MƯA NHỎ CỦA TIỂU BẢO

Sáng thứ hai đầu tuần, bởi vì đêm qua ngủ trễ, thời điểm Thời Vũ rời giường đã muộn mười phút, chờ đến khi cô đến lớp, hơn phân nửa các bạn học đều đã tới, Tô Vụ cũng đã đến, cô ấy đang cúi đầu hí hoáy viết vội.

Thấy cô tới, Tô Vụ không ngừng oán giận nói: "Vội chết mất thôi, tại sao tớ có thể quên nó trong hộc bàn,này mưa nhỏ, cậu làm xong chưa cho tớ mượn với."

Thời Vũ nghe vậy liền đem bài thi đưa cho Tô Vụ: "Lần này thôi, lần sau nhớ kiểm tra kĩ lại trước khi về nhà."

Tô Vụ ừ ừ vài tiếng, cầm lấy bài thi lập tức quay sang viết, rất nhanh liền làm xong đem bài thi trả lại cô.

Thời Vũ lấy trong túi ra hai bình sữa chua vị dâu tây, đưa qua cho cô ấy một bình.

Tô Vụ duỗi tay nhận lấy, liếc nhìn rồi hỏi: "Từ khi nào cậu lại thích uống sữa chua vị dâu vậy?"

Cô treo túi ở phía sau, lấy sách tiếng Anh ra chuẩn bị đọc trước, nghe thấy Tô Vụ hỏi, nhẹ ừ một tiếng: "Buổi sáng đi ngang qua siêu thị đột nhiên muốn uống."

Tô Vụ chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nghe thấy cô trả lời liền xoay người cắm ống hút vào, cũng chậm rì rì mà lấy sách giáo khoa ra đọc thầm.

Chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa, Tô Vụ lười biếng dựa vào Thời Vũ chậm chạp đi đến nhà ăn, sau khi xuống lầu thang, cô ấy đột nhiên nói: "Thời Vũ, thứ sáu này cậu đến nhà tớ chơi nhé? Mẹ tớ nói muốn mời cậu dùng bữa."

"Hả?" Người dì tao nhã và cao quý trong buổi tiệc sinh nhật của Tô Vụ nhanh chóng hiện lên trong tâm trí cô, và cô lập tức trốn tránh: "Không, không cần."

"Cần." Tô Vụ nói: "Mẹ tớ muốn cảm ơn cậu, nếu không phải nhờ cậu...... bà ấy cũng không ly hôn nhanh như vậy."

Thời Vũ quay sang nhìn Tô Vụ đang đi bên cạnh, nhưng trông cô ấy không hề buồn bã chút nào, cô do dự không nói nên lời, mà dường như cô ấy cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, cô ấy quay đầu cười nói: "Sao trông cậu còn rối rắm hơn cả tớ thế."

Cô ấy tiếp tục nói: "Chuyện nhà tớ khá phức tạp, xảy ra rồi thì xảy ra thôi, dù sao sớm muộn gì cũng đi đến kết cục thế này."

"Ừ" Cô gật đầu.

Hai người đi gần đến nhà ăn, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi lại, cả hai đồng thời xoay đầu nhìn lại, Chu Yến Tư và Thẩm Triều Dữ đang sóng vai đi tới ngay phía sau.

Cô bắt gặp ánh mắt Thẩm Triều Dữ, dường như anh còn nhếch miệng cười một chút.

Nhưng nụ cười này nhanh chóng biến mất, như thể đó chỉ là ảo giác của cô, hai người chẳng mấy chốc đi đến trước mặt,Chu Yến Tư đi đến bên cạnh Tô Vụ rồi hỏi: "Mới mấy ngày không gặp đã gầy như vậy?"

Chu Yến Tư dạo này đang bận tham gia thi đấu nên thường không có mặt ở trường, chuyện của Tô Vụ là nghe được trong lúc đang tham gia cuộc thi, lúc đó không về được, nhắn tin hay gọi điện cho cô đều không có trả lời,cậu ta lo lắng đến mức suýt nữa thì rời bỏ cuộc thi chạy ngay về.

Lần này thấy người, trong lòng thật ra cũng có chút yên tâm hơn.

Tô Vụ nghe vậy rất vui, cúi đầu nhìn chính mình: "Có sao? Không có đi?"

"Có, gầy đi rất nhiều." Chu Yến Tư cười nói: "Hôm nay giữa trưa ăn gì? Tớ mời."

Tô Vụ cùng Chu Yến Tư một bên nói một bên hướng nhà ăn đi đến.

Thời Vũ cùng Thẩm Triều Dữ tự nhiên theo phía sau.

Lúc này ở tầng một không có ai, Tô Vụ  đi qua giữ chỗ bên này, Chu Yến Tư đi qua xếp hàng lấy đồ ăn.

Thời Vũ cũng chuẩn bị đi lấy cơm, lại nghe Thẩm Triều Dữ nói: "Chu Yến Tư mời khách, cậu qua đó ngồi trước đi."

Nói xong anh đi xếp hàng, Thời Vũ đứng tại chỗ, vẫn là Tô Vụ kêu cô hai tiếng mới hồi phục tinh thần lại, chậm rì rì mà đi về phía Tô Vụ.

Rất nhanh Chu Yến Tư đã trở lại, cậu ta bưng một cái khay đầy thịt kiêu hãnh đặt nó lên bàn, thậm chí còn chu đáo đến mức mua cho cô và Tô Vụ mỗi người một phần canh trứng.

Một lúc sau Thẩm Triều Dữ cũng quay  trở lại, anh đi lấy cơm, đem cơm bày biện ra trước mặt bọn họ.

Thời Vũ có chút thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn."

Thẩm Triều Dữ nhướng mi nhìn một bàn đầy thịt, trầm mặc một lát, cũng không có ngồi xuống mà đi xếp hàng, lúc quay lại cầm thêm hai đĩa rau trong tay.

Anh ngồi xuống trước mặt Thời Vũ, thấp giọng nói: "Sao lại không ăn?"

"Này còn không phải đang đợi cậu sao." Chu Yến Tư giơ tay khoác lên vai anh, lại bị anh không chút nhân từ đẩy xuống.

Bàn ăn trong nhà ăn không rộng rãi lắm, bốn người ngồi chen chúc trên một bàn, chân bàn dưới dễ đụng phải.

Thời Vũ đang cúi đầu ăn cơm, cảm thấy đầu gối của mình bị đầu gối đối phương chạm vào, rất nhẹ, rất nhanh liền biến mất.

Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy người đối diện nói câu xin lỗi.

Sau đó cô thấy anh thay đổi tư thế, một chân ở trong và một chân dũi để cạnh ngoài bàn. Cứ như vậy, không gian dưới bàn cũng được rộng hơn.

Thời Vũ cảm thấy đầu gối vừa bị anh chạm vào đã bắt đầu nóng lên, cô cụp mắt xuống, cố nén không đỏ mặt, cúi đầu thành thật mà ăn cơm.

Cô không dám lại nhìn anh lần nào nữa.

Tô Vụ cùng Chu Yến Tư không chú ý đến họ, Chu Yến Tư gần như nói xuyên suốt buổi trưa, cuối cùng vẫn là Tô Vụ chịu không nổi, trừng mắt nhìn cậu ta và nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Ăn cơm đi."

"Ức." Cậu ta bẹp bẹp miệng, rất không tình nguyện mà ngậm miệng lại, Chu Yến Tư đột nhiên im lặng, trên bàn bốn người chỉ còn lại tiếng nhai nhè nhẹ.

Thời Vũ vươn đũa gắp một miếng rau,  Thẩm Triều Dữ đối diện cũng vừa lúc vươn đũa, hai người đồng thời gắp chung vị trí.

Hai người đồng thời ngước mắt nhìn nhau, không nói một lời vội vàng thu đũa rời đi, đi gắp món khác.

Bữa trưa hôm nay ăn rất vui vẻ, khi họ từ nhà ăn đi ra, Chu Yến Tư đột nhiên hỏi Tô Vụ: "Đại tiểu thư, buổi chiều có muốn uống trà sữa không? Triều Dữ và tớ buổi chiều đi phô tài liệu cho lớp thuận tiện mua cho hai người?”

Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, ve bám vào thân cây phát ra tiếng kêu vang trời, buổi chiều những lúc buồn ngủ nghe được mấy âm thanh này cực kỳ bực bội.

Nếu có một ly trà sữa mát lạnh, hẳn là một cách tốt để giảm bớt sự bực bội trong người.

Tô Vụ quay đầu nhìn về phía Thời Vũ, cô đang chậm chạm đi cùng Thẩm Triều Dữ phía sau, cô quay đầu nhìn về phía Chu Yến Tư: "Chốt, nhưng phải thêm nhiều đá."

"Được thôi."

Thời Vũ bây giờ mới phát hiện ra rằng khi bốn người họ đi cùng nhau, Chu Yến Tư và Tô Vụ luôn đi ở phía trước,và cô và Thẩm Triều Dữ luôn là hai cái người im lặng đi theo sau.

Vai sát vai, dù không nói gì nhưng trong lòng vẫn thấy cực vui vẻ.

"Muốn uống cái gì?"

Một giọng dò hỏi truyền đến bên tai, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Triều Dữ, anh cũng đang nhìn cô, chẳng qua khi cô nhìn sang, lại nghe thấy anh nhắc nhở:"Nhìn đường."

Thời Vũ hoảng loạn nhìn về phía trước, bước chân cô có chút lạng choạng nhưng rất nhanh liền ổn định,  cô nói: "Gì cũng được, làm phiền cậu rồi."

Bốn người nhanh chóng tách ra ở đầu cầu thang, Chu Yến Tư nhìn bóng dáng họ đi xa mới nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Thẩm Triều Dữ lấy lại tinh thần, hai người cũng quay về lớp học của mình.

Trà sữa được mang đến là lúc giờ nghỉ trưa kết thúc,do Chu Yến Tư mang qua, Thẩm Triều Dữ bị giáo viên gọi vào văn phòng, trong lòng cô cảm thấy mất mát một chút nhưng rất nhanh thì khôi phục lại bình thường.

Cô liếc nhìn nhãn mác, đó là ly mà anh đã mời cô uống vào cuối tuần trước, những giọt nước chảy ra từ thành cốc, khi Thời Vũ dùng khăn giấy lau nó, cô phát hiện trong túi còn có một mẩu giấy nhỏ. Cô nghĩ rằng đó là giấy in hoá đơn, vừa định cắm ống hút vào, cô chợt nghĩ ra điều gì đó, đưa tay lấy tờ giấy bị nước làm ướt ra.

Trên đó chỉ viết bốn chữ.

【 Không cần khách sáo --Szy】

Nhìn bốn chữ này, cô dường như có thể tưởng ra được bộ dáng của anh khi viết nó, nhất định là rất tùy ý.

Cô giữ im một lúc lâu, ngay cả Tô Vụ quay lại cũng không hề hay biết. Cô ấy hút trà sữa, khó hiểu gọi tên cô, Thời Vũ nhanh chóng định thần lại, vô thức cầm mảnh giấy bỏ vào trong hộc bàn.

Tô Vụ nhìn bộ dáng hoang mang rối loạn của cô, hỏi: "Cậu bỏ gì thế."

"Không có gì, ghi chú của cửa hàng thôi." Thời Vũ lấy ống hút cắm vào ly trà sữa, hương vị vẫn vậy không thay đổi, nhưng lần này giống như ngọt hơn rất nhiều, ngọt đến tận đáy lòng.

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Thời Vũ bước xuống xe buýt, bất ngờ nhìn thấy Thẩm Triều Dữ đang ngồi ở trên xe đạp, một chân anh đạp ở mặt đất, chân còn lại dẫm bàn đạp cong lưng coi điện thoại.

Thời Vũ hít một hơi thật sâu, tay cầm dây đeo cặp sách đi tới, cô vừa tới gần, Thẩm Triều Dữ đã quay đầu lại: "Lên xe đi."

Từ sau khi chân cô bị thương qua đi, trừ bỏ mấy hôm Tô Vụ cùng cô về nhà thì anh đều ở chỗ này chờ cô, sau đó chở cô về nhà.

Thời Vũ gật đầu, cô đi đến và ngồi vào ghế sau, Thẩm Triều Dữ nhét điện thoại lại vào túi, giẫm lên bàn đạp rồi đạp nhanh trở về.

Thời Vũ ngồi ở ghế sau, như thường lệ cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người phía trước, sau đó không sai biệt lắm thì xuống tai, mặc dù ánh sáng mờ nhạt nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ nốt ruồi nho nhỏ phía sau tai anh.

Cũng chỉ có lúc này cô mới có thể không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm anh.

Chiếc xe đạp nhanh chóng đưa cô về đến nhà, đèn trong biệt thự không bật, điều đó có nghĩa là dì Lương và chú Thẩm vẫn chưa trở về, cô đợi anh đỗ xe vào sân rồi nói: "Vậy tớ lên lầu trước."

Thẩm Triều Dữ gật đầu, nhìn theo cô  đi đến cầu thang mới bước vào nhà.

Đi được vài bước, chiếc điện thoại nhét trong túi đột nhiên rung lên, anh lấy ra xem, là tin nhắn của Thời Vũ.

【Sy: Cảm ơn trà sữa. 】

Thẩm Triều Dữ liếc nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía gác mái, đèn trên gác vừa mới được bật sáng, chứng tỏ Thời Vũ đã vào nhà.

Anh dùng vân tay mở khóa, gửi lại một tin không cần khách sáo,  khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Còn tốt, lần này không có lại chuyển khoản lại cho anh.

Bình luận

Truyện đang đọc