Của tác giả:
Viết câu chuyện này là vì hồi đầu năm nay, có một khoảng thời gian vô cùng nhớ tuổi thơ, nhớ vẻ đẹp của sự giản dị, trong sáng, vô ưu vô lo của thời ấu thơ và cấp hai. Rất muốn rất muốn quay lại thời niên thiếu, chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng thời gian không thể quay ngược lại, cho nên quay về một lần trong tiểu thuyết vậy.
Lúc trước nói muốn viết một câu chuyện ấm áp, bây giờ nhìn lại, làm được rồi.
Thất Thất của chúng ta là một đứa trẻ vui vẻ và ấm áp, ngay thẳng và dũng cảm, hoạt bát và hào phóng, luôn có những suy nghĩ kỳ lạ, đầy tò mò về thế giới này. Đây có thể là nhờ bầu không khí gia đình tốt đẹp và tự do, Tô Miễn Cần và Trình Anh Anh đều tiến bộ. Những gia đình khác tuy có khúc mắc lớn nhỏ, những cũng có sự ấm áp của mỗi nhà. Mẹ Thẩm Hủy Lan hay than nghèo và cằn nhằn, nhưng rất bảo vệ con, ai dám bắt nạt Lâm Thanh thì bà là người đứng ra đầu tiên. Mẹ Yến Tử chịu đựng tủi nhục vì hai người con trai. Bác sĩ Lỹ và cô giáo Phùng phải đối chọi với nhau cả đời, nhưng cũng dần dần thay đổi tốt hơn. Mẹ Khang Đề nóng tính, nhưng hy sinh hạnh phúc cả đời vì con trai, may là cuối cùng không ai phụ bà.
Thủy Tạp của chúng ta nhìn như một đứa trẻ ngỗ nghịch, cà lơ phất phơ, khó trị, nhưng thật ra lại là một đứa trẻ có nội tâm rất yếu đuối. ""Mẹ tớ không cho hút thuốc"", cậu không hút thuốc, ""Thất Thất nói ai đánh nhau là người xấu"", cho nên cậu không bao giờ đánh nhau hay bắt nạt bạn bè. Trong lòng cậu có khoảng trống tình cảm gia đình, sự thiếu vắng tình thương của người bố là điều không thể bù đắp trong cuộc đời cậu. Nhưng cậu vẫn luôn chiến đấu, cuối cùng không trở thành một người như bố mình. Cậu ấy là Lương Thủy mà. Từ nhỏ đã cứng rắn và kiên trì, có sức chịu đựng và nghị lực phi thường, bên ngoài thì tỏ vẻ sao cũng được, thật ra lại rất kiêu ngạo, đạt được điều mình muốn cho bằng được. Từ khi còn bé, đã biết bản thân sợ nhất là làm những người mình yêu quý thất vọng. Một đứa trẻ thế này khiến người khác thấy tội nghiệp vô cùng. Cậu bé này còn rất trọng tình trọng nghĩa, trong tình thân, tình bạn, và tình yêu. Cậu sẽ đứng ra vì bạn bè cũa mình, dù là Lý Phàm, Lộ Tạo hay Thanh Thanh. Cậu là một người nhớ kỹ ân tình, ai đối xử tốt với cậu, bảo vệ cậu, cậu sẽ ghi nhớ, sẽ đáp lại. Còn với Thất Thất thì khác, Thất Thất đã vượt lên trên mức bạn bè, là ""người của mình"" trong lòng cậu. Cho nên ngoài quan tâm, bảo vệ và dung túng Thất Thất, còn có trêu chọc. Lúc làm ""lưu manh"", cậu khiêu khích Thất Thất hết lần này đến lần khác, thách thức điểm mấu chốt của Thất Thất, vì cậu biết rằng dù có làm trò đến mức nào thì Thất Thất sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu. Thật ra đã đặt cô vào lòng từ lâu rồi, nhưng hiểu ra muộn, không nhận ra được bản thân thích Thất Thất.
Là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Thủy Tạp đã cực kỳ tốt với Thất Thất, luôn bảo vệ cô giúp đỡ cô ra mặt thay cô: chơi bi, đưa cô đến bệnh viện, chép lời nhạc, mua trà sữa, đi xem phim với cô, lúc cô mất xe đạp thì chở cô về, mua đĩa CD, dung túng cô đóng màn hạc giấy, đỡ cô lúc phạt đứng, quét sàn, làm trực nhật giùm cô, tập thể dục với cô, mặc dù rất khó chịu khi bị nói ra nói vào, nhưng vừa thấy cô giận thì lập tức ra ngoài mua ổ khóa để làm hòa. Chỉ là cậu ấy thông suốt muộn, hoặc vì quá trân trọng tình bạn, móc tim móc phổi đối xử tốt với bạn bè, cho nên hiểu lầm tình cảm giữa mình và Thất Thất. Cậu từng nói rằng, cậu không thích cô gái nào cả, cậu nói ""Ít nhất phải vượt qua Thất Thất"". Chính vì có Thất Thất ở đó, có Thất Thất để so sánh, dù có được bao nhiêu cô gái tỏ tình theo đuổi, cậu cũng chưa từng đồng ý, chỉ vì cậu không có tâm lý muốn bảo vệ, chăm sóc và dung túng họ, chỉ có với Thất Thất. Vì vậy, cậu mới nghĩ rằng cậu không thích cô gái nào trong số đó cả, dù sao thì, những cô gái đó đến mức bạn bè còn chưa bằng. Nhưng tiêu chuẩn của ""bạn bè"" này lại là Thất Thất, vậy trên đời này còn cô gái nào có thể bì được không? May mắn là, ngược xuôi ngang dọc quẩn quanh, đã không bỏ lỡ.
Người bỏ lỡ, chính là Lý Phàm ấm áp. Lý Phàm là đứa trẻ đầu tiên thông suốt, nhận ra mình thích Thất Thất từ sớm. Tiếc là lần đầu tiên tỏ tình bị hiểu nhầm. Sau đó, nhìn thấy tình cảm của Thất Thất dành cho Thủy Tạp ngày càng nảy nở, cậu không thể ngăn cản lại được. Sự im lặng và thiếu giao tiếp của bố ảnh hưởng đến tính cách của cậu. Sự kỳ vọng của mẹ cậu, nỗi ám ảnh với đàn piano và tình bạn với Thủy Tạp, đã trở thành trở ngại giữa cậu với Thất Thất. Giống với Thủy Tạp, cậu cũng quyết tâm theo đuổi mục tiêu của mình, nhưng con đường đi lên của cậu rất cô đơn và cay đắng. Vì ước mơ, có nhiều lúc cậu không thể không từ bỏ một vài thứ. Nhưng khác Thủy Tạp, ""thích"" của cậu là ngấm ngầm im lặng, không bộc lộ, không nói ra, không bày tỏ, cho đến cuối cùng vẫn không nhận được hồi đáp. Mặt khác, tình bạn giữa cậu và Thủy Tạp, cũng trở thành điều không thể thiếu – vì trong trái tim mỗi đứa trẻ của tiểu đội Nam Giang, tình bạn quan trọng như nhau. Cậu và Thủy Tạp không cần nói nhiều với nhau, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được tất cả.
Đúng vậy, tiểu đội Nam Giang là một nhóm bạn tốt nhất, với tình bạn trong sáng và bền chặt nhất. Thanh Thanh thiếu tiền thì Thủy Tạp cho, Thủy Tạp sa đọa được Thanh Thanh chặn đường, Phong Phong đàn ""Bạn ơi đừng khóc"" cho Thủy Tạp, Lộ Tạo muốn đánh nhau vì Thanh Thanh, Thanh Thanh viết thư tình cho Thất Thất, Phong Phong an ủi khi Thanh Thanh cãi nhau với mẹ, Thanh Thanh đạp xe ba tiếng đồng hồ đến thăm Thất Thất, cả nhóm phản kháng trường học khi Lộ Tạo bị bắt nạt, Phong Phong và Lộ Tạo đi tìm Thủy Tạp bị đứt gân gót chân, Thất Thất và Thanh Thanh bí mật chuyển tiền cho Thủy Tạp, Thủy Tạp đi cùng Phong Phong ""nổi loạn"" đến Bắc Kinh đi thi....
Tình bạn thật đẹp, tình thân và tình yêu cũng vậy.
Thời thơ ấu thật đẹp, nhưng khi trưởng thành cũng vậy.
Mỗi đứa trẻ trong tiểu đội Nam Giang của chúng ta đều phấn đấu trở thành phiên bản xuất sắc của bản thân.
Sau khi bố Thủy Tạp rời đi, cậu bé trưởng thành ngay lập tức, bắt đầu theo đuổi sự nghiệp nhỏ của mình. Cậu thích trượt băng tốc độ, thích cảm giác đắm mình trong tốc độ cao để bỏ lại mọi muộn phiền. Nhưng số phận nghiệt ngã, đứt gân gót chân hoàn toàn hủy hoại ước mơ của cậu. Tuy nhiên, sự kiên trì không chịu khuất phục không cúi đầu từ bé của vận động viên vẫn còn đó, chống đỡ leo lên lại từng bước một, như Lộ Tạo đã nói đấy, người như Thủy Tạp, dù có làm gì đi nữa cũng sẽ thành công. Cho nên, cuối cùng cậu trở thành một cơ trưởng Lương trẻ tuổi và xuất sắc.
Phong Phong từ nhỏ đã là một cậu bé chơi đàn piano xuất sắc, nhưng trên con đường trưởng thành, ""núi cao còn có núi cao hơn"", cậu bé cũng gặp phải những bế tắc và hoang mang, thậm chí từng có ý định chuyển sang học sáng tác. Nhưng cuối cùng chàng trai đã lựa chọn thử thách giới hạn tốc độ tay của chính mình, kiên định vững bước trên con đường cô đơn và hiu quạnh, dù cho phải chôn sâu tình cảm sâu đậm của thời niên thiếu trong tim. Chính vì vậy, cậu đã trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới.
Thất Thất có thể không kiên định, suy nghĩ thay đổi liên tục, lúc thế này lúc thế kia, nhưng cô ấy không thực dụng, không vụ lợi, không hề do dự lưỡng lự, sự tự tin cực kỳ cao. Bất kể thế nào, chỉ cần cô thích, thích làm là làm. Tuy thỉnh thoảng không kiên định, cần có người xung quanh đưa ra lời khuyên, nhưng sau khi đã chọn được được, cô sẽ bước về phía trước mà không hề bị phân tâm, cho nên con đường của cô càng đi càng tiến xa.
Thanh Thanh thì ngược lại, Thanh Thanh thận trọng hơn do ảnh hưởng từ gia đình và tính cách, cẩn trọng dè dặt từng li từng tí, tự ti, sợ thất bại. Trông yếu đuối, nhưng cô cũng có mặt kiên định và gan dạ, dù là với tình bạn, tình yêu, hay là sau này với chính mình, cuối cùng cũng đi trên con đường thử thách chính bản thân.
Lộ Tạo có một hành trình suôn sẻ, trở ngại lớn nhất từ nhỏ đến lớn chính là vấn đề nhận thức về giới tính. Khi còn là thiếu niên, có bạn bè ra mặt khích lệ cậu, nhưng khi trưởng thành, phải đối mặt với mẹ, chỉ có bản thân cậu đối mặt. May mắn là, Lộ Tạo của bây giờ biết rõ mình muốn mình, không muốn gì. Còn về việc tương lai sẽ lựa chọn thế nào, thì đó là chuyện trong tương lai.
Cuộc sống của họ sau này sẽ còn quanh co, nhưng không quan trọng. Tôi nghĩ là, trong tương lai, họ vẫn sẽ ủng hộ nhau, cùng nhau đi hết chặng đường dài.
Cuối cùng, muốn nói với các độc giả đã đọc câu chuyện này, dù mọi người còn học trung học, học đại học, đã đi làm, hoặc đã kết hôn sinh con rằng, cuộc sống luôn có những thăng thầm, trong quá trình trưởng thành luôn có tiếc nuối và mất mát. Những lúc buồn bã, uể oải hay xuống tinh thần, thì về Nam Giang thôi. Đến xem tiểu đội Nam Giang, hy vọng những người bạn nhỏ này có thể mãi mãi mang đến những hồi ức ấm và tươi đẹp cho mọi người. Hy vọng mọi người đều nhớ được rằng, thời thơ ấu của chúng ta luôn vui vẻ và đẹp đẽ, bẩm sinh chúng ta có năng lực vui vẻ, có khả năng mỉm cười. Dù trưởng thành, cũng đừng quên mất nhé.
Về Nam Giang nào!
__________________________
Nhiều lời cuối cùng của editor:
Hmmmm.
Đã đến lúc tạm biệt năm bạn trẻ rồi. Ban đầu mình tưởng là 31 chương thôi, ai dè là 30 chương nhân 3 cộng 1 chương cuối dài và 1 ngoại truyện =))) nhưng vì truyện QUÁ DỄ THƯƠNG, QUÁ HAY nên mình không thể ngừng được ?))) Lúc mình làm đến tầm chương 10, tự hỏi không biết chừng nào mới được đến chương 20, xong đến chương 20 thì nói cố lên sắp đến chương 30 rồi, giờ xong thiệt rồi thì chỉ muốn có thêm ngoại truyện thôi T______T Các gia đình, các nhân vật trong truyện, mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người một tính cách, nhưng vừa đủ, trọn vẹn. Truyện này không có cao trào gì nhiều, không có gì quá cao siêu khó hiểu, là một chuỗi những sự việc rất quen thuộc rất bình thường có thể xảy ra trong cuộc sống của bất kỳ ai, nên là rất gần gũi, đủ ấm áp, đủ đi sâu vào lòng người.
Mình mong là, tất cả chúng ta đều sẽ tìm được những người bạn thân như Thất Thất, Thuỷ Tạp, Lý Phàm, Thanh Thanh và Lộ Tạo. Mong rằng dù thế nào đi nữa, mọi người cũng sẽ không ngừng cố gắng tiến lên phía trước, kiên định với con đường bản thân đã chọn như năm bạn trẻ nhà ta.
Hết truyện nhưng vẫn còn nhiều điều lấn cấn nhỉ, không biết Thanh Thanh có quay lại với anh Tử Thâm không, không biết sau này Lý Phàm và Cá Viên Nhỏ sẽ thế nào, không biết Lộ Tạo có vượt qua được những tổn thương thời thơ ấu không, và quan trọng là mình muốn biết sau này Thuỷ Tạp Nhỏ - sự kết hợp của siêu quậy Thất Thất và siêu lỳ Thuỷ Tạp – lớn lên sẽ là siêu gì =))))))
Nhưng tình chỉ đẹp khi tình dang dở mà nhỉ?
Mình chân thành cảm ơn mọi người đã theo dõi toàn bộ truyện, cảm ơn những bình luận thả tim/cảm ơn/bày tỏ cảm xúc/góp ý của mọi người, quý hóa lắm luôn mình thích đọc lắm T___T mọi người cứ bình luận thoải mái nhe. Nếu thấy mình edit có chỗ nào sai sót hay chưa hay, mong mọi người giơ tay đánh khẽ nhé.
Nếu mọi người buồn, hãy quay về hẻm Nam Giang để xem mấy bạn nhỏ tấu hài ?)) Nếu vui, cũng hãy quay về hẻm Nam Giang nhé, để vui hơn nè:)))) Ngày mai mình cũng quay lại đầu hẻm Nam Giang đây hehe.
Cảm ơn mọi người rất rất rất rất rất rất rất rất là nhiều ơi là nhiều.
P.S: Mình cũng đang edit một truyện mới của tác giả khác, cũng dễ thương lắm tại gu mình nhẹ nhàng:))))) Mong là vẫn được mọi người ủng hộ hehe.