MƯỜI BẢY MÙA HÈ Ở NAM GIANG

"Két——"

Giày trượt băng xẹt qua mặt băng, âm thanh chói tai.

Huấn luyện viên vỗ tay theo tiết tấu: "Bốp!", "Bốp!"

Giọng nói của huấn luyện viên: "Chú ý tiết tấu! Tiết tấu!"

Tô Khởi tì vào rào chắn, nhìn Lương Thuỷ mang giày trượt băng tốc độ. Đôi mắt của chàng trai phản chiếu mặt băng, sáng quắt, bình tĩnh và kiên định.

Cậu trượt nhanh một vòng trên mặt băng, ánh mắt hoàn toàn tập trung trên đường chạy, không hề chú ý sang phía Tô Khởi.

Tô Khởi nhìn cửa kính phía xa, ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, cây cối rung chuyển.

Mùa hè năm nay nặng nề quá.

Đã nửa tháng kể từ khi Lương Thuỷ về từ Thượng Hải, trông cậu không khác gì nhiều so với lúc trước, thế nhưng tựa như có gì đó không giống lắm.

Cậu chợt lướt qua cô, gương mặt của chàng trai phản chiếu mặt băng, càng thêm trắng toát và lạnh lùng.

Tô Khởi thấy hơi lạnh, xoa xoa cánh tay rồi đi lên khán đài, ngồi cạnh Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh.

Lâm Thanh nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Thất Thất, mười phút nữa tớ phải đi học vẽ rồi."

Lộ Tử Hạo: "Tớ cũng phải về học thuộc tiếng Anh."

"Đi đi." Tô Khởi gật đầu.

"Giao Thuỷ Tử cho cậu á."

"Ừm ừm."

Chẳng bao lâu, hai người họ đi rồi.

Tô Khởi lại bò ra rào chắn xem Lương Thuỷ tập luyện. Cô chợt nghĩ, liệu trong lòng cậu có mang nỗi lo "có phải mình đã đến cực hạn rồi không, liệu nỗ lực lần nữa cũng chẳng thể tốt hơn" không.

Ắt hẳn trong lòng cậu đã từng cảm thấy như thế nhỉ.

Ngày này sang ngày nọ, chịu đựng sự khủng hoảng âm ỷ nhưng không dám thừa nhận, chịu đựng quá trình rèn luyện thể lực đau đớn và dài lê thê, cả đường đua chạy mãi không đến nơi, sẽ là cảm giác gì?

Trái tim cô không hiểu sao lại đau đớn khôn tả.

Lúc cô đang nghĩ ngợi thì thấy Lương Thuỷ không biết đã kết thúc tập chạy từ lúc nào. Cậu nhìn về phía cô, bước hai bước rồi lao nhanh sang đây.

Trường Thể thao và Nhất Trung kế bên nhau. Sau khi lên cấp 3, Tô Khởi thường đến xem cậu tập luyện. Cô vốn tưởng rằng cậu đã quen rồi, sẽ không để ý đến cô, nhưng lần nào cậu cũng đến chào hỏi cô, lần nào cũng vậy.

Tô Khởi tì người vào lan can, cho rằng cậu sẽ giảm tốc độ nên không né, Lương Thuỷ thì nghĩ rằng cô sẽ né nên không giảm tốc độ, vậy là lập tức nhào đến trước mặt cô, suýt nữa thì hai gương mặt đụng vào nhau.

Trên người chàng trai mang theo hơi lạnh, ập vào chóp mũi Tô Khởi. Hai mắt cô mở lớn, ngẩn người.

Cậu cũng ngẩn người, chống lên rào chắn, tạo khoảng cách với cô, hỏi: "Hai cậu ấy đi rồi à?"

Tô Khởi giải thích: "Thanh Thanh phải đi vẽ tranh, Lộ Tạo...."

Cậu ngắt lời: "Thất Thất, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Nói cho một mình cậu biết. Đợi tớ thay đồ đã."

Tô Khởi hơi ngạc nhiên, nhìn đôi mắt đen nhánh của cậu, gật đầu: "Được thôi."

Lương Thuỷ trượt đến chỗ khác, đẩy rào chắn ra, cởi giày trượt, biến mất ở hành lang phòng thay đổ.

........

Khi hai người ra khỏi sân vận động thì trời đã hết mưa, không khí toả ra mùi đất. Cây cối xám xịt mấy ngày trước giờ đã được rửa sạch, khôi phục lại màu xanh mơn mởn.

Lương Thuỷ dắt Tô Khởi đến một tiệm trà sữa, mua cho cô một ly trà sữa.

Tô Khởi chợt hoảng hốt, nhớ tới hồi tiểu học.

Khi đó, Lương Thuỷ vẫn còn là một cậu bé, cao hơn cô nửa cái đầu. Bây giờ cậu đã là một chàng thiếu niên cao lớn, cao hơn cô hẳn một cái đầu.

Lương Thuỷ đâm ống hút vào ly, đưa cho cô, nhàn nhạt nói: "Đã hứa bao cậu uống trà sữa, không quên."

Tô Khởi khẽ cười, quan sát sườn mặt cậu. Cậu im lặng uống ly của mình, nhai trân châu. Trông cậu không vui, cũng không phải không vui.

Thế nhưng.... đây không phải là cậu.

Cô thử thăm dò, nói nhỏ: "Thuỷ Tạp, tớ có cảm giác, dạo này hình như cậu rất không vui vẻ."

Lương Thuỷ nhìn đường phía trước, thấy trước mặt cô có vũng nước thì nắm cánh tay cô, kéo về phía trước mình: "Không có, cậu nghĩ nhiều rồi đó."

Tô Khởi không nói gì.

Từ Thượng Hải về, không có người nào nhắc đến thất bại đó với cậu, cứ như chuyện đó bị ném xuống đất, bới đất lên, rồi chôn vùi đại xuống đó.

Nghỉ hè, cậu không chỉ tập luyện, mà còn bắt đầu học thêm. Lúc ở nhà, cậu cũng không chơi game mà nghiêm túc học hành.

Phải chăng cậu sợ bản thân không có lối thoát?

Tô Khởi nghĩ đến đây, bỗng cảm thấy chua xót.

Đang nghĩ này nọ thì "bẹp" một tiếng, chân cô giẫm vào vũng nước. Cô hoàn hồn lại, nhanh chóng nhảy sang một bên.

"Cậu giỏi thật đấy Tô Thất Thất." Lương Thuỷ thở dài, "Tớ mới quay đầu nhìn con chim kia, mới một giây không để ý đến cậu thôi, cậu liền đạp vào vũng nước...."

Nói xong, cậu ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy lau lung tung nước dơ dính trên cẳng chân của cô.

Tô Khởi ôm ly trà sữa đứng tại chỗ, mặt đỏ bừng, chớp chớp mắt.

Cậu nhanh chóng đứng lên, liếc cô, ánh mắt không vui.

Cậu ném giấy vào thùng rác, tiếp tục đi trước.

Tô Khởi nhảy tới nhảy lui tránh vũng nước, theo sau hỏi: "Cậu tính nói gì với tớ á?"

Miệng Lương Thuỷ đang ngậm ống hút chợt bỏ ra, cậu nói: "Ngày mai tớ muốn đến Lâm Đông, cậu đi với tớ."

Lâm Đông cách Vân Tây hai tiếng ngồi xe lửa.

"Được thôi." Tô Khởi đồng ý ngay, lại hỏi: "Đi làm gì?"

Lương Thuỷ nói: "Tìm bố tớ."

Tô Khởi giật mình, bước từng bước nhỏ đến gần cậu, khẽ nói: "Bố cậu ở đó hả? Tớ tưởng ở Nam Ninh cơ."

"Tớ tìm được địa chỉ của bố rồi." Lương Thuỷ đổi giọng, "Chuyện này không được cho bất kì ai biết, chỉ hai tụi mình biết thôi."

Tô Khởi lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Tớ bảo đảm."

Lương Thuỷ không nói nữa, một tay đút túi quần, một tay cầm trà sữa, đi theo hướng về nhà.

Tô Khởi đi sau cậu nghĩ ngợi, mấy năm nay bố của Lương Thuỷ vẫn ở trong tỉnh, thì ra là Lâm Đông? Ở gần thế này, không lẽ chú ấy thường xuyên lén trở về nhìn Lương Thuỷ từ xa?

Tô Khởi nhìn Lương Thuỷ một cái, cậu nhìn thẳng về trước, có chút im lặng, có chút thờ ơ.

Cô nghĩ, bây giờ Thuỷ Tạp đang rất hoang mang về tương lai. Cậu đang rất cần tìm ai đó để trút ra hết, tìm người chỉ đường, nhưng không biết tìm ai.

Nếu lần này bố Lương có thể cho cậu một chút chỉ dẫn thì nhất định sẽ rất tốt.

Ngày hôm sau, Tô Khởi nói dối với nhà là đến nhà Lưu Duy Duy chơi, Lương Thuỷ thì nói dối sang nhà Trình Dũng chơi. Sáng sớm, hai người đã chạy ra ga xe lửa, lên xe đến Lâm Đông.

Tuy là mùa hè, nhưng hôm qua mới có mưa to nên đúng lúc trời mát mẻ, còn có gió nhẹ thổi qua, thời tiết không thể đẹp hơn được nữa.

Trong hai tiếng đi đường, dù Lương Thuỷ vẫn thờ ơ như thường lệ, nhưng rõ ràng có chút đứng ngồi không yên. Cậu không phải tựa lưng thả lỏng, thì là dựa vào bàn nhỏ nhắm mắt lại, lúc nhận ra tóc mình bị ép xuống thì bật dậy chỉnh lại kiểu tóc, nhân tiện chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại đứng dậy đi lòng vòng trên hành lang, lúc quay lại chỗ ngồi, cậu dùng bóng râm của cây xanh bên ngoài hắt lên cửa sổ làm mặt gương, thò lại gần, cẩn thận quan sát vẻ ngoài của mình.

Tô Khởi thấy vậy, nhếch mép cười: "Thuỷ Tạp đẹp trai quá đi à."

Lương Thuỷ hất tóc, hơi xấu hổ, né tránh mắt mắt cô, nói: "Đẹp cái con khỉ!"

"Thật đó." Tô Khởi dỗ cậu vui vẻ, "Chú Lương Tiêu mà thấy cậu, nhất định sẽ thích cậu lắm luôn. Bảo đảm chú ấy sẽ nói, "chua choa, con trai bảo bối của bố vừa cao ráo vừa đẹp trai quá ta!", thật á."

Lương Thuỷ liếc cô: "Đồ ngốc."

Nói thì nói thế, nhưng lại mỉm cười nhìn ra cửa sổ.

Tô Khởi tì người vào bàn nhỏ, đến gần cậu, nói: "Nhưng tớ đoán là, bảo đảm lâu lâu chú ấy có đến Vân Tây lén nhìn cậu, biết là cậu lớn lên còn đẹp trai hơn hồi nhỏ từ lâu rồi. Hì hì."

"Phải không? Tớ lại nghĩ bố không hay đến." Lương Thuỷ nói, vẻ mặt thì kiểu chẳng hề để ý, nhưng lại không giấu nổi sự ấm áp loé lên trong mắt, có cả một chút kiêu ngạo.

Tô Khởi khẽ "hứ" một tiếng, cái đồ khẩu thị tâm phi. Nếu trong lòng cậu không nghĩ như vậy, thì lúc này cậu có đi tìm bố cậu không?

Quả nhiên, cậu không thể kìm chế được trước mặt cô, nói: "Thôi được rồi. Thật ra, có mấy lần lúc đang tập luyện, tớ có cảm giác có người đang nhìn tớ. Lén nhìn á." Cậu nói xong, tuy không cười nhe răng, nhưng khoé môi hơi cong một chút.

Nụ cười mỉm chi này có chút thẹn thùng.

Làm tim Tô Khởi rung rinh.

Cô nghĩ ngợi một lúc, thỏ thẻ: "Thuỷ Tạp, thật ra dạo này tớ cũng cảm thấy không....... Haiz, không biết nói sao nữa, kiểu là từ sau khi từ Thượng Hải về, lúc nào tớ cũng nghĩ tới "tương lai". Muốn cố hết sức, nhưng lại đang sợ hãi cái gì đó........ Cậu thì sao, cậu có cảm thấy giống vậy không?"

Lương Thuỷ không cười nữa, cúi đầu vuốt tóc, nói: "Có chút chút."

Tô Khởi khảy khảy ngón tay, hơi xấu hổ, nói: "Tớ cũng không biết phải giúp cậu thế nào. Còn có các bố các mẹ nữa, hình như họ cũng không có biện phát đặc biệt nào hết. Nhưng cậu đừng buồn nữa nha, chuyện gì cũng tìm được đường ra hết á."

Lương Thuỷ khẽ gật đầu: "Ừm."

Dù gì cũng đã nói ra rồi, Tô Khởi nói tiếp: "Thuỷ Tạp, lúc ở Thượng Hải, cậu nói làm tớ thất vọng rồi. Thật ra không có đâu. Cậu là người xuất sắc nhất tớ từng thấy, với lại," cô cười ngượng ngùng, "tớ học được rất nhiều điều từ cậu. Thật đó."

Lương Thuỷ lặng lẽ nhìn cô. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây ngoài cửa sổ, từng đốm nhỏ rọi vào gương mặt cô. Đôi mắt của người con gái trong vắt và sáng ngời, rất chân thành, rất ấm áp.

Sự ấm áp đó tựa như chạm đến tận đáy lòng cậu.

Không ngờ, một Tô Khởi thẳng thắn mà cũng học được chiến thuật vòng vo.

Cậu lơ đãng mỉm cười, dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Bày đặt."

Tô Khởi thay đổi sắc mặt ngay lập tức, đá một cái vào chân cậu: "Cậu phiền chết đi được!"

"Ui da!" Lương Thuỷ ra vẻ đau đớn, kêu thảm thiết, cúi người ôm chân.

Tô Khởi giật mình, cuống quýt khom người nhìn xuống dưới bàn nhỏ, duỗi tay sờ: "Ủa? Đá trúng chân hả? Rõ ràng tớ đá nhẹ —— Á!!!"

Bàn tay của Lương Thuỷ ấn xuống gáy cô, ấn mạnh cô xuống tuốt phía dưới bàn.

Lúc này Tô Khởi mới biết cậu lại lừa mình, giận đến mức hai chân đá lung tung, hai tay với tới với lui, nhưng cô sao có thể đấu lại nổi sức lực của cậu, giống hệt chú gà con, đấm mạnh một cái: "Lương Thuỷ! Cậu bỏ tay ra coi!"

Lương Thuỷ chọc cô một lúc mới bỏ tay ra.

Tô Khởi ngồi dậy, nghẹt thở nên mặt đỏ bừng. Lần này không đá vào chân cậu nữa, cô đứng dậy đánh ba cái "bốp", "bốp", "bốp" lên vai cậu.

Lương Thuỷ tựa lưng vào ghế cười hùng hục, để yên cho cô đánh.

Tô Khởi đánh xong thì nguôi giận, trở về chỗ ngồi, gương mặt đỏ bừng, tóc tai đã rối bù.

Cô kéo dây buộc tóc xuống, xoã bung mái tóc dài.

Mái tóc màu nâu vàng nhạt của cô có độ cong tự nhiên, xoã lung tung trên bờ vai. Ánh mặt trời rọi vào, làm mái tóc óng ánh rực rỡ, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm xinh xắn và trắng trẻo.

Lương Thuỷ lặng lẽ nhìn cảnh này, bỗng nhiên, trái tim lỡ một nhịp. Thấy Tô Khởi sắp nhìn qua đây, cậu vội vàng quay đầu đi, chậm rãi hít sâu một hơi.

Hai tiếng sau, xe lửa đến Lâm Đông.

Thị trấn này không khác nhiều với Vân Tây lắm, nhỏ nhỏ, cũ cũ.

Lương Thuỷ lấy một tờ giấy trong túi ra, trên giấy có ghi địa chỉ: "403, đơn vị 1, toà 12, số 103, viện Thuỷ Điện, đường Duyên Thuỷ, Lâm Đông".

Tô Khởi hỏi: "Cậu lấy địa chỉ ở đâu á?"

Lương Thuỷ nói: "Trong sổ của mẹ tớ." Nhắc đến chuyện chuyện này, cậu có chút không vui, "Đó giờ mẹ chẳng nói cho tớ biết."

Tô Khởi phồng má, không nói gì. Quyết định của người lớn, cô cũng không tiện nói.

Nhưng Lương Thuỷ cũng không để ý lắm, cậu không còn là cậu bé năm xưa thích cãi nhau với mẹ suốt ngày nữa.

Mấy năm nay Khang Đề rất vất vả, cậu không phải không biết. Cho nên có nhiều lúc, dù là có chút mâu thuẫn nhỏ thì chỉ cãi vài câu là xong, cậu không muốn làm mẹ đau lòng.

Không biết Tô Khởi đang nghĩ gì, bỗng đưa tay sang, sờ sờ sau lưng cậu, an ủi cậu như người lớn dỗ trẻ con: "Đừng giận đừng giận nha."

Lương Thuỷ thấy hơi buồn cười, vẫy một chiếc taxi.

Trên đường đến viện Thuỷ Điện, cậu không nói lời nào, chỉ nhìn ra ngoài cửa, quan sát cuộc sống nơi bố ở. Chỗ này không khác Vân Tây nhiều lắm, đường xá không tính là rộng, nhà cửa thấp và cũ, mặt tiền quán xá thì lộn xộn.

Tô Khởi không quấy rầy cậu, để cậu một mình trong chốc lát.

Lâm Đông không lớn, họ nhanh chóng đến được viện Thuỷ Điện.

Lúc xuống xe, Lương Thuỷ lơ đãng mím môi, vô thức bỏ tay vào túi quần, lát sau lại lấy ra, đi vào trong viện thì kéo khoá áo khoác lên cao, rồi cúi đầu sửa lại cổ áo.

Tô Khởi không chế giễu cậu căng thẳng. Cô đi cạnh cậu, im lặng nhưng đáng tin cậy, tìm vị trí của toà 12 trong một đơn vị cũ.

Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy số 12 đỏ tươi phía sau ngọn cây: "Thuỷ Tạp, chỗ đó!"

Lương Thuỷ hít sâu một hơi. Cậu và Tô Khởi đi đến dưới toà nhà, nhìn lên lầu, chỉ nhìn thấy máy điều hoà rỉ sét treo trên tường ngoài phòng bếp, cảm giác như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Mùi canh rong biển trứng, thịt kho, thịt xào rau cần và gan xào ớt cay của các nhà quanh quẩn trong không khí, như một loạt các công thức nấu ăn.

Tô Khởi dẫn đầu đi vào hành lanh, Lương Thuỷ đi sau cô, bước chân dường như có chút do dự. Nhưng khi Tô Khởi quay lại nhìn cậu, cậu lại rất bình tĩnh, nhanh chóng cúi đầu, đi qua cửa hiên thấp bé, bước vào trong.

Cậu bỏ hai tay vào túi quần, đi cùng cô qua hành lang bụi bặm dán đầy những tờ quảng cáo. Đi thẳng lên lầu 4. Không có biển số nhà, chỉ có nét bút bi viết "403" trên tường nhà cạnh cửa.

Tô Khởi đứng ở cửa, quay ra sau nhìn Lương Thuỷ.

Trong hành lang tối tăm, gương mặt của Lương Thuỷ nhợt nhạt nhưng yên tĩnh, Tô Khởi dường như có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của cậu.

Cậu đến cạnh cửa, giơ ngón tay lên, do dự hai giây, rồi bắt đầu gõ "cốc", "cốc" rất nhẹ.

Yên tĩnh.

Đợi vài giây, không có ai mở cửa.

Cậu gõ lần nữa, mạnh hơn, đùng, đùng, đùng

Vẫn không có ai.

Ánh mắt Lương Thuỷ trở nên ảm đãm Tô Khởi nhìn thấy, định nói gì đó, thì cậu lại gõ cửa lần nữa, từng cái một, gõ gần mười cái.

Trong nhà thực sự không có người.

Cuối cùng, cậu thả tay xuống, không biết là như trút được gánh nặng, hay mất mát đến cùng cực, xoay người đi xuống lầu.

Vừa ra bên ngoài, ánh mặt trời che lấp đất, Lương Thuỷ bị chói mắt đến nỗi nheo mắt lại.

Tô Khởi đuổi theo cậu, nói: "Chắc là tạm thời ra ngoài thôi, có khi đi mua đồ ăn ấy?"

Lương Thuỷ thấp giọng: "Chắc nghỉ hè nên đi chơi rồi, đi thôi."

Tô Khởi biết cậu thực sự không muốn đi, thế nên giữ lại: "Chờ chút nữa đi, tụi mình chờ một tiếng rưỡi nha? Dù sao cũng có nhiều thời gian mà."

Lương Thuỷ quay đầu nhìn cô, vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng: "Khi nào xe lửa chạy?"

Hai mắt Tô Khởi sáng lên: "Chuyến trễ nhất là 5 giờ chiều lận, thật sự còn nhiều thời gian lắm. 4 giờ đi cũng không sao, tụi mình tuy...."

Khoan đã, một chiếc xe hơi Santana đỗ bên đường vô tình thu hút sự chú ý của cô, cái người bước từ trên xe xuống hình như hơi..... quen quen?

Lúc đó, Lương Thuỷ đang quay lại nhìn cô, còn Tô Khởi thì chợt thấy rõ gương mặt của người đàn ông đó —— Lương Tiêu khoá cửa xe, cùng một người phụ nữ đang nắm tay một cậu bé bốn năm tuổi đi ngang qua Lương Thuỷ.

Lòng Tô Khởi chợt lạnh buốt, muốn giữ chặt Lương Thuỷ, nhưng không kịp nữa rồi —— vào một giây trước khi họ lướt qua, theo ánh nhìn kinh ngạc của Tô Khởi, Lương Thuỷ đã quay đầu ra sau, thấy Lương Tiêu.

Cậu đột nhiên dừng bước chân, đứng yên tại chỗ, nhưng bố cậu vẫn đi ngang qua cậu.

Ánh mắt Lương Tiêu vô tình liếc nhìn cậu một lát, nhưng không nhận ra cậu.

Trong nháy mắt, tất cả những ảo tưởng như bố từng lén đến Vân Tây xem cậu học hành và tập luyện tốt đẹp kia, tan biến như bọt xà phòng.

Người đó sống ở một nơi rất gần rất gần với cậu, nhưng rất nhiều năm qua, chưa từng một lần đến nhìn cậu.

Ông ấy lái xe đến đây, ngừng xe, xuống xe, đều không nhìn thấy Lương Thuỷ.

Có lẽ đã quên cậu trông thế nào rồi.

Trái tim Tô Khởi đông cứng lại, chỉ thấy Lương Thuỷ như bị đểm huyệt đứng tại chỗ, khuôn mặt cậu trở nên ảm đạm đến đáng thương chỉ trong nháy mắt.

Đằng sau, cậu bé nhảy lên kêu: "Bố ơi, con muốn xem Hành tinh vui vẻ! Con muốn mua Hành tinh vui vẻ!"

"Mua mua mua, mua cho con hết." Ông bế cậu bé lên, có lẽ cảm nhận được người phía sau đang đứng yên tại chỗ nên quay đầu lại.

Tô Khởi đang quay đầu nhìn Lương Tiêu, đột nhiên Lương Thuỷ kéo vai cô, ôm cô vào lòng. Cậu nhanh chóng cúi đầu, ép chặt trán vào thái dương của cô ——

Cậu không muốn Lương Tiêu nhìn họ lần nữa.

Lương Tiêu thấy thế, nghĩ là bọn trẻ đang thân thiết, quay đầu đi.

Giọng nói của người bố và người con biết mất ở hành lang.

Lương Thuỷ cứng đờ, vẫn giữ tư thế ôm Tô Khởi vào lòng. Cậu ôm chặt cô, hàm răng siết chặt đến kêu ra tiếng, từ cánh tay đến cơ thể đến hai chân, cả người đều run rẩy kịch liệt.

Tô Khởi chưa từng nhìn thấy con người lại có thể run rẩy đến mức này, thậm chí cô còn rất sợ cậu sẽ vỡ vụn giống một miếng thuỷ tinh ngay lập tức. Đau quá. Trán của cậu áp chặt vào thái dương cô, cứ như có thể đè cô vào bên trong.

Cô cũng chẳng quan tâm, chỉ cuống quýt ôm chặt người cậu, vỗ vỗ lưng cậu. Vành mắt cô đỏ hoe, nước mắt sắp trào ra, cô cắn răng, an ủi: "Không sao đâu Thuỷ Tạp, không sao đâu mà. Ông ấy chả có gì ghê gớm hết, thật đó. Ở cái nơi rách nát thế này, thêm cái xe tệ hại như đống sắt vụn, ông ấy chả có gì hay ho hết!"

Cô chưa bao giờ gay gắt thế này.

Lương Thuỷ đột nhiên buông cô ra, khuôn mặt trắng bệch, xoay người đi ngay.

Tô Khởi giận bừng bừng, nhặt một cục đá lên, đè thật mạnh lên chiếc Santana kia, tạo một đường dài trên thân xe, nhưng vẫn chưa hết giận, còn khắc lên đó ba chữ: "Vương bát đản! [1]"

[1] Vương bát đản (王八蛋): lưu manh, vô lại, đồ khốn.

Vẻ mặt của Lương Thuỷ xám xịt, lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng nhìn cô làm những chuyện này, cho đến khi có hàng xóm đi ra, kêu lên: "Mấy người làm gì đó?!"

Tô Khởi hết hồn, Lương Thuỷ nắm chặt tay cô chạy đi. Người hàng xóm kia đuổi theo vài bước, nhưng không chạy lại nổi sức lực của thiếu niên, không đuổi theo nữa.

Cậu lôi cô chạy như bay ra khỏi viện.

Cậu lôi cô suốt cả quãng đường, không chịu dừng lại. Tô Khởi chạy đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, nhịp tim hỗn loạn, trái tim sắp nổ tung, nhưng vẫn cắn răng chạy cùng cậu, nhất quyết kiên trì, không hề kêu ngừng.

Ánh nắng mùa hè xuyên qua những tán cây rậm rạp, khiến cả thế giới tươi sáng và trong lành, một tiết trời vô cùng đẹp, vô cùng lộng lẫy.

Tiếng bước chân hỗn loạn của hai người vang vọng trên nền gạch.

Người qua đường né sang một bên quay đầu nhìn họ, cảm thán, thật tình, thiếu niên đang yêu đương, đúng là tuổi trẻ vô ưu mà.

Hai người cắm đầu cắm cổ chạy đến ga xe lửa, mua vé chuyến gần nhất, chạy lên xe như đang chạy trốn.

Lương Thuỷ đã kiệt sức, đầu và cổ đầy mồ hôi, dựa vào lưng ghế, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Khởi lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cậu: "Cậu đừng buồn mà Thuỷ Tạp, ông ta không đáng. Cái thể loại như ông ấy," cô càng nói càng giận, "ông ta là đồ khốn!"

Giọng nói của Lương Thuỷ trống rỗng như tơ nhện, thấp giọng hỏi: "Ông ta là đồ khốn, vậy tớ là gì?"

Tô Khởi đánh liều: "Đản đản [3]?"

[2] Đồ khốn là vương bát đản, chỗ này Tô Khởi chơi chữ, đản đản là quả trứng mà nói kiểu dễ thương.

Cô muốn chọc cho cậu vui, nhưng cậu cười không nổi, uể oải nhìn cô một cái, rồi lại dời ánh mắt trống rỗng ra ngoài cửa sổ.

Cô nói nhỏ: "Tớ nói sai rồi, xin lỗi cậu."

Nhưng Lương Thuỷ lại nói: "Cảm ơn cậu. Thất Thất."

Tô Khởi buồn vô cùng.

Lương Thuỷ nói thêm: "Thất Thất, chuyện hôm nay, mãi mãi không được nói cho bất kỳ ai. Bất kỳ ai."

Bao gồm tất cả mọi người trong hẻm Nam Giang.

"Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối không nói." Cô nói một cách mạnh mẽ, cứ như muốn cho cậu thêm sức mạnh, "Tớ bảo đảm. Tớ thề..."

"Không cần thề." Cậu ngắt lời cô, "Cậu đồng ý rồi, là đủ rồi."

Tô Khởi bỗng hiểu ra, có lẽ cậu căn bản không hề tin những lời thề thốt này. Cô cảng thấy khó chịu hơn, nhưng không nghĩ ra được câu nào mới mẻ hơn: "Thuỷ Tạp, cậu đừng buồn nữa."

"Ừm." Cập đáp một tiếng, chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, che hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra chóp mũi và miệng, nói, "Chạy mệt rồi, tớ muốn ngủ một lát."

"Cậu ngủ đi, tớ không quấy rầy cậu."

Cậu nghiêng đầu tựa vào vách tường, không nhúc nhích.

Tô Khởi tựa vào bản nhỏ, đau lòng không thôi. Hèn chi dì Khang Đề chưa bao giờ nhắc đến Lương Tiêu, còn nói dối là đã đến chỗ xa lắc là Nam Ninh rồi. Thì ra là dì ấy đã nhìn thấu từ lâu, không muốn Thuỷ Tạp khổ sở.

Nhưng cậu đã phát hiện ra rồi.

Vốn nghĩ đến đó để chữa lành, kết quả lại bị đâm thêm một nhát.

Cô đau lòng ngước mắt nhìn cậu, đột nhiên sửng sốt.

Lương Thuỷ nghiêng đầu dựa vào tường, im lặng, không nói, cũng không nhúc nhích. Chiếc mũ lưỡi trai che khuất mặt cậu, cậu cắt chặt hàm, hai hàng nước mắt tụ lại ở cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tô Khởi đột nhiên siết chặt tay, lúc nãy lẽ ra cô nên đập bể luôn kính xe của Lương Tiêu!

Chàng trai ngồi đối diện không nói gì, nước mắt rơi xuống như mưa, càng ngày càng nhiều. Bờ vai cậu run rẩy, miệng khẽ run rẩy hít thở, nước mắt trượt từ gò má xuống cằm, từng hạt châu rơi xuống.

Tô Khởi nhào đến kéo cậu lại, ôm cậu vào lòng. Cậu vùi đầu trên vai cô, nước mắt chảy ròng rã, chẳng mấy chốc đã thấm ướt áo cô.

Cậu khóc đến cả người run rẩy, nhưng vẫn bướng bỉnh không khóc ra tiếng, chỉ có tiếng hít thở gấp gáp và run rẩy, đè nén trong cổ họng, rên khe khẽ.

Tô Khởi không thốt ra được bất cứ lời an ủi nào, chỉ cắn chặt răng, cố cầm nước mắt, ôm cậu thật chặt.

Thuỷ Tạp, sau này cậu nhất định sẽ vô cùng thành công!

Ông ta nhất định sẽ hối hận!

Nhất định!

Bình luận

Truyện đang đọc