MƯA NHỎ CỦA TIỂU BẢO

Trong lòng đã tự hiểu rõ, suy nghĩ của Thời Vũ cũng lung lay không ít, cô ôm sách vào lòng rồi giương mắt nhìn về phía Thẩm Triều Dữ.

+

Thẩm Triều Dữ vừa lúc đưa lưng về phía cô,bộ quần áo màu đen trên người anh khiến anh thêm gầy gò, nhưng lại giống như có sức mạnh phi thường.

Có thể dễ dàng giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác.

Thời Vũ  không biết mình nên tạo ra phản ứng gì bây giờ, tiếp tục nói lời cảm ơn với anh?

Không được, không thể nói như vậy được.

Có lẽ anh đã nhận ra cô từ lâu và không muốn nói ra điều đó, hẳn là không nghĩ để cô biết được.

Thời Vũ bình tĩnh lại một chút, trong lòng có chút chua xót, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại. Cô ôm cuốn sách đi tới, như thể cái gì cũng không biết: “Thẩm Triều Dữ, vậy tớ mượn tạm sách của cậu vậy, tối mai sẽ trả lại cho cậu.”

Trong tay anh đang cầm một cái thùng sơn: "Ừ, dùng đi."

"Cảm ơn." Thời Vũ thành thật nói, dù cho anh có nhận ra hay không, cô cũng nên nói lời cảm ơn.

"Không cần khách sáo." Thẩm Triều Dữ nói: "Giữa bạn bè không cần phải nói cảm ơn nhiều như vậy."

Những lời này Thẩm Triều Dữ không biết đã nói với cô bao nhiêu lần, Thời Vũ chỉ cười gật đầu: "Vậy tớ đi trước."

Đối diện với ánh mắt của Chu Yến Tư cô cũng gật đầu chào.

Chu Yến Tư vẫy vẫy tay, Thẩm Triều Dữ liền nói: "Gặp lại sau."

Hai người nhìn cô rời khỏi phòng thiết kế, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô,Chu Yến Tư lúc này mới đưa mắt sang nhìn Thẩm Triều Dữ, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn về phía cửa, Chu Diên Tư huơ tay trước mặt anh, khẽ hừ một tiếng: “Còn nói không có ý với người ta.”

Anh cau mày liếc nhìn cậu ta: "Nói nhiều thật đó, chẳng trách Tô Vụ mãi không trả lời tin nhắn."

Anh cầm thùng sơn xoay người lại,  Chu Yến Tư bị chọc trúng tâm tư giả cười ha ha, sau đó cảm thấy khó chịu, cậu ta bắt chước thái độ vừa rồi của anh: “Nói nhiều thật."

Tổn thương nhau chứ gì!

Ai mà không biết đâu.

*

Chủ đề mới của căn phòng bí mật trên đường Phồn Chi rất hot, bốn người họ đã bắt taxi đến đây sau giờ học và phải ngồi đợi trong sảnh một lúc mới đến lượt mình.

Mỗi lượt đi vào căn phòng bí mật là một nhóm sáu người. Ngoài bốn người họ ra, còn có một cặp đôi khác. Sau khi soát vé, nhân viên đưa tay ra mời, sau khi chúc họ chơi vui vẻ, anh ta nặng nề đóng cửa lại.

Lúc này bọn họ đang ở trong một căn phòng, xuyên qua ánh đèn lờ mờ có thể nhìn ra đó là phòng tân hôn. Đủ loại hình dáng quỷ dị màu đỏ.

Đột nhiên, tiền đề của câu chuyện bắt đầu phát lên, Thời Vũ bị làm cho giật mình vô thức nhấc chân tiến về phía Tô Vụ.

Điều hòa trong căn phòng bí mật được bật hết công suất, cảnh tượng ma mị trong căn phòng này dần dần khiến người ta có chút rùng rợn.

Thẩm Triều Dữ nhìn Thời Vũ rúc người sát vào Tô Vụ, ánh mắt cô đang cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh mình, giống như một con nai con.

Một con nai con rất cảnh giác.

"Chu Yến Tư, bình thường chút." Tô Vụ bất đắc dĩ nhìn xuống Chu Yến Tư, từ khi tháo bịt mắt xuống tay của cậu ta vẫn luôn dính chặt vào cánh tay cô tận bây giờ.

"Cái này còn không phải là vì sợ cậu sợ hãi sao." Chu Yến Tư có chút xấu hổ buông tay ra, bình tĩnh nhìn chung quanh: "Ok, chúng ta bắt đầu đi tìm chìa khoá thôi."

Thời Vũ cũng theo gật đầu: "Được."

Đây là lần đầu tiên cô chơi trò căn phòng bí mật, ngày thường cô cũng  xem phim ảnh và tiểu thuyết có yếu tố kinh dị, nhưng bây giờ đứng ở đây, cô vẫn không biết mình nên phải làm thế nào.

Vì Chu Yến Tư đã mở lời tìm chìa khóa, cô liền ngoan ngoãn bắt đầu đi xung quanh, cặp đôi còn lại cũng dính ở bên nhau bắt đầu tìm chìa khóa.

Khi Thời Vũ đi đến một chiếc tủ cũ, cô nhìn lên, giơ tay mở tủ và bị búp bê trong hình dáng cô dâu bên trong làm cho giật mình.

Cô lui về phía sau một bước, lại đụng phải lòng ngực ấm áp của người phía sau.

"Cẩn thận." Giọng nói của Thẩm Triều Dữ vang lên bên tai cô, tay cũng nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô, giúp cô ổn định cơ thể.

Thời Vũ đỏ mặt, may mà trong phòng thiếu ánh sáng nên không thấy được sự mất tự nhiên của cô. Thẩm Triều Dữ sau khi xác định cô đã lấy lại bình tĩnh cũng nhanh chóng buông tay ra.

Anh đi đến tủ, lấy búp bê hình cô dâu xuống, nhìn xung quanh, xác định đó chỉ là một món đồ trang trí dọa người mới đặt búp bê hình cô dâu trở lại.

Nhìn thấy anh, lá gan của cô cũng trở nên dũng cảm hơn, cô tiếp tục mở chiếc tủ chưa mở bên cạnh, bên trong có một tấm bản đồ.

Thẩm Triều Dữ liếc nhìn nó và khen ngợi: "Thật lợi hại."

Gương mặt cô còn chưa hết ửng đỏ lại bắt đầu cuồn cuộn đi lên, cô ừ một tiếng, cùng anh nhìn xem bản đồ trong tay.

Cửa sổ bên cạnh đột nhiên bị mở ra, Thời Vũ ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với một hồn ma uất hận.

Cô sợ tới mức cả người cứng đờ, Thời Vũ có một cái tật xấu, người khác bị dọa sẽ thét chói tai lui về phía sau,còn cô cô chỉ biết cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích.

Đột nhiên có một bàn tay ấm áp che khuất tầm mắt cô, cũng che đi cảnh tượng hãi hùng trước mắt.

Thẩm Triều Dữ ở bên tai cô nói: "Không sao, là người thôi."

Thời Vũ cảm thấy tim mình như đập trở lại, cô nuốt nước bọt hỏi: “Đi rồi, người đó đi rồi sao?”

Thẩm Triều Dữ nhìn thoáng qua cửa sổ, nhân viên đóng giả hồn ma đó đã sớm rời đi,anh thật lâu không lên tiếng. Thời Vũ cũng liền không nhúc nhích, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, chờ anh đem bàn tay dịch đi.

Ánh mắt anh rơi vào mái tóc đuôi ngựa buộc cao của cô, ngọn tóc hơi quăn quét qua xương b.ướm cô trông cực kì ngoan ngoãn.

Thẩm Triều Dữ rũ mắt, không hề phát hiện ra mình từ lúc nào lại bất giác cong môi.

Anh đem lòng bàn tay dời đi, thấp giọng nói: "Mở mắt ra đi, người đã đi rồi."

Thời Vũ nghe vậy, lúc này mới chậm rãi hé một bên mắt, sau khi xác định đi thật rồi cô mới mở hai mắt ra.Cô hít một hơi thật sâu, dùng lòng bàn tay vỗ vỗ vào ngực, như là muốn trấn tĩnh trở lại.

Anh nhìn một loạt động tác của cô, không nhịn được cười thành tiếng, thật sự còn rất đáng yêu.

Thời Vũ khó hiểu nhìn anh, tựa hồ đang hỏi lại anh đang cười cái gì?

Thẩm Triều Dữ ho nhẹ vội vàng chuyển đề tài: "Không biết bọn người Chu Yến Tư bên kia có phát hiện được gì không."

Thời Vũ lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía hai nhóm kia, không biết như thế nào, sáu người bọn họ đã ăn ý chia thành nhóm, Tô Vụ và Chu Yến Tư đang đưa lưng về phía bọn họ tìm kiếm ở giường tân hôn, hai người còn lại thì càng không cần phải nói.

"Chúng ta xem bản đồ trước,phải nhanh chóng tìm ra chút manh mối." Thẩm Triều Dữ lên tiếng nhắc nhở, anh nhìn vào đồng hồ đeo trên cổ tay: "Đã qua hai mươi phút rồi."

Nhanh như vậy rồi à!

Cô còn tưởng mình chỉ vừa mới vào thôi, Thẩm Triều Dữ tiếp tục tìm kiếm trong các ngăn tủ, nhưng vẫn không quên dặn dò cô: "Theo sát tớ có biết không?"

Thời Vũ cắn môi dưới, cô gật đầu, cũng đi lên tiếp tục hỗ trợ tìm manh mối.

Sáu người nhanh chóng lần ra đường đi, Chu Yến Tư mặc dù sợ hãi, nhưng đầu óc cậu ta vẫn linh hoạt, sau khi mọi người vạch ra đường, cậu ta nhanh chóng sâu chuỗi lại tất cả rồi ấn mật mã khoá.

Ngay khi cửa vừa mở ra, bên ngoài là một hành lang tối om, bên cạnh chỉ có mấy ngọn nến hầu như không thấy được đường đi. Chu Yến Tư im lặng rút về đội ngũ.

Cặp đôi kia cũng không dám xung phong đi đầu, Thẩm Triều Dữ nhìn thoáng qua Thời Vũ: "Cậu đi phía sau tớ?"

Thời Vũ gật đầu, đi theo Thẩm Triều Dữ kỳ thật cô cảm thấy rất an tâm.

Nhận được câu trả lời, anh nói hô lớn về phía sau: "Chúng tôi sẽ đi trước, mọi người ở phía sau cẩn thận một chút, sợ là sẽ có một cuộc truy đuổi."

Chu Yến Tư vỗ vỗ vai Thẩm Triều Dữ: "Không hổ là anh em tốt."

Nói xong lại ngoan ngoãn quay về bên cạnh Tô Vụ: "Chị, nhớ bảo vệ em."

Tô Vụ liếc mắt xem thường, vừa rồi cùng Chu Yến Tư tìm kiếm manh mối ở giường tân hôn, rõ ràng là cô không hề bị mấy hồn ma trong mật thất dọa sợ, ngược lại lại bị một người sống sờ sờ ngay bên cạnh dọa sợ chết khiếp.

Cũng may cậu ta còn biết kêu chị,cho nên người chị này sẽ che chắn cho cậu ta lần này.

Một đám người đi tới đi lui trong hành lang, không bao lâu sau, một hồn ma mặc trang phục cô dâu đột nhiên xông ra hù dọa bọn họ.

Lời tiên đoán của Thẩm Triều Dữ đã  đúng, xác thật có một cuộc truy đuổi chuẩn bị diễn ra.

Thẩm Triều Dữ nắm tay cô chạy nhanh về phía trước, anh có thị lực rất tốt, khoảnh khắc nhìn thấy cánh cửa, anh lập tức kéo cô chạy nhanh qua.

Thời Vũ không ngờ rằng anh sẽ kéo cô, lòng bàn tay anh đang nắm chặt lấy cổ tay cô, ở chỗ đó nóng đến mức có thể làm bỏng da cô.

Trái tim của cô đập thình thịch, không biết là do chạy hay là do bởi vì anh, hai người nhanh chóng chạy đến cánh cửa kia.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Triều Dữ khi tiến vào căn phòng thứ hai là nhìn sang cô, thấy cô cúi người thở gấp còn chưa kịp hoàn hồn.

Anh hỏi: "Không có việc gì chứ?"

Thời Vũ lắc đầu, cô rũ mắt nhìn xuống tay hai người. Thẩm Triều Dữ lúc này cũng sửng sốt một chút, sau đó anh lập tức buông tay cô ra giải thích: "Xin lỗi, vừa nãy không kịp nghĩ nhiều...."

Cảm giác ấm áp ở cổ tay nhanh chóng biến mất, cô nghe thấy anh xin lỗi thì  vội vàng xua xua tay: "...... Không sao, không sao hết, cảm ơn cậu."

Bốn người còn lại cũng thở hồng hộc, đặc biệt là Chu Yến Tư, vừa rồi hồn ma cô dâu đó thiếu chút nữa đã ôm chầm lấy cậu, hồn xém chút thì bị dọa bay mất.

Tô Vụ đặc biệt ghét bỏ cậu ta nhưng vẫn làm tròn bổn phận là chị: "Còn ổn chứ."

"Cảm ơn, vẫn chưa." Chu Yến Tư cảm thấy phổi của mình không còn là của mình nữa.

Tô Vụ thở dài: "Nhìn thấy Thẩm Triều Dữ người ta không, nào có giống cậu?"

Vừa nói xong, hai người đều đồng thời nhìn về phía Thẩm Triều Dữ và...... Thời Vũ.

Hai người họ đang cúi đầu nói chuyện với nhau, xác thật không có bất kì dáng vẻ nào vừa chạy như điên xong.

Dựa vào cái gì.

Chu Yến Tư cực kỳ ủy khuất.

Sau đó, họ lại tiếp tục giải quyết các căn phòng còn lại, chờ đến khi ra khỏi căn phòng bí mật, bên ngoài đã không còn sớm nữa, Chu Yến Tư nhanh chóng đề nghị: "Còn sớm, chúng ta cũng qua bên kia ăn gì đó đi?"

Đối diện họ chính là trung tâm mua sắm, bởi vì hôm nay là thứ sáu cho nên thập phần náo nhiệt.

Mọi người cùng nhau đi đến, Chu Yến Tư ở trên ap đặt 4 phần thịt nướng, Thời Vũ nhìn giá cả sau đó đưa tiền cho Chu Yến Tư.

Chu Yến Tư nhìn cô, cũng không nói gì mà đem tiền nhận lấy.

Tô Vụ kéo tay Thời Vũ hỏi: "Cậu cảm thấy trò chơi này thế nào?"

"Khá tốt, rất dọa người." Thời Vũ nhớ tới khoảnh khắc cô và hồn ma chạm phải mắt nhau, phỏng chừng về sau hẳn là sẽ không lại bước vào căn phòng bí mật này nửa bước.

Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, ở đó cũng có nhiều khoảnh khắc đáng nhớ.

Cô lén lút nhìn Thẩm Triều Dữ đang bấm điện thoại qua khoé mắt.

Kỳ thật...... Nếu lại được đi cùng Thẩm Triều Dữ, cũng không phải là không thể.

Bốn người băng qua đường, bên ngoài trung tâm mua sắm rất náo nhiệt, tất cả ca múa nhạc đều tụ tập với nhau ở đây.

Chu Yến Tư vô tình nhìn thấy một cái gì đó, cậu ta nhanh chóng kéo tay họ ý bảo mọi người cùng qua kia.

Thời Vũ cũng đi theo về phía đó, ở một góc khuất náo nhiệt của trung tâm mua sắm có một ca sĩ đường phố đang ôm đàn ghi-ta hát say sưa,và bài mà anh ta đang hát là ca khúc cô vừa mới nghe qua mấy ngày trước.

Thất Lý Hương.

Chu Yến Tư huých cùi chỏ vào Thẩm Triều Dữ: "Thế nào."

Anh khẽ nhướng mày: "Muốn thì tự thể hiện đi."

Chu Yến Tư thật ra rất muốn, nhưng biết làm sao được ở đâu có đàn ghi-ta thì không có cậu ta, hai người là kẻ thù không đội trời chung nhưng Thẩm Triều Dữ thì ngược lại, anh đàn ghi-ta rất hay,cảm hoá âm nhạc cũng tốt.

Cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Tô Vụ: "Chúng ta có phải đã lâu rồi không nghe cậu ta hát rồi không, thế nào, có muốn nghe Thẩm đại gia hát một bài?"

Tô Vụ đối mặt với ánh mắt Chu Yến Tư vừa nghe liền hiểu, cô ấy nhanh chóng gật đầu: "Lần trước nghe được cũng khá lâu."

Chu Yến Tư lại nhìn về phía Thời Vũ, hỏi: "Em gái Thời, có muốn nghe anh tiểu Thẩm trổ tài ca hát không? Anh tiểu Thẩm này hát rất dễ nghe, đàn ghi-ta cũng giỏi, nếu không nghe được thì quả thật rất là đáng tiếc."

Thẩm Triều Dữ cũng nhìn về phía Thời Vũ, ánh mắt cô nhìn qua lại hai người, cuối cùng thành thật gật gật đầu.

Cô muốn nghe Thẩm Triều Dữ hát, cũng muốn nhìn thấy anh đàn ghi-ta.

Chu Yến Tư khoác lấy vai Thẩm Triều Dữ: "Dùng phiếu biểu quyết, 3 so 1, cậu nhận mệnh đi."

Anh lấy cánh tay cậu ta xuống khỏi vai mình, chỉ nhẹ hỏi: "Thật sự muốn nghe?"

Thời Vũ lại gật đầu lần nữa: "Muốn."

Thẩm Triều Dữ bất đắc dĩ cong cong môi, vừa vặn ca sĩ đàn ghi-ta vừa hát xong, anh bước qua đó, cùng với người ca sĩ thấp giọng nói gì đó, anh ta liền đưa đàn qua cho anh.

Thẩm Triều Dữ vốn dĩ lớn lên vừa soái vừa đẹp, lúc này anh mặc đồng phục ngồi ở trên bồn hoa, dù chưa có bất kỳ động tác nào cũng rất nhanh thu hút nhiều sự chú ý, chờ đến khi nhìn lại, không biết từ lúc nào mọi người đều vây tròn xung quanh anh.

Thời Vũ và Tô Vụ khoác tay nhau đứng ở vị trí gần nhất, anh liếc nhìn bản nhạc, cúi đầu nghịch đàn guitar và điều chỉnh vị trí của mic.

Thời Vũ nhìn mỗi một động tác anh đều thập phần tùy ý, cô không kìm được sự kích động trong trái tim mình.

"Chim sẻ đang hót líu lo trên cây cột điện ngoài khung cửa sổ——"

Thất lý hương.

Bài mà Thẩm Triều Dữ hát cũng là bài hát này.

Thời Vũ nhìn anh vừa đàn ghi-ta vừa hát, trong khoảng thời gian ngắn dường như bị mất ngôn ngữ, cô ngơ ngác nhìn, hô hấp cũng theo đó chậm mất mấy nhịp.

Không biết có phải bởi vì ánh mắt cô quá mức nóng bỏng rồi không, Thẩm Triều Dữ hơi hơi nghiêng đầu, hai người đối diện nhau hai giây.

Sau đó, cô thấy anh nhướng mày đắc ý.

Gió đêm vừa lúc thổi bay mái tóc anh, người thiếu niên cứ như vậy mà ngừng ở trong lòng Thời Vũ thật lâu....

Bình luận

Truyện đang đọc