựa vào cửa nhà bếp, lặng lẽ nhìn cậu ta. Thấy cậu ta quay đầu lại, cô bèn nói: “Mình học hỏi chút.”

Chu Mục tiếp tục thao tác trên tay. Đường Giai Kỳ đứng bên cạnh bình luận: “Xem ra tay nghề khá đấy.”

Lúc thái hành lá, Đường Giai Kỳ đã đi vào, nhìn Chu Mục, sốt sắng nói: “Mình cũng muốn thái.”

Chu Mục đưa con dao cho Đường Giai Kỳ, trong lòng cũng hồi hộp theo. Tay nghề của Đường Giai Kỳ lại rất ra dáng, thành phẩm sau khi thái không thể gọi là thái hành là, chỉ có thể gọi là cắt thành từng khúc.

Có lẽ thấy tác phẩm của mình bị đả kích, Đường Giai Kỳ cúi đầu như thất bại, nói: “Được rồi, cậu làm trước đi, lát nữa xong thì gọi mình.” Nói xong rồi đi ra ngoài.

Đường Giai Kỳ đi tới đi lui trong phòng khách của Chu Mục. Chưa có sự cho phép của Chu Mục, cộng thêm sự khác nhau giữa nam nữ, vào xem phòng ngủ của Chu Mục cũng không tốt lắm. Cô gần như quen thuộc với phòng khách trong nhà Chu Mục.

Tầm mắt của cô lại rơi vào khung ảnh úp vào trên bàn ăn.

Đường Giai Kỳ nhón chân, nhẹ nhàng đi tới, muốn xem thử chút gì đó từ khe hở. Đột nhiên lúc này Chu Mục gọi: “Mì xong rồi!”

Đường Giai Kỳ chạy vào nhà bếp thì thấy hai chén mì sốt dầu hành. Trên vắt mì óng ánh có rắc mấy khúc hành màu xanh, trứng gà trắng vàng nửa chín nửa sống, lòng đỏ trứng chảy ra một ít, hòa lẫn với mùi dầu mè bốc lên theo hơi nóng.

Đường Giai Kỳ hít thật sâu vài hơi, nuốt nước miếng, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Thơm quá.”

Cô vội vàng bưng chén lên, Chu Mục nói: “Cậu đi ra ngoài đi, để mình bưng.”

“Vậy cậu gọi mình vào làm gì?” Đường Giai Kỳ hỏi Chu Mục.

“Để cho cậu xem thử.” Chu Mục nói xong liền bưng hai chén mì đi ra ngoài. Đường Giai Kỳ đi theo sau, liếc nhìn hai quả trứng gà kia rồi nghĩ đến một chuyện.

Chu Mục đưa cho Đường Giai Kỳ một đôi đũa, Đường Giai Kỳ đâm vào lòng đỏ trứng, nói: “Hôm khai giảng ấy, mình có mang cho cậu một quả trứng gà từ nhà bà ngoại.”

“Rồi sao?” Chu Mục hỏi.

“Sau đó mình quên mất, lúc mẹ mình giặt quần áo mới phát hiện.” Đường Giai Kỳ cầm đũa gắp mì, thổi thổi, “Mình mới chợt nhớ ra.”

Sau khi Chu Mục và Đường Giai Kỳ vào nhà đã quên đóng cửa, vì vậy lúc Chu Lập An đi lên lầu, ông đẩy nhẹ một cái là cửa đã mở ra.

Chu Mục và một cô bé ngồi trong phòng khách làm bài tập.

Chu Lập An còn nhớ cô bé đó. Đó là cô bé nhiệt tình, đáng yêu chỉ đường cho ông.

Cô bé viết trên giấy nháp cái gì đó, đưa cho Chu Mục xem. Ban đầu Chu Mục nhìn chằm chằm vào mặt của cô bé, sau đó mới chuyển sang nhìn vào tờ giấy, mở miệng nói một câu. Cô bé tức điên người phồng má lên, cúi đầu xuống. Chu Mục nhìn cô bé, khóe miệng cong lên.

Chu Lập An đứng trước cửa, vô thức siết chặt chìa khóa trong tay, đầu ngón tay tê dại, ngay cả chân cũng không nhúc nhích được.

Hơn mười năm nay, ông chưa từng thấy dáng vẻ đó của Chu Mục. Chu Mục tự bọc mình trong lớp vỏ cứng. Lúc đối mặt với ông, lớp vỏ đó lại mọc đầy gai.

Lần cuối cùng ông nhìn thấy Chu Mục cười dịu dàng như vậy là khi thằng bé mới ba tuổi. Triệu Tuyết mua cho con trai một con cún mà thằng bé thích. Lúc Chu Mục chơi với con cún đều có dáng vẻ như vậy, không chút phòng bị, tràn đầy yêu thích. Nhưng thằng bé lại sợ làm cho con cún sợ hãi, vì vậy đã ôm con cún suốt mấy ngày đêm, như hình với bóng với chút kiềm chế ở tuổi mới lớn.

Chu Mục lộ ra vẻ mặt như thế đã nói rõ thằng bé thích cô gái đó đến mức không thể buông ta.

Chu Lập An xoay người muốn rời đi, chìa khóa trong tay bỗng rớt xuống đất. Ông cúi xuống nhặt chìa khóa, chùi mặt một cái mới phát hiện mình đang khóc.

Ông ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hai người trong phòng cũng đi ra cửa xem. Lúc Chu Mục nhìn thấy ông, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng, giống như nụ cười lúc nãy là ảo giác của Chu Lập An.

Chu Mục nhíu mày, hỏi ông: “Sao ông lại tới đây?”

“Ba chỉ đi ngang qua.” Chu Lập An bình tĩnh giải thích với Chu Mục: “Gọi điện thoại cho con mà không có ai nghe máy, ba không yên tâm nên lên xem thử.”

Chu Mục cũng bình tĩnh không kém, nói rõ từng câu từng chữ mà không cần suy nghĩ: “Đừng bước vào cánh cửa này.”

Trong lòng Chu Lập An giống như bị thả vào một cục đá, bỗng chốc bị đông cứng, thậm chí không nói nên lời, cơ thể cũng mất đi các chức năng bình thường. Ông khổ sở đóng cửa lại, xoay người rời đi.

Sau khi Chu Lập An rời đi, Chu Mục phát hiện Đường Giai Kỳ giống như bị cậu dọa sợ, đôi mắt vẫn ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Nhìn thấy Chu Lập An, Chu Mục lại không sợ lúc đối đầu gay gắt với Chu Lập An. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn, không biết làm sao của Đường Giai Kỳ, cậu lại hơi sợ.

“Còn muốn ăn bánh kem không?” Sau một lúc, Chu Mục lên tiếng hỏi.

Đường Giai Kỳ lúng túng gật đầu, đáp: “Muốn.”

“Mình xuống dưới lầu mua cho cậu.”

“Thêm nước cam nữa.” Đường Giai Kỳ bổ sung.

“Được.”

Sau khi Chu Mục đi ra ngoài, Đường Giai Kỳ mới hoàn hồn.

Hôm nay, hai lần Chu Mục bị mất kiểm soát cảm xúc đều bị cô bắt gặp. Cô thở dài, đầu óc hỗn loạn, giống như không thể suy luận được một bài Hóa hữu cơ khó. Vì vậy cô nằm sấp trên bàn, vứt đề vừa mới giảng sang một bên.

Khoảng chừng 10 phút sau, Chu Mục đã quay về, đặt bánh kem và một ly nước cam lên bàn.

Đường Giai Kỳ nhíu mày, cố tình vạch lá tìm sâu, “Không phải nước cam cho 10 năm sao? Ở đây chỉ có một ly.”

“Từ từ.” Chu Mục nói.

Đường Giai Kỳ không hiểu ý của Chu Mục, ngớ người ra một lát rồi hoàn hồn. Sau đó cô nghĩ tới người vừa đứng trước cửa, khẽ nói: “Cậu thật là hung dữ.”

“Dọa cậu sợ à?” Chu Mục hỏi cô.

Đường Giai Kỳ gật đầu.

“Sau này không thế nữa.” Chu Mục nói, cắm ống hút vào trong ly nước cam, sờ thử rồi đưa cho Đường Giai Kỳ, nói: “Vẫn còn nóng, uống đi.”

Đường Giai Kỳ uống một ngụm nước cam, nói với Chu Mục: “Thật ra mình đã từng gặp người đứng trước cửa lúc nãy.”

“Khi nào?” Chu Mục nhíu mày.

Đường Giai Kỳ vừa uống nước cam, vừa kể cho Chu Mục nghe chuyện lần trước cô vô tình gặp được một chú đẹp trai, còn chỉ đường cho ông ấy.

Nói đến phần sau, Đường Giai Kỳ bỗng bừng tỉnh, hỏi: “Ông ấy là người giám hộ của cậu à?”

“Ông ấy là ba mình.” Sắc mặt của Chu Mục vẫn không thay đổi.

Đường Giai Kỳ nhớ tới Chu Mục từng nói ba mẹ cậu đã mất, nghĩ ngợi một lát, nuốt xuống lời thắc mắc dâng trào lên miệng, “Thì ra là vậy.”

Chu Mục nhìn chăm chú vào Đường Giai Kỳ, bỗng dưng Đường Giai Kỳ thấy hơi chột dạ. Cô nhớ tới cái hôm cô quay về đã lén nhìn Chu Mục và Thân Tuyết Nghi nói chuyện, ánh mắt lảng tránh, cắn ống hút.

“Sau này không được gọi ông ấy là chú đẹp trai.” Chu Mục chợt nói: “Kẻ thù của bạn là kẻ thù, đó là do cậu nói. Mình không thích ông ta, cậu không được gọi ông ta là chú đẹp trai.”

“Được rồi.” Đường Giai Kỳ chấp nhận cách nói này của Chu Mục, xoay người đi lại nghĩ đến chuyện gì đó, bật thốt lên: “Nhưng mà ông ấy là…”

Cô miễn cưỡng nuốt xuống chữ “Ba”, nói: “Nhưng ông ấy là người sinh ra cậu, nói ông ấy đẹp trai tức là nói cậu đẹp trai mà!”

“Mình lớn lên giống mẹ hơn.” Chu Mục nói, đôi mắt trống rỗng nhìn vào bài kiểm tra trên bàn, sau đó quay đầu nhìn Đường Giai Kỳ, “Nếu cậu gặp được mẹ mình, nhất định cậu sẽ gọi là dì xinh đẹp.”

Nói xong, cậu đứng dậy và đi đến bên cạnh bàn ăn, dễ dàng tháo khung hình bị úp vào tường xuống, sau đó quay lại và ngồi xuống, đưa khung hình thẳng đứng cho Đường Giai Kỳ xem.

Hình đã bị cắt bỏ phân nửa, trên đó chỉ có một người phụ nữ, trông khoảng chừng hơn 20 tuổi.

Bà ấy mặc một chiếc áo khoác rất dài, vào thời này đã lỗi thời, nhưng khi bà ấy mặc lại bỗng dưng rất mốt. Tóc của bà ấy có độ dài vừa phải, phía dưới uốn nhẹ, nét mặt trông rất hạnh phúc. Đôi mắt khá dài, cho dù cười lên cũng có thể nhìn ra đôi mắt vốn dĩ rất to. Mũi rất nhỏ, cằm không phải rất nhọn, nhưng cũng nhỏ nhắn.

Cả người trông rất dịu dàng.

Đường Giai Kỳ có thể nhìn thấy bóng dáng của Chu Mục qua bức ảnh này, nhưng cô cảm thấy thật ra mũi của Chu Mục giống ba cậu hơn.

Cô ngồi thừ ra một lát, nhìn người trong hình rồi lại nhìn Chu Mục, “Mẹ cậu đúng là rất đẹp.”

Bình luận

Truyện đang đọc