MÙA THỨ NĂM

Lời tác giả:

Update ~*^^*

Cảm ơn piano của Days nha, ừm, tui sẽ cố gắng “đánh đàn”~! XDDD

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho đại thúc~ còn một chương nữa là end rồi!

Ừm~ nghĩ tới thôi đã thấy hưng phấn rồi… he he~ =w=

Sau khi hết bộ này có lẽ sẽ viết tiếp bộ nũa, cũng có khả năng sẽ đào thêm một cái hố nữa… tạm thời vẫn chưa quyết định được OT2

Cuối cùng thì Tiểu Tùng quyết định lên giường đây, hai ngày nay hơi bận, đầu óc cứ quay mòng mòng…

Mọi người ngủ ngon ~>3333<

35.

“Có một chuyện tôi phải nói rõ trước.” Tống Vũ kéo dài khoảng cách giữa mình và Thẩm Nhiên Phi, “Không cần biết trước đây cậu ăn chơi với người khác như thế nào, nhưng với tôi thì trong chuyện tình cảm phải luôn tôn trọng và hết lòng với nhau.”

Thẩm Nhiên Phi nhanh chóng gật đầu, “Em hiểu mà.”

“Đừng trả lời vội vàng, cậu có chắc là mình đã hiểu ý tôi không?”

Thẩm Nhiên Phi nhìn gương mặt nghiêm túc của y, lập tức thu lại nụ cười, gật đầu một cách vô cùng chân thành.

Tống Vũ nhìn bộ dạng ngây ngây ngơ ngơ của hắn mà buồn cười, nhấc tay xoa lên tóc hắn.

Mắt thấy y lại định xuống giường, Thẩm Nhiên Phi bèn mặt dày mày dạn quấn lấy eo y.

“Ừm…” Thẩm Nhiên Phi ấp úng cà lăm một hồi mà vẫn không nói được một câu ngay ngắn.

Tổng Vũ trái lại rất thẳng thắn, đẩy tay Thẩm Nhiên Phi ra, “Giải quyết chuyện hôn thê của cậu trước đi rồi nói sau.”

Quay người lại thì nhìn thấy Thẩm Nhiên Phi đang cô đơn gục đầu trông như chó nhà có tang, không khỏi bật cười, “Cậu định ở trần như vậy đến khi nào?”

“Em biết rồi, em nói chuyện với cổ xong xuôi rồi lại tìm anh.”

Thẩm Nhiên Phi mất một lúc để thu gọn tâm tình như lên voi xuống chó của mình, giọng điệu mang chút bi tráng, nhưng lại kiên định đến lạ thường.

Tống Vũ vỗ vỗ đầu hắn như khen thưởng, sau đó đi vào phòng tắm.

Mãi đến khi nhìn thấy Tống Vũ đã vào phòng tắm rồi, Thẩm Nhiên Phi mới không còn nhịn được nữa bật cười thành tiếng.

Nhưng hắn lại sợ mình cười lớn tiếng quá, dùng sức vùi mặt vào chăn.

Cái gọi là “tuyệt xử phùng sinh” (tìm đường sống trong chỗ chết), chắc là cảm giác này đây.

Trong lúc nhất thời cũng tỉnh rượu luôn rồi, nơi bị va phải không còn đau nữa, người cũng không thấy nữa, mà nóng đến toát cả mồ hôi.

Lúc Tống Vũ tắm xong đi ra, thì thấy Thẩm Nhiên Phi đã chui vào trong chăn rồi.

Y đứng bên giường nhìn một lúc, cuối cùng vẫn xốc chăn lên len người vào.

Thẩm Nhiên Phi giật giật, mượn động tác xoay người để hướng mặt về phía Tống Vũ, sau đó lại di chuyển một chút, chỉ chốc lát sau lại nhích nhích người đến gần y.

Tống Vũ cong ngón tay gõ lẽn trán hăn, “Miệng cười muốn nứt ra rồi kìa, còn giả bộ gì nữa.”

“Ha ha ha…”

Lần này Thẩm Nhiên Phi không thể nín cười được nữa, cả người dính vào Tống Vũ run rẩy không ngừng.

Tống Vũ thấy hắn vui vẻ như thế, cũng không nhịn được cười theo, “Có gì cười dữ vậy?”

“Anh không hiểu đâu.” Thẩm Nhiên Phi cười chảy cả nước mắt, dang tay chậm rãi vòng lấy eo Tống Vũ.

Tống Vũ bị tóc của hắn cọ lẹn gò má, ngưa ngứa, còn chưa kịp nghiêng đầu đi, thì lại nghe thấy hắn đột nhiên lớn tiếng bật khóc.

Lần này hắn không thật sự khiến Tống Vũ trở tay không kịp, chỉ cảm thấy phần áo trước mặt đã bi thấm ướt.

Y sẽ không thể hiểu lúc Thẩm Nhiên Phi nhào lên người y, cảm giác khi hạnh phúc suýt lướt kẽ tay đã ngập tràn trong nháy mắt.

Tống Vũ nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, từng chút từng chút vỗ về tâm tình hắn.

Thẩm Nhiên Phi khóc một hồi thì mệt, gục người ôm Tống Vũ thiếp đi.

Tống Vũ ngừng tay, dở khóc dở cười buông mắt nhìn xuống Thẩm Nhiên Phi đang quấn lấy người mình.

Lẽ nào vẫn chưa tỉnh rượu?

Có khi sáng mai thức dậy lại không nhớ được chuyện đã xảy ra.

Đột nhiên Tống Vũ có một kích động muốn đánh thức hắn.

Thế nhưng trông thấy hắn ngủ say như thế, thì không đành lòng làm phiền hắn.

Hai người lần đầu tiên nằm bên nhau, không một khoảng cách, ôm nhau ngủ.

Khoảnh khắc đó, dường như cả hai cứ thế mà bên nhau.

Đối với Tống Vũ, từ đầu đến cuối y vẫn luôn có một cảm giác không thể tin được, thậm chí y còn chưa kịp nghĩ gì thì mọi chuyện đã đi đến hồi kết rồi.

Mong đợi và chở che của y dành cho Thẩm Nhiên Phi, và cả đôi phần nhung nhớ, đôi phần đau lòng…

Không thể chắc chắn tình cảm này là thích, nhưng ít nhất có thể chắc chắn được, y thật lòng muốn đối xử tốt với hắn.

Y ôm Thẩm Nhiên Phi một đêm, ngủ rất say.

Y nghĩ những câu hỏi trong lòng mình đành phải phó mặc cho thời gian trả lời vậy, nhưng hôm nay, y chỉ muốn ôm hắn, cùng nhau qua một đêm dài là đủ rồi.

Sáng hôm sau, Thẩm Nhiên Phi mở hai mắt sưng to như hai quả hạch đào, kiểu gì cũng không chịu nhận đêm qua mình đã nứt nở gào khóc.

“Không biết sao nữa, tại nó tự sưng thôi!”

“Được, được, tôi biết rồi, không phải tại cậu.”

Tống Vũ cười ăn điểm tâm, nhìn Thẩm Nhiên Phi đang mặt đầy phiền muộn cầm đũa.

“Rõ là lừa em.” Thẩm Nhiên Phi thì thầm nhét trứng rán vào trong miệng, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Lập Vân trở về, “Yo, về rồi à.”

Tần Lập Vân đen mặt gật gù với hai người.

“Sao vậy?” Thẩm Nhiên Phi để đũa xuống, đứng lên ra khỏi bàn ăn chạy qua kéo Tần Lập Vân.

“Không có chuyện gì.” Chân Tần Lập Vân thoáng lảo đảo, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Thẩm Nhiên Phi, lần đầu tiên không chế nhạo hắn, “Tao buồn ngủ thôi…”

Nói xong thì gạt tay Thẩm Nhiên Phi ra, còn giả vờ giả vịt ngáp một cái.

“Không sao chứ?” Tống Vũ hỏi Thẩm Nhiên Phi.

“Chắc không có gì đâu.” Thẩm Nhiên Phi nhìn Tần Lập Vân thất thiểu đi lên lầu, vẻ mặt quái dị, “Có điều… chắc là… ha ha.”

Tuy trong lòng Tống Vũ cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nữa, thấy tâm trạng Thẩm Nhiên Phi bỗng nhiên tốt lên thì cũng thoải mái theo.

Bình luận

Truyện đang đọc