MÙA THỨ NĂM

Lời tác giả:

Update~~~

Trước mắt thì bộ này vẫn còn khá là thuận lợi, tương đối thôi… Tích Dịch vẫn còn đang bị kẹt.

(Tui có xúc động muốn bỏ hố… có ai phản đối không?_? không có ai thì tui…)

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người~ sự ủng hộ của mọi người chính là động lực để tui không ngừng cố gắng viết tiếp, cám ơn nha. >////<

11.

“Mày đi đâu đấy?” Tần Lập Vân nhìn thấyThẩm Nhiên Phi thì đi tới câu lấy vai của hắn, nhiệt độ mát lạnh trên người hắn làm anh phải nhíu mày, “Mày mới ra ngoài à?”

“Ừm.” Thẩm Nhiên Phi ngồi xuống, kéo khóa áo khoác.

“Ông già kia đi rồi à?” Không nhìn ra được manh mối gì, Tần Lập Vân nhìn xung quanh, tự mình rót rượu.

“Ban nãy mày cho thằng kia bao nhiêu tiền?” Thẩm Nhiên Phi không tiếp lời, thái độ nhanh chóng thay đổi thành vui đùa, cười đến híp mắt.

Tần Lập Vân uống rượu xong, tay vỗ một cái lên chân, “Làm sao? Thấy không tệ à? Còn muốn phát nữa?”

Thẩm Nhiên Phi cười gật đầu, “Chân thẳng, eo nhỏ, phía sau khít, giọng cũng rất tuyệt…”

“Uây uây! Thẩm tiểu đệ, tao cũng chân thẳng, eo cũng nhỏ, giọng cũng xịn, làm sao, có muốn tới làm phát thử xem không?”

Tần Lập Vân cũng cười đến híp mắt, trề môi rướn người tới làm động tác như muốn hôn.

Sau đó anh hoá đá.

Thẩm Nhiên Phi thế mà thật sự hôn anh một cái, đương nhiên chỉ là đụng môi một cái mang tính chất tượng trưng.

“Sao vậy?” Thẩm Nhiên Phi buồn cười vỗ vỗ gò má lên của anh, “Không cho mày lăn mày không quen à? Không phải lúc nào cũng nhoi nhoi đòi chịch choạc với tao sao?”

Tần Lập Vân như mới bỗng chốc vừa tỉnh lại, nhảy bật một cái nhào tới cô gái bên cạnh, kêu lên oa oa đầy quái dị, “Á! Thẩm Nhiên Phi cưỡng hôn tui! A a a! Nụ hôn đầu của tui a a!!”

Người xung quanh thấy thế nhưng vẫn cười đến vui vẻ, còn nhao nhao ầm ĩ trêu đùa Thẩm Nhiên Phi, ồn ào không thôi.

Chỉ có Thẩm Nhiên Phi bình tĩnh lườm anh một cái, “Nụ hôn đầu? Mày cút ngay.”

Cái này là “Nụ hôn đầu lần thứ n” ấy chứ, lại còn không biết ngại mà lấy ra để nói.

Bất quá lần này hắn tự biết là mình đã vượt quá ranh giới.

Trước đây hai người bọn họ có điên đến thế nào, nam nam nữ nữ không ngừng đến bên người, ngầm hiểu với nhau là không để phát sinh ra thứ gì ngoài ý muốn, âm thầm duy trì khoảng cách nhất định.

Tuy rằng Tần Lập Vân vẫn hay lảm nhảm đòi làm tình với hắn, chuyện tình trên giường nhưng mà cũng chẳng biết ngại ngùng gì lấy ra nói đùa, tiếc là quan hệ của hai người đã định trước chỉ có thể là bạn tốt đơn thuần.

Hôm nay, người đàn ông đó đã không chào mà đi, để lại chút rộn ràng trong lòng hắn.

Cũng may là, hình như Tần Lập Vân không quan tâm lắm.

Uống rượu rồi ngồi nghỉ một lúc, Tần Lập Vân lại muốn lên sân khấu nhảy, còn kiên quyết kéo hắn theo cùng, điển hình là “thằng điên lên cơn”.

Trước kia anh không biết hắn biết nhảy, bây giờ thì biết rồi, Tần thiếu gia sống chết dính lấy đòi hắn phải lên sâu khấu nhảy cùng.

“Chiếm tiện nghi của bổn thiếu gia đây, mà mày còn dám không nghe theo~!”

Điệu bộ như muốn bóp chết hắn, lố lăng buồn cười.

Thẩm Nhiên Phi không làm lại anh, cũng thấy có hơi có lỗi với anh vì hành động ban nãy của mình, đành phải thuận theo, lúc nhảy nóng đến mức muốn cởi quần áo ra mới nhớ ra là áo khoác của y vẫn còn ở trên người hắn.

Hay là hắn mượn lý do này đi tìm y nhỉ.

Nghĩ như thế, Thẩm Nhiên Phi lại bắt đầu thấy hơi lung lay rồi.

Hôm sao, Thẩm Nhiên Phi cầm áo khoác đem đến tiệm giặt ủi, rồi lo lắng đợi hơn nửa ngày, trằn trọc đợi đến tận chiều rồi tràn đầy phấn khởi lái xe đi lấy.

Sau khi về nhà thì lập tức gọi điện cho Tống Vũ, điện thoại reo một lúc lâu, y mới bắt máy.

“A lô, xin chào, ai vậy?”

Phương thức chào hỏi hoàn toàn xa lạ làm nổi lên khó chịu trong lòng Thẩm Nhiên Phi, thế là hắn lớn tiếng nói, “Anh thiếu nợ công ty chúng tôi một triệu chừng nào mới trả?!”

“Cậu gọi nhầm số rồi, tôi không thiếu tiền ai cả.”

Y ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời.

Tuy rằng hắn cố ý giả giọng mình, nhưng mà biết y không nhận ra số điện thoại của hắn, vẫn làm hắn có hơi ủ rũ.

“Tôi là Thẩm Nhiên Phi.” Như một quả bóng xì hơi, hắn thẳng thắn.

“Là cậu à.”

Tiếng cười ha ha của y vang lên từ trong điện thoại, nhất thời nửa câu sau làm cho tinh thần của Thẩm Nhiên Phi rung một cái.

“Hèn chi tôi nghe tiếng cứ thấy quen tai.”

“Ha ha, tôi muốn đem áo khoác trả lại cho anh.” Thẩm Nhiên Phi nhìn áo khoác xếp gọn đặt kế bên người, ngón tay vô thức xoa xoa lên màng túi ny lon bọc ngoài, phát ra âm thanh “rọt rạt”.

“À, được.”

“Giờ tôi đến chỗ anh được không?” Thẩm Nhiên Phi dò hỏi.

“Không được, tôi đang ở chỗ làm.”

“Hả? Nhưng hôm nay là ngày nghỉ mà.”

“Ừm, bọn tôi đi làm không có ngày nghỉ cố định.”

“Là sao… Vậy thì tối tôi tới nhà tìm anh được không?”

“Cũng được.”

Sau đó y báo địa chỉ và thời gian, tranh thủ hàn huyên hai câu, rồi lại bị người khác hối thúc đi làm việc phải cúp điện thoại.

Thẩm Nhiên Phi coi được hơn phân nửa giấy tờ trong công ty, thẫy vẫn còn chút thời gian, thế là mở máy tính ra chơi game, mới vừa mở trang chủ ra thì bản mặt của Tần Lập Vân đã sáp tới.

“Mày sao cứ xuất quỷ nhập thần thế.” Thẩm Nhiên Phi quay đầu sang nhìn cái thằng đang ngồi trên ghế salon của mình, tự nhiên thoải mái như ở nhà, “Hôm qua sao rồi?”

“Tàm tạm, con nhỏ đó mặt mũi tướng tá cái nào cũng bình thường thôi, tao đang nghi ngờ có phải là tao bụng đói ăn quàng hay không.” Tần Lập Vân hơi ảo não, trông mặt là mấy chữ chuyện cũ không muốn nhắc lại, “Đèn mờ quá, nhìn không kĩ đã xuống tay ngay rồi, mà đã xuống tay thì không thể không ăn… ây.”

“Ha ha, mày tụt hậu rồi.”

“Đúng đấy, bản lĩnh hỏa nhãn kim của bổn thiếu gia mất hiệu quả rồi… Hôm qua mày không dẫn người đi luôn? Làm mấy lần trong phòng vệ sinh mới đủ vậy?”

Thầm nghĩ, quả nhiên là miệng chó không mọc được ngà voi, Thẩm Nhiên Phi tặng cho anh một cái lườm quýt, “Tao không có vã như mày..”

“Cũng đúng thôi, mày đã hôn qua bổn thiếu gia rồi, đương nhiên là không ai có thể thỏa mãn được nữa ~ ”

Thẩm Nhiên Phi bị cái thằng tự luyến xoay đến choáng cả đầu, quay sang lại thấy cái thằng ngáo ngơ đó dùng bản mặt đẹp trai của nó mi gió mình, rồi lại lười nhác đá lông nheo với hắn.

“Tao phải đi ra ngoài.” Lại nói đôi câu, Thẩm Nhiên Phi thấy gần tới giờ rồi, đứng lên khoát thêm áo khoác.

“Này, không phải đùa chứ! Mày mặc lại cái áo này nữa á?!” Ban nãy hắn ngồi nên Tần Lập Vân không để ý, lần này hắn đứng lên rồi, mới nhìn thấy rõ ràng, “Không lẽ mày đã nghèo kiết xác đến như vậy rồi ư, mày nói một tiếng thôi, là anh hai đây…”

“Cút!” Thẩm Nhiên Phi cầm áo khoác của Tống Vũ treo lên tay.

“Không phải chứ… đây cái hôm qua… ê, không là mày đang lên cơn bệnh gì đó chứ?”

“Tao chỉ đi trả áo khoác trả cho ảnh thôi.” Thẩm Nhiên Phi lắc đầu, nhìn vẻ mặt làm lố của Tần thiếu gia, “Tao sắp phải đi rồi.”

“Mày thế mà lại bỏ anh em trong nhà đi tìm một ông già!”

Dở khóc dở cười nhìn Tần Lập Vân, “Vậy mày muốn sao.”

“Khửa khửa ~” Tên nào đó lập tức hả hê, “Chỉ cần mày nằm thẳng cẳng ra để tao…”

“Xéo!”

Thẩm Nhiên Phi thẳng thắn cắt lời Tần Lập Vân, mang áo đi ra ngoài.

Đằng sau vẫn còn vang tiếng ai oán vờ vịt của tên nào đó, “Khách quan ~~ tiểu sinh chờ người trở về a ~~~ ”

Lái xe đến đến đỗ ở một nơi gần đó, ôm quần áo đi tìm nhà y.

Một dãy nhà cũ kỹ, lúc này hắn mới nhớ ra là không biết ở lầu mấy, thế là lại gọi điện thoại cho Tống Vũ.

Vang lên một hồi không có người bắt máy, Thẩm Nhiên Phi cau mày nhấn tắt định gọi lại lần nữa, một ô cửa sổ trên lầu mở ra.

“Đến rồi à, để tôi xuống đón cậu.”

Thẩm Nhiên Phi vẫn còn đang ngơ ngác, thì cửa sổ đã đóng lại, qua hai phút sau, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Cửa rỉ sắt mở lớn ra, Tống Vũ vừa dùng chân đẩy cửa vừa bắt chuyện bảo Thẩm Nhiên Phi đi vào.

Trên vách tường trong hành lang dán đủ loại quảng cáo, hắn vừa tham quan vừa đi theo Tống Vũ bò lên tới tầng năm, sau đó dừng lại ở trước một cánh cửa có dán chữ “Phúc”, cũng không biết cái chữ phúc đó đã dán bao lâu, đã hơi bạc màu rồi, có góc còn bị cuốn lên, toàn là bụi bẩn.

Bình luận

Truyện đang đọc