MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI

Liên tục năm sáu ngày, Thẩm Thanh Huyền bắt đầu ngồi không yên.

Cố Kiến Thâm đang trốn y, không sai đi đâu được, hắn thực sự đang trốn y!

Y chưa hề làm gì mà? Chưa làm trắng trợn mà! Chỉ hơi ám chỉ … hắn đã nhạy cảm vậy sao?

Lẽ nào … trong lòng Thẩm Thanh Huyền nảy ra một suy nghĩ hết sức gay go … Cố Kiến Thâm không thích nam? Chẳng lẽ tên khốn nạn này chỉ thích nữ?

Còn chơi cái rắm gì nữa?  Dùng chùy gõ một phát cho hắn hồi cung đi!

Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tệ, bây giờ y không thể biến cơ thể thành nữ được nữa, vì giả bệnh mà ngụy trang tới mức yếu ớt thành thật, linh khí đều dùng để duy trì tuổi trẻ, làm gì còn sức để biến thành nữ nhân?

Hơn nữa, có sức cũng chẳng được, y và Cố Kiến Thâm thân nhau như thế, cái gì nên nhìn đều nhìn hết rồi, bỗng nhiên biến thành nữ thì còn ra gì?

Vả lại, Thẩm Thanh Huyền đường đường là một nam nhân, dựa vào đâu phải biến thành nữ nhân? Đổi giới tính người ta, ai mà vui cho được!

Thẩm Thanh Huyền chả buồn quan tâm tới Cố Kiến Thâm nữa, quyết định để hắn tỉnh táo hơn.

Theo ý nghĩa nào đó, Cố Kiến Thâm quả thật cần tỉnh táo một chút.

Chỉ tiếc tâm tư xấu này như mạ non trồi dậy từ đất, một khi nhú đầu ra thì phát triển như gặp gió.

Đặc biệt là lứa tuổi này, lại còn chưa từng va chạm chuyện này, bất thình lình bị một câu … thân thể hoàn toàn chi phối đại não.

May mà trời sinh Cố Kiến Thâm biết nhẫn nại, bằng không lúc này đã sớm bất chấp trầm luân bể dục rồi!

Thế rồi một ngày, hai ngày, rồi lại ba ngày … Thẩm Thanh Huyền càng ngày càng tức.

Tình huống hiện giờ của họ là vầy, ban ngày không thấy Cố Kiến Thâm đâu, buổi tối không đợi được Cố Kiến Thâm, sáng sớm tên kia lại chuồn mất.

Đừng nói chi câu dẫn người, ngay cả người Thẩm Thanh Huyền còn chả gặp được có biết chưa! Không thể tiếp tục như vậy, y muốn trước hết phải tóm được người cái đã.

Ban ngày không tiện, bởi vì Cố Kiến Thâm rất biết kiếm việc cho mình làm, mỗi lần nghị sự toàn tới trưa trời trưa trật, biết hắn ở đâu cũng vô dụng, người ta bận, y cũng đâu thể đuổi hết đám đại thần đúng không?

Chỉ có thể chờ hắn vào buổi tối, dù sao y cũng không tin hắn không về!

Nhằm để tối có thể thức đêm thuận lợi, Thẩm Thanh Huyền ngủ cả trưa.

Vậy mà y chẳng thể ngờ, ngay lúc y ngủ, Cố Kiến Thâm trở về.

Đã nhiều ngày không trò chuyện vui vẻ với y, Cố Kiến Thâm luôn thấy trong lòng sao mà trống rỗng, muốn nhân ban ngày tới gặp y, kết quả vừa vào phòng đã thấy Thẩm Thanh Huyền ngủ trên giường mềm.

Sao giờ này đã ngủ rồi? Tim Cố Kiến Thâm thắt lại, cứ tưởng y bị bệnh, thành ra vội vàng đi tới, vươn tay sờ trán y.

Man mát, mịn màng, tựa như đám mây mềm mại nơi chân trời …

Cố Kiến Thâm vội vàng rụt tay về.

Không sao cả … có lẽ do mệt mỏi?

Cố Kiến Thâm lẳng lặng mà nhìn y, đã nhiều ngày không gặp, mỗi ngày hắn đều rất nhớ y.

Hắn đã quen như thế từ lâu, quen ở cùng với y, cũng quen chăm sóc y.

Bất thình lình trốn y nhiều ngày như vậy, Cố Kiến Thâm cũng thấy lòng khó chịu lắm, như thể có gì đó bị cưỡng ép khoét rỗng, làm gì cũng thấy sai trái.

Nhưng hắn lại chẳng dám tới gặp y, sợ mình sẽ làm ra chuyện vượt giới hạn.

Chắc không sao đâu nhỉ?

Cố Kiến Thâm cứ nghĩ mình gần như điều chỉnh lại được tâm trạng rồi, chắc sẽ không tiếp tục nghĩ vớ vẩn nữa.

Nghĩ vậy, tầm mắt hắn dời xuống môi y.

Có lẽ y đã ngủ được một lúc, vậy nên bờ môi khẽ hé mở, màu sắc non nớt như cánh hoa mới nhú, lộ ra một phần răng hàm, nom yếu ớt lại đáng yêu đến lạ.

Thân thể Cố Kiến Thâm hoàn toàn không theo kiểm soát, áp sát như thể bị đầu độc.

Khoảnh khắc nụ hôn buông xuống, cảm giác thỏa mãn tột cùng nổ tung trong lồng ngực … Cái cảm giác lục phủ ngũ tạng được lấp đầy ấy, khiến hắn cảm nhận được niềm vui sướng chưa từng có từ trước đến nay.

Hắn cơ hồ muốn đè lại đầu y, gần như muốn làm sâu nụ hôn này, như thể muốn thưởng thức nhấm nháp mùi vị ngọt ngào ấy …

Một tia lý trí quay về, Cố Kiến Thâm bất thình lình đứng dậy.

Sau khi nhận ra mình vừa làm gì, khủng hoảng tận cùng tràn vào huyết dịch, tay chân hắn lạnh lẽo, lui về sau một bước dài, rời đi mà không hề quay đầu lại.

Chỉ tiếc thể xác này của Tôn chủ đại nhân quá yếu, động tĩnh lớn ngần đó mà không nghe được gì … Vẫn còn đang nghiêm túc ngủ bù, xoay người ngủ càng ngon …

Ngủ một buổi trưa, buổi tối Thẩm Thanh Huyền càng có tinh thần gấp bội.

Ha ha, lần này y đợi, không tin không đợi được tên khốn này về!

Bắt đầu từ giờ dậu (17h-19h), rồi chờ tới giờ tuất (19h-21h) … cứ vậy mà chẳng thấy nửa bóng người.

Thẩm Thanh Huyền ngồi không yên, y quyết định đi tìm hắn.

Vào thời gian này, chắc mẩm hắn cũng chỉ có thể ở thư phòng.

Nơi đó sẽ không có người khác, y muốn đi hỏi hắn cho rõ, rốt cục hắn muốn trốn y tới khi nào!

Mặc dù đang là ngày hè chói chang, nhưng nơi hành cung tọa lạc vốn thiên về lạnh, ban đêm gió nhẹ từng cơn, thế nhưng vẫn rất lạnh.

Thẩm Thanh Huyền choàng áo khoác rồi đi ra ngoài.

Cung nhân trong này đều là người của mình, bọn họ làm gì dám cản Thẩm Thanh Huyền? Đã vậy còn phải cẩn thận dòm ngó, sợ y xảy ra chuyện.

Thẩm Thanh Huyền tới thư phòng, vào cửa nhìn, phát hiện không có ai …

Y hỏi tiểu thái giám: “Bệ hạ đâu?”

Tiểu thái giám cung kính đáp: “Hồi quốc sư, hôm nay có thiết yến, chắc Bệ hạ còn chưa về.”

Lại thiết yến? Tới hành cung rồi quả nhiên phóng túng mà!

Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt mày: “Đã giờ này rồi, còn chưa tan tiệc sao?”

Tiểu thái giám nói: “Chắc là … tan rồi.”

Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Nếu tan rồi, vậy Bệ hạ …” Nói tới đây Thẩm Thanh Huyền ngừng lại, có hỏi nữa tiểu thái giám cũng không biết, mất thời gian.

Lẽ nào Cố Kiến Thâm quay về? Hai người họ vừa khéo bỏ lỡ nhau? Có cần trùng hợp vậy không?

Thẩm Thanh Huyền theo đường cũ trở về, trong phòng vẫn trống huơ chẳng có ai, Cố Kiến Thâm chưa về … Vậy thì vấn đề tới rồi đây, tới cùng hắn đã đi đâu rồi!!

Thẩm Thanh Huyền thực sự không tin, không tin mình không tìm được hắn!

Hắn không ở đây, chẳng lẽ về tẩm cung của mình?

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục xuất môn, dự định tới tẩm cung hoàng đế xem thử …

Từ chỗ y qua đó hơi xa, đám tiểu thái giám lo cho thân thể y, song không dám mở miệng, đành thành thật đứng đó.

Thẩm Thanh Huyền giận đùng đùng lại chẳng biết mệt là gì, không lâu sau đã thấy hồ Thanh Vân, băng qua cầu, sắp tới rồi.

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ, bước chân không khỏi nhanh hơn.

Nào ngờ còn chưa tới tẩm cung y đã thấy Cố Kiến Thâm, không chỉ thấy mỗi hắn, còn bắt gặp nữ tử bên cạnh hắn nữa.

Dưới đêm trăng sáng rỡ, đế vương trẻ tuổi anh tuấn cùng mỹ nhân xinh đẹp mảnh mai …

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Tiểu thái giám cùng y sang đây không dám thở mạnh một tiếng.

Ánh sáng gợn lăn tăn dưới hồ, một đôi bích nhân đứng trên cầu, mặc dù cách thật xa, lại thêm cơ thể hiện giờ của Thẩm Thanh Huyền yếu kém, nhưng y vẫn nghe thấy âm thanh từ khoảng cách này.

Y nghe mỹ nhân kia ôn nhu nói khẽ: “Bệ hạ … để thiếp dìu ngài về tẩm cung nhé.”

Cố Kiến Thâm không nói gì, mà mắt Thẩm Thanh Huyền đã chết trân ngay khi hai người thân mật với nhau rồi!

Giỏi, giỏi lắm! Trai tài gái sắc, tình chàng ý thiếp, còn giả mù sa mưa bảo không lập hậu, như vầy chẳng phải sắp sinh con luôn rồi sao!

Cũng thiệt cho y kiêng kị tới dè dặt lui, người ta đã muốn cưới vợ sinh con, dính dáng tới y làm chi nữa?

Làm nhiệm vụ cái rắm! Đi!

Thẩm Thanh Huyền tức phát tợn, muốn đâm đầu vào hồ, chết đuối rồi về Vạn Tú sơn ngay bây giờ.

Gì mà thích y? Còn thích thêm lần nữa? Căn bản không có thật.

Cố Kiến Thâm cứ lo mà ở đây làm hoàng đế của hắn, cưới hoàng hậu của hắn, sinh con của hắn đi!

Thứ cho Thẩm Thanh Huyền không bụng bồi nổi!

Thẩm Thanh Huyền toan đạp hụt một chân lọt vào hồ cho tỉnh táo, kết quả tiểu thái giám bên cạnh y nhanh tay lẹ mắt, kéo y lại, kinh ngạc bật thốt: “Quốc sư cẩn thận!”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Cứ vậy bị kéo lại, đúng là mất mặt hết chỗ nói.

Còn bẽ mặt tới mức, tiểu thái giám này vừa gọi, chẳng phải Cố Kiến Thâm nghe được rồi sao?

Để Cố Kiến Thâm nhìn thấy y nhảy hồ, liệu có cho rằng y đang ghen không?

Cứ đùa, hắn ăn đồ cái thứ giấm chua khốn nạn cút cmn đi!

Giờ nhảy hết được, y ngoảnh đầu định dùng chiêu chạy lấy người …

Động tĩnh bên này của y lớn cỡ đó, tất nhiên kinh động tới hai người đứng trên cầu.

Nữ tử kia ngẩng đầu nhìn, thấy Thẩm Thanh Huyền thì sững sờ, hành lễ nói: “Quốc sư đại nhân.”

Thẩm Thanh Huyền mặc kệ nàng, làm như không nghe thấy, xoay người bỏ đi.

Nào ngờ nữ tử kia kinh ngạc thốt: “Bệ hạ … ngài chậm đã, cầu kia nguy hiểm lắm, ngài còn uống say …”

Uống say? Lỗ tai Thẩm Thanh Huyền giần giật, chỉ có điều y lại tức ấm đầu: Uống say thì sao? Hắn quả nhiên thích nữ nhân, trốn y nhiều ngày như vậy, quay đầu đã lo tình chàng ý thiếp với người ta rồi!

Nếu không bị y bắt gặp, đêm nay hắn đã có thể bổ sung hậu cung rồi!

Càng nghĩ càng giận, Thẩm Thanh Huyền đi mà chẳng thèm quay đầu lại.

Kết quả cơ thể y quá phế, đi ba bước không địch nổi một bước của Cố Kiến Thâm, rõ ràng cách rất xa, nhưng Cố Kiến Thâm lại đuổi theo trong thoáng chốc, một phát tóm chặt cổ tay y.

Thẩm Thanh Huyền quay đầu trừng hắn.

Dưới ánh trăng, Cố Kiến Thâm hôn lên đôi môi mà mình mong nhớ ngày đêm.

Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng mở to mắt.

Nữ nhân trên cầu kinh hãi thét một tiếng.

Đám thái giám đều ngoan ngoãn dễ bảo, hận không thể dập tan cả tiếng hô hấp.

Đêm hè mỹ lệ, ven hồ trong vắt, trên đuôi cầu cong và dài được chạm khắc như vẽ, là bức họa xinh đẹp nhất của hai người đang ôm hôn nhau.

Đây không phải lần đầu Thẩm Thanh Huyền hôn môi Cố Kiến Thâm, nhưng là lần đầu tim y đập nhanh đến nhường này.

Cố Kiến Thâm không biết cách hôn môi, vừa chạm môi y liền bất động, dường như chỉ thế thôi đã thỏa lòng lắm rồi.

Tốt xấu gì Thẩm Thanh Huyền cũng có tí kinh nghiệm … Vì vậy y duỗi đầu lưỡi chạm vào lưỡi hắn một cái.

Trong chuyện này, có rất nhiều người vô sư tự thông(*), chẳng hạn như vị đế vương trẻ trung mười tám tuổi này.

(*) Không thầy dạy cũng tự hiểu

Gần như Thẩm Thanh Huyền vừa thả lỏng khớp hàm, hắn lập tức như mồi nổ được châm lửa, điên cuồng cuốn lấy y, dùng khát vọng nóng rực không thể kìm nén khuấy đảo khắp khoang miệng y.

Nụ hôn này quả là kích thích.

Dẫu sao đã nhịn lâu từng ấy, suy nghĩ lâu chừng này, nhớ nhung lâu đến vậy.

Một khi được nếm trải, sẽ trở nên ăn quen bén mùi, muốn ngừng mà không sao ngừng được.

Mãi tới khi buông ra, Thẩm Thanh Huyền nào còn giận dỗi gì nữa? Y khẽ khàng bảo: “Về … về đi.”

Đầu óc Cố Kiến Thâm loạn cào cào, nhận thấy hai gò má ửng đỏ của y sao mà đẹp quá, đôi môi ướt át của y thật động lòng người, phảng phất như cả người y đều khắc vào tim hắn, không biết nên làm thế nào cho phải.

Hắn cúi đầu mang theo dục vọng mà hôn y, Thẩm Thanh Huyền đẩy nhẹ hắn: “Về phòng.”

Làm việc này trước mặt mọi người thì kỳ lắm, hơn nữa còn có người ngoài ở đây.

Cố Kiến Thâm thay đổi suy nghĩ tức thời, ôm ngang y lên, nhanh chân quay về phòng.

Mặc dầu Thẩm Thanh Huyền cảm thấy tư thế này không thỏa đáng, nhưng thứ nhất, y đi hoài nên mệt, thứ hai, y không dám kích thích Cố Kiến Thâm, sợ tên này lại bỏ rơi y.

Hai người vừa vào phòng lại bắt đầu hôn môi, đám thái giám cẩn thận đóng cửa, im hơi lặng tiếng trông coi bên ngoài.

Bọn họ chẳng ngạc nhiên chút nào.

Tâm tư Bệ hạ đối với quốc sư, chỉ cần có mắt đều nhìn thấy rõ, có thể nhịn tới tận giờ đã đáng kinh ngạc lắm rồi.

Hoàng thất vốn là nơi chuyện quái gì cũng có … Đặc biệt là cái nghề quốc sư này, bao năm qua đều dựa vào đế vương mà sống.

Có đế vương thích nam sắc, quốc sư có dung mạo tuấn tú, lẽ hiển nhiên rất dễ gặp chuyện này.

Đặc biệt là dung mạo Tần quốc sư xuất chúng nhường này, Bệ hạ vừa tới tuổi chớm yêu, ngày đêm nhìn quốc sư vừa tri kỷ vừa xinh đẹp, không rung động mới là lạ.

Trong phòng, hai người điên cuồng hôn nhau tới mức rối loạn ngổn ngang, Cố Kiến Thâm đã nhịn quá lâu, cho nên vừa va chạm đã không cách nào khống chế.

Hắn hôn môi Thẩm Thanh Huyền, hôn cổ y, hôn bờ vai y … thậm chí cả cánh tay, cổ chân cũng rải những cái hôn như say mê.

Thẩm Thanh Huyền nào từng được đối đãi như thế, không bao lâu đã sắc mặt ửng hồng, thở hổn hển, tuyến giọng cũng trở nên mềm mại vô ngần: “Đừng … đừng hôn ở đó.” Nhột quá!

Cố Kiến Thâm chẳng thể ngừng được, hắn khao khát quá nhiều, nghĩ suốt đêm ngày, luôn mong mỏi, khát vọng lan tràn từ đáy lòng, tựa như nước biển khi triều lên, làm sao dằn xuống cho được?

Những nơi hắn nhìn thấy, nghĩ tới, nhớ nhung đều phải tỉ mỉ mà hôn.

Ngay cả nơi hắn không thấy, không dám nghĩ hắn cũng phải cẩn thận âu yếm.

Thẩm Thanh Huyền bị hắn làm cho ý loạn tình mê, tới khi ngọn lửa được giải tỏa, y mới nhận ra trạng thái tên này không đúng.

Bị người hạ tình dược?

Thẩm Thanh Huyền nhìn mắt hắn, lại dòm thử thần thái của hắn, cơ bản có thể xác định.

Tuy nói thân thể Cố Kiến Thâm hiện giờ bách độc bất xâm, nhưng tình dược này không phải độc, cùng lắm dùng để trợ hứng, không hại thân, cho nên không chống lại được.

Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.

Dự là nhóm đại thần bức bách không đợi được mà muốn Cố Kiến Thâm có con nối dòng, cho nên động tay động chân trong rượu, sau đó đưa mỹ nhân tới, cho Bệ hạ của họ mở mang đầu óc.

Một khi biết chân tướng trên cầu hóa ra là thế, Thẩm Thanh Huyền không cách nào nổi giận được nữa.

Tuy những đại thần này hồ đồ, nhưng đánh bậy đánh bạ giúp y, Thẩm Thanh Huyền mím môi cười, nói với Cố Kiến Thâm: “Để ta giúp ngươi.”

Cố Kiến Thâm đang say mê y tới mức đầu óc váng vất, cộng thêm kích thích của thuốc thúc tình, sao có thể chịu nổi?

Sau khi phát tiết hắn vẫn chưa thấy đủ, muốn tiếp tục hôn Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền cũng thấy lòng sao mà nhột nhạt, thành thử lại ôm hôn cùng người đảo điên.

Sau khi tiết hai lần, thể xác này của Thẩm Thanh Huyền hết chịu nổi, Cố Kiến Thâm hãy còn hôn y, y hữu khí vô lực mà đẩy hắn: “Không muốn …”

Tuyết giọng y dụ người nhường ấy, thể nào Cố Kiến Thâm cũng không chịu buông y ra, Thẩm Thanh Huyền đã thấm mệt, cứ thế dựa vào lồng ngực hắn mê man thiếp đi.

Mãi lâu sau Cố Kiến Thâm mới thanh tỉnh.

Công dụng của thuốc tan đi, mùi rượu cũng không còn, hắn nhìn quốc sư thân thể trần truồng, trên người ngập tràn dấu hôn, cả người lập tức cứng đờ.

Như thể bị một thùng nước đá giội từ đầu xuống, khiến cho máu khắp người Cố Kiến Thâm trở nên lạnh lẽo.

Hắn đã làm gì …

Hắn đã làm những gì thế này …

Quốc sư đã ngủ mê man, tới khi y tỉnh lại …

Cố Kiến Thâm ngồi ngẩn ngơ bên giường, cảm thấy như trời long đất lở.

Thẩm Thanh Huyền đắc ý ngủ một giấc, sau khi tỉnh giấc bèn vội vàng kiểm tra ngọc giản.

Kết quả, “Để Cố Kiến Thâm thích ngươi thêm lần nữa” trên ngọc giản vẫn còn sáng! Nhiệm vụ không hoàn thành … Tối qua đã này nọ gì đó rồi còn chưa được nữa hả?

Cơ mà Thẩm Thanh Huyền chẳng sốt ruột mấy, dù sao chỉ mới là bước phát triển đầu tiên, nếu tiếp tục thân mật, Cố Kiến Thâm nhất định sẽ thích y!

Nhiệm vụ rốt cục có đầu mối, tâm trạng Thẩm Thanh Huyền tốt hơn rất nhiều.

Chỉ có điều ngay chốc sau, mi tâm y tức thì nhíu chặt.

Người đâu rồi?

Vừa thân mật xong, người đã đi?

Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền không nghĩ nhiều, cứ tưởng Cố Kiến Thâm có việc bận, đã vậy còn hối hận cho rằng: Biết trước vậy đã không bồi dưỡng hắn chăm chỉ như thế làm gì, ảnh hưởng tiến độ yêu đương quá rồi!

Đến tận giữa trưa, rồi tới tối, mãi khi buồn ngủ rồi mà vẫn không thấy bóng người, Thẩm Thanh Huyền mới vỡ lẽ có gì đó sai trái.

Lẽ nào … hắn chạy luôn rồi?

Đã cùng nhau ôm ôm hôn hôn rồi còn làm gì kia, vậy mà Cố Kiến Thâm chạy?

Không thích y thì thôi, còn dám chạy?

Thẩm Thanh Huyền lại phẫn nộ, phải nói Tôn chủ đại nhân cũng thảm lắm, ở tu chân giới mấy ngàn năm toàn ôn hòa nhã nhặn, có khi nào tức giận vậy đâu, kết quả tới thế gian này mấy năm, y phải tức hết nửa đời người!

Tức thì tức thật, nhưng y vẫn cẩn thận ngẫm lại.

Có lẽ tối qua bị dược vật quấy quá, Cố Kiến Thâm khó lòng tự kiềm chế? Cho nên khi tỉnh lại thấy bối rối, thành ra trốn tránh y?

Ngẫm lại Thẩm Thanh Huyền vẫn thấy bất mãn: Vậy cần gì làm bộ làm tịch, tình dược ở thế gian này, chẳng lẽ y còn không rõ sao? Chẳng qua cũng chỉ là vật trợ hứng, nếu thực sự không muốn, thì đánh mình một quyền sẽ tỉnh ngay.

Nhưng nhìn Cố Kiến Thâm tối qua xem, chẳng khác nào chó, hôn cho cả người y chi chít dấu, nếu đổ thừa mọi thứ đều tại tình dược, sợ rằng tình dược khóc chết luôn.

Bên này Thẩm Thanh Huyền ghim đó không nhắc tới, nhưng đám triều thần Đại Vệ quốc bên kia đang run lẩy bẩy!

Tối qua Cố Kiến Thâm trắng đêm không ngủ, sáng sớm đã nổi trận lôi đình!

Hắn tỉnh lại liền biết đã xảy ra chuyện gì, quả thật hắn ôm tâm tư bất kính với Thẩm Thanh Huyền, dù khó dằn lòng, nhưng không đến nỗi thất thố như đêm qua!

Vì sao? Đương nhiên là vì có người bỏ thuốc hắn!

Sau khi đến hành cung, đám đại thần này ai nấy cũng ôm ý đồ xấu, tấu chương xin hoàng đế đại hôn bị hắn vứt đi hết, đám người kia lại bắt đầu muốn theo con đường không đứng đắn.

Thảo nào tới hành cung luôn dùng lý do này tới lý do nọ để mở tiệc rượu lớn.

Cố Kiến Thâm thông cảm cho họ, hiếm khi mới ra ngoài, nên cùng họ chè chén cho tới khi quân thần đều thỏa sức hân hoan.

Kết quả mấy lão già này bị ấm đầu, dám bỏ thuốc hắn!

Vừa nghĩ tới chuyện tối qua mình làm, lại nghĩ tới sáng nay Tần Thanh sẽ giận hắn, oán hắn thậm chí hận hắn …

Cố Kiến Thâm giận tím mặt, hận không thể lôi một đám chỉ biết gây chuyện này ra ngoài chém!

Cơn giận này của hắn khiến toàn bộ quan lại cả mới lẫn cũ trên triều tỉnh táo lại.

Tại vị chín năm, chấp chính bốn năm, tiểu Bệ hạ của họ đã trở thành vua một nước quả quyết sát phạt từ lâu!

Cộng thêm tính cách mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn … tuyệt đối không phải hạng người nhân từ nương tay!

Khiến họ nhận rõ hơn là, hiện giờ thánh thượng đã sớm nắm hoàng quyền, mọi khi hòa nhã với mấy lão thần, song sau lưng đã sớm nâng đỡ thế lực mới cho mình.

Nếu không gặp chuyện lần này, bọn họ sẽ không thấu hiểu, thì ra cả Đại Vệ đã bị hắn nắm chặt trong tay!

Đương nhiên Cố Kiến Thâm không giết ai, nhưng vẫn quất mạnh cho họ một roi, để đám ngươi tự cho là đúng này triệt để im lặng.

Về phần nữ nhân tối qua được bỏ lại trong cung. Phong phi? Nằm mơ à, chỉ vì nàng thấy thứ không nên thấy, cho nên không thể thả nàng ra ngoài.

Cố Kiến Thâm nổi giận trên triều, kết quả vô cùng tốt đẹp.

Về sau không còn ai dám nhắc tới chuyện đại hôn lập hậu, muốn dùng cái chết khuyên can vẫn được, nhưng muốn lưu danh thiên cổ hả? Hiện giờ thánh thượng tâm cơ thâm trầm, chỉ sợ chết để khuyên can không thành, mà còn đắc tội hắn, rồi bị xếp cho cái cớ khác, từ nay về sau thân bại danh liệt!

Các đại thần bắt đầu thành thật, song Cố Kiến Thâm lại không thoải mái.

Chuyện hắn làm sai sẽ không biến mất vì trừng trị những đại thần này!

Hắn làm nhục Tần Thanh như thế, sao Tần Thanh có thể tha thứ cho hắn?

Nếu không tha thứ … Đáy lòng Cố Kiến Thâm tức thì lạnh lẽo, tay siết chặt thành đấm.

Không thể để y rời đi, bất kể ra sao hắn cũng không thể mất y.

Không có Thẩm Thanh Huyền, hắn sẽ lại giống như trước kia.

Dù còn ở nhân thế, nhưng thân vùi dưới mộ phần, lạnh băng và cô đơn, ngột ngạt và nặng trĩu, không có lấy một tia sáng, và cũng chẳng có chút hy vọng.

Không thể quay về những năm tháng đó.

Mắt Cố Kiến Thâm tối đi, song trong lòng đã có đáp án.

Tần Thanh trách hắn cũng được, hận hắn cũng chẳng sao, dù sao thì cả đời này y đừng mong rời xa hắn.

Mãi tới khi Thẩm Thanh Huyền ngủ gà ngủ gật mới đợi được hắn về.

Cửa vừa mở ra, y lập tức tỉnh táo, nghiêm mặt ngồi bên giường.

Cố Kiến Thâm vừa vào đã nhìn thấy y, thấy y làm mặt giận, tim hắn bỗng đau đớn như bị kim đâm.

Lần này Thẩm Thanh Huyền giận hắn thật, càng nghĩ càng tức, càng chờ càng phẫn nộ, lúc này thấy hắn tới vẫn không hành lễ.

Giờ này Cố Kiến Thâm làm gì còn tâm trí so đo cấp bậc lễ nghĩa với y? Hiện tại biết y giận, sao hắn có thể chú ý những thứ này?

Thẩm Thanh Huyền phớt lờ hắn, Cố Kiến Thâm không lên tiếng.

Bầu không khí liên tục giằng co, Thẩm Thanh Huyền hết nhịn nổi mới liếc nhìn hắn.

Cố Kiến Thâm cụp mắt, bình tĩnh đứng đó, bình tĩnh tới mức quỷ dị vô cùng.

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế, sau cùng vẫn mềm lòng, dù sao cũng do một tay mình nuôi nấng, biết rõ tính hắn ra sao, y lạnh giọng: “Bệ hạ rốt cuộc có ý gì?”

Nghe giọng nói lạnh như sương của y, cơ thể Cố Kiến Thâm càng trở nên lạnh lẽo, may mà hắn đã dự được tình huống xấu nhất, cho nên không hoang mang nhiều.

Hắn thấp giọng nói: “Tối qua … là trẫm không đúng.”

Tối qua không đúng? Rõ ràng sáng nay, hôm nay, tối nay và rất nhiều ngày trước hắn đều sai có được không!

Thẩm Thanh Huyền càng nghĩ càng giận: “Bệ hạ! Ý thần hỏi, người rốt cục có ý gì?”

Trái tim Cố Kiến Thâm chấn động, rũ mắt nói: “Trẫm bị người bỏ thuốc.”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Loáng thoáng có cảm giác mình sắp bị bội tình bạc nghĩa, chỉ mong là ảo giác.

Thế rồi Cố Kiến Thâm gõ ngay cho y một gậy: “Người bỏ thuốc trẫm đã nghiêm trị, việc tối qua mong quốc sư có thể quên.”

Quên? Hắn kêu y quên? Toàn thân đầy vết tích thế này mà hắn dám bảo y quên?

Thẩm Thanh Huyền phát cáu triệt để: “Ra ngoài!”

Cố Kiến Thâm sững sờ, ngẩng đầu nhìn y.

Hắn chưa từng thấy y tức giận ngần này. Cảm giác bất an lẫn kinh hoàng trỗi dậy, đồng thời có thêm nỗi tuyệt vọng lan tràn mọi ngõ ngách.

Quả nhiên … đã hết cách để cứu vãn rồi ư?

Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Bệ hạ về đi! Là thần không biết liêm sỉ, tự mình đa tình!”

Bình luận

Truyện đang đọc