MƯỜI DẶM GIÓ XUÂN KHÔNG BẰNG EM

Đừng xem Hình Khắc Lũy trước mặt biểu hiện bộ dáng tươi cười, thật ra khi thấy Mễ Kha cùng Thiệu Vũ Hàn ở chung một chỗ, lửa giận của anh đã bốc cháy hừng hực. Nếu không phải muốn lưu lại ấn tượng tốt với Mễ Ngưu, anh dám cam đoan, tuyệt đối không phụ trách “an toàn thân thể” của Thiệu Vũ Hàn.

Kết thúc huấn luyện tân binh, chay đến sư bộ, y phục sạch sẽ cũng chưa kịp thay, quản lý Hình phủ gọi điện tới báo cáo: “Hình thiếu, tiểu lão bản nương đến. Bọn họ bốn người hai nam hai nữ, ngồi ở đại sảnh bàn 16.” Thay quần áo cùng giành vợ cái nào quan trọng, nhìn Hình Khắc Lũy lấy tốc độ 180km/h chạy đến đã biết.

Bị đèn nén nửa tháng, có gắng không liên lạc với Mễ Kha, đã là cực hạn của Hình Khắc Lũy. Những thứ này anh đều có thể nhịn, anh tức giận nhất chính là tính khí của cô, tự nhiên ác độc quyết tâm cùng anh cắt đứt. Anh không gọi điện cô cũng không chủ động gọi, anh không gửi tin nhắn, cô một nửa tin nhắn cũng không có? Làm sao không gửi cho anh một tin nhắn? Một chữ cũng tốt!

Dùng sức đánh vào ngực hai cái, Hình Khắc Lũy nhắc nhở mình: Không tức giận, không tức giận, cô bé nếu biết chủ động anh cũng không cần hộc máu chạy tới cứu trận. Nhưng mà, cô tự nhiên lại cùng đồ bỏ viện trưởng xem mắt? Nghĩ đến đây, anh lại đánh vào ngực mình hai đấm.

Trước mặt quản lý thấy Đại thiếu gia có hành động này, không khỏi lo lắng, cho nên khi nghe được Hình Khắc Lũy mặt đầy tức giận giao phó đưa hai món ăn chiêu bài đưa tới bàn 16, ông từng li từng tí cẩn thận, lặng lẽ lui xuống.

Hình Khắc Lũy chạy thẳng xuống phòng bếp, thấy Trần bá trước lò mồ hôi như mưa, anh cởi hai nút cổ áo, quát: “Để con trổ tài.”

Nghe giọng điệu của anh, Trần bá cũng biết tâm trạng của anh không tốt, giơ muôi cười: “Cướp chén cơm của Trần bá?”

Hình Khắc Lũy nhận lấy dụng cụ, thuần thục vừa đảo vừa lật: “Bản thiếu gia cần hạ hỏa, ngài xem có được không?”

Trần bá ha ha cười vui vẻ “Nói rõ một chút tiểu tử, lão già này đầu óc chậm chạp, dễ dàng hiểu sai.”

Hình Khắc Lũy lườm ông một cái, “Mấy chục tuổi rồi, già mà không đứng đắn.”

Trần bá lơ đễnh: “Dù sao ta không đứng đắn cũng ra cháu trai. Còn ngươi, ba mươi tuổi rồi, ngay cả vợ cũng không cưới được, không có tiền đồ.”

Hình Khắc Lũy không phân biệt lớn nhỏ đáp: “Con muốn cười vợ, xếp hàng dài còn không đủ, con mới không lạ gì, người nào giống lão!”

“Ta thì sao, chẳng lẽ ta tùy tiện tìm một người, mở ra cái đuôi xem là giống gì...? Trần bá nói xóng liền cầm cái xẻng đánh Hình Khắc Lũy.

Hình Khắc Lũy nghiêng người tránh thoát, “Làm gì tức giận lão già, quân tử động khẩu không động thủ...”

Trần bá đập cho anh một cái mới vung tay: “Ta không phải là quân tử, là đầu bếp.”

Hình Khắc Lũy khàn một tiếng, lấy món ăn ra, giơ tay xoa xoa chỗ vừa bị trúng chiêu: “Sức lực so với năm đó không giảm.”

“Sợ ngươi văn hóa thấp lĩnh ngộ không được, tự thân gắng sức giải thích cho ngươi càng già càng dẻo dai là ý gì.” Trần bá bộ dáng nhàn nhã ngồi xuống, chỉ huy: “Đem gạo nếp ra đây.”

Hình Khắc Lũy phục tùng mệnh lệnh, tay cầm gạo nếp giả bộ bàn: “Quan tâm gì văn hóa thấp, ra chiến trường chân không mềm là được.”

“Vũ phu!” Trần bá vẻ mặt khinh thường: “Cùng cha ngươi tính tình giống nhau.”

“Cái này kêu là.” Nhắc đến ba, Hình Khắc Lũy cười hì hì: “Thượng bất chánh hạ tắc loạn.”

Trần bá nhấc chân đá bắp chân anh: “Để ba ngươi nghe thấy không đánh gẫy chân ngươi!”

Hình Khắc Lũy linh hoạt nhảy ra: “Đừng đụng vào chân con, bị thương đổ tại người.”

Trần bá hơi khẩn trương hỏi: “Làm sao, bị thương?”

“Bị thương, loại trạng thái này con rất ít có.” Hình Khắc Lũy lơ đễnh: “ Làm phiền ngài đại giá quang lâm, đưa ra chiêu bài của ngài, giúp con dụ nàng dâu nhỏ cười một tiếng.” Lần trước Mễ Kha ăn nói thích, anh liền nhớ.

Trần bá nghe vậy vui mừng nhướng mày: “Là tiểu cô nương lần trước sao? Gương mặt con nít, hai mắt to?”

“Trừ cô ấy con còn dẫn người phụ nữ khác tới đây sao?” Thấy Trần bá mắt sáng lên, Hình Khắc Lũy phê bình: “Đừng nhiều chuyện như vậy, so với tuổi của ngài cùng thân phận đầu bếp không hợp.”

Trần bá cười mắng: “Tiểu tử thúi.”

Hình Khắc Lũy cùng Trần bá đùa giỡn một lát, tâm tình cũng chuyển biến tốt, sau anh tự mình đem món ăn đến, đặt ở vị trí gần Mễ Kha, còn vô cùng tôn kính mời Đàm Tử Việt cùng Mễ Ngư một ly rượu, thậm chí trong lòng vô cùng không muốn gặp Thiệu Vũ Hàn, anh cũng lấy thân phận bạn trai Mễ Kha cảm ơn, đến khí ra ngoài mới tức giận oán trách: “Đồ bỏ viện trưởng, ở bên ngoài ăn thịt cá, ta ở trong này ăn cơm rang trứng! Cô bé chờ anh thu thập em!”

Có quản lý ở ngoài trấn thủ, Hình Khắc Lũy dĩ nhiên không lo lắng Mễ Kha chạy trốn đi, ăn no anh lên lầu sửa sang lại bản thân. Rửa mặt, cao râu, lúc trở lại đại sảnh một Hình thiếu tá hoàn toàn mới, cả người sạch sẽ, gọn gàng chỉnh tề.

Lại nói Mễ Kha bên này. Hình Khắc Lũy đột nhiên xuất hiện phá vỡ không khí vốn vui vẻ, mà lời nói của anh, cùng với cử chỉ thân mật như dành cho người yêu, càng giống như tuyên bố với tất cả mọi người ở đây thân phận của anh, lời nói của anh khiến mọi người hoàn toàn tin tưởng hai người bọn họ đang yêu nhau, huống chi anh hôn mặt cô, cô không có đẩy ra, thậm chí không nổi giận, trừ đỏ mặt, cũng là xấu hổ. Mà loại xấu hổ này, chính là cảm xúc đặc trưng của những người con gái đang yêu.

Toàn bộ những hành động trên đều rơi vào trong mắt Thiệu Vũ Hàn, lần đầu tiên anh lộ vẻ lạnh lùng. Anh không muốn thừa nhận nhưng cũng phải thừa nhận, Hình Khắc Lũy cùng Mễ Kha không đơn thuần chỉ là bạn bè bình thường.

Thật ra chỉ cần Mễ Kha giải thích, phủ nhận một câu, Thiệu Vũ Hàn sẽ tin tưởng cô và Hình Khắc Lũy không có gì, nhưng cô không có. Sau khi Hình Khắc Lũy rời đi, cô lấy cớ đi vệ sinh túm chị gái Mễ Ngư theo. Nói cách khác, cô không cho rằng mình cần phải giải thích với sư huynh viện trưởng. Sự thật này khiến Thiệu Vũ Hàn khó có thể tiếp nhận.

Đối với Hình Khắc Lũy, Đàm Tử Việt cũng có ấn tượng, nhớ lần trước Mễ Kha bị bắt cóc, anh và Mễ Ngư biết tin tức vội chạy tới bệnh viện đã từng thấy qua. Khi đó anh ta mặc quân trang, sơ mi màu xanh lá, đồng chí thiếu tá chống nạnh đứng trong mưa phùn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Mễ Kha ngồi ở ghế tài xế khóc đến loa lê đái vũ.

Mễ Kha bị dọa nhìn thấy Mễ Ngư càng khóc lớn, chờ lúc hai vợ chồng anh vất vả thành công dỗ được tiểu nha đầu, Hình Khắc Lũy thủy chung im lặng như trút được gánh nặng, vuốt nước mưa trên mặt: “Từ nhỏ tôi rất sợ con gái khóc, quả thật so với kẻ địch còn khó đối phó gấp trăm lần.”

Đàm Tử Việt vươn tay: “Đàm Tử Việt, anh rể Mễ Kha.” Xoay người lại xem cấp bậc trên quân trang khoác lên người em vợ, anh chân thành nói: “Cám ơn anh đồng chí thiếu tá.”

Hình Khắc Lũy mỉm cười đưa tay: “Không dám nhận công, chỉ thuận tiện thôi.”

Cứ như vậy, Hình Khắc Lũy cùng vợ chồng Đàm Tử coi như là gặp qua.

Sau này Mễ Kha thi thoảng cùng Mễ Ngư nhắc đến Hình Khắc Lũy Đàm Tử Việt còn cười nói với vợ: “Nếu không đem Kha Kha phân phối cho ân nhân cứu mạng thôi, hoặc tìm trong bộ đội, xem có ai thích hợp...”

“Bộ đội rất nguy hiểm đầu tư phải cẩn thận.” Mễ Ngư không chút để ý nhắc nhở: “Không muốn cho ba em tiêu diệt anh, tốt nhất đừng gợi ý quân nhân, mà tính nết của Kha Kha làm sao có thể làm quân tẩu?”

Nghe thế, Đàm Tử Việt muốn nhắc đến em họ của Mục Nham: “Em có thể tưởng tượng dáng vẻ của Mục Khả thành quân tẩu không? Đừng xem Hạ Hoằng Huân ở đoàn 5-3-2 hô phong hoán vũ, về nhà anh ta bị tiểu thê tử dọn dẹp cho thê thảm. Nếu quả thật tính toán tìm bộ đội, khẳng định tìm người có bản lĩnh, không khiến Kha Kha chịu cảnh hai người hai nơi.”

Mễ Ngư nói: “Dù sao ba sẽ không đồng ý đem Kha Kha gả cho quân nhân.” Khi Đàm Tử Việt hỏi đến Mễ Ngư đem những gì cô biết khai báo, lúc này mới bóp chết tư tưởng giới thiệu quân nhân cho Mễ Kha.

Nhưng Đàm Tử VIệt lại đem tình hình kể lại cho Thiệu Vũ Hàn, hiểu rõ tình cảm của bạn tốt đối với Mễ Kha, lai thấy Hình Khắc Lũy tình thế bắt buộc, anh nói với Thiệu Vũ Hàn: “Bọn họ sẽ không có cái gì, mình cũng đã từng nói qua với cậu, Hình Khắc Lũy năm ngoái đã cứu Kha Kha.”

“Năm ngoái?” Thiệu Vũ Hàn cho là sự kiện nhảy lầu lần trước, chờ Đàm Tử Việt nói rõ sự kiện bắt cóc cứu người, anh cười khổ: “Xem ra, mình thua ở trên vạch xuất phát rồi. Mình nguyện ý đối với việc cô ấy đối với chuyện tình cảm mơ hồ, không nóng vội...”

Đàm Tử Việt cau mày: “Con bé không hiểu cậu có thể làm cho nó hiểu, lãng phí ba năm vô ích, chẳng lẽ cậu lúc ấy vẫn còn đối với Thẩm...”

“Không liên quan tới cô ấy.” Thiệu Vũ Hàn phủ nhận, sau đó cầm ly rượu, ngửa đầu uống cạn.

“Được, vậy mình cũng không hỏi.” Đàm Tử Việt vỗ vỗ vai anh khích lệ: “Mình cũng chỉ có thẻ nói mặc dù bọn họ có là quan hệ yêu đương, ba vợ mình cửa ải này cũng khó qua. Còn nữa, Kha Kha đang ở dưới mắt cậu, tự xem mà làm thôi.”

Vốn là gặp gỡ vui vẻ, bởi vì ở địa bàn Hình Khắc Lũy, chợt cảm thấy ăn không ngon. Hơn nữa khi anh lấy thân phận chủ nhân kính rượu, không khí gần như đông cứng lại. Sau đó rất nhanh, bốn người lần lượt buông đũa.

Lúc thanh toán, Hình Khắc Lũy lại xuất hiện, lấy ánh mắt ý bảo phục vụ thu hồi hóa đơn, “Kha Kha đi làm ở bệnh viện, nhờ viện trưởng chăm sóc, tôi vẫn chưa có cơ hội bày tỏ, hôm nay đến đây, làm sao lại có thể để anh thanh toán?” Anh vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói vững vàng, tỏ vẻ chân thành.

Thiệu Vũ Hàn vẻ mặt hoàn hảo: “Nếu là bác sĩ của bệnh viện, chăm sóc là chuyện đương nhiên, bày tỏ thì không cần.” Ngón nhỏ gõ nhẹ dưới mặt bàn, ý muốn thanh toán.

Phục vụ đưa mắt hỏi ý kiến Hình Khắc Lũy.

Hình Khắc Lũy mỉm cười, gật đầu.

Hình Khắc Lũy tự mình tiễn khách. Tới cửa Hình Phủ, tay phải của anh nhìn như là vô tình quàng lên vai Mễ Kha, tạo thành tư thế ôm: “Chị, đợi lát nữa em đưa Kha Kha về. Anh rể lái xe chậm một chút, viện trưởng đi thong thả.” Nhẹ nhàng mấy câu, tiễn khách cùng giữ người.

Mễ Kha cố ý cự tuyệt, lại nghe Hình Khắc Lũy cúi đầu bên tai cô nhỏ giọng cảnh cáo: “Em dám ngồi lên xe anh ta, anh không đảm bảo có thể hay không động thủ!”

Mễ Kha trừng anh, nhỏ giọng kháng nghị: “Em đi xe anh rể không được à?”

Hình Khắc Lũy thong thả ung dung nhả ra hai chữ: “Không được!”

Sau đó cười với Mễ Ngư đảm bảo: “Chị yên tâm, trước mười hai giờ đảm bảo đưa người trở về.”

Cùng Hình Khắc Lũy nhìn trong giây lát, làm như đang nhắc nhở anh: đừng để tôi biết cậu bắt nạt em gái tôi. Ngay sau đó nhìn Mễ Kha: “Mười hai giờ, chị ở nhà chờ em.”

Chờ xe Thiệu Vũ Hàn và Đàm Tử Việt lần lượt rời đi, Hình Khắc Lũy cởi bỏ nụ cười trên mặt, cánh tay nắm chặt cổ tay Mễ Kha, kéo cô tới xe việt dã dừng lại cách đó không xa.

Anh bước dài, lại đi nhanh, Mễ Kha không theo kịp, cô chạy chậm nói: “Anh nhẹ một chút, làm đau em.”

Hình Khắc Lũy không thèm nhìn tới cô, đi về phía trước, đồng thời cất cao giọng nhả ra hai chữ: “Chịu đựng!”

Mễ Kha bị anh lớn tiếng quát dọa sợ, hai mắt bắt đầu ửng đỏ.

Hình Khắc Lũy quát xong lập tức hối hận, xụ mặt không dỗ, nhưng bước chân chậm lại, lực tay cũng nhẹ bớt. Đi đến xe, anh mở cửa, xoay người ôm Mễ Kha nhét vào chỗ ngồi phía sau, không đợi cô phản ứng, anh cũng đi theo chen vào.

“Phanh” một tiếng, cửa xe bị Hình Khắc Lũy dùng lực lớn đóng lại, Mễ Kha cũng đồng thời bị anh ôm vào trong ngực. Cánh tay trái vòng qua eo cô giữ chặt cô trong ngực, ngón trở phải lại nhẹ nhàng miêu hình dáng môi cô. Thấy đường cong gương mặt của anh càng lúc càng gần, Mễ Kha không biết làm sao, cho đến khi khoảng cách của bọn họ gần đến mức cảm nhận được hơi thở đối phương, Hình Khắc Lũy hơi ngừng, có ý dò hỏi ý kiến cô, sau đó lấy thái độ dứt khoát, hôn sâu.

Khi Hình Khắc Lũy đặt môi lên môi cô, trí nhớ tiệc liên hoan đêm đó như thước phim quay chậm tràn vào đầu Mễ Kha...

Bình luận

Truyện đang đọc