MƯỜI DẶM GIÓ XUÂN KHÔNG BẰNG EM

Thiệu Vũ hàn dừng xe rất gần Mễ gia, giữa dòng xe chạy qua lại, anh mặc áo khoác lông dựa vào xe, khẽ ngửa đầu, ánh hoàng hôn ao phủ xuống tạo thành một cảm giác yên ả.

Nhưng thật đáng tiếc, chính là Mễ Kha không hiểu được hình ảnh khiến tất cả các cô gái phải khuynh đảo này.

Xuống xe taxi cô vẫy tay với Thiệu Vũ Hà: “Viện trưởng?”

Thiệu Vũ Hàn nghe tiếng nhìn sang, thấy cô trong nháy mắt lập tức chạy tới. Một giây sau, Mễ Kha bị anh nắm vai lùi về phía lề đường. Cùng lúc đó, một chiếc xe ở phía sau anh vội vã phóng qua. Mễ Kha bây giờ mới kịp phản ứng, kinh sợ hai chân mềm nhũn, nếu không phải Thiệu Vũ Hàn kéo cô, suýt chút nữa cô đã nằm trên mặt đất.

Thiệu Vũ Hàn không thể chịu nổi than thở, giọng nói trách cứ xen lẫn quan tâm: “Em khi nào mới học được, đi qua đường phải xem đèn giao thông?”

Mễ Kha ngây người giải thích: “Trên đường bị kẹt xe, em không muốn để anh chờ lâu…”

Biết cô luôn có thói quen để ý cảm nhận người khác, Thiệu Vũ Hàn mỉm cười.

Thu hẹp cánh tay, ôm cô vào trong ngực, anh nói nhỏ: “Anh chờ em lâu một chút cũng không sao.”

Một câu hai nghĩa, người nói có lòng, người nghe vô ý.

Đối với hành động thân mật của anh, Mễ Kha không quen, theo bản năng giãy giụa: “Viện trưởng…”

Thiệu Vũ Hàn cố gắng buông tay, vẻ mặt bình tĩnh: “Mới từ doanh trại trở về?”

Mễ Kha không còn lòng dạ nào chú ý lời nói của anh có ý tứ dò xét, lùi lại một bước thành thật trả lời: “Doanh trại? Không có đi, Thúc tham mưu đùa thôi.” Tự động xem hành động thân mật của anh hiểu thành ý tứ an ủi.

Thiệu Vũ Hàn gật đầu, không để lại dấu vết, che chắn giúp cô qua đường: “Giáo sư hôm nay vẫn như cũ nhắc đi nhắc lại, hết lần này tới lần khác em và tiểu Hạ không ghé thăm, anh bị sợ không dám ngồi lâu.”

Nhắc tới mới nhớ, tiểu Hạ tên đầy đủ Nguyễn Thanh Hạ, cháu gái Nguyễn Thiệu Tề. Cho nên là học sinh của giáo sư, Thiệu Vũ Hàn biết tiểu Hạ là chuyện bình thường. Khi đó, Nguyễn Thiệu Tề biết Thiệu Vũ Hàn cùng bạn gái chia tay, có ý muốn đem tiểu Hạ gả cho ái đồ của mình. Kết quả dĩ nhiên rõ ràng, cả hai người không có gọi điện liên lạc lẫn gặp mặt. Cũng lúc đó, tiểu Hạ giới thiệu Mễ Kha có khả năng thiên phú về y học đề cử cho bác, chính mà như vậy có quan hệ sư huynh sư muội với Thiệu Vũ Hàn

Mà Thiệu Vũ Hàn chưa có lần nào trực tiếp gặp mặt với Mễ Kha, nhưng vì trong máy tính tiểu Hạ có thấy qua hình cô. Tình cờ gặp mặt hôm đó, vừa lúc Thiệu Vũ Hàn rời nhà Nguyễn Thiệu Tề, gặp Mễ Kha đang đi lên lầu.

Chuyện Mễ Kha, tiểu Hạ tất nhiên cũng biết, nghe vậy cười phá lên: “Giáo sư sẽ không chết tâm muốn hợp tác hai người chứ?”

Thiệu Vũ Hàn nhướng mày tỏ vẻ cam chịu, sau đó tùy ý nói: “Thầy còn hỏi thăm em, suy đoán em không đi gặp thầy có phải là hẹn hò với bạn trai.”

“Vậy anh nói sao? Anh chưa nói, ách, chuyện chị dâu chứ?” Mễ Kha nói tiếp: “Thật ra là do Thúc Văn Ba nói giỡn.”

Suy nghĩ trong lòng được xác thực, Thiệu Vũ Hàn như trút được gánh nặng mỉm cười: “Anh nói em và tiểu Hạ đi làm công ích rồi.”

Nhắc tới việc công ích Mễ Kha nói: “Lần sau được nghỉ sẽ đi.”

Thiệu Vũ Hàn nói: “Anh đi cùng em.”

“Được.” lời nói đến khóe miệng, Mễ Kha hỏi: “Viện trưởng, anh trong điện thoại nói có việc muốn hỏi em, chuyện gì vậy?”

Đứng ở trước xe, Thiệu Vũ Hàn giơ tay quàng lại cho cô chiếc khăn quàng cổ màu đỏ: “Lúc không có ai em có thể gọi anh là sư huynh, hoặc gọi Vũ Hàn.” Thấy cô khẽ cau mày có vẻ kháng cự, anh bổ sung: “Nghe em gọi viện trưởng rất khách sao.”

Mễ Kha suy nghĩ một chút gật đầu: “Sư huynh anh muốn hỏi em chuyện gì?”

Cũng không phải anh đang hi vọng cô đổi cách xưng hô khác, Thiệu Vũ Hàn nháy mắt trầm mặc: “Giáo sư nói đã đưa cho anh và em phương thức liên lạc, sao em không gọi điện tìm anh?” Cho nên ba năm trước anh đi du học, không phải là không có chút tin tức.

“Điện thoại đường dài quốc tế rất đắt, mà anh lại đi học, nhất định sẽ bận, em không muốn quấy rầy anh.”

“Điện thoại quốc tế rất đắt? Không muốn quấy rầy? Thấy cô ngây thơ trả lời, Thiệu Vũ Hàn không biết nên trách cô không tim không phổi, hay lời nói của cô hàm ý không để ý tới anh.

“Vậy sao không gửi mail? Anh đã gửi mail cho em, em không trả lời lại?”

“Anh gửi mail cho em? Em đều dùng QQ gửi tin nhắn, không có thói quen dùng mail, lần trước có dùng là vì muốn đăng kí tài khoản trò chơi cho tiểu Hạ…”

Anh cho rằng cô lảng tránh là có ý từ chối, nhưng gặp lại biểu hiện cô lại vô cùng thản nhiên, Thiệu Vũ Hàn hơi nghi ngờ, nhưng chưa có cơ hội hỏi cô, nói thật lo lắng chờ đợi câu trả lời không phải là điều anh muốn. Cái này cố thể coi như là bất đắc dĩ đi, Thiệu Vũ Hàn nghe vậy cười khổ, không hiểu rõ cảm xúc hiện tại.

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn. Một chiếc xe thương vụ màu đen lái qua dừng lại, Mễ Ngật Đông mặc tây trang bước xuống, lấy ánh mắt thâm trầm quan sát con gái cùng người đàn ông khí vũ hiên ngang bên cạnh.

Mễ Kha cười chạy đến ôm tay Lão Mễ: “Ba ba, hôm nay ba về thật sớm, nhất định mẹ sẽ làm nhiều món ngon.”

Con gái thân mật khiến Mễ Ngật Đông gương mặt hơi hòa hoàn, “Làm sao, con có ý kiến?”

Mễ Kha dí dỏm, làm mặt quỷ: “Không dám.”

Mễ Ngật Đông hừ một tiếng, “Về nhà.”

Mễ Kha kéo cánh tay ý bảo ba chờ một chút: “Sư huynh anh còn có việc sao? Có muốn vào nhà ngồi một lát? Ba, đấy là viện trưởng của con…”

Thiệu Vũ Hàn tiến lên một bước: “Bác trai, bác khỏe chứ?”

Mễ Ngật Đông không cho anh có cơ hội, ngược lại kéo con gái ra lệnh: “Về nhà!”

Bữa ăn tối không khí nặng nề, Mễ Kha lại không có chút cảm giác gì, ăn cơm xong cô vẫn như ngày thường cùng Ngải Lâm đi dạo, tiện thể oán trách Lão Mễ không khách sáo với viện trưởng đại nhân.

Ngải Lâm cười lơ đễnh: “Viện trưởng con là quân nhân sao?”

“Không phải, anh ấy cũng tốt nhiệp viện y học, là sư huynh của con.”

“Chắc ba con hiểu lầm, mẹ sẽ giải thích cho ba.”

“Hiểu lầm cái gì? Nghĩ viện trưởng bọn con là quân nhân?” Thấy Ngải Lâm gật đầu, Mễ Kha do dự hỏi: “Tại sao ba không thích quân nhân?” Mặc dù đã thuật lại nguyên bản câu nói của Lão Mễ, nhưng Mễ Kha cũng không tin đó là sự thật.

Ngải Lâm cười lảng tránh: “Ba con chính là vậy, rất ít người khiến ba con yêu thích.”

Mễ Kha chu môi, nói chuyện ngày đó có người thân bệnh viện nhảy lầu. Bởi vì bệnh viên phong tỏa tin tức, bên ngoài cũng không biết chuyện này, Ngải Lâm nghe xong bị dọa sợ, sắc mặt xanh mét, hận không thể đem con gái cả người kiểm tra lại một lần, còn không ngừng hỏi: “Con có bị thương ở đâu không? Tại sao không nói sớm cho mẹ…”

“Mẹ xem, bộ dáng con giống như bị thương sao? Rất khỏe mạnh đấy.” Mễ Kha thân mật kéo cánh tay Ngải Lâm, lắc lắc: “Con sợ mẹ lo lắng mới chưa nói, mẹ phải giữ bí mật cho con, không được nói cho ba. Nếu ba biết nhất định sẽ không cho con đến bệnh viện làm việc, được không mẹ?”

Ngải Lâm nhẹ trách: “Con bé này, ngay cả chút kiến thức đề phòng người khác cũng không có, về sau nhớ kĩ, đừng dễ dạng bị gạt như vậy, con xảy ra chuyện gì, mẹ biết phải làm sao?”

Mễ Kha đứng nghiêm chào: “Tuân lệnh!”

Ngải Lâm vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Con nói người cứu con lần trước là cậu sĩ quan kia?” Thấy Mễ Kha gật đầu, nghĩ lại lần trước cô bị bắt cóc, Ngải Lâm như có điều suy nghĩ: “Lần trước lo lắng hoảng hốt không để ý đến cậu ấy, chúng ta nên gặp cậu ấy để cảm ơn.”

Điện thoại báo có tin nhắn, Mễ Kha cúi đầu xem một bên trả lời: “Ơn cứu mạng không lời cảm ơn nào hết được.”

Ngải Lâm bật cười.

Hình Khắc Lũy gửi tin tới, anh nói: “Lên mạng.”

Bình thường Mễ Kha nhất định sẽ cãi lại mấy câu, nhưng lại nhớ tới lời Thiệu Vũ Hàn nói đã gửi mail cho cô, cô nhắn lại: “Lập tức tới ngay.”

Hình Khắc Lũy đang không hiểu cô bé vì sao lại đồng ý sảng khoái như vậy, đã thấy biểu tượng Mễ Kha online.

Kick chuột mở tin nhắn, một hàng chữ nhỏ đập vào mắt, Kẹo đường nói: “Trại tân binh có thể tùy tiện lên mạng sao?”

Ở một chỗ khác “Không gì không đánh được” biểu tượng sáng lên, “Anh là lão đại, anh nói được là được.”

Tưởng tượng gương mặt cười hả hê của anh, Kẹo đường phát icon khinh bỉ qua: “Chụp màn hình làm chứng, hôm nào gửi cho Hách tham mưu trưởng.”

Không có gì không đánh được làm bộ sợ hãi: “╭(╯^╰)╮ có cần phải ác như vậy không, anh chỉ thuận miệng nói một chút.”

Nghĩ đến chuyện ban ngày bị kêu là bạn gái anh, Kẹo đường chất vấn: “Sao anh lại bảo Thúc tham mưu đến, em bị anh hại chết rồi.”

Anh giả bộ hỏi: “Sao vậy, cái đồ bỏ viện trưởng đó bị chấn động phải không?”

Kẹo đường gửi icon tức giận: “Cái gì đồ bỏ? Viện trưởng đắc tội anh chỗ nào, anh lại nói xấu người ta.”

Nói xấu là còn khách sao, còn chưa đánh hắn một trận đấy.

Hình Khắc Lũy oán thầm trong lòng, đồng thời gửi lại icon ngạo mạn cùng một câu: “Nhìn anh ta không vừa mắt.”

Kẹo đường gửi icon đấm đá trả lời lại: “Còn nữa, anh không cần bịa đặt linh tinh.”

Cái gì bịa đặt linh tinh? Anh còn chưa thẹn quá hóa giận đấy. Hình Khắc Lũy gửi biểu tượng chat voice, đợi cô đồng ý trực tiếp ra lệnh: “Anh còn một tháng nữa hết hạn bị giam cầm, đến lúc đó em ngoan ngoãn chờ anh ôm ấp yêu thương đi! Nếu để anh biết em cùng đồ bỏ viện trưởng hẹn hò, anh sẽ thu thập em! Phản đối không có hiệu quả, chấp hành mệnh lệnh 100%.” Giọng nói vừa dứt, anh mặt không đỏ tim không đập nhanh gửi một hàng chữ nhỏ: “Ăn sạch, xem em còn dám hư (╰_╯)”

"Kẹo đường" lúc này gửi một đống icon thẹn quá hóa giận.

Nhìn các biểu tưởng tức giận gửi đến, Hình Khắc Lũy mỉm cười: “Không cần tức giận tiểu vũ trụ, hại thân.”

Một icon đánh lại gửi tới, anh gõ hai chữ: “Nghe lời”

Không hiểu vì sao, Mễ Kha từ trên mặt chữ đọc lên một loại tình cảm dịu dàng.

Kẹo đường bình tĩnh lại sau đó nhờ cậy truyền thuyết cao thủ máy tính: “Quên pass mail thì phải làm như thế nào?”

“Địa chỉ mail?” Hình Khắc Lũy nhắn lại hơi chậm.

Mễ Kha gửi tên đăng nhập lại cho Hình Khắc Lũy.

Mễ Kha tò mò tin nhắn trong mail cô hỏi: “Có thể tìm lại được không? Em có mail muốn xem đấy.”

“Mail? Ai gửi? Rất quan trọng?” Hình Khắc Lũy tay phải lấy ra bản đồ tắc chiến, tay trái gõ vào địa chỉ mail, phá hủy pass.

Mễ Kha bất mãn: “Trông nom nhiều như thế, đáng ghét.”

Nhanh chóng Hình Khắc Lũy gửi lại một dòng chữ: “Ghét nhất người nào nhìn hào hoa phong nhã nhưng lại dây dưa, trong lòng đầy mư mô toan tính!!!”

Mễ Kha dĩ nhiên không biết anh đã phá giải mật mã, đàng hoàng mở mail của cô, vội hỏi: “Anh nói gì? Anh rốt cuộc có được không, cao thủ máy tính là lừa gạt em chứ gì?”

Hình Khắc Lũy trêu chọc cô: “Anh có được hay không sớm muộn em cũng sẽ biết!” Sau đó không động tĩnh, cho đến khi Mễ Kha không chờ được ngủ thiếp đi, anh mới nói: “Đại gia tâm trạng khó chịu, không phá giải được, phá giải không được, còn là rất không phá giải được!”

Mễ Kha bên kia oán trách anh khoác lác, phê bình anh ngây thơ thì hộp thư đã bị xóa sạch.

Rất lâu sau, khi Thiệu Vũ Hàn biết được thư gửi cho Mễ Kha bị Hình Khắc Lũy coi như virut, từng cái từng cái kiểm duyệt, sau đó xóa đi vĩnh viễn, anh từ đó cũng không sử dụng mail nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc