MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI

Thất sư huynh nhìn Thẩm Thanh Huyền, nói: “Ngươi còn nhớ năm năm trước ngươi bị người tập kích bị thương, hôn mê mấy ngày không?”

Thẩm Thanh Huyền đương nhiên có ấn tượng với việc này, y nói: “Không phải xảy ra trước khi ta bế quan sao?”

“Đúng,” Thất sư huynh nói tiếp, “Khi đó ngươi quên hết, sư phụ sợ ngươi có chướng ngại không thể đột phá cảnh giới, vả lại đó cũng chẳng phải chuyện gì tốt, cho nên không cho ngươi biết.”

Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, hỏi: “Chẳng lẽ trước kia ta từng quen Cố Kiến Thâm?”

Nghe thất sư huynh nhắc năm năm trước, Cố Kiến Thâm không khỏi tập trung lắng nghe.

Thẩm Thanh Huyền vẫn nhớ Cố Kiến Thâm từng nói với y rằng, năm năm trước hắn bị thương nặng, mất một phần ký ức.

Xem ra, năm năm trước hai người họ đều từng bị thương? Sau đó quên một phần ký ức? Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?

Chỉ nghe thất sư huynh lại nói: “Khi đó các ngươi được phát hiện cùng lúc.”

Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đồng loạt hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Thất sư huynh cố gắng nói giảm nói tránh: “Khi đó có một tiểu thế giới mở ra – thích hợp cho những ai viên mãn luyện khí muốn đột phá cảnh giới, Tiểu Liên Hoa dẫn đội, phụ trách bảo vệ đệ tử đồng môn.”

Vừa nói vậy, hai người đã hiểu ngay, Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Lúc ấy Cố Kiến Thâm đại viên mãn luyện khí đúng không?”

Thất sư huynh đáp: “Đúng thế.”

Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Rồi ta cùng Cố Kiến Thâm bị thương trong tiểu thế giới đó?”

Thất sư huynh lắc đầu: “Các ngươi ra khỏi tiểu thế giới, sau đó cùng nhau đến thành trấn du ngoạn, gặp chuyện bất trắc ở ngay đó.”

Thất sư huynh nói tiếp: “Dạo đó ta không nghĩ nhiều, hiện giờ thấy các ngươi ở bên nhau, ta mới cho rằng thời gian đó có lẽ các ngươi đã quen nhau rồi, cho nên mới cùng nhau du ngoạn trong trấn.”

Về chuyện Xa Ngọc Trạch, thất sư huynh vẫn che giấu, chỉ dùng lý do thoái thác tạm thời: “Tư chất hai ngươi quá tốt, định sẵn sẽ bị tà tu chú ý, nổi lòng tham muốn bắt về, cho nên rơi vào hiểm cảnh, chịu ngược đãi!”

Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm nghe xong đều không khỏi kinh ngạc.

Thất sư huynh lại nói: “Tình hình cụ thể ra sao không ai rõ, chỉ biết khi phát hiện các ngươi, tà tu đã chết, mà các ngươi nằm song song trong vũng máu, rất thê thảm. Môn nhân đưa hai ngươi về, kiểm tra cẩn thận thấy không có gì đáng lo, đúng là may mắn.”

Thất sư huynh nói tiếp: “Ta biết không nhiều lắm, nếu muốn tìm hiểu tới cùng, có thể đi hỏi những người phát hiện các ngươi khi đó.”

Thẩm Thanh Huyền hết sức tò mò, y rất muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Thất sư huynh suy tư một thoáng, nói thêm: “Ta nhớ láng máng trước đó các ngươi đã từng gặp nhau rồi.”

Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên, hỏi dồn dập: “Như thế nào?”

Thất sư huynh nói: “Khi đó Cố sư điệt vẫn chưa bái nhập sư môn, làm tạp dịch ở nhà ăn Thượng Đức phong, trước đó nghe đâu Thượng Đức phong có đầu bếp mới, đồ ăn nấu rất ngon, Tiểu Liên Hoa thích lắm, ta đặt cho y mấy ngày, người tới đưa thức ăn cho y chính là Cố sư điệt.”

“Ra là thế sao?” Thẩm Thanh Huyền vắt hết óc mà nghĩ, nhưng không sao nhớ được.

Thất sư huynh nhìn Cố Kiến Thâm, lại nhỏ giọng nói với Thẩm Thanh Huyền: “Đôi mắt Cố sư điệt … nhất định rất thu hút ngươi.”

Chẳng phải vậy sao? Nhất kiến chung tình.

Thẩm Thanh Huyền hắng giọng, cảm thấy hơi ngại ngùng.

Thất sư huynh thở dài: “Hiện giờ nghĩ lại ta thấy mình cũng có chỗ sai, khi đó Cố sư điệt là thân thể người phàm, ta thấy hai người khác biệt, không muốn ngươi trêu chọc hắn gây phiền toái, vì thế nhắc nhở ngươi đôi câu, lúc ấy ngươi tỏ ra nghe lời, ta tưởng các ngươi …” Duyên phận kết thúc tại đây, hiện giờ xem ra có thêm nhân duyên khác.

Mặc dù Thẩm Thanh Huyền chẳng nhớ được gì, song nghe thất sư huynh nói, y mơ hồ phác họa được vài cảnh tượng, không khỏi nhìn Cố Kiến Thâm, trong mắt đong đầy quyến luyến.

Thảo nào vừa gặp hắn, trái tim bỗng dưng nóng đến lạ, thì ra bọn họ …

Y nhìn hắn như thế, Cố Kiến Thâm càng cảm thấy nóng hơn.

Thất sư huynh thấy bọn họ như vậy, mím môi cười nói: “Được rồi, ta chỉ biết bấy nhiêu, nếu trước đó các ngươi đã lưỡng tình tương duyệt, ta cứ ngậm miệng không nhắc thì thật có lỗi.”

Việc này sao có thể trách thất sư huynh? Chút chuyện nhỏ không đáng kể ấy, nếu không phải hiện giờ Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền ở bên nhau, sao thất sư huynh có khả năng xâu chuỗi lại với nhau?

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Sư huynh không cần nói vậy …” Y tạm ngừng, nói tiếp, “Mặc dù quên thì có làm sao? Lần nữa gặp gỡ, không phải chúng ta vẫn bên nhau sao?”

Nói xong, y xoay người nhìn Cố Kiến Thâm, bên khóe môi ngập tràn ngọt ngào.

Cố Kiến Thâm bị nụ cười của y khiến cho lòng mềm mại, nhưng sâu trong khoang ngực vẫn còn nỗi sợ hãi không cách nào tiêu tán, dường như một màn khắc cốt ghi tâm đã khảm vào linh hồn, khiến hắn dẫu mất đi ký ức vẫn cứ thấy bất an.

Thất sư huynh nói tới đó thì thôi, trước khi đi còn cho họ tờ danh sách, đó là những đệ tử cứu họ trước đó rồi đưa về sư môn.

Bọn họ nói từ biệt với thất sư huynh, Thẩm Thanh Huyền nói với Cố Kiến Thâm: “Chúng ta đi hỏi xem.”

Cố Kiến Thâm gật đầu: “Được.”

Kỳ thật có hỏi cũng không biết thêm được gì, dù sao mấy vị đệ tử đó không quen thân với họ, chỉ kể lại tình huống khi đó, không khác mấy so với thất sư huynh.

Chỉ có một nữ đệ tử thấy họ nắm tay lại đây, đột nhiên bảo: “Các ngươi khi đó … cũng nắm tay giống như vậy.”

Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác, truy vấn: “Sư tỷ còn nhớ tình cảnh lúc ấy sao?”

Nữ đệ tử khẽ nhíu mày, nói: “Trong địa lao năm đó rất đáng sợ, mùi máu tươi giăng kín mọi nơi, khi ấy chúng ta đều cho rằng các ngươi dữ nhiều lành ít, nhưng khi vào trong, mặc dù hai người nằm trong vũng máu, cả người chật vật, nhưng khí sắc bình thường, nhất là đôi bàn tay đang nắm chặt, dùng rất nhiều sức.”

Thẩm Thanh Huyền vẫn không nhớ được gì, song nghe tới đây, cõi lòng y tràn đầy ngọt ngào, cười tít mắt nói: “Cảm tạ sư tỷ.”

Vị sư tỷ này đảo mắt, khẽ hỏi: “Các ngươi …”

Thẩm Thanh Huyền cười rạng rỡ: “Bọn đệ ở bên nhau!”

Sư tỷ bật cười, nói thật lòng: “Thật tốt, rất xứng đôi.”

Thẩm Thanh Huyền rất thích nghe lời này, liên tục nói tạ ơn mới từ biệt nàng.

Hai người về nơi tạp dịch, Thẩm Thanh Huyền phấn khởi sắp xếp lại tất cả manh mối mà mình có được, chắp vá lại chân tướng năm xưa.

Y nói: “Nhất định năm năm trước chúng ta đã biết nhau, lần đầu gặp mặt chắc là lúc ngươi giao thức ăn cho ta, khi đó ta nhất kiến chung tình với ngươi …”

Cố Kiến Thâm cong môi cười, hỏi y: “Là vì đôi mắt ta sao?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Mới đầu thì chắc vì đôi mắt rồi, nhưng hiện giờ …” Y nghiêm túc nhìn hắn, dịu dàng nói, “Bất kể ngươi biến thành dáng vẻ gì, ta đều thật lòng yêu ngươi!”

Cố Kiến Thâm nghe mà cảm xúc lâng lâng, rất muốn hôn y.

Thẩm Thanh Huyền vẫn còn băn khoăn chuyện “quá khứ”, tiếp tục nói: “Khi đó nhất định chúng ta đã chơi cùng nhau một thời gian rồi, sau đó thất sư huynh nhắc nhở, ta sợ ngươi bị xa lánh nên mới rời xa ngươi, nói vậy chắc lúc đó ngươi đau lòng lắm, nên mới cố gắng phấn đấu, thành công bái nhập tông môn … sau đó …”

Cố Kiến Thâm tiếp lời: “Sau đó ta liền tới tìm ngươi?”

Thẩm Thanh Huyền cong tít mắt nói: “… Rời xa ngươi, ta cũng chịu nổi khổ tương tư, sau khi gặp lại chúng ta chẳng còn gì phải băn khoăn, nhất định đã ăn nhịp với nhau.”

Cố Kiến Thâm chợt lóe suy nghĩ, nói: “Căn phòng này …”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Nhất định là ta trang trí cho ngươi!”

Chẳng trách trang trí nơi tạp dịch lại hợp ý y đến vậy, thảo nào tất cả những thứ kia đều khiến y dao động nhường ấy! Đây là y tự tay trang trí cho người mình yêu, đương nhiên là dùng thứ tốt nhất, thích nhất!

Cố Kiến Thâm khẽ mỉm cười: “Xem ra, cái giường kia vốn thuộc về ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền bổ sung: “Khi đó chắc chúng mình vẫn còn xấu hổ, rõ ràng đã ngủ cùng nhau, vậy mà cứ ghép hai giường!” Chưa kể hai giường còn đặt gần nhau cơ hồ không còn kẽ hở!

Cố Kiến Thâm nghe y nói mà lòng như được ngâm mật, tuy hai người không nhớ nổi chuyện quá khứ, nhưng gom góp chắp vá, vậy mà phảng phất có chút tư vị đặc biệt.

Chỉ có điều Cố Kiến Thâm vẫn thấy tiếc nuối lắm, hắn nói: “Đoạn ký ức kia đối với ta nhất định rất tốt đẹp.” Tiếc rằng đã quên.

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, nói: “Sợ gì? Tháng ngày sau này có ta ở bên ngươi, chẳng phải càng thêm rực rỡ sao.”

Điều này cũng đúng …

Nỗi bất an ẩn sâu nơi đáy lòng Cố Kiến Thâm được Thẩm Thanh Huyền dễ dàng hóa giải, lòng hắn nóng hổi, nhìn Thẩm Thanh Huyền một lòng hướng về mình, chỉ thấy tim ngứa rát khó nhịn, hắn hôn y nói: “Có ngươi ở bên, mỗi thời mỗi khắc đều là bình an nhất.”

Bất luận trước kia hay hiện tại, ta vẫn hạnh phúc như thế, hạnh phúc đến nổi khiến ta sợ đây chỉ là một giấc mộng hoa lệ.

Sau một thời gian dài, hai người đều tìm lại dấu vết năm xưa.

Vì không ai biết, nên năm năm gặp gỡ, biết nhau, hiểu nhau trước đó chỉ có thể dựa vào bản thân cố gắng kiếm tìm.

Vết tích không nhiều, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy chi tiết cũng khiến họ vui mừng khôn kể, đủ để tình yêu trong lòng họ xao động đong đầy.

Thật tốt … hai người họ lại được gặp nhau, lần nữa yêu nhau, dù đã quên mất nhau vẫn nhanh chóng yêu thương như xưa.

Mỗi khi nhớ lại, Thẩm Thanh Huyền đều thấy lòng ngọt ngào không cách nào diễn đạt.

Ngày tháng chầm chậm trôi, ban đầu chỉ là tuyên bố tình cảm trong phạm vi nhỏ, dần dà, các sư huynh ở Thượng Tín phong lẫn Thượng Đức phong đều hay tin.

Các sư huynh ở Thượng Đức phong đều vội vã tặng lễ cho “đạo lữ” của tiểu sư đệ, nhất là thập sư huynh ở Thượng Đức phong, tự mình tới cửa, tặng một quyển sách cực dày, Thẩm Thanh Huyền mở ra nhìn, nhất thời mặt đỏ tai hồng!

Đây … đây … đây là thứ gì vậy!

Thập sư huynh Thượng Đức phong xoáy bút lông: Sư đệ, tuyệt học dốc hết cả đời của sư huynh.

—— Chín chín tám mươi mốt tư thế, luôn có một kiểu có thể khiến các ngươi tiêu hồn thực cốt.

Các sư huynh Thượng Tín phong lại cho rằng tiểu sư đệ nhà mình bị cuỗm đi, vì vậy bày tiệc, quyết định dằn mặt Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền sợ Cố Kiến Thâm chịu ấm ức nên muốn đi theo, ngờ đâu Cố Kiến Thâm rất bình tĩnh, nói: “Các sư thúc nhiệt tình như thế, sao ta có thể không phụng bồi?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Bọn họ muốn quá chén ngươi thì có.” Đám người này thích nhất là ăn hiếp người Thượng Đức phong, hiện giờ có một đứa đưa tới cửa, đương nhiên phải dằn vặt người ta cho đã.

Cố Kiến Thâm nói: “Đừng lo.”

Thẩm Thanh Huyền tìm thất sư huynh: “Sư huynh, ngươi sẽ không làm càn với họ chứ?”

Thất sư huynh đáp: “Rượu tối nay do ta bao hết.”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc