Editor: Sue
Beta: Xu
"Mẹ, không phải đã nói buổi tối chỉ có người nhà chúng ta ăn một bữa cơm sao, trong nhà có khách cũng không nói với con một tiếng!"
Khương Ngâm vừa đi ra liền oán trách Lương Văn, đem trách nhiệm đẩy lên người bà, dường như có thể làm giảm đi một phần sự xấu hổ, bối rối của mình: "Sao Doãn Toại lại ở nhà chúng ta?"
Lương Văn đang làm sủi cảo, nghe vậy có chút kinh ngạc: "Con biết Doãn Toại?"
Khương Ngâm nghẹn một chút, liếm môi: "Ông chủ của Truyền Thông Tinh Đồ chỉ cần xem tin tức thì biết."
Lương Văn cũng không để ý, cầm sủi cảo đã nặn xong bỏ lên thớt: "Doãn Toại là sinh viên của mẹ và ba con.
Lần trước mẹ đến nhà con làm cơm tối, lúc trở về trời đột nhiên mưa, vừa lúc gặp được thằng bé ngỏ ý muốn chở mẹ về.
Hôm ấy, nó đến nhà ngồi một hồi, thuận miệng nói đến việc hôm nay sinh nhật ba con, không nghĩ tới nó còn rất có tâm, hôm nay lại đến."
Lương Văn đang nói, bỗng dưng nhìn về phía thư phòng một cái, lại xích gần về phía cô: "Sinh viên này của mẹ thế nào? Chỉ lớn hơn con một tuổi."
Khương Ngâm cảnh giác, lùi về sau: "Mẹ hỏi con như thế làm gì?"
"Ý mẹ muốn nói là một Tạ Thiệu Viễn bỏ đi không có gì to tát, con nhìn sinh viên của mẹ và ba con đi, tùy tiện xách ra một người cũng tài giỏi hơn nhiều so với tiểu tử kia."
Khương Ngâm bị mẹ cô chọc cười: "Doãn Toại là ngươi có thể tùy tiện xách ra sao? Mẹ cũng thật biết xách."
"Con không thích?" Biểu cảm trên mặt Lương Văn như thể hiện cô không có mắt nhìn người: "Mẹ nói cho con biết, người ta ở trường học được rất nhiều cô gái thích, những nữ sinh kia đều chủ động theo đuổi."
"Nha." Khương Ngâm từ trong tủ lạnh tìm được một quả chuối tiêu, cả người nhảy lên, trực tiếp ngồi trên đài lưu ly: "Vậy thì thế nào? Người như anh ấy theo đuổi con cũng không ít."
Lương Văn a cười một tiếng, sẵng giọng: "Trời chưa tối đừng có nằm mơ, nhìn chỗ con đang ngồi đi, không có một chút dáng vẻ thục nữ nào, nhanh xuống cho mẹ."
Khương Ngâm lằng nhà lằng nhằng từ trên đài lưu ly đi xuống, lại nghe Lương Văn nghĩ linh tinh, nói một câu: "Còn trông cậy người ta theo đuổi con, con theo đuổi người ta cũng chưa chắc có hy vọng."
"..."
Khương Ngâm vừa lột xong chuối tiêu trên tay, chợt cảm thấy nó không còn thơm nữa.
Đến cùng cô có phải con ruột không đây?
Cửa thư phòng mở ra, Khương Bái đi đến trước mặt Khương Ngâm, cực kỳ tự nhiên cướp đi quả chuối tiêu trong tay cô.
Răng rắc cắn hơn nửa đoạn.
Rồi thô bỉ, cười hề hề, dùng sức vò đầu cô mấy lần: "Thật hiểu chuyện, lại lột cho anh trai một quả."
Thấy Doãn Toại đi ra, bù thêm một câu: "Cũng cho Doãn Toại ca ca của em một quả."
Doãn Toại đứng trước cửa thư phòng, đút tay vào túi, nhìn anh em bọn họ.
Khương Ngâm lúc này tóc bị xoa rối bời, ngửa mặt lên thở phì phì trừng mắt Khương Bái, cả người giống như một con mèo con đang xù lông lên.
Mấy sợi tóc bị Khương Bái xoa rủ xuống trước mặt, nâng lên hạ xuống theo tiết tấu hô hấp của chóp mũi cô.
Có lẽ là cảm thấy ngứa, cô đột nhiên chu môi thổi ngụm khí, đem vài cọng tóc kia thổi ra, con mắt vẫn như cũ không thay đổi trừng mắt Khương Bái, phảng phất như một khắc sau sẽ lập tức nhào tới đem người xé rách thành hai nửa, sau đó gấp lại xé thành bốn phần.
Doãn Toại bổ não ra hình ảnh kia một chút rồi lại nhìn đầu tóc rối bời của cô.
Không biết bây giờ nếu sờ sờ đầu cô hai cái tựa như vuốt lông mèo, cô có phải sẽ lập tức ngoan ngoãn lại hay không.
Trong đầu anh không thể nào hiểu được, hiện ra một cái phỏng đoán như thế.
Mà giờ phút này, Khương Bái dưới ánh mắt muốn ăn thịt người của Khương Ngâm, sửng sốt đem chuối tiêu ăn sạch sẽ.
Còn hề hề cười đem vỏ chuối đưa tới: "Tức giận? Đây, trả lại cho em."
Khương Ngâm lúc này chân khí bộc phát, trực tiếp đá một cú xoắn ốc xuống đùi Khương Bái: "Ăn một cước của em đi."
Khương Bái đối với chiêu thức của cô rõ như lòng bàn tay, lúc đầu luôn muốn né tránh nhưng lại sợ làm quá mức, cuối cùng đứng bất động ở đấy cho cho cô đạp một cước.
Không nghĩ tới sức lực cô vẫn còn lớn như vậy, bắp chân Khương Bái tê rần, trực tiếp nhảy dựng lên: "Khương Ngâm!"
Khương Ngâm giả vờ không nghe thấy, đưa tay xoa xoa chóp mũi, rồi vuốt lại tóc, không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, cầm điều khiển TV đổi kênh lung tung.
Sau lưng truyền đến tiếng Lương Văn mắng Khương Bái: "Bạn gái cũng không thấy dẫn về ra mắt một người, thế mà lại có bản lĩnh khi dễ em gái con, ôm chân nhảy cái gì, mau tới giúp mẹ!"
Có người làm chỗ dựa cho mình, tâm tình Khương Ngâm rất nhanh bình phục, khóe môi nhếch lên đắc ý.
Nhìn thấy trên bàn trà bày biện chuối tiêu, cô vừa chuẩn bị đưa tay đến lấy, một bàn tay thon dài trắng trẻo đã vươn qua trước cô, lấy xuống một quả.
Ngay sau đó, Doãn Toại ngồi xuống ở một chiếc ghế sô pha khác.
Trong lúc vô hình cảm nhận được cảm giác áp bách, lưng Khương Ngâm cứng đờ, ánh mắt dời về phía trước màn hình TV, cuối cùng cũng không tiếp tục lấy đi quả chuối nữa.
Thư phòng mơ hồ truyền đến âm thanh nói chuyện điện thoại của Khương Bẩm Hoài, trong bếp, Lương Văn vẫn đang nói lải nhải, liên miên bên tai Khương Bái, bên ngoài trong phòng khách chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí có chút khó hiểu không được tự nhiên.
Khương Ngâm tăng âm lượng lên một ít.
Doãn Toại chậm rãi ăn xong chuối tiêu trong tay, đem vỏ trái cây ném vào thùng rác, cầm khăn ướt trên bàn trà xoa xoa tay.
Trên TV đang chiếu một chương trình giải trí, lúc Khương Ngâm khó có thể xem được một chút thì nghe thấy anh hỏi một câu không đầu không đuôi hỏi: "Em bình thường bái thần vẫn là bái Phật?"
Khương Ngâm nhất thời không kịp phản ứng, quay đầu nhìn anh, con mắt vô tội nhấp nháy mấy lần.
Doãn Toại ghé mắt nhìn tới: "Không phải em nói trong lòng hổ thẹn với tôi, cho nên mỗi ngày đều ở nhà vì tôi thắp hương cầu phúc."
"..."
"Còn nói sự nghiệp của tôi xuôi gió xuôi nước đều có công lao của em." Anh nhìn xung quanh một chút, như tìm kiếm cái gì: "Làm sao lại không nhìn thấy bài vị thắp hương ở trong nhà em?"
"..."
"Sao không nói chuyện?" Hai chân thon dài của anh, tự nhiên bắt chéo, lưng tựa vào thành ghế sô pha.
Rõ ràng là trong nhà mình nhưng Khương Ngâm lại cảm giác được sự câu nệ lạ thường, ngồi thẳng lưng lên một chút, phảng phất như anh mới là chủ nhân thực sự của nơi này.
"Tôi ——" Khương Ngâm nuốt nước miếng, thuận miệng bịa chuyện: "Mỗi ngày, lúc trời tối trước khi đi ngủ, tôi đều bái ngôi sao."
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Doãn Toại tùy ý gõ đầu gối, thanh âm tản mạn nghe không ra cảm xúc: "Em trước khi đi ngủ chỉ nói hai câu với ngôi sao thì tôi sẽ phải đem sự nghiệp đạt thành tựu cao chia một nửa công lao cho em?"
"..."
Khương Ngâm cố gắng nặn ra một nụ cười thuần chân, vô hại: "Ngày đó là tôi nói đùa, sự nghiệp của anh thành công nguyên nhân chính là anh, không liên quan đến tôi, tôi không có công lao."
"Không muốn công lao?"
Khương Ngâm cấp tốc lắc đầu: "Không muốn."
"Như vậy ——" Doãn Toại một tay để lên ghế sô pha, thân trên có khuynh hướng nghiêng về phía cô, hạ giọng hỏi: "Em có phải còn thiếu tôi cái gì hay không?"
Khương Ngâm hô hấp ngừng nghỉ, nhất thời nghĩ đến việc lúc trước cưỡng hôn anh, khóe miệng co giật mấy lần, sững sờ nhìn qua Doãn Toại căn bản không nói nên lời.
Cô hiện tại chỉ muốn tìm một cái lỗ, sau đó đem đầu nhét vào.
Đúng lúc Khương Bái từ phòng bếp thò người ra: "Khương Ngâm, xem TV cái gì, tới bưng thức ăn!"
"Chờ đấy, lập tức tới!" Cô nhanh chóng đứng dậy, hướng về phía phòng bếp chạy đi.
Khương Ngâm chưa bao giờ thích nghe Khương Bái dùng giọng điệu ra lệnh chỉ huy cô làm việc như bây giờ.
Đem toàn bộ sự việc Khương Bái đoạt chuối tiêu của cô quên sạch sành sanh.
Cô phát hiện người anh trai này, không đáng ghét chút nào!
Quả thực là một tiểu thiên sứ! Lúc Khương Ngâm ở trong lòng điên cuồng thổi phồng, nịnh hót Khương Bái thì Khương Bái cởi tạp dề xuống từ phòng bếp đi ra: "Đêm nay mọi người ăn đi, con đột nhiên có chút việc, muốn đi ra ngoài một lát."
Khương Ngâm bưng đồ ăn đặt lên trên bàn, có chút khó chịu: "Anh không ăn cơm hả? Thế anh đi rồi, ai chở em về nội thành? Trong thời gian ngắn không gọi xe được, cũng không an toàn."
Khương Bái chạy tới cửa, cầm lấy áo khoác trên kệ, ghét bỏ liếc cô một cái: "Ai bảo em không tự mình đi xe tới, đáng đời!"
"Lúc ấy tan tầm là giờ cao điểm, kẹt xe rất phiền phức nha." Khương Ngâm cùng hắn thương lượng: "Nếu không lát nữa anh quay lại một chuyến, đưa em trở về, ngày mai em còn phải đi làm."
Khương Bái không để ý tới cô mở cửa, trước khi đi ra, hắn dừng một lát, nhìn về phía Doãn Toại ở phòng khách: "Cậu không phải cũng muốn về nội thành sao, cơm nước xong xuôi chở em ấy về, cám ơn!"
Khương Ngâm: "???"
Cô cự tuyệt được chứ, không cần hỏi một chút người trong cuộc có nguyện ý hay không?
- ---------------------------
Hôm trước vì sinh nhật mình nên không up truyện, sorry mọi người nhiều!!!!
Nên hôm nay nổ luôn chương 10 nè!!!!!
Nhớ nhấn sao và theo dõi chúng mình trên Wattpad và Facebook của Sereins Home nhaaa
#Xu.