MUỐN GIẤU ÁNH TRĂNG ĐI

“Xin chào bạn học, xin hỏi đến khu dạy học như thế nào vậy?”

Thẩm Ý thấy anh không phản ứng, lại hỏi một lần nữa, đi qua giơ điện thoại ra, nhỏ giọng nói: “Ngại quá, tai mình không nghe thấy, cậu có thể gõ chữ cho mình đọc không?”

Kỳ Yến nhướng mày, không nhận.

Hầu như cả trường trung học số 1 Nam Vu không ai không biết anh, bởi vì cái tên tên Kỳ Yến của anh xuất hiện nhiều nhất trong danh sách phê bình học kỳ I. Biết anh mà còn dám đến gần, không sợ chết à?

Nhưng Thẩm Ý cứ yên tĩnh đợi anh như vậy, ánh mắt vừa kiên nhẫn vừa chờ mong.

“Đm.”

Kỳ Yến rủa thầm một tiếng, nghiêng người, tùy ý chỉ cho cô một hướng đi đến khu dạy học.

Anh rất cao, lúc nãy đứng ngược sáng, Thẩm Ý không thấy rõ khuôn mặt của anh, bây giờ  hơi nghiêng người, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống, cô mới nhận ra, không ngờ bạn học này rất đẹp trai.

Nước da trắng ngà, sống mũi cao thẳng, giữa hai hàng lông mày có chút phong độ tri thức, nhưng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hoang dã.

Không biết vì sao, có một sự giống nhau không thể giải thích được giữa anh với khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ.

Nhưng mà bọn họ rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Ý nhất thời thất thần.

“Còn không đi?” Sự kiên nhẫn của Kỳ Yến đã hết, có rất nhiều cô gái giả vờ ngây ngô tiếp cận anh, nhưng giả vờ câm điếc thì cô là người đầu tiên.

Thẩm Ý chớp đôi mắt, vẫn nhìn chằm chằm anh không nhúc nhích.

Lần đầu tiên Kỳ Yến bị một nữ sinh nhìn chằm chằm đến mức bực bội, anh hung dữ với cô: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Thẩm Ý vẫn không có phản ứng gì.

“Thật sự không nghe thấy?” Chân mày anh nhăn lại, vươn một bàn tay ra quơ quơ trước mắt cô.

Thẩm Ý lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói: “Mình không nghe thấy, không phải không nhìn thấy.”

“Ông đây biết.” Kỳ Yến lấy một cái bật lửa ra, hất cằm: “Đi theo tôi.” Vừa quay đầu lại, thấy Thẩm Ý đứng ngơ tại chỗ, anh cũng không phải người có lòng yêu thương ngập tràn, thấy cô không theo kịp cũng không để ý tới nữa.

Ai ngờ, chờ anh dùng bật lửa châm thuốc xong, cô gái đó lại nhắm mắt theo đuôi chạy chậm đến đây.

Kỳ Yến nhíu mày, bỗng dưng dừng lại, Thẩm Ý lại không dừng, đập vào lưng anh. Sóng lưng cứng rắn của thiếu niên khiến trán cô đau nhức.

Thẩm Ý hô một tiếng nhỏ, sờ sờ trán, vừa ngẩng đầu đã thấy thiếu niên hung dữ trừng mắt nhìn cô vài lần, cướp điện thoại cô để gõ chữ: Đừng đi theo ông đây, tự mình đi đi.

Thẩm Ý bị ánh nắng chiếu vào nên nheo mắt lại: “Nhưng mà, không phải vừa rồi cậu nói đi theo cậu sao?”

Kỳ Yến: “Cậu nghe thấy?”

Thẩm Ý: “Mình có thể đọc được khẩu hình miệng đơn giản.”

Kỳ Yến: “……”

Kỳ Yến tức đến cười, gõ chữ: “Lúc thì đi theo tôi, lúc lại không dám, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?”

Thẩm Ý giải thích: “Mình sợ bật lửa.”

Cô cúi đầu nói rất nhỏ: “Mình sợ nó nổ mạnh.”

Kỳ Yến sờ sờ bật lửa trong túi quần, khó hiểu liếc cô một cái, sau đó không nói gì nữa, cũng không để ý tới cô, đi về phía khu dạy học.

Cũng may, hôm nay tâm trạng anh khá tốt nên mới có thể nói nhiều như vậy với một người xa lạ.

Nam sinh dáng cao chân dài, tốc độ đi rất nhanh, Thẩm Ý chạy chậm theo anh đến tầng một khu dạy học, đối phương đã mất dạng, may mắn là chỗ này cô đã quen thuộc, biết đường về lớp 15.

Thẩm Ý thở hồng hộc leo lên tầng 4, Địch Miên Miên đang đứng ở cửa lớp nhìn ngó xung quanh, thấy cô thì ánh mắt sáng lên, vội chạy đến hỏi: “Sao cậu đi lâu thế?”

Thẩm Ý hơi ngượng ngùng: “Mình bị lạc đường.”

Địch Miên Miên không dám tin: “Ở trường học cũng bị lạc đường à?”

Hai người vừa nói chuyện vừa vào phòng học, chuông nghỉ trưa đúng lúc reo lên, Thẩm Ý về chỗ ngồi, có người ngồi chỗ cạnh cửa sổ, bạn cùng bàn mới đã trở lại.

“Là cậu à?”

Thẩm Ý nhìn khuôn mặt vừa gặp qua, ngọt ngào cười nói: “Vừa nãy cậu đi nhanh quá, mình còn chưa kịp nói cảm ơn với cậu.”

Kỳ Yến đang cà lơ phất phơ dựa vào tường, đeo tai nghe chơi game, một chân gập lại, chân kia gác lên trên ghế Thẩm Ý, nghe thấy tiếng động, mí mắt lười biếng nhấc lên liếc cô một cái, sau đó lại tiếp tục chơi game.

Thẩm Ý cũng không ngại, lẳng lặng đứng một bên, chờ anh chơi xong một ván, trở về dáng ngồi nghiêm chỉnh, rút chân về, cô mới chậm rãi ngồi xuống.

Tiết đầu tiên buổi chiều là lịch sử, Thẩm Ý mở sách giáo khoa ra, bắt đầu chuẩn bị bài.

Đột nhiên, ghế dựa bị người ta đá.

Cô ngẩng đầu, nghiêng đầu, khó hiểu nhìn về người khởi xướng.

Kỳ Yến đã buông điện thoại xuống, tháo tai nghe hỏi: “Là người tên….Thẩm Thẩm Ý? Tên thật quái lạ, sao không dứt khoát gọi là Tỉnh Tỉnh Thâm* luôn đi?”

* Đồng âm với Thẩm Thẩm Ý.

Cùng lúc, Cố Ức ngồi ở hàng sau cũng bật cười lên tiếng: “Anh Yến, cậu ta tên Thẩm Ý. Anh nói chuyện với cậu ta cũng vô dụng, tai cậu ta không nghe được.”

Kỳ Yến mặt không biểu cảm liếc cậu ta một cái, Cố Ức lập tức tắt tiếng.

Đêm qua, anh chơi game ở quán net đến hơn ba giờ sáng, sáng nay rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe được bạn học mới tự giới thiệu, mình tên Thẩm….Thẩm Ý. Thì ra là đứa nói lắp.

Kỳ Yến không nghĩ nhiều, dù sao, mặc kệ là Thẩm Ý hay là Thẩm Thẩm Ý, chưa đến một tuần chắc chắn sẽ khóc lóc tìm chủ nhiệm lớp đổi vị trí.

Thẩm Ý không biết đoạn đối thoại của bọn họ, chỉ nhìn thấy khóe miệng tươi cười vừa ác liệt vừa làm càn của thiếu niên, vì thế cô cũng cười một cái.

“Đm! Đừng cười với ông đây.” Lông mày Kỳ Yến nhướn thẳng lên, hung dữ nói.

Các bạn học lớp 15 không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Thẩm Ý.

Đúng lúc này, chuông reo lên, giáo viên vào lớp.

Đứng dậy chào giáo viên xong, Thẩm Ý bắt đầu nghiêm túc ‘nghe giảng bài’, powerpoint rất kỹ càng tỉ mỉ, cô cúi đầu tập trung tinh thần ghi chép.

Tiết này học môn sử, giáo liên lịch sử giảng giải, powerpoint đã lâu rồi vẫn chưa chuyển sang slide mới, Thẩm Ý lại nhàn rỗi, liếc liếc bạn cùng bàn một cái. Chỉ thấy bạn cùng bàn chống má, nhìn chằm chằm bảng đen, hai mắt trống không, mặt bàn cũng rỗng tuếch.

Kỳ Yến đang tự hỏi sau khi học xong thì đánh nhau với lũ trường số 6 như thế nào, đột nhiên một quyển sách lịch sử đẩy đến trước mặt, highlight chỉnh tề, chữ viết trên sách thanh tú xinh đẹp.

Kỳ Yến thấy khó hiểu, thì nghe thấy giọng nói mềm mại của nữ sinh: “Cùng xem, đừng khách sáo.”

Cô cho rằng anh quên sách giáo khoa à?

Kỳ Yến không khách khí quăng sách về, mò được một quyển sách giáo khoa lịch sử trong ngăn bàn lộn xộn ra, ánh mắt ý bảo cô: Ông đây có sách.

Anh tiện tay mở ra một trang, nhà văn tiên phong đạo cốt bị vẽ đến rối tinh rối mù, vài trang bài học hôm nay còn bị xé mất.

Thẩm Ý chớp mắt.

Kỳ Yến: “……”

Anh nghiến răng nghiến lợi: “Đừng có quản ông đây. Ông đây chưa bao giờ học.”

Trên bục giảng, giáo viên lịch sử đập bàn: “Các bạn học không học thì đừng quấy rầy người khác nghe giảng.”

Kỳ Yến cười nhạo một tiếng, lười nhác dựa vào ghế, một chân tùy ý gác lên bàn học, đeo tai nghe bắt đầu chơi game.

Thẩm Ý nhìn anh, quay đầu lại, cẩn thận dùng ngón tay san phẳng quyển sách bị anh làm nhăn.

Một buổi chiều, Thẩm Ý nghiêm túc “nghe” bốn tiết học, Kỳ Yến cũng nghiêm túc chơi game bốn tiết học.

Quy định của trường số 1 Nam Vu là lớp 10 và 11 chỉ có tiết tự học buổi tối vào thứ sáu và chủ nhật, còn các buổi tối khác có thể về nhà. Vừa mới tan học, Kỳ Yến cầm cặp sách định đi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, bước chân dừng lại.

Anh cầm lấy hai tờ bài tập trên bàn, trực tiếp viết: “Nghe nói thành tích cậu rất tốt? Thứ 9 toàn thành phố?” Đẩy đến trên bàn Thẩm Ý.

Thẩm Ý thấy được, đầu gật gù.

“Vậy làm giúp tôi hai tờ bài tập này.”

Kỳ Yến viết xong, ném bút định đi, góc áo lại bị kéo lại.

“Sao, không làm giúp tôi?” Anh nhíu mày quay đầu, mắt híp lại, vẻ mặt lộ ra vài phần uy hiếp.

Chỉ nghe Thẩm Ý nói: “Cho cậu cái này.” Đẩy qua một tờ giấy.

Kỳ Yến liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, không lấy, lập tức rời khỏi lớp.

Cố Ức đi theo sau anh tay lanh mắt lẹ vớt được tờ giấy, vui sướng khi người gặp họa: “Anh Yến, không ngờ nha, lại có một kẻ không sợ chết tơ tưởng đến khuôn mặt đẹp trai này của anh.”

Trịnh Thuấn Đạo và Tạ Địch đeo cặp đuổi theo, cực kỳ muốn tám nhảm: “Sao đó sao đó, anh Yến lại nhận được thư tình à? Ai đưa? Mau mở ra đọc.”

“Cũng không phải cho chúng mày, kích động cái qq!” Cố Ức nói, thuận tay mở tờ giấy, trên tờ giấy trắng tinh có hàng chữ viết thanh tú, cậu ta đọc ra: “Kiểu ngồi không tốt cho thắt lưng, với lại cái mông dễ dàng bị biến thành hình quả lê.”

Kỳ Yến lười biếng bước đi, suýt nữa ngã sấp mặt.

Đầu óc bạn cùng bàn mới này không bị hỏng chứ??

Cố Ức vẫn còn chưa hiểu được: “Cái này là ý gì?”

Tờ giấy bị Kỳ Yến cướp lại, nó nhăn nheo trên đầu ngón tay thon dài của anh. Kỳ Yến tiện tay ném vào thùng rác, khóe môi mím lại thành một đường thẳng: “Không được nhìn.”

Trịnh Thuấn Đạo phát hiện muộn màng: “À! Bạn cùng bàn anh Yến đưa thư tình hả?”

Tạ Địch gõ đầu cậu ta: “Không phải thư tình! Không nghe thấy Cố Ức vừa đọc à, đây rõ ràng là châm chọc tư thế ngồi chơi game của anh Yến khi đi học ……”

“Câm miệng.” Kỳ Yến hơi bực bội, tầm mắt lạnh lùng liếc qua, ba người lập tức co cổ như con chim cút.

“Anh Yến anh Yến.”

Lúc này, phía sau có một loạt tiếng bước chân, là Đoàn Đắc Y đuổi theo từ phòng học, cậu ta thở hổn hển: “Vừa có tin tức, lũ trường số 6 mai phục ở ngõ nhỏ phố Tây.”

Ngõ nhỏ của phố Tây cách trường số 1 Nam Vu khoảng 500m, bên ngoài là một tiệm ăn vặt, có nhiều xe đẩy qua lại. Nhưng ngõ nhỏ bên trong không có giám sát, môi trường bẩn thỉu hỗn loạn, xe không thể đi vào, người đi đường cũng chọn đường vòng mà đi, đúng lúc lại tạo một điểm hẹn đánh nhau tuyệt vời cho bọn họ.

Kỳ Yến giãn cổ, bẻ khớp mười ngón tay, cười lạnh: “Chúng nó tìm đường chết rồi.”

Đám Cố Ức đáp: “Đúng vậy, đúng là tìm chết! Còn mai phục à, chúng nó nghĩ đang chơi ăn gà* hay gì!”

*Pubg khi thắng trận sẽ có dòng “Winner winner chicken dinner”.

Kỳ Yến xoay người, vừa đi vừa phất tay: “Đuổi kịp. Đi gặp bọn chúng.”

Bình luận

Truyện đang đọc