MƯA ĐÔNG HÓA NGÀY XUÂN - 鸠森

Hơn nữa, nếu thật sự có thể giống như tướng quân nói, hoàn toàn thu phục Bắc cương, nhất định có thể làm rạng danh nước nhà.

Như vậy, nếu Triệu Nhị Thiết có con gái, nhất định sẽ không bị c.h.ế.t cóng nữa.

Hôm sau, ta vừa tập xong Kim Cang công, A Bố gọi ta nói có một cô nương đến tìm. 

Khi ta đến sảnh trước thì thấy bà nội và dượng đều dừng công việc trong tay, nhìn ta với vẻ mặt lo lắng.

Lâm Sơ Tễ đã ăn hết hai bát đậu hũ ngọt và hai bát đậu hũ mặn, lại gọi thêm một bát cháo ngô, đang húp một cách ngon lành. 

Thấy ta đi ra, nàng ta không rảnh nói chuyện, chỉ vẫy tay bảo ta lại gần. 

Trong mắt người ngoài, trông hai người có vẻ khá thân thiết. 

Nàng bưng cho ta một bát đậu hũ rồi đặt mạnh xuống trước mặt, hừ một tiếng. 

Mẹ cũng nhìn ta với vẻ trầm ngâm.

Tướng quân tặng ta một con ngựa, là chiến mã. 

Lâm Sơ Tễ đến để dẫn ta đi xem ngựa, đồng thời dạy ta cách chung sống với chiến mã.

Nửa ngày trôi qua...

Ta đã làm quen với con ngựa của mình. 

Tên ban đầu của nó là Ngọc Bá Vương, ta thấy cái tên này không xứng với vẻ ngoài tuấn tú và tính tình ôn hòa của nó, nên đã đổi cho nó một cái tên tao nhã hơn, Bạch Tuyết.

Ta dắt ngựa về nhà, khoe khoang với mọi người một vòng nhưng ai cũng không mấy hứng thú. 

A Bố kéo ta ra một bên, nhỏ giọng nói: "Đông Vũ tỷ về làng rồi. Nghe nói là do huynh và biểu tiểu thư nhà tướng quân suốt ngày đi cùng nhau nên tỷ ấy giận dỗi bỏ đi. Là đi thật đấy, tỷ ấy mang theo bao lớn bao nhỏ, cùng ông Đinh về rồi, xem ra là không quay lại nữa."

Ta vội vàng chạy về phòng gói hai bộ quần áo và bút lông, cưỡi Bạch Tuyết phi thẳng về làng. 

Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa nhanh và lâu như vậy. 

Ta muốn giải thích với Đông Vũ rằng không phải như những gì mọi người nghĩ. Ta đứng trước cửa Đinh gia, định chờ bình thường lại, thì nghe thấy Đông Vũ nói với ông nội rằng không muốn lấy một người chỉ để trưng cho đẹp như ta làm con rể.

Ồ? Hóa ra ta chưa từng hỏi qua ý nàng, đã tự cho rằng người ta nhất định phải thích mình sao?

Hốc mắt ta lại bắt đầu cay cay, những giọt nước mắt ấm nóng lăn tròn trong mắt. 

Ta thất hồn lạc phách bỏ đi, con ch.ó vàng đang chơi đùa ngoài sân nhìn thấy ta, kêu ư ử hai tiếng chào hỏi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-51.html.]

Nhưng lúc này, ta chỉ muốn nhanh chóng trở về. 

Gió đêm phương Bắc, dù là mùa hè cũng mang theo hơi lạnh, luồn vào cổ áo ta, thổi bay những giọt nước mắt ấm nóng. 

Ta bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Anh thúc đã kể cho ta nghe về hoàn cảnh đáng thương của Đông Vũ. 

Nàng là do ông bà và cô cô nuôi nấng, hơn nữa chỉ có mình nàng là cháu gái, nàng muốn tìm một chàng rể lành nghề, có năng lực.

Cho nên ta phải cố gắng hơn nữa, mới có thể khiến nàng để mắt đến ta.

Sáng sớm tinh mơ, khi ta vừa xuất hiện trong sân, cô cô đã giật mình, suýt nữa thì làm hỏng một nồi đậu phụ. 

Ta bắt đầu dậy sớm hơn, luyện chữ xong thì tập luyện gân cốt một chút, giúp nhà bếp gánh nước, từng thùng từng thùng, bà nội khuyên ta nên nghỉ ngơi.

Mẹ đang định đưa muội muội đến thư viện thì ngăn muội muội lại, nói với ta: "Một ngày thì không được đâu, sau này việc gánh nước sáng tối đều là của con đấy."

Muội muội đứng bên cạnh cười tinh quái, một tay nắm lấy tay mẹ, một tay nắm chặt giơ lên trước mặt ta: "Gần đây có phu nhân của một vị võ tướng đến thư viện dạy b.ắ.n cung, muội đã có thể kéo được cây cung nửa tạ rồi đấy! Học tập không phải chuyện ngày một ngày hai, thành công e sợ nhất là sự gián đoạn, phải tiếp tục cố gắng nha, ca ca."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Sao muội ấy biết ta cũng vừa mới kéo được cây cung nửa tạ! 

Ta thường xuyên nghi ngờ đứa bé gái lắm mưu mô này có phải là muội muội ruột của ta không? 

Cả nhà tâm cơ cộng lại cũng không bằng muội ấy.

Lâm Sơ Tễ cũng nhận ra sự khác thường của ta gần đây. 

Nhờ có thời gian dài luyện tập, khi nàng ta định vỗ vai ta một cái thì ta đã nhanh chóng né được. 

Ta kể cho nàng ta nghe về những chuyện đã xảy ra với Đinh gia, về những lần gặp gỡ với Đông Vũ, và cả nỗi niềm khi bị nàng ấy chê bai... 

Nhưng nàng ta dường như chỉ chú ý đến việc đồ ăn mà Đông Vũ nấu ngon như thế nào, mì sợi trơn tru ra sao, bánh ngô mềm mà không dính răng.

Ta ngại nói chuyện phiền muộn tình cảm với loại người thô lỗ trong quân doanh này, thà đi tìm tướng quân nói chuyện còn hơn. 

Nhưng tướng quân dạo này rất bận, không thể tranh thủ mọi cơ hội để kiểm tra, nhằm khiển trách tất cả những tên tuần phủ cố tình trì hoãn, bớt xén quân phí.

Cuối cùng cũng đợi được muội muội lanh lợi của ta ra tay. 

Muội ấy nói nhớ Đông Vũ và ông nội, xin mẹ cho phép ta đưa muội ấy về thôn Bình Sơn thăm họ. 

Tiếc là khi ra khỏi cổng thành, chúng ta lại gặp Lâm Sơ Tễ vừa từ thủy quân doanh trở về. 

Nghe nói chúng ta muốn về thôn Bình Sơn, nàng ta liền mặt dày đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc