MUỐN GIẤU ÁNH TRĂNG ĐI

“Anh Yến, anh Yến, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, á huhu, anh ra tay nhẹ chút….” Cuộc du ngoại vườn bách thảo kết thúc trong tiếng quỷ khóc sói gào của Đoạn Đắc Y.

Thứ hai đi học, thành tích thi tháng đã có.  

Giờ giải lao, học sinh lớp 15 vây xem bảng thông báo ở tầng 4. Thẩm Ý tìm thấy tên mình ở tờ đầu tiên.

“49. Ý Ý cậu giỏi quá đi!” Địch Miên Miên kích động nói, trường số 1 có tổng cộng hơn 600 học sinh, cô ấy mới chỉ thi được hạng hơn bốn trăm cho nên cực kỳ hâm mộ thành tích của Thẩm Ý.

Thật ra đối với Thẩm Ý, top 49 là một bước lùi. Nhưng hơn nửa năm cô không đến trường, hơn nữa tai cũng không nghe thấy, hiệu quả nghe giảng chắc chắn sẽ bị giảm, thứ hạng này với cô cũng khá được.

Địch Miên Miên càng kiên định ôm lấy Thẩm – đùi vàng – Ý.

Thấy Thẩm Ý còn đang xem bảng điểm, Địch Miên Miên gõ chữ: “Ý Ý, cậu muốn nhìn đại ca à?” Thẩm Ý gật đầu, Địch Miên Miên kéo cô đến tờ cuối cùng bên phải, nói: “Đại ca thì phải xem từ bên này.”

Không cần nhìn, Thẩm Ý đã phát hiện tên Kỳ Yến ở hàng cuối cùng.

Các môn đều được 0 điểm.

Địch Miên Miên lén nói cho cô: “Đại ca không chỉ không nghe giảng, thi cử cũng không viết một chữ nào.”

Thẩm Ý đã biết chuyện này, trong lòng cảm thấy không ổn một cách khó giải thích.

Địch Miên Miên lại chẳng hề để ý: “Dù sao nhà đại ca cũng có tiền, hắn có thể đi học Đại học ở nước ngoài, hoặc trực tiếp ngừng học về kế thừa gia nghiệp,”

Thẩm Ý lắc đầu, cô chú ý thành tích mấy bạn cùng lớp, Đinh Đạo Trí top 2, mấy người Cố Ức, Trịnh Thuấn Đạo, Tạ Địch đều đếm ngược từ dưới lên.

Địch Miên Miên nói: “Đinh Đạo Trí lại là top 2, mỗi lần thi cử ở học kỳ 1 của cậu ta đều là top 2 toàn khối, không biết khi nào tranh lấy top 1 làm vẻ vang lớp 15 chúng ta nhỉ.”

Đinh Đạo Trí nghe xong, đẩy mắt kính, cực kỳ áp lực nói: “Mình sẽ cố gắng, cố gắng.” Làm top 1 của khối thật sự rất ưu tú.

Tiết thứ ba.

Chủ nhiệm lớp là lão Lưu đi vào, đầu tiên là đọc thành tích kì thi tháng, cường điệu khen ngợi Đinh Đạo Trí và Thẩm Ý. Tiếp theo đổi vấn đề: “Chỗ ngồi của mọi người có thể sẽ thay đổi, thầy đã thảo luận với các thầy cô khác, thống nhất quyết định dùng thành tích lần này làm cơ sở, kỳ thi giữa kỳ bạn học ít tiến bộ nhất sẽ ngồi vào bàn bên cạnh bục giảng, nhận sự chăm sóc đặc biệt của các thầy cô. Tất nhiên, các bạn học trong top 200 không trong phạm vi này.”

Tiếng than trong lớp lập tức vang trời dậy đất.

Lão Lưu gõ bục giảng: “Trước tiên rút thăm chỗ ngồi lần này đã.”

Thẩm Ý là nhóm lên rút đầu, cô cầm tờ rút chỗ ngồi còn chưa mở ra, đã thấy Địch Miên Miên rơi hai hàng lệ trên gương mặt thanh tú. Cô hỏi: “Sao thế?”

Địch Miên Miên run rẩy cho cô xem giấy: “Mình rút trúng ngồi cùng bàn với đại ca.”

Vị trí của Kỳ Yến nghìn năm không thay đổi, mặc kệ ai rút được vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ, đề chủ động đổi cho anh. Thẩm Ý cười nói: “Không sao, mình với cậu đổi.”

Địch Miên Miên nắm chặt đôi tay cô: “Ý Ý, cậu là tri kỉ mình đã định rồi, trượng nghĩa! Vì cậu mình có thể lên núi đao xuống biển lửa!”

Thẩm Ý dở khóc dở cười: “Không khoa trương như vậy chứ. Kỳ Yến khá tốt mà.”

Địch Miên Miên cực kỳ đau đớn, đó là chỉ đối với cậu thôi Ý Ý! Cậu tỉnh táo một chút đi!

Lời Thẩm Ý lọt vào tai đại ca vừa đi rút chỗ ngồi về, bước chân anh không khỏi tạm dừng chút, nghiêng đầu nhìn cô, sau đó khóe môi hơi cong lên, sống lưng thẳng tắp đi về chỗ ngồi.

Đám Cố Ức vây lại nói chuyện với anh.

“Anh Yến, bé điếc chủ động đổi chỗ ngồi với người ta, muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn của anh.” “Tao thấy có phải cô ta có kế hoạch gì phải không?” “Lá gan lớn ghê, không biết anh Yến ghét con gái theo đuổi nhất à.” “……”

Kỳ Yến nhíu mày, trừng Cố Ức: “Ai cho mày lấy biệt danh cho bạn học?”

Cố Ức: “Hả?”

Kỳ Yến: “Đừng cứ mở mồm ra là kẻ điếc, quên mất điều đầu tiên của nội quy trường à?”

Đầu óc của Cố Ức vẫn đang lớ ngớ, ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”

Kỳ Yến: “Đoàn kết yêu thương, tôn trọng lẫn nhau. Trở về chép một trăm lần.”

Cố Ức: “……” Một giáo bá như anh lại nói nội quy trường học với em???!!

* Giáo bá: đánh nhau giỏi, đại ca đánh nhau (nôm na là trùm trường đó)

Rút thăm chỗ ngồi xong, mọi người bắt đầu dọn bàn. Địch Miên Miên cố ý đổi chỗ với người khác, vẫn ngồi trước Thẩm Ý như cũ, Đinh Đạo Trí bị đổi sang tổ hai, nhưng cậu ta là học bá, mọi người đều thích ngồi cùng cậu ta nên không ai đồng ý đổi chỗ.

*Học bá: học rất giỏi; giữ hạng top, hạng đầu trong học tập

Vì thế bạn cùng bàn của Địch Miên Miên biến thành đại diện môn Tiếng Anh Chúc Giai Di.

Ngày tháng êm ả trôi qua mấy ngày.

Phòng học trường số 1 rất rộng, mỗi lớp chỉ có bốn mươi mấy người, sau khi kéo bàn ghế, không gian cuối lớp rất lớn. Nam sinh lớp 15 làm mấy cái vợt cầu lông, đánh cầu lông ở cuối lớp trong thời gian nghỉ ngơi giữa buổi học chiều và tiết tự học tối.

Giữa trưa, Thẩm Ý đang cúi đầu làm bài tập, một quả cầu lông đập “bốp” một cái lên đầu cô, rồi rơi xuống sách bài tập.

Kỳ Yến gác vợt cầu lông trên vai, đi đến định nhặt, ai ngờ bạn cùng bàn của anh lon ton chạy đến, hai tay nhỏ cầm cầu, đưa đến trước mặt anh, nói: “Không sao, không đau.”

Ai muốn hỏi cậu đau hay không.

Kỳ Yến: “Ừm, không có việc gì là tốt.”

Thẩm Ý nghiêng đầu cười, đưa cầu lông cho anh.

Mỗi tầng trong khu dạy học đều có hai cây nước nóng lạnh, đặt ở đầu cầu thang, lớp 15 cách khá xa, việc đi lấy nước cũng không tiện.Thẩm Ý uống hết nước trong bình giữ nhiệt, thấy bình nước để trên bàn của Kỳ Yến cũng hết, vì thế dứt khoát cầm đi lấy thêm.

Đợi đến khi Kỳ Yến đánh cầu lông xong ngồi về chỗ, đúng lúc Thẩm Ý vừa đi lấy nước về, một tay cô ôm bình giữ nhiệt màu hồng của mình, tay kia đưa bình nước của anh cho anh.

“Cho cậu này.”

Kỳ Yến ngẩn người, nhận lấy, gõ chữ: “Cảm ơn.”

Giọng điệu Thẩm Ý mềm mại: “Không có gì.”

Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo cầm vợt về thấy cảnh này, liếc nhau, mắt ai cũng trợn trừng. Đậu má, gặp quỷ à, không phải anh Yến ghét nhất người khác chạm vào đồ cá nhân của mình à? Ngay cả bọn họ cũng không thể, nói gì đến học sinh chuyển trường tháng trước mới đến?!

Càng đáng sợ là, thế mà anh Yến cmn lại nói cảm ơn??!!

Bọn họ thà tin hai mắt mình mù chứ không dám tin đường đường là học bá lại lễ phép như vậy.

Cố Ức: “Mày nói xem có phải bé điếc đến từ Tứ Xuyên không?”

Trịnh Thuấn Đạo: “Vì sao?”

Cố Ức: “Tao cảm thấy cậu ta hạ cổ. Nếu không vì sao anh Yến phá lệ với cậu ta năm lần bảy lượt?”

Trịnh Thuấn Đạo: “Đậu má, mày nói có lý!”

Sáng hôm sau.

Lúc Thẩm Ý thức dậy đã hơi muộn, suýt nữa lỡ xe buýt. Khi đến lớp đúng lúc tiếng chuông vào tiết tự học sáng vang lên.

Cô đang sắp xếp lại cặp sách, cán bộ trực nhật hôm nay là Chúc Giai Di đến trước bàn cô, cầm một cái bút viết lên bảng đánh giá: “Tiết tự học buổi sáng đi muộn, văn hóa cá nhân trừ hai điểm.”

Thẩm Ý không nghe thấy cô ta nói gì, đang định hỏi, đã thấy Chúc Giai Di quay đầu rời đi, Địch Miên Miên tay lanh mắt lẹ ngăn cô ta lại.

Địch Miên Miên: “Ý Ý vào lớp cùng lúc với tiếng chuông báo tiết, không tính là đi muộn nhỉ?”

Cũng không phải cô ấy thiên vị Thẩm Ý, mà là lớp 15 có cái luật bất thành văn này, mọi người đều như vậy, cô ấy không thể để Ý Ý nhà mình chịu thiệt.

Chúc Giai Di lại nói: “Tôi nhìn thấy cậu ta vào lớp sau tiếng chuông báo vào tiết tự học sáng. Đến muộn là đến muộn, biện hộ cái gì.” Cô ta nhìn Thẩm Ý nói những lời này.

Địch Miên Miên bực tức vì cô ta bắt nạt người không nghe thấy, cô ấy tức giận nói: “Các bạn trong lớp ta đều có đôi mắt sáng như tuyết, cậu hỏi mọi người xem Thẩm Ý có vào lớp cùng lúc tiếng chuông vang lên không? Nếu không được, tôi đi check camera, ok?”

Chú Giai Di cười lạnh: “Cậu có thể đi check camera cái chuyện nhỏ như muỗi này à?”

Địch Miên Miên: “Chuyện tuy nhỏ, nhưng cậu làm cán bộ trực nhật, là người các bạn học tin tưởng mới đề bạt lên, hôm nay cậu lấy Thẩm Ý ra để trút hận thù cá nhân, không biết ngày mai sẽ lấy ai ra trút hận thù cá nhân đây.”

Điểm văn hóa có liên quan đến bình xét học sinh ưu tú cuối kỳ, cực kỳ quan trọng với mọi người, nghe thấy Địch Miên Miên nói vậy, ánh mắt nghi ngờ và không tin tưởng đã tăng thêm.

Chúc Giai Di không còn nấc thang để xuống, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mất nửa ngày mới không tình nguyện xóa đi điểm trừ của Thẩm Ý, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Không trừ thì không trừ. Tất nhiên tôi phải chăm sóc người tàn tật rồi.”

Địch Miên Miên: “Cậu……”

“Rầm” một tiếng, cửa sau lớp học bị người ta dùng một chân đá mở.

Thiếu niên cao gầy xuất hiện ở cửa, chặn những tia sáng chiếu vào, anh chậm rãi đi vào, đặt bình giữ nhiệt lên bàn, dộng tác có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại phát ra tiếng vang thanh thúy của kim loại.

Kỳ Yến tức giận, anh lạnh lùng nhìn cả lớp một vòng, giọng nói lại như chẳng để ý: “Về sau ai còn dám nhắc đến mấy chữ như người tàn tật, kẻ điếc linh tinh thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Ánh mắt anh lạnh như gió tháng mười một, khiến người ta bất giác run lập cập. Cả lớp như có con quạ đen vừa bay qua.

Ánh mắt cuối cùng của Kỳ Yến dừng lại trên mặt Chúc Giai Di, nhàn nhạt: “Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ… Nhớ kỹ.” Vẻ mặt Chúc Giai Di cứng đờ, như thể ngay giây tiếp theo cô ta sẽ bật khóc.

Mấy người Cố Ức theo sau Kỳ Yến đi vào, cũng nghe thấy anh nói. Cố ức đè giọng oán giận: “Không công bằng, lần trước tao gọi Thẩm Ý là bé điếc, anh Yến còn phạt tao chép nội quy trường học một trăm lần.”

Giây tiếp theo lập tức nghe thấy Kỳ Yến gọi Chúc Giai Di lại: “Đợi đã.”

Chúc Giai Di thấp thỏm bất an: “Còn, còn có chuyện gì à?”

Kỳ Yến nói: “Chép điều đầu tiên của nội quy trường hai trăm lần.”

Chúc Giai Di: “……”

Cố Ức: “Tâm lý tôi đã cân cmn bằng lại!”

Giờ ra chơi, Thẩm Ý nhận được tin nhắn của Địch Miên Miên: “Ý Ý, cậu biết vì sao lúc sáng Chúc Giai Di quái đản với cậu không? Mình cực kỳ cực kỳ muốn kể, đợi tận hai tiết làm mình suýt chết nghẹn.”

Thẩm Ý: “Vì sao á?”

Địch Miên Miên: “Không phải hôm qua cậu lấy nước cho đại ca à? Sáng nay Chúc Giai Di học dáng vẻ của cậu, muốn lấy lòng đại ca. Ai ngờ cô ta vừa lấy nước về, cũng đụng trúng đại ca đang vào lớp, cậu ta đưa nước cho đại ca, đại ca ghét bỏ gần chết, nói ai cho cô chạm vào đồ của tôi.”

“Chúc Giai Di sửng sốt nói không phải hôm qua Thẩm Ý lấy nước cho cậu à. Đại ca nói, cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, có thể giống nhau à, tôi ghét nhất người khác chạm vào đồ của tôi. Nói xong thì cầm cái ly cậu ta vừa lấy nước ném vào thùng rác. Cậu ta không dám oán hận đại ca, cho nên trút giận lên người cậu.”

Địch Miên Miên khinh thường đánh giá: “Có bản lĩnh thì quái đản trước mặt đại ca đi, bắt nạt tiên nữ nhỏ Ý Ý nhà chúng ta.” Cô ấy còn kể cho Thẩm Ý nghe Kỳ Yến cảnh cáo mọi người không được nhắc đến người tàn tật, kẻ điếc. 

Thẩm Ý dần dần hiểu rõ lúc tự học sáng sớm đã xảy ra cái gì, thì ra khi cô không nghe thấy, các bạn bè của cô đã yên lặng bảo vệ cô.

Trong lòng Thẩm Ý rất ấm áp, cô cảm ơn Địch Miên Miên, rồi nhắn tin cho Kỳ Yến.

Kỳ Yến đang chơi game, trên màn hình hiện lên tin nhắn của Thẩm Ý, chỉ có hai chữ.

“Cảm ơn.”

Anh quay đầu nhìn bạn cùng bàn, sau đó vươn một bàn tay.

Thẩm Ý không rõ: “Hả?”

Kỳ Yến: “Quà cảm ơn đâu.”

Thẩm Ý chớp chớp đôi mắt ngập nước, một lúc lâu mới phản ứng lại.

Anh thấy dáng vẻ cô ngây ngốc thì buồn cười, ai ngờ qua vài giây, tay nhỏ của cô đặt vào lòng bàn tay anh, sau đó có nhiều thêm một viên kẹo bơ gừng.

Thẩm Ý mỉm cười: “Quà cảm ơn.”

Kỳ Yến: “……” Mẹ kiếp, cảm ơn cậu!

Bình luận

Truyện đang đọc