MUỐN CÙNG EM NGẮM TRĂNG LÚC BÌNH MINH



- Cha con Jackson xong đời rồi.- Khả Hân ghé sát bên tai Nguyệt Minh mà nói nhỏ.

Tổng giám đốc vốn đang đọc văn kiện, nghe xong liền dừng lại, khoé môi vô thức mà nhếch lên, mọi chuyện đang theo hướng cô tính toán, tâm trạng vừa hưng phấn, lại vừa có chút chờ mong.
Nguyệt Minh ngã người ra ghế da, vắt chân, hai tay đan vào nhau, giọng nói tràn ngập thoả mãn.
- Không biết con cờ tiếp theo của phía FF là ai đây?
- Em sẽ đi tìm hiểu ngay.
- Dựa vào động thái lúc trước, chị nghĩ rằng bọn này sẽ không phải kiểu ăn miếng trả miếng, nếu được, lúc trước đã làm vậy với chị Nhật thay vì tìm cách giết chị ấy.- Nhắc đến Nhật Minh, hàng mi dài của Nguyệt Minh khẽ run, chỉ vài giây, cô đã tự hồi phục cảm xúc.- Em cẩn thận một chút, gọi thêm vài người đi cùng.
- Dạ, em biết rồi.
Nguyệt Minh đầy những suy nghĩ phức tạp, mắt cô hơi híp lại, ngón tay gõ lên mặt bàn gỗ, sau đó lại thở dài, tiếp theo sẽ thế nào nhỉ?
Cứ tới đi, lần này, sẽ không đơn giản như vậy đâu...
- Chị ơi, cũng đến giờ ăn trưa rồi á.- Khả Hân nhắc nhở, bác sĩ An đã dặn nàng nên chú ý giờ ăn của chị sếp vì người này hễ đang dở việc liền trực tiếp bỏ bữa để làm cho xong.
- À.
Nguyệt Minh giật thót người, lại nâng tay đeo đồng hồ lên, đã là 11 giờ 30 phút rồi sao?
- Ừm, chị biết rồi, cảm ơn em.
Hôm nay đã là 30 tết, nhân viên đều đã nghỉ làm rồi, nhưng Nguyệt Minh vẫn còn một ít công việc phải giải quyết, theo kế hoạch thì tầm đầu giờ chiều sẽ xong, Khả Hân đương nhiên cũng tháp tùng.
- Đồ ăn em đã hâm lại rồi đây.- Khả Hân tủm tỉm cười, mang khay cơm đi vào.

Cùng là yêu đương với bác sĩ, sao khác xa một trời một vực vậy nhỉ?
Trước khi vào đây, nàng còn phải gọi nhắc Uyên Hà nhớ ăn cơm đàng hoàng, còn chị Nguyệt thì được chị An chuẩn bị cơm để mang theo.

Ôi, cơm hộp tình yêu này,trứng chiên thôi mà cũng cần làm hình trái tim, bác sĩ An nhìn vậy mà cũng sến súa thế! Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Huhu, nàng cũng muốn được sến như vậy...
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ Gia An mà nàng cũng được ăn ké đồ ăn trưa, nhà ăn ở T Group món gì cũng ngon nhưng cũng đã nghỉ Tết rồi, mà đồ ăn của chị ấy vừa ngon vừa healthy.
Nguyệt Minh đứng dậy, vươn vai mấy cái, có thể nghe được tiếng xương kêu rắc rắc, cô cởi áo khoác ngoài ra, sau đó xắn tay áo mà đi đến sofa.
- Cảm ơn em.- Nguyệt Minh ngồi xuống, nhìn đồ ăn rồi lại cười ngọt ngào.

Bận rộn công việc vậy mà chị người yêu vẫn chu đáo làm cơm hộp cho cô mang đi, uầy, kiếp trước cô hẳn đã cứu được cả thế giới rồi!
- Vậy em ra ngoài ăn đây.- Khả Hân nhìn Nguyệt Minh trên mặt toàn là xuân sắc liền có chút ghen tị, thư ký nhỏ phủi phủi mông mà về phòng làm việc của mình.

Tổng giám đốc cũng không nói nhiều, cô lấy điện thoại ra chờ sẵn, theo thói quen thì giờ này Gia An sắp gọi tới.


Chỉ là...!hôm nay Tổng giám đốc còn vô tình làm thêm ít hành động dư thừa, đó là vô tình chạm tay vào bụng mình.

Phải, vùng bụng phẳng lỳ với cơ bụng 11 sắp bay màu mất rồi!?
Ực— Nguyệt Minh đưa tay tự bóp bóp bụng, lại nhìn vào hộp cơm đầy màu sắc đầy ụ kia, hai bên chân mày bất giác nhíu lại.

Cảm giác này quen quen, như lúc cô vừa bóp bụng Gia An vừa cảm thán với nàng: "Chị xem, bụng mỡ ấm áp thế này, có phải nên dày thêm một chút hay không?", mặt Nguyệt Minh tối sầm lại.

Tiếng chuông điện thoại rất đúng lúc vang lên, chỉ một tiếng reng, Nguyệt Minh đã nhấc máy, nhưng thay vì câu chào đầy mùi mẫn quen thuộc, lại là một câu hỏi đầy nghi vấn, mang rất rất rất nhiều thống khổ.
- Bác sĩ An, bụng mỡ liệu có lây không chị?
Phải, Nguyệt Minh mếu máo cầm điện thoại mà chạy vào gian phòng nghỉ của mình, tự nhìn mình trong chiếc gương lớn theo phong cách hoàng tộc, xoay đi xoay lại mấy vòng.

Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Thảo nào mấy hôm nay ngồi trong công ty, cô lại cảm thấy khó thở, đồ đặt may riêng có một nhược điểm đó là chỉ cần cơ thể của chủ nhân xuất hiện biến động nhỏ, liền lộ ra ngay vấn đề.
- Hả?- Bác sĩ An bên kia cười khúc khích.

Chỉ nhiêu đó thôi nhưng Nguyệt Minh cũng đoán được nàng đã hiểu vấn đề, chẳng trách dạo này trước khi ngủ, nàng hay đặt tay lên bụng cô mà cười cười đầy bí hiểm.
- Ăn cơm chưa Chủ tịch của tôi?- Nàng lại hỏi, đường truyền vô tuyến cũng không ngăn được giọng nói đầy cưng chiều.
Nguyệt Minh lại không cười nỗi, cô trực tiếp vén áo sơ mi ra mà nhìn bụng của mình.
- Chưa nữa.
Dù đau khổ nhưng nóc nhà hỏi thì vẫn phải ngoan ngoãn mà đáp.
- Sao lại chưa? Hửm?
- Béo rồi, béo lắm rồi!!!!!!!!!- Nguyệt Minh gấp gáp nói, lại xoay ngang xoay dọc nhìn bụng của mình.
- Béo là tốt rồi.- Bác sĩ An gật gù.- Công sức chị nuôi.

Một mối quan hệ đúng đắn chính là cả hai đứa đều béo lên đó~
Nguyệt Minh nhận ra đã quá trễ, không những nuôi Joy béo ú, Gia An cũng nuôi cô tăng cân theo.

Đúng vậy, ở cái nhà này, không cho phép chỉ có mình nàng là có bụng hai ngấn:<
Nguyệt Minh hết sức căng thẳng, nhớ lại từng món ăn đầy dinh dưỡng kèm tình yêu, một ngày ba buổi đều đặn, lại còn được bonus thêm mấy buổi ăn nhẹ ngọt ngào, ôi, cái món kem dưa lưới La Lune Sereine đã ngọt còn béo ngậy kia...
Dạo này cô cũng lười biếng ít xuống tầng tập gym, ăn tối xong cứ ở lì trên sofa ôm ấp dính lấy Gia An, hôm nào không có nàng ở nhà thì cũng quen thói nằm dài ra trong "chuồng heo" của Joy...
Rõ ràng rồi!!!
Cả người bắt đầu tích mỡ...
- Ôi trời ơi, hệ quả của việc yêu đương...- Tổng giám đốc cảm thán.
- Đang oán chị sao?- Gia An đột ngột nghiêm giọng.- Không muốn yêu đương nữa chứ gì!?
Nguyệt Minh bên này liền cảm thấy lạnh sống lưng.
- ...
- Tụi mình có nên dừng yêu đương để em tập thể hình lại không đây hả người yêu?
Nguyệt Minh mếu máo: Chị ơi, em sai rồi!!!
Sau khi Nguyệt Minh lỡ nghịch dại thì liền gấp rút chạy về mà dỗ người yêu, Gia An thật ra một chút cũng không giận, nhưng lại thích cảm giác được dỗ dành, nên là cứ trưng ra cái biểu cảm hơi khó ở để trêu cô cả buổi.
Bữa trưa, Nguyệt Minh cố ý ăn ít đi một chút, hai người lớn quây quần trong "chuồng heo" chơi với Joy một lát rồi đánh một giấc ngủ trưa tới chiều tối.

Lúc thức dậy, Nguyệt Minh vẫn còn chút cay đắng trong lòng, lại đứng trước gương bóp bóp cái bụng sắp béo của mình mà rầu rĩ.

Nhưng rầu rĩ cũng không lâu, khi nhìn thấy Joy cục cưng đang ôm lấy cánh tay Gia An, cả hai cô cháu đều ngủ sâu, khoé miệng của Nguyệt Minh vô thức vẽ ra một nụ cười ấm áp.

Cảm giác có gia đình thật tuyệt, cô muốn giữ mãi cảm giác ấm áp này, muốn bao bọc, muốn bảo vệ cả hai thứ quý giá duy nhất còn lại trên thế giới.
Nguyệt Minh đi đến cạnh giường, cúi người hôn nhẹ lên má Gia An một cái, sau đó khẽ nhón bước ra ngoài.
- Cô chủ.
Một vệ liền ghé sát tai nói gì đó khi thấy Nguyệt Minh ra trước cổng nhà, gương mặt vui vẻ của cô thoáng chút đanh lại.

Cô cố tỏ ra bình thường, phóng tầm mắt về một hướng, dừng lại khoảng 5 giây, sau đó cũng không nói gì nữa, tiếp tục tìm một góc quan sát toàn cảnh biệt thự nhỏ của mình.

Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Vẫn chưa trang hoàng xong sao?- Nguyệt Minh tiện miệng hỏi.

Ngôi nhà nhỏ xinh một thời như kẻ ngoại đạo trong khu nhà giàu mỗi dịp lễ tết, bây giờ lại như chú ngựa háu đá, bức tốc ngoạn mục chạy về phía trước, trở thành cái nơi màu mè nhất xóm.
Sau một mùa Noel hoành tráng nổi bật nhất cả khu, trang hoàng nhà cửa đã trở thành thú vui mới của chủ tịch Hoàng Nguyệt Minh.

Mang trong người dòng máu "ngựa ngầm", đi kèm với yêu cầu cực cao và đòi hỏi mọi thứ phải chỉnh chu đến biến thái, nên dù đã bắt tay vào việc trang hoàng nhà cửa từ nửa tháng trước thì đến tận chiều 30 Tết vẫn còn vài chỗ nữ chủ nhân vẫn chưa hài lòng...
Bao nhiêu cảnh sắc đẹp mắt, bao nhiêu tinh hoa dân tộc chẳng mấy chốc như tập trung hết ở mặt tiền nhà cô, khung cảnh ngập tràn không khí mùa xuân, với muôn hoa đua nở...!Tất cả đều do những nghệ nhân nổi tiếng chế tác.

Không cần phải nói đến số tiền phải bỏ ra cho việc trang hoàng này, thứ Nguyệt Minh không thiếu nhất chính là tiền, Gia An đối với chuyện này ban đầu kịch liệt can ngăn, sau đó cũng lắc đầu ngán ngẩm, cảm thấy hết cứu được nên nàng im luôn.
Còn Nguyệt Minh thì đã nhiều lần tưởng tượng cảnh Joy và Gia An đứng trước cổng nhà, bên cạnh cây mai tiền tỷ cùng hàng loạt cây cảnh đắt giá khác để chụp một bức ảnh khai xuân.


Nghĩ thôi đã tự cảm thán mình biết tiêu tiền, quá có khiếu thẩm mỹ, dân chơi Nguyệt Minh!
Mặc dù vậy, không ít lần cô đã bị nhỏ bạn thân trời đánh trêu là có sở thích như mấy ông cụ U80 gần đất xa trời...
- Cây mai bên kia khi nào người ta giao đến vậy?- Nguyệt Minh thoát ra khỏi mộng cảnh đẹp, vừa dạo bước vào trong nhà vừa hỏi.
- Dạ, tầm 1 tiếng nữa sẽ tới nơi.
Vì giá trị quá lớn, thêm yêu cầu của chủ nhà, bên vận chuyển rất cẩn thận trong di chuyển, vậy nên lâu hơn dự kiến, ai biết được chủ nhà có biến thái đến đếm cánh hoa rụng hay không?
- Ừm, đúng rồi, tối nay gia đình Gia An sẽ sang đây dùng cơm tối, còn có cô Khả Hân với cô Fuyu nữa.- Nguyệt Minh dặn dò vệ sĩ chú ý.

Nói đi cũng phải nói lại, dù vẫn chưa hết ghim Hạ Băng ngày ấy phá chuyện vui, nhưng ai bảo nàng là bạn thân của Nguyệt Minh cơ chứ, thế là cô cũng rộng lượng xí xóa các lệnh cấm tiếp cận khu nhà.
Chưa kể, cô là người trưởng thành có trái tim bao dung, không chấp mấy đứa trẻ trâu, não bé như Hạ Băng, năm hết Tết đến, chuyện cũ mình bỏ qua!
Huống hồ, sắp đến đêm giao thừa, Nguyệt Minh cũng không muốn Hạ Băng lại ngúng nguẩy, lởn vởn như cô hồn bóng quế ở mấy cái chốn tệ nạn nào đó, nhỏ bạn tuy hơi ngốc một chút, điểm đạo đức lại âm, chứ tâm hồn cũng mong manh dễ vỡ lắm...
Giao thừa là dành cho gia đình, mà ba người họ, chẳng phải là Gia đình hay sao?
Nguyệt Minh nằm trong chuồng heo, bày ra bộ dạng tận hưởng, mặc kệ Joy đang "khinh bỉ" ghét bỏ cô bằng đủ loại cách.

Joy cục cưng cầm chiếc búa đồ chơi nhỏ, liên tục đánh vào mặt Nguyệt Minh kêu bíp bíp.

Đánh mỏi tay mà bà già cứ trơ mặt ra như đang hưởng thụ dịch vụ massage, bé chán ghét cầm lấy một Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang số mấy không rõ quăng thẳng vào mặt bà già, sau đó lon ton chạy lại hàng rào, nhón nhón chân, đưa bàn tay mũm mĩm ra ngoài ngoắc ngoắc, vẫy gọi chị An xinh đẹp.
- Hửm, sao đó cục cưng?- Gia An bên này đang tất bật chuẩn bị bữa khuya để cùng mọi người đón giao thừa.
- An an an...- Joy lại gọi.
- Ừm, Joy chơi với dì Nguyệt ngoan nha, hai dì cháu không đánh nhau nhé.- Gia An cũng đoán ra phần nào, từ trong bếp nói vọng ra.

Đúng lúc này, Nguyệt Minh từ phía sau ôm cháu cưng bế thốc lên, sau đó đè Joy ra mà hôn vào má bé.
- A a....- Joy vừa cười vừa vùng vẫy, đôi bàn tay bé xinh không có lực chống cự mà đẩy mặt Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh cười khì khì như lão già dê vừa bắt được tiểu loli thơm thơm, hôn hôn thêm vào cái bụng sữa vừa mềm vừa thơm.
Joy bắt đầu cáu, thẳng chân đạp một phát vào mặt Tổng giám đốc.

Nguyệt Minh bị đạp cho méo miệng, liền ấm ức thả Joy ra.

Joy có chút tức giận, đúng là ban đầu bé có vui đó, nhưng chiếc bụng sữa này chỉ mình chị An xinh đẹp được phép hun hun thôi!
Joy vỗ vỗ bụng, uất ức nhìn Nguyệt Minh.

Bé con trợn mắt, lăn một vòng dưới đất, tay chạm được chiếc búa hồng, liền cầm trở lại trước mặt Nguyệt Minh mà đánh tiếp.
Bíp bíp—
Bíp bíp—
Tổng giám đốc chỉ biết ôm đầu chịu trận, lâu lâu còn giả vờ khóc hu hu.
- Chị người yêu ơi, Joy đánh em!
- Sao đấy? - Chị người yêu từ trong bếp đi ra, lau lau tay vào tạp dề hồng hình heo mập.- Đã nói hai dì cháu không đánh nhau mà? Sao lại gây nhau rồi?
Joy liền ngừng đánh, quay sang nhìn Gia An, hai hàng lệ trực tiếp lăn dài trên gương mặt bụ bẫm.
Nguyệt Minh:...
Gia An:...
Joy: Ahuhuhuhu...
Bé con ấm ức vạch áo lên, để lộ chiếc bụng sữa ngày đêm Nguyệt Minh ao ước được hun hun, bé lại vỗ vỗ bụng, ư a trong tiếng khóc, tạo thành một loại ngôn ngữ như tiếng ngoài hành tinh.

Thân là người chăm sóc Joy cục cưng từ nhỏ, không có công sinh nhưng cũng có công khám thai đi kèm với công nuôi, thứ tiếng ngoài hành tinh này cực kỳ dễ hiểu với Gia An.
- Dì vẫn hôn con dù con bảo không thích à?
Gia An cởi tạp dề ra vắt sang một bên, bế Joy cục cưng đang khóc đến mặt mũi lấm lem lên, màng quay sang lườm Nguyệt Minh.
- Dì Nguyệt sao hư vậy? Chị đã nói những chỗ riêng tư của Joy không được đụng mà đúng không? Môi, bụng, và nhiều chỗ kín đáo khác nữa...- Gia An nghiêm giọng.
Tuy Joy không hiểu nhiều, nhưng thấy cảnh này bé hả dạ cực kỳ.
- Em...- Nguyệt Minh định giải thích.
- Không cần nói nhiều, tối nay em ngủ ở phòng em đi.- Gia An lạnh lùng bế Joy đi ra sân sau.
Nguyệt Minh bị bỏ lại với trái tim nhỏ bé đang vỡ thành trăm mảnh, định chạy theo hai cô cháu nhưng Joy vừa thấy bản mặt cô liền khóc ré lên.

Kết quả, Gia An không chút thương tiếc, cũng không cần nể tình cả hai đang yêu đương say đắm, trực tiếp ra lệnh đuổi chủ, đá Nguyệt Minh ra ngoài cổng trước với cái tiểu cảnh của cô.
Đã vậy...!trước khi cửa khép lại, Nguyệt Minh rõ ràng còn thấy Joy lè lưỡi trêu mình!?
Nhưng biết sao được, cô dù ở ngoài đầu đội trời, chân đạp đất, về nhà vẫn chỉ là một cái nền nhà không có bất kỳ tiếng nói nào...
Cũng tốt.

Sợ vợ sống lâu, đặt vợ lên đầu trường sinh bất tử!
Nguyệt Minh tự an ủi bản thân mình, cũng may, cây mai tiền tỷ cuối cùng cũng đã được chuyển đến, cũng may, còn có khung cảnh đẹp lóa mắt mà cô phải hao tâm tổn sức để tạo nên an ủi.

Nơi này đã từng là ngôi nhà nhàm chán nhất, bây giờ thì hoàn toàn cho hàng xóm hít khói hết, Nguyệt Minh chống tay, nhìn cây mai đầy tâm đắc.
- Mấy cái này chưa dọn sao?- Nguyệt Minh chỉ vào đống giàn giáo mà các nhân viên mang đến.

- À, bạn nhân viên bị đau bụng, vừa chạy vào đi vệ sinh, bạn ấy sẽ nhanh đến thu dọn ạ.- Vệ sĩ cúi đầu giải thích.
- Ừm.- Nguyệt Minh lại đi dạo thêm một vòng sân trước.- Tranh thủ xong sớm, hôm nay mọi người cũng nghỉ sớm đi.
Nguyệt Minh còn đang bận dặn dò với người làm đôi ba câu thì điện thoại trong túi cứ rung lên liên tục.

Cô ban đầu cũng mặc kệ, nhưng với tần suất dày đặc thế này thì thật sự rất đang quan ngại.
Là hàng loạt thông báo trừ tiền của ngân hàng.
989,174,738?
WTF? Gần 1 tỏi?
Nguyệt Minh chớp mắt:...
Nguyệt Minh gãi đầu suy xét:...
Nguyện Minh chợt nhớ số thẻ này là tấm cô đưa cho Hạ Băng:!!!
Nguyệt Minh khóc trong lòng nhiều chút...
Mặt trời khuất bóng phía sau những toà nhà chọc trời, màn đêm cứ thế chiếm lĩnh cả vùng trời cao rộng ấy, nhưng với con người mà nói, bóng đêm ngày hôm nay lại càng làm cho người ta thêm rạo rực.

Tết Nguyên Đán sẽ đến chỉ sau vài tiếng nữa, giờ là thời điểm mà mọi người quay về tổ ấm, cùng quay quần bên gia đình.
Quỳnh Chi đặt một chiếc hộp đen dài trên bàn, ánh mắt cô ta vẫn luôn cố định bên ngoài cửa sổ, hướng về phía căn nhà lung linh toả sáng nhất khu phố.

Sắp giao thừa rồi mà trước ngôi nhà đó vẫn nhộn nhịp, vài nhân viên trang trí đang hối hả dọn cho xong các dụng cụ, lại có vài vệ sĩ đứng cạnh hàng rào túc trực.
Cánh cửa gỗ được đẩy mở, từ phía trong, bóng dáng thân quen cứ thế bước ra ngoài, trên tay nàng bế một đứa nhỏ, tay còn lại nắm chặt tay cô chủ tịch tập toàn TOMORROW...!Ở khoảng cách này, Quỳnh Chi vẫn có thể tưởng tượng ra nụ cười hạnh phúc của Gia An.
Quỳnh Chi nhếch môi, phút chốc, ánh mắt trào ra một tia khinh bỉ.
- Ai cho phép cô hạnh phúc? Tôi tuyệt đối sẽ không cho cô hạnh phúc...- Quỳnh Chi mở chiếc hộp, ngón tay mân mê vật đen lạnh lẽo bên trong, nụ cười dần sâu thêm.

Quỳnh Chi lấy ra vật trong hộp ra, hướng về phía cửa sổ mà đi tới.
Nguyệt Minh đang đứng trước cửa nói chuyện cùng Gia Minh và Ralph, chủ yếu là thuyết trình về concept Tết của mình, rất nhanh liền trông thấy Hạ Băng, nhanh nhẹn tươi cười đi ra đón, Nguyệt Minh tinh mắt phát hiện ra phía sau Hạ Băng còn có một cô gái trẻ khá quen mắt, chỉ là nhất thời cô không nhớ được.

Nhưng mà lần đầu Hạ Băng mang người lạ đến dự tiệc thế này, Nguyệt Minh không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút.
Từ sau lần phá đám kia, Hạ Băng đã bị cấm bén mảng đến gần nhà của Nguyệt Minh, sắp sang năm mới rồi, mấy thứ linh tinh không vui cũng nên xí xóa, Tổng giám đốc đây cũng chẳng phải là loại hẹp hòi gì, đã rộng lượng đồng ý khi nghe nàng ngỏ ý muốn sang ăn tất niên.
Ralph và Waldo đang nghe Nguyệt Minh chém gió về cây mai tiền tỷ mà đến sát ngày cô vất vả lắm mới tranh được về đây trưng bày.

Gia Minh rất cao hứng, cùng Nguyệt Minh hàn huyên mấy câu, không khí Tết thế này lâu lắm rồi ông mới gặp lại.

Ralph ngược lại có chút chán, hai cái người này nói đông nói tây, toàn mấy chủ đề của mấy ông lão về hưu, đúng lúc đó thì nghe tiếng pô xe từ đằng xa, nhìn thấy "Viên đạn bạc", ông biết ngay là đồng minh tới, liền quay sang tay bắt mặt mừng với Hạ Băng.
Ai cũng nhìn cô bạn nhỏ phía sau lưng, cô gái có đôi phần e thẹn nấp sau lưng Hạ Băng.
- Chà, có bạn gái rồi chơi lớn dữ ha!
Hạ Băng vừa nhìn tiểu cảnh hoành tráng vừa lấy từ túi xách ra một chiếc hộp hồng nhỏ, kín đáo nhét vào tay Nguyệt Minh.
- Valentine năm nay là mùng hai tết, nhìn cậu làm kiểu này hẳn có đối sách rồi đúng không? Không phá chuyện vui của cậu nữa, lần này tớ đặc biệt có quà nè...Loại này vừa khít, lại có gai, gel nóng, hihi.- Hạ Băng nháy mắt.
Nguyệt Minh lườm Hạ Băng một cái, nhưng vẫn nhanh tay nhét hộp hồng vào túi áo, bắt đầu liên mồm giới thiệu cho nhỏ bạn thân về cây mai của mình.
Hạ Băng theo lời hướng dẫn mà hướng mắt nhìn quanh tiểu cảnh sặc mùi tiền của Nguyệt Minh, vô tình bắt gặp một vệt sáng màu đỏ.

Quái lạ, tối rồi mà?
Hạ Băng nheo mắt, nhìn về hướng cửa sổ của một căn nhà gần đó, chợt thấy lạnh sống lưng.
Ánh sáng lại chiếu ngang mắt Hạ Băng thêm một lần nữa, nàng lập tức hét lên.
- CẨN THẬN! CÓ BẮN TỈA!!!
Nguyệt Minh đang hướng ánh mắt ngập tràn tâm đắc về phía cây mai, tập trung phát biểu một cách đầy say mê thì bị Hạ Băng cắt ngang, còn chưa kịp load xem nàng vừa gào lên cái gì thì lưng cô bỗng dưng đau điếng, đất trời trước mắt liên tục đảo vị trí cho nhau...
Tất cả mọi người đều giật mình vì tiếng hét của Hạ Băng, nhưng xét về phản xạ thì chẳng ai nhanh bằng nàng cả.

Nàng lao tới một bước, thẳng tay đẩy Nguyệt Minh ngã sang một bên, muốn giúp bạn mình né khỏi đường ngắm bắn của sát thủ.

Nhớ ra Lam Hạ còn đang ở sau lưng mình, nàng không nói hai lời, lập tức kéo cổ tay Lam Hạ, lôi cô nhóc vào trong xe.

Lúc Lam Hạ ý thức được, cô đã ngồi trong lòng Hạ Băng rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc