MƯA NHỎ TRONG TRỜI XUÂN

Trước khi đi công tác, Lâm Mặc Linh bắt đầu sắp xếp công việc đang làm, những văn bản, tài liệu cần cô xét duyệt cô đều giao cho thư ký tổng hợp lại rồi gửi qua mail cho cô. Đáng lẽ là cô ấy cũng phải đi với cô nhưng vì Lâm Mặc Linh thấy cô ấy đang có con nhỏ, cô đi một mình cũng không sao, càng thoải mái nên để cô ấy ở lại báo cáo công việc cho cô.

Cô dành hẳn hơn một ngày để phân phó, dặn dò công việc. Tất cả đã được an bài thỏa đáng, Lâm Mặc Linh cũng được rảnh rỗi hoàn toàn.

Cô về nhà, nhìn quanh quất một lượt, nếu nói không buồn thì chắc chắn là giả. Mọi lần đi công tác cả tháng trời cô chẳng cảm thấy làm sao, thậm chí còn nghĩ đi lâu hơn nữa cũng không vấn đề gì. Nhưng mà bây giờ, một tháng không được nhìn thấy anh, cô thật sự có chút không nỡ.

Trình Nhật Khải tắm xong bước ra, cầm khăn bông lau qua mái tóc, khi rời khỏi môi trường công việc, anh bớt đi sự xa cách và lạnh nhạt, cũng chỉ là một chàng trai trẻ trung, bình thường như bao người. Lâm Mặc Linh nhìn anh đến ngơ ngẩn.

Trình Nhật Khải thấy cô như vậy, dừng lại động tác lau tóc, "Trông anh đẹp trai lắm à?"

Lâm Mặc Linh gật gật, "Rất đẹp trai!", cô suy nghĩ một lát, lại bổ sung: "Em sẽ nhớ anh lắm!"

"Nếu từ đầu tới cuối em cứ thẳng thắn thành thật như hiện tại thì tốt rồi."

"Em không thẳng thắn thành thật khi nào?"

"Lúc em từ chối anh."

Lâm Mặc Linh nhịn không được khẽ cong khóe miệng. Cô định nói anh đang cố tình nói xấu cô, nhưng khi thấy ánh mắt tuy mang theo ý cười nhưng lại ẩn giấu một tia bi thương khi nhớ về quá khứ của đối phương, cô chỉ có thể cam tâm tình nguyện mang tiếng xấu.

"Em không biết hành động đó của em đã giày vò anh bi thảm cỡ nào đâu."

Lâm Mặc Linh cười cười đi đến trước mặt anh, nâng mặt anh lên hôn nhẹ lên khóe môi anh một cái, cong cong đôi môi khêu gợi, "Giờ thì sao, anh còn bi thảm nữa không?"

Trong mắt đối phương lập tức lấp lánh ánh sáng. Lâm Mặc Linh cũng biết rõ, cô vội vàng tránh sang một bên, bỗng lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Trình Nhật Khải.

"Alo, mẹ." Anh cầm điện thoại lên, mày hơi nhíu lại.

"Cuối tuần này hai đứa có rảnh không, bố con nói muốn hai đứa về nhà cùng ăn cơm." Giang Thu Dung dò hỏi.

Trình Nam Quang đang ngồi đọc báo ở bên cạnh nghe vợ mình nói vậy, lắc đầu cười nhạt, rõ ràng là bà ấy muốn gặp con dâu tương lai, cũng là con trai mình, sao phải lấy ông ra làm lý do cơ chứ, cứ nói thẳng là được.

Trình Nhật Khải vỗ trán, thẳng thắn đáp lại: "Cô ấy không về được đâu, mai cô ấy đi công tác rồi."

"Vậy à?" Giang Thu Dung có chút thất vọng, lại nhịn không được nói: "Mặc Linh có rảnh không, mẹ muốn nói chuyện với con bé một chút."

"Vâng ạ, để con đưa điện thoại cho cô ấy."

Trình Nhật Khải đưa điện thoại cho cô, "Có người nhớ em này."

Lâm Mặc Linh vội vàng cầm điện thoại, cung kính nói: "Bác gái."

"Mặc Linh, bác nghe Nhật Khải nói là cháu sắp đi công tác, cháu đi bao lâu?"

"Khoảng một tháng ạ."

"Cũng khá lâu nhỉ? Cháu có cần gì không, bác có thể giúp cháu." Giang Thu Dung niềm nở nói.

"Không cần phiền bác đâu ạ, nhà cháu không có vật nuôi gì hết, chỗ này an ninh tốt lắm ạ, không cần lo gì cả. Hơn nữa cháu cũng thường xuyên đi công tác như thế này nên cũng quen rồi ạ." Lâm Mặc Linh vội vàng từ chối.

Mẹ anh rất nhiệt tình với chuyện của cô làm cho cô cảm động.

"Mặc Linh, thật ra thì bác đã từng nhìn thấy cháu." Giang Thu Dung nhẹ nhàng nói.

"Dạ!" Lâm Mặc Linh ngạc nhiên trợn to hai mắt.

"Nói đúng hơn là nhìn thấy ảnh thẻ cấp hai của cháu, lúc đó bác thấy nó ở trong hộp bút của Nhật Khải, nhưng chỉ lướt qua vì nó đã cất đi, nó nói với bác là chắc là lúc thu dọn đồ đạc lấy nhầm của cháu." Giang Thu Dung kể lại.

"Cấp hai?" Lâm Mặc Linh nói rất nhỏ.

"Nhưng mà, hồi Tết bác lại nhìn thấy tấm ảnh đó. Cháu mỉm cười rất tươi, mái tóc đen dài với áo trắng, là một nữ sinh rất xinh đẹp."

Tim cô đột nhiên nhảy lên một cái.

Người ở đầu dây bên kia cười gian xảo, "Cháu có thể thử xem ví tiền của Nhật Khải, rồi cháu sẽ biết."

Lời nói của bà đang dấy lên từng cơn sóng nhỏ trong lòng Lâm Mặc Linh. Tấm ảnh thẻ ư, khi nào nhỉ, có phải là khi làm hồ sơ thi chuyển cấp không?

"Trước kia bác vẫn rất lo cho nó, người gần tuổi với nó đều đã kết hôn hoặc đã có con hết rồi, nó cứ bình chân như vại, bảo nó đi gặp gỡ người khác, nó có bao giờ chịu nghe." Giang Thu Dung nhớ lại: "Không vội không vàng, bác cũng hoài nghi có phải ở nước ngoài nó gặp chuyện gì hay không, giả sử như là bị đổ vỡ tình cảm chẳng hạn."

Lâm Mặc Linh nghẹn họng.

"Giờ mới biết, thì ra là có người trong lòng rồi. Hơn nữa lại còn thích con gái người ta lâu như vậy."

Giang Thu Dung nói với cô rất nhiều chuyện liên quan đến anh.

Một lúc lâu sau, Lâm Mặc Linh nói: "Để cháu đưa điện thoại cho anh ấy."

"Không cần đâu, bác đã nghe giọng nó gần ba mươi năm nay rồi." Giọng nói tràn đầy dịu dàng, "Đi công tác về hãy vào nhà bác chơi, bác làm đồ ăn ngon cho cháu."

"Cháu cảm ơn bác ạ."

"Được rồi, cháu cố gắng làm việc tốt nhé!"

Cúp máy, Lâm Mặc Linh đưa điện thoại trả lại cho Trình Nhật Khải, anh nhận lấy cười nói: "Mẹ anh thích em hơn anh rồi đấy, chưa bao giờ mẹ anh nói chuyện lâu như thế với anh cả."

Lâm Mặc Linh nhìn anh đang xem tivi, đáy mắt phức tạp, "Có lẽ là do cùng là phụ nữ nên có thể nói chuyện lâu như vậy."

Âm thanh trong tivi vọng ra len lỏi giữa không gian, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, cô đi vào phòng ngủ. Chuyến bay cất cánh lúc mười giờ sáng mai, để ngày mai không phải gấp gáp mà quên thứ gì, bây giờ cô phải thu xếp hành lý rồi.

Trình Nhật Khải vào phòng thấy cô đang thu dọn đồ đạc, anh hỏi: "Mai mấy giờ em bay?"

"Mười giờ." Cô vừa gấp quần áo cho vào vali vừa trả lời.

"Anh đưa em ra sân bay."

"Không cần đâu, anh cứ đi làm đi, em bắt taxi cũng được."

"Không sao, đi muộn một hôm cũng không ai dám nói gì anh."

Lâm Mặc Linh bật cười, "Được." sau đó đi đến ngăn kéo tìm hộ chiếu cho vào trong túi xách. Sau khi kiểm tra lại hành lý, xem có bỏ sót thứ gì không, lúc cô đang loay hoay thì Trình Nhật Khải không biết từ đâu đưa cho cô một túi thuốc, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Phải đề phòng em không quen được với thời tiết ở đấy chứ, nếu có bị ốm cũng không phải nhờ đến người khác, còn nữa, anh sợ em không uống được thuốc ở bên đấy nên vừa đi ra hiệu thuốc gần đây mua. Trong đây có đủ thuốc cảm, thuốc giảm đau, thuốc ho, hạ sốt, dị ứng..." Anh nói rất nhiều, căn dặn uống như thế nào.

Trên trán anh còn mấy giọt mồ hôi, đã tháng mười, thời tiết không còn nóng nữa, không khí vào tối cũng đã mang theo hơi lạnh, chắc là anh đã chạy đi mua về cho cô.

"Nhật Khải à, sao anh tốt với em thế?" Giọng Lâm Mặc Linh hơi cứng ngắc.

Trình Nhật Khải đầu tiên là hơi ngây ngẩn, sau đó cười, "Em là bạn gái của anh mà, anh phải tốt với em chứ!"

Lâm Mặc Linh đứng dậy, ấp úng: "Anh đừng tốt với em quá, em sẽ ỷ sủng sinh kiêu đấy. Em cũng không chắc mình có thể đối tốt với anh như anh làm với em không nữa... không phải, ý em là... ngày bé em toàn được mọi người chăm sóc, về sau thì có một mình, chỉ cần bản thân ổn là được, em chưa từng chăm sóc người khác..."

Hình như càng nói càng không ổn, cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào anh, "Nếu anh cứ như vậy, em sẽ ỷ lại vào anh mất, không giống em chút nào."

Trình Nhật Khải bật cười, mặt mày sáng chói như ngôi sao vậy, anh ôm cô vào lòng: "Không sao, em cứ ỷ lại vào anh. Em yên tâm, anh sẽ không nói cho người khác biết đâu."

"Anh sẽ không chê em phiền chứ?" Lâm Mặc Linh vùi đầu vào ngực anh, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh.

"Với em thì phiền một chút cũng không sao." Trình Nhật Khải cười.

"Đừng có hối hận đấy!" Giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Ừ." Anh vuốt vuốt tóc cô.

"Nếu anh dám chê em, em sẽ mách mẹ anh, để bác gái mắng anh." Lâm Mặc Linh giả vờ đe dọa anh.

"Bây giờ em có người chống lưng rồi nhỉ?" Trình Nhật Khải cười khẽ.

"Tất nhiên, không chỉ có mẹ anh, còn có bố anh, và đặc biệt là Trần Lâm Dương nữa. Xem anh có dám đắc tội với em không?"

"Vậy thì anh sợ em rồi, làm sao dám chứ!"

Lâm Mặc Linh thỏa mãn dụi dụi đầu vào ngực anh, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười.

"Nhật Khải!"

"Hử?"

"Em xin lỗi."

Bàn tay anh vuốt ve tóc cô khựng lại một chút, "Vì chuyện gì?"

"Tất cả mọi chuyện."

Trầm mặc một lúc, Trình Nhật Khải dịu dàng nói: "Em không cần xin lỗi đâu, chỉ cần bù đắp cho anh là được rồi."

Lâm Mặc Linh "ừm" một tiếng rất khẽ.

Lời nói của mẹ anh vẫn quanh quẩn ở trong đầu cô, trong lòng cô trăm nghìn xoay chuyển, hóa ra mình hiểu về anh ít như vậy.

Nằm trên giường, Lâm Mặc Linh nghĩ lại đến rất nhiều chuyện, cô mới phát hiện ra mình đã làm anh đau lòng rất nhiều lần.

Buổi tối cô gần như không ngủ, trong đầu chỉ nghĩ đến anh.

Lâm Mặc Linh biết mình xong đời rồi, cảm giác đó chính là chìm đắm.

Từ thích đến yêu sâu nặng, thực sự chẳng mất nhiều thời gian.

Trình Nhật Khải thấy cô trằn trọc không ngủ được, anh mơ mơ màng màng ôm cô, khẽ thầm thì bên tai cô: "Nếu em không ngủ được vậy chúng ta làm chuyện khác đi!"

Lâm Mặc Linh quẫn bách, "Em buồn ngủ, sắp ngủ rồi."

Sau đó trùm chăn lên che đầu, nghe thấy tiếng cười khe khẽ của anh ở bên cạnh.

Sáng hôm sau thức dậy, Trình Nhật Khải vẫn như thường ngày chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô rồi xách vali của cô ra cửa, để vào trong cốp xe.

Lâm Mặc Linh chớp mắt, nhìn theo bóng anh: Ừ, anh vẫn rất tốt, phát huy giá trị của người bạn trai mẫu mực.

Trên đường đi, cả hai không nói gì, cô muốn để anh tập trung lái xe. Phía trước hình như có tai nạn giao thông, đường tắc một đoạn, đến sân bay cũng không còn nhiều thời gian để check in nữa.

Trình Nhật Khải đi cùng cô vào trong, "Đến đó rồi nhớ giao lưu với đồng nghiệp nhiều hơn, có thời gian thì đi thăm quan xung quanh, có gì hay ho thì kể cho anh, hoặc chụp ảnh gửi cho anh cũng được, anh cũng chưa đến Paris bao giờ. Anh biết em thích nghi với môi trường rất tốt nhưng vẫn muốn nhắc nhở em. Nếu nhớ anh thì có thể gọi điện về, chỉ cần em gọi giờ nào anh cũng nghe máy..."

Lâm Mặc Linh gật đầu, mỉm cười: "Vậy nếu không nhớ thì sao?"

Trình Nhật Khải cốc vào đầu cô một cái, "Không nhớ cũng phải nhớ, đây là nghĩa vụ của em, biết không?"

Lâm Mặc Linh đưa tay lên sờ đầu, phồng má, "Anh thật không lãng mạn chút nào! Trong hoàn cảnh này anh phải nói mấy câu đại loại như: Em không nhớ anh vì ngày nào anh cũng sẽ gọi điện cho em, không phải sao?"

Trình Nhật Khải nhắc nhở cô đủ thứ chuyện phải lo khi cô ở đó một mình, nghiễm nhiên xem cô là đứa trẻ lần đầu xa nhà. Lâm Mặc Linh nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy rất kỳ diệu, cô đã từng đi công tác một mình ở nơi xa lạ rất nhiều lần, mỗi lần như vậy cô đều chẳng có cảm giác gì, nhưng lần này, thấy anh lo lắng cho mình như vậy, trong lòng cảm thấy vừa hạnh phúc vừa không nỡ đi.

Đến lúc qua cửa kiểm soát an ninh, Lâm Mặc Linh nhìn anh, chủ động ôm anh, "Lúc em không ở đây, đừng thích người đẹp nào khác đó!"

"Cái này không chắc, sớm quay về mà trông chừng anh."

Lâm Mặc Linh cười, "Muốn bảo anh đừng nhớ em quá nhưng trong lòng em lại không muốn như vậy."

Bây giờ chưa đi mà cô đã bắt đầu không nỡ rồi.

Tiếng thông báo của chuyến bay vang lên, cô đành nuối tiếc bỏ anh ra, "Em đi đây. Anh ở lại tốt nhé! Nhớ là phải nhớ em đấy!"

Trình Nhật Khải "ừ" một tiếng, sau đó nhìn theo bóng dáng cô dần biến mất.

Máy bay vừa hạ cánh, sau khi nhận hành lý, Lâm Mặc Linh nhanh chóng gặp được người do công ty đối tác cử đến đón cô, đối phương đưa cô đến một khách sạn, Thanh Vũ đặc biệt sắp xếp phòng nghỉ ở khách sạn gần nơi làm việc, rất thuận tiện cho việc đi lại, chỉ cần dăm ba phút đi bộ là tới nơi.

Nhiệt độ vào cuối tháng mười ở Paris hơi lạnh, gió thồi nhẹ nhàng, đôi khi có thể nhìn thấy sương mù.

Đến Paris, Lâm Mặc Linh chuyên tâm vào công việc, mấy ngày đầu ngày nào cũng cùng giám đốc điều hành ở đây giới thiệu nghiệp vụ, làm quen đủ mọi thứ, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu, bàn bạc hạng mục hợp tác. Mỗi ngày cô đều đi làm, buổi tối lại trở về khách sạn họp online, xem báo cáo.

Cũng chỉ là đổi nơi bận rộn thôi. Lâm Mặc Linh thở dài.

Ngày đầu tiên đến đây, Lâm Mặc Linh chỉ đi gặp gỡ một số vị giám đốc ở công ty đối tác, sau đó cùng đi ăn uống. Lúc về nhà, sau khi tắm xong, cô mới sờ đến điện thoại thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có của Diệp Tử Tịch, Vũ Chi Tuệ nhưng nhiều hơn cả là của Trình Nhật Khải.

Múi giờ ở Paris chênh lệch rất nhiều với trong nước, lúc này trong nước đã là nửa đêm, Lâm Mặc Linh phân vân do dự không biết có nên gọi lại không.

Cuối cùng, cô trả lời tin nhắn cho Diệp Tử Tịch và Vũ Chi Tuệ, sau đó lập tức gọi lại cho anh.

Điện thoại đổ chuông một hồi đã nhanh chóng được kết nối.

"Anh chưa ngủ à?"

"Đợi em gọi điện cho anh."

"Hì hì."

"Em ở đó thế nào?"

Lâm Mặc Linh liền kể cho anh nghe những việc đã trải qua hôm nay, vì cô phải đi ăn cơm tối với mọi người nên không biết anh gọi điện đến.

Trình Nhật Khải lắng nghe cô kể, biết cô ở đó thích ứng khá tốt. Sau khi báo cáo lại chuyện hôm nay cho anh, Lâm Mặc Linh liền lấy quần áo đi tắm, sau đó lên giường ngủ.

Những ngày đầu đi tham quan hầu như cả ngày, rồi về khách sạn lại ghi chú những thứ cần lưu ý, cô chẳng còn có thời gian nghĩ đến việc khác, xong việc thì lăn ra ngủ, chưa gọi điện thoại cho anh một lần nào.

Sau khi kết thúc buổi tham quan, Lâm Mặc Linh liền trở về khách sạn, định lên mạng gửi tin nhắn cho anh.

Về đến phòng, cô nhắn tin cho Trình Nhật Khải: Haizzz, cũng chỉ là đổi nơi làm việc và nghỉ ngơi thôi, chứ công việc vẫn ngập đầu. Nhắn xong còn gửi thêm một cái icon mặt buồn.

Cứ vài ngày anh lại gọi điện thoại đường dài quốc tế cho cô, đều đúng vào khoảng bảy giờ tối, hỏi han tình hình của cô, mỗi ngày đều dặn dò cô ăn đúng bữa, ngủ đủ giấc, chú ý giữ ấm.

Hơn một tháng đã trôi qua, sau khi thống nhất được điều kiện, hai bên đều đi đến được một thỏa thuận chung, vẻ mặt mọi người ai nấy đều vui vẻ, Lâm Mặc Linh cũng vậy. Hơn một tháng trời hết họp online với ban giám đốc của Thanh Vũ rồi lại thảo luận với mọi người ở đây, thật sự rất mệt mỏi, còn chẳng có thời gian đi ra ngoài tham quan nữa.

Về đến khách sạn, Lâm Mặc Linh ngay lập tức gọi điện cho Trình Nhật Khải.

"Em xong việc rồi, có lẽ cuối tuần này sẽ về." Cô thông báo với anh.

"Sao em về muộn thế?"

"Vì tối ngày mai ở đây tổ chức một buổi tiệc cho tất cả nhân viên, chúc mừng việc hợp tác thành công của hai bên, tất nhiên là em phải tham gia rồi. Sau đó em dự tính đi tham quan Paris, hiếm khi mới có cơ hội đến đây phải đi cho biết chứ!" Lâm Mặc Linh hào hứng nói, sau đó thở dài: "Hơn tháng nay con đường của em chỉ từ khách sạn đến công ty, rồi từ công ty về khách sạn, bận tới nỗi chẳng có thời gian đi chơi luôn." 


Bình luận

Truyện đang đọc