Editor: Sue
Beta: Xu
Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại hai vợ chồng Khương Bẩm Hoài và Lương Văn ở nhà.
Lương Văn rửa mặt xong đi từ phòng vệ sinh ra, Khương Bẩm Hoài ở trên giường một bên nghiên cứu sách đánh cờ, một bên tự mình hạ cờ vây.
Ngồi xuống trước bàn trang điểm, Lương Văn thông qua tấm gương quét mắt về phá bên kia một vòng, mỉm cười: "Quà sinh nhật này của Doãn Toại lại quá hợp ý ông đi."
Khương Bẩm Hoài ngẩng đầu, ném ra một ánh mắt "Bà không hiểu đâu", rồi suy tư một chút, mới không nhanh không chậm mà nói: "Cờ vây đúng là chú trọng cảm xúc, một quân cờ tốt nó đều có linh tính."
Lương Văn lười nhác nghe ông ở chỗ này nói nhảm, bỗng nhiên xoay người lại, cánh tay khoác lên bên trên chỗ tựa lưng của ghế: "Ông xã, ông cảm thấy Doãn Toại thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Hôm nay tôi thử thăm dò, hỏi thằng bé vài câu, nó vẫn chưa có bạn gái."
Động tác của Khương Bẩm Hoài chợt trì trệ, ngẩng đầu lên.
Lương Văn đứng lên, ngồi xuống ở mép giường: "Ngâm Ngâm của chúng ta hiện tại cũng độc thân, ông cảm thấy hai đứa nó thế nào?"
Khương Bẩm Hoài tiếp tục cúi đầu xuống đánh cờ, trầm ngâm, thật lâu mới nói tiếp: "Ngâm Ngâm vừa chia tay không bao lâu, bà đừng có gấp."
"Cũng bởi vì chia tay, tôi mới nghĩ đến việc tìm một người cho con bé.
Không phải người ta thường nói muốn nhanh chóng dứt ra khỏi một đoạn tình cảm thì hãy đi tìm một đoạn tình cảm khác sao? Doãn Toại là sinh viên của chúng ta, phẩm hạnh và học thức đều không tệ, cũng coi như hiểu rõ, tiểu tử họ Tạ kia không thể sánh bằng."
Nói đến tên họ Tạ, Khương Bẩm Hoài thả xuống quân cờ trên tay, thở dài.
Khương Ngâm và Tạ Thiệu Viễn bên nhau không bao lâu, Tạ Thiệu Viễn đã đến nhà thăm hỏi.
Nói thật, lần đầu tiên Khương Bẩm Hoài nhìn thấy tiểu tử kia, liền không quá ưa thích.
Ông sống hơn nửa đời người, hạng người gì chưa thấy qua, vẫn có thể nhìn thấu chút gì.
Thằng nhóc Tạ Thiệu Viễn kia, ông nhìn thế nào đều cảm thấy lòng ham muốn công danh lợi lộc có chút nặng, không giống như người có tính cách chân thật.
Bất quá Khương Bẩm Hoài lại khá sáng suốt, không quá thích hỏi đến chuyện tình cảm của con gái.
Nếu là người mà con gái chính mình coi trọng, hai người lại vừa ở cùng nhau không lâu, ông cũng không muốn xía vào, làm ra loại chuyện đánh uyên ương.
Ai có thể nghĩ được, tên tiểu tử kia đúng thật là bị ông đoán trúng.
Hai người mới bên nhau ba tháng, thằng nhóc đó lại có người khác.
Khương Bẩm Hoài vì việc này mà có ấn tượng không tốt với Tạ Thiệu Viễn, Lương Văn cũng nhớ đến, nghĩ nghĩ một lát, than thở: "Ông nói xem nha đầu Ngâm Ngâm này có phải mắt nhìn người không được hay không?"
Khương Bẩm Hoài dừng lại, lắc đầu: "Con bé cũng chỉ nói qua chuyện yêu đương một lần, lời này của bà hơi quá."
"Vậy khẳng định là không bằng ánh mắt của chúng ta nha, nên tham mưu cho nó một chút, đừng để lại xảy ra sự việc như lần trước.
Tôi thấy Doãn Toại thật sự không tệ, đáng tin cậy, ông cảm thấy thế nào?"
Khương Bẩm Hoài thu lại quân cờ: "Doãn Toại quả thực không tệ, nhưng Ngâm Ngâm vừa chia tay, bây giờ nói chuyện này quá sớm, chỉ sợ con bé bài xích, vẫn là chờ một thời gian nữa đi."
Gần đến tháng sáu, mưa ngày càng nhiều.
Mưa phùn bị gió lôi cuốn đập vào bên trên cửa thủy tinh, ngưng lại thành giọt nước rồi tụ thành từng cỗ chảy xuống, tầm mắt ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ.
Sau buổi cơm trưa, lão đại của phòng làm việc Giang Lăng vỗ vỗ bả vai Khương Ngâm, đưa phần văn kiện qua: "Một bộ phim cổ trang đại IP*« Gió Phệ » muốn chụp ảnh tạo hình nhân vật, được xem như là hạng mục tương đối lớn gần đây, tôi vất vả lắm mới lấy về được, đến lúc đó cô và Dương Thư cùng đi."
"Được, chị Lăng."
Sau khi Giang Lăng rời đi, Dương Thư liếc văn kiện một chút, sắc mặt liền đen đi, mỗi một cái tế bào toàn thân đều kháng cự.
"Thế nào?" Khương Ngâm dò xét cô ấy vài lần, nhận ra Dương Thư đối với cái này không hài lòng lắm.
Dương Thư cắn cắn môi, tức giận nói: "Lần trước tớ chụp ảnh tạp chí cho Lạc Hâm, cậu còn nhớ không, chơi chiêu nói tớ chụp không tốt, khoa tay múa chân với tớ."
Khương Ngâm nhớ rõ lúc ấy, Dương Thư sau khi trở về vẫn còn trào phúng, mỉa mai, ý thức được cái gì, chỉ chỉ văn kiện trên tay: "Sẽ không trùng hợp làm nhân vật nữ chính trong « Gió Phệ » chứ?"
Dương Thư u oán gật đầu: "Ngày đó tớ nghe cô ta và người đại diện nói qua việc này, nữ chính của « Gió Phệ » đúng là Lạc Hâm, thật là quá oan gia ngõ hẹp, lão nương đời này đều không muốn gặp lại cô ta!"
« Gió Phệ » là một bộ phim đại nam chủ, phần diễn của nhân vật nữ chính không nhiều, nữ minh tinh tuyến một không đồng ý nhận, sẽ chọn đến diễn viên hạng hai như Lạc Hâm cũng không có gì kỳ quái.
Bất quá « Gió Phệ » là đại IP, nếu như Lạc Hâm diễn tốt, hy vọng được tiến lên tuyến một rất lớn.
Khương Ngâm vỗ vỗ vai cô ấy an ủi: "Không sao cả, đoàn làm phim nhiều người như vậy, cô ta cũng không thể quá phận trước mặt người khác, hoặc là đến lúc đó tớ chụp cô ta."
Dương Thư bất đắc dĩ thở dài, bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Đúng rồi, cậu có biết nam chính của « Gió Phệ » là ai chưa?"
Khương Ngâm thật sự không quá chú ý, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ai vậy?".
Được tại || TгùмTru yện.O RG ||
Trợ lý tiểu Hà ở đối diện vịn bàn làm việc đứng lên, cách màn hình máy tính chỉ lộ ra cái trán cùng một đôi mắt trong suốt, ngôn ngữ vô cùng kích động: "Chị Khương, em biết, « Gió Phệ » nam chính là Thẩm Giáng, thời gian trước vừa cầm giải ảnh đế, là nam thần của em!"
Tiểu Hạ bên cạnh cũng một mặt hoa si nói tiếp: "A a a em cũng thích anh ấy!"
Dương Thư sửng sốt một chút, nở nụ cười về phía Khương Ngâm nói: "Thấy không, hiện tại sức ảnh hưởng của Thẩm Giáng thật quá trâu đi, fan hâm mộ ở khắp mọi nơi."
Tiểu Hà hai tay chống lên mặt, bát quái nhìn tới: "Chị Khương, em nghe chị Dương nói Thẩm Giáng trước kia theo đuổi chị quá chừng ài, đẹp trai như vậy vì cái gì chị không muốn a, thật đáng tiếc!"
Tiểu Hạ điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Khương Ngâm cầm văn kiện trên tay, vỗ nhẹ lên trán hai người: "Giờ làm việc mà trò chuyện bát quái cái gì, việc đã giao cho các em làm xong chưa, khách hàng muốn nhanh chóng lấy, tranh thủ thời gian làm việc."
« Gió Phệ » hai ngày này đã khởi động máy, đang trong thời gian quay, ảnh tạo hình cũng được tiến hành ở phim trường Hoành Điếm.
Hạng mục tương đối gấp, trời còn chưa sáng, Khương Ngâm và Dương Thư đã mang theo đoàn đội đến đoàn làm phim, cùng đạo diễn với biên kịch thương thảo về nhân vật, hiểu rõ tính cách nhân vật.
Vì để quay chụp thuận lợi hơn, Khương Ngâm còn dẫn Dương Thư tìm nhân vật trọng yếu giao lưu, có lúc lại cầm bút ghi chút gì đó.
Người trong đoàn làm phim rất hòa thuận, Khương Ngâm hỏi cái gì, mọi người cũng đều nhiệt tình trả lời, nói một ít cái nhìn của mình đối với nhân vật.
Hôm nay khí trời nóng bức, mặt trời nóng bỏng treo trên đỉnh đầu, phơi lâu làm cho người ta choáng mắt.
Tiểu Hà đến giúp Khương Ngâm che ô, đưa nước qua: "Chị Khương, uống nước cho thấm giọng."
Khương Ngâm vặn nắp bình nước ra uống một ngụm, Dương Thư cầm vở đi tới: "Các diễn viên khác đều đã trao đổi xong không sai biệt lắm, chỉ còn lại nam nữ chính vì buổi sáng một mực quay phim, không có thời gian trao đổi."
Nói đến chỗ này Dương Thư dừng một chút, ném mị nhãn về phía Khương Ngâm: "Như vậy đi, cậu tìm Lạc Hâm, tớ tìm Thẩm Giáng?"
Cô cùng Thẩm Giáng thật ra cũng không có gì, nhưng nếu có thể không tiếp xúc, như thế sẽ càng tốt hơn.
Khương Ngâm đưa biểu tượng ok với Dương Thư: "Không có ý kiến."
Thẩm Giáng và Lạc Hâm đang đối diễn với nhau một phân cảnh, bởi vì trạng thái của Lạc Hâm không đúng, NG nhiều lần, đạo diễn tức giận tới mức phát hỏa: "Lạc Hâm, cô đến cùng có được hay không, kỹ thuật diễn này có thể làm nữ chính sao? Không thể diễn thì thay người!"
Lạc Hâm bị giáo huấn mặt đỏ lên, nước mắt lưng tròng.
Đạo diễn nhắm ngay cơ hội, chuẩn bị chào hỏi nhân viên phi hành đoàn: "Cảm xúc đúng, nói lời thoại!"
Lạc Hâm mơ màng một chút, nhìn về phía bên này.
Đạo diễn quát lớn: "Nhìn tôi làm gì, cô nhìn Thẩm Giáng kìa, nói lời thoại!"
Dương Thư nhìn xem bên kia, xích lại gần bên tai Khương Ngâm nhỏ giọng nói: "Đạo diễn thật hung dữ a, nhưng thấy Lạc Hâm bị chửi tớ vô cùng thoải mái, lần trước chụp tạp chí cô ta cũng dày vò tớ không ít"
Vừa dứt lời, cô ấy đột nhiên nhíu mày che bụng: "Đau quá, hình như vừa rồi quá khát nên uống nước lạnh."
Khương Ngâm không nói nhìn cô ấy: "Thân thích của cậu còn chưa đi sao, yêu thích không buông như vậy?"
Dương Thư cắn cắn môi, vô cùng đáng thương: "Nãy giờ vẫn luôn giao lưu với những người kia, nên nói nhiều miệng khô, tớ cứ nghĩ trời nóng thế này sẽ không có chuyện gì."
Khương Ngâm để Tiểu Hà đỡ Dương Thư đi nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn ở giữa, Thẩm Giáng và Lạc Hâm đã kết thúc quay chụp, mỗi người đều có trợ lý của mình vây quanh, che nắng, đưa nước từng li từng tí.
Khương Ngâm thở dài, tự mình chủ động đi qua, đứng ở trước mặt Lạc Hâm đang bị vây quanh, lễ phép chào hỏi: "Cô Lạc Hâm, tôi là nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh tạo hình cho « Gió Phệ » Khương Ngâm, vì lát nữa phải quay chụp nên tôi muốn tìm cô trò chuyện một chút về vai trò của nhân vật Sư Đan Huyên này, xin hỏi hiện tại cô có thời gian không, sẽ không chậm trễ quá lâu."
Lạc Hâm tiếp nhận kính râm từ trợ lý, cầm trên tay thưởng thức, dường như không kiên nhẫn: "Việc này có cần thiết sao? Tôi cũng không phải lần đầu tiên quay chụp, sao lúc trước lại không phiền toái như vậy?"
"Ảnh tạo hình sẽ rất tốt nếu có thể thuyết minh nhân vật, dẫn dắt, mang đến linh cảm cho nhân viên phục trang và hóa trang, có lợi cho bọn họ khi triển khai công tác hậu kỳ, nếu « Gió Phệ » là do Truyền Thông Tinh Đồ truyền bỏ ra món tiền khổng lồ để chế tạo tác phẩm, thì mỗi khâu đều cần nghiêm túc hoạt động, đoàn làm phim tìm phòng làm việc chúng tôi, chúng tôi có nguyên tắc và thái độ làm việc của mình, cũng hi vọng cô Lạc Hâm phối hợp cho."
"Nha." Lạc Hâm trực tiếp đeo kính râm lên, nhếch môi cười với cô một tiếng, "Đáng tiếc hiện tại không rảnh"
Sau đó nghênh ngang rời đi.
Đầu lưỡi Khương Ngâm đỉnh ở sau răng cấm, hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc.
Lúc này, một chiếc ô vươn đến che nắng trên đỉnh đầu cô.
Thẩm Giáng mặc bộ trang phục của đoàn phim, bạch y tung bay, có một cỗ hương vị tiên phong đạo cốt*.
Thấy Khương Ngâm nhìn sang, Thẩm Giáng ôn nhu mở miệng: "Tôi đối với nhân vật Sư Đan Huyên này hiểu rõ một chút."
*Tiên phong đạo cốt - 仙 風 道 骨 [cũ]: cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục
Dương Thư bụng không thoải mái, vốn dĩ Khương Ngâm cũng định một lúc nữa tìm Thẩm Giáng trao đổi.
Đối mặt công việc, cô sẽ không để tình cảm riêng tư trộn lẫn vào, chỉ xem đối phương như người mẫu của mình, thế là lễ phép cười cười: "Như vậy cũng tốt."
Sau lưng đột nhiên truyền đến xao động, đạo diễn kêu gọi giống như muốn nghênh đón người nào.
Thẩm Giáng nhìn về phía bên kia một chút: "« Gió Phệ » là tác phẩm Truyền Thông Tinh Đồ bỏ ra vốn đầu tư khổng lồ để quay chụp, vừa khởi động máy không lâu, hôm nay Doãn tổng muốn đến hiện trường đóng phim thăm hỏi, hẳn là sắp đến."
Thẩm Giáng rũ mắt, có vẻ hơi áy náy nói với Khương Ngâm: "Tôi đi nghênh đón một chút, về việc nhân vật có thể sẽ phải chờ lát nữa."
"Không sao cả, anh cứ bận trước đi."
Khương Ngâm cũng không biết vì sao gần đây luôn đụng phải Doãn Toại, đúng là nghiệt duyên không thể hiểu được.
Lúc này các diễn viên lớn nhỏ đều muốn nhảy đến trước mặt Doãn Toại làm quen, toàn bộ đem cửa bao bọc, vây quanh.
Những diễn viên có chút danh khí được đạo diễn an bài sắp xếp ở phía trước, người đứng sau chỉ có thể nhón chân, vươn cổ lên nhìn về phía trước, chờ đợi một lúc nào đó kim chủ có thể hướng về phía bên này nhìn một cái.
Khương Ngâm không góp cái náo nhiệt này, nhìn thấy Dương Thư ngồi dưới bóng cây phía bắc, cô đi qua ngồi bên cạnh cô ấy: "Bụng còn đau không?"
"Tiểu Hà vừa đưa nước nóng, uống xong tốt hơn nhiều." Dương Thư nói rồi nhìn về phía bên kia một chút: "Nhìn chiến trận này, nhiều vị tai to mặt lớn trong giới giải trí nghênh đó, thật quá có mặt mũi!"
Một chiếc Bentley màu đen dừng ở cạnh đó, có người cung kính mở ra cửa xe sau, người đàn ông với âu phục phẳng phiu chậm rãi xuống xe, rất nhanh liền được đạo diễn cùng nhà sản xuất nghênh tiếp.
Nam diễn viên trong đoàn làm phim thân cao thì rất phổ biến nhưng anh đứng ở trong đám người vẫn cao như cũ.
Màu da dưới ánh mặt trời trắng tự nhiên, khi nói chuyện với người khác đều cười yếu ớt, phảng phất bình dị, gần gũi, nhưng lúc lơ đãng lại bộc lộ ra mấy phần cảm giác xa cách, làm cho lòng người ta sinh ra sự kính trọng nhưng cũng không dám tới gần hơn.
Thẩm Giáng bị đạo diễn kêu một tiếng, tiến lên nói chuyện với Doãn Toại.
Lúc hai người đứng chung một chỗ, Dương Thư kích động kéo cánh tay Khương Ngâm: "Khương Khương, cậu cảm thấy hai người bọn họ ai đẹp trai hơn?"
Nói xong không đợi Khương Ngâm trả lời, chính mình sờ cằm suy nghĩ một hồi: "Hai người thân cao không sai biệt lắm, khí chất của Thẩm Giáng yếu không ít, nói về diện mạo, đôi mắt Doãn Toại so với Thẩm Giáng thâm thúy hơn một chút."
Khương Ngâm mỉm cười ngắt lời cô ấy: "Cũng không phải cho cậu chọn đàn ông, thế mà lại phân tích rất nghiêm túc."
Dương Thư tiếp tục hướng về phía bên kia dò xét, bỗng nhiên đụng đụng bả vai Khương Ngâm, nhỏ giọng nói: "Doãn Toại có một cặp mắt đào hoa tiêu chuẩn, lúc cười thì hiện lên nhiều phần yêu mị, không cười thì lại hiện lên sự nhạt nhẽo, vô vị, nghe nói người có được loại mắt này, trời sinh đều rất si tình."
"Có lẽ cậu nói đúng." Khương Ngâm thuận thế nhìn qua, giọng điệu than thở "Thế nhưng điều kiện tiên quyết là Doãn Toại phải động tình."
Bên kia không biết hàn huyên cái gì, đạo diễn và nhà sản xuất mang theo Doãn Toại đi vào hiện trường đóng phim, đám người dần dần tản ra.
Thẩm Giáng nhìn qua phía bên này, ngoắc tay với Khương Ngâm.
Khương Ngâm ôm vở đứng lên: "Cậu không thoải mái thì nghỉ một lát đi, tớ đi tìm Thẩm Giáng trò chuyện vê nhân vật, sau khi kết thúc chúng ta nắm rõ rồi bắt đầu quay chụp."
Tìm chỗ ngồi xuống, Khương Ngâm lật ra bản bút ký của mình: "Chúng ta nói về vai trò nhân vật của cậu trước đi, nhân vật nam chính Ninh Hiến bởi vì trời sinh dị đồng bị phụ mẫu vứt bỏ..."
Đối với công việc, Khương Ngâm từ trước đến nay đều rất nhập tâm, cùng Thẩm Giáng nghiên cứu, thảo luận với nhau, giải thích về góc nhìn nhân vật, rồi cầm bút ký ghi chép trọng điểm một chút, làm tài liệu quay chụp.
Vừa lúc một phân đoạn lấy cảnh ở gần đó, Doãn Toại đứng một bên xem bọn họ quay chụp, ánh mắt lơ đãng nhìn qua bên này, cách đó không xa, dưới lều vải giản dị, Thẩm Giáng và Khương Ngâm trò chuyện đến quên mình.
"Bên kia đang làm gì?"
Nhân viên đoàn làm phim cười giải thích: "Doãn tổng, ảnh tạo hình của « Gió Phệ » được ủy thác cho Phòng làm việc nhiếp ảnh Lăng Vận, bọn họ nói thuyết minh nhân vật để dễ dàng bắt giữ linh hồn nhân vật dưới ống kính, cho nên sớm đã tìm các diễn viên giao lưu, thương thảo.
Tôi vừa mới nghe nhiếp ảnh Khương cùng diễn viên khác nói chuyện phiếm, phát hiện hướng giải thích vô cùng đặc biệt, rất có tiêu chuẩn chuyên nghiệp."
Khương Ngâm ở đấy còn đang chậm rãi nói, thỉnh thoảng sẽ khoa tay gì đó với Thẩm Giáng.
Thẩm Giáng cứ như vậy lẳng lặng nghe, ánh mắt nhìn chăm chú mặt cô, tựa hồ là đang nghiêm túc nghe, lại như đơn thuần chỉ nhìn cô.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống những chùm tia sáng nhỏ, rơi xuống trên đỉnh đầu hai người, hình ảnh tĩnh mịch lại vô cùng hài hòa.
Doãn Toại không nhìn thấy được Thẩm Giáng là đang say mê trò chuyện công việc.
Anh nhàn nhạt thu lại tầm mắt, thanh âm không giận mà uy: "Có tiêu chuẩn chuyên nghiệp hay không phải chụp mới biết được, trò chuyện những vấn đề kia chưa chắc là hữu dụng.
Thẩm Giáng không phải nhân vật chính sao, một lát nữa không cần quay chụp?"
Đạo diễn bên cạnh sửng sốt hai giây, nhớ đến Doãn tổng ở chỗ này bây giờ, hẳn là muốn xem nam chính diễn một đoạn.
Bận bịu phân phó trợ lý: "Nhanh đi gọi Thẩm Giáng chuẩn bị một chút."
_____________________
Hello! Hôm nay lên chương mới nèeeeeeeeeee
Nhớ nhấn sao và bấm theo dõi tụi mình nhé
Cảm ơn mọi người ????????
#Xu.