MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ

Cảnh Vân lựa chọn việc giả nam nhân đương nhiên là để tiện hơn cho việc di chuyển, nữ nhân thời cổ đại đi đường một mình rất nguy hiểm, số tiền nàng bán hết nữ trang đi đủ để nàng có thể chơi đùa trong một năm đúng thời hạn nàng dự tính, nàng không nghĩ rằng hóa ra hộp trang sức nàng cầm đều là đồ quý giá đắt tiền, lúc bán đi Cảnh Vân còn nghĩ không biết đến lúc trở lại nàng có bị đánh gãy chân hay không.

Ở kinh thành vài ngày chuẩn bị xong xuôi Cảnh Vân lập tức lên đường dù chưa biết phải đi đâu nhưng Cảnh Vân cũng không có ý định tìm kiếm trước địa phương phía trước, cứ tùy duyên đi.

Nơi nàng đến đầu tiên là Phủ Châu, hay nói cách hiện đại là một tỉnh nằm ngay sát kinh thành, nơi này phồn thịnh không kém gì kinh thành đường phố đông đúc náo nhiệt, ở đây có con sông Giang hàng đêm đều có thuyền lớn lên đèn, du khách đến có thể thuê một phòng trên thuyền thưởng phong cảnh hai bên bờ sông Giang, Cảnh Vân sao có thể bỏ qua chuyện này cơ chứ, nàng lập tức xuất bạc thuê lấy một gian.

"Quan khách còn muốn gì khác hay không?" Người phục vụ trên thuyền khi hỏi Cảnh Vân ánh mắt nhìn rất có ý tứ.

Cảnh Vân nhíu mày nhìn hắn ta nàng suy nghĩ một chút sau đó bật cười đáp: "Chẳng lẽ ở đây ngoài ngắm cảnh còn thứ khác để ngắm?"

"Quan khách chắc là lần đầu đến đây, nơi này đúng là ngắm cảnh vật nhưng vốn cảnh vật chỉ là phụ mà thôi, đêm trăng thanh gió mát sao có thể thiếu được giai nhân đây." Hắn ta gương mặt thể hiện rất rõ gương mặt gian tà.

"Hóa ra là thế vậy ta cũng nên thử một chút." Nói rồi Cảnh Vân vứt cho hắn một đồng: "Hãy giúp ta chọn một cô nương dịu dàng một chút."

Kẻ này vui vẻ nhận tiền rồi rời đi, Cảnh Vân thấy chơi gái cũng là một cách vui vẻ dù nàng là nữ nhân nhưng nàng cũng yêu cái đẹp mà, hơn nữa nam nữ cùng chung một phòng đâu phải chỉ để làm những chuyện gieo giống.

Điểm giờ Tuất thuyền bắt đầu đi, Cảnh Vân vừa thưởng trăng vừa thưởng trà rất thư thái, lúc này cửa phòng được mở ra: "Quan khách mỹ nhân tới rồi." Kẻ lúc trước dẫn một cô nương y phục có chút không kín đáo, gương mặt trang điểm diễm lệ làm hiện rõ vẻ đẹp mong manh của cô nương ấy, Cảnh Vân lại vứt thêm một đồng bạc cho hắn ta, nhận được tiền hắn ta liền cúi đầu rời đi tiện tay còn khép kín cửa.

Cô nương ấy sau khi được dẫn vào liền cứ đứng một bên không chút động tĩnh Cảnh Vân nhíu mày xoay đầu lại nhìn: "Cô nương có thể đến đây châm trà giúp ta không?"

Cô nương ấy nghe được tiếng Cảnh Vân thì giật mình, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi máy móc tiến gần làm theo như lời Cảnh Vân bảo, chỉ là trà bị rót tràn rơi xuống cả vạt áo Cảnh Vân.

"Ta xin lỗi, ta...ta không cố ý." Cô nương ấy mắt đã phiếm hồng vội vàng lấy tay áo của bản thân lau cho Cảnh Vân.

"Được rồi, được rồi ngồi xuống đi, ta có làm gì cô nương đâu không cần sợ hãi đến vậy chứ?" Cảnh Vân ngăn cản cánh tay của người đó tự mình lấy khăn tay ra lau: "Cô sợ ta đến vậy sao?" Không thấy có tiếng đáp Cảnh Vân lại hỏi.

"Không có." Cô nương lắc lắc cái đầu nhưng biểu hiện lại nói lên tất cả là rất sợ chứ không phải sợ bình thường.

"Ta không có ý định như những gì cô đang nghĩ đâu, chỉ cần có người cùng uống trà mà thôi." Cảnh Vân bật cười đáp làm cô nương đỏ mặt: "Cô nương tên là gì?"

"Tuệ Liên." Tuệ Liên nhỏ giọng đáp.

"Hoa sen, một loài hoa mang nhiều ý nghĩa." Cảnh Vân nhận xét: "Mọc trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn."

"Công tử chắc phải chê cười rồi, tên của ta đúng là hoa sen nhưng công tử thấy ta xuất hiện ở đây thì làm sao có thể không bị vấy bẩn cơ chứ." Tuệ Liên gượng cười đáp ánh mắt phảng phất nỗi buồn.

"Ta cảm thấy cô có vẻ không tự nguyện làm việc này cho lắm, dáng vẻ của cô không giống người..." Cảnh Vân liếc nhìn Tuệ Liên.

"Không tự nguyện thì cũng bị ép buộc mà thôi, hôm nay công tử không động đến ta thì chắc chắn ngày mai cũng sẽ có người động đến." Tuệ Liên thương cảm số phận.

"Vậy tại sao cô lại xuất hiện ở đây?" Cảnh Vân thở dài hỏi.

Do dự một hồi Tuệ Liễn cuối cùng cũng không nhịn được mà bộc bạch: "Nhà của ta có rất đông người ta là đại tỷ của bọn họ, cha nương của ta không thể nuôi nổi ta nữa cũng chẳng thể gả ta đi đâu thế là đã bán ta cho đám người tú bà thế nên ta mới có mặt ở đây."

Cảnh Vân không đáp chỉ gật đầu cảnh đời mỗi người mỗi khác, chuyện bị bán vào thanh lâu, bán làm nô ɭệ ở thời đại phong kiến không phải là chuyện hiếm thấy, Cảnh Vân nghĩ không nên khơi gợi thêm nỗi đau của người khác liền chuyển chủ đề: "Cô nương có biết nơi nào ở Tây Quốc có nhiều núi rừng hay không?"

"Nhiều rừng sao? Có lẽ là Tần Châu nơi ấy được bao phủ bởi núi rừng, đó là cũng là nơi bán các những đồ làm bằng gỗ đẹp nhất Tây Quốc." Tuệ Liên suy nghĩ một chút mới đáp.

"Tần Châu cách nơi này xa không?" Cảnh Vân nung nấu ý định làm giấy trước tiên nhưng nàng cần tìm những nguyên liệu phù hợp.

"Từ nơi này muốn đến Tần Châu cũng phải mất bảy tám ngày đường." Tuệ Liên nhẩm tính.

Cảnh Vân nghe xong liền quyết định ngay mai sẽ xuất phát, sản phẩm giấy này của nàng chắc chắn sẽ làm rung động cả Tây Quốc, nàng không biết người sáng chế ra giấy ở thời đại của nàng là ai, nhưng nàng biết người sáng chế ra giấy ở thời đại này sẽ là nàng, một việc đáng được tự hào.

Hai người đúng là chỉ đơn giản là nói chuyện, đúng lúc này thuyền đi qua một cây cầu thì đột nhiên có tiếng hét lớn: "Cháy rồi, cháy rồi." Đuôi thuyền có ngọn lửa rất lớn đang lan dần về phía trước, khách nhân trên thuyền đều rất sợ hãi, Cảnh Vân mở cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức lo lắng hai bên đều là nước cách xa bờ, bây giờ để mà thoát chỉ còn cách nhảy xuống sông bơi về bờ, còn đang suy nghĩ thì nàng đã nghe được tiếng người khác nhảy xuống nước.

"Chỉ có cách nhảy xuống nước thôi, cô nương biết bơi hay không?" Cảnh Vân quay lại hỏi Tuệ Liên.

"Ta biết." Tuệ Liên vốn là xuất thân nhà nông nên những kỹ năng này nàng ta đều rất rõ.

"Vậy hãy mau đi đi, cũng nhân cơ hội này trốn đi nếu không muốn trở thành kỹ nữ, Tây Quốc rộng lớn như vậy chẳng lẽ không có chỗ cho cô nương dung thân hay sao?" Cảnh Vân vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

"Nhưng giấy bán thân của ta..." Tuệ Liên nghe được lời của Cảnh Vân lập tức động lòng nhưng vẫn có mối lo lắng.

"Nếu may mắn giấy tờ trên thuyền thì nó sẽ sớm cháy sạch thôi, còn đen đủi thì tú bà đã mang nó đi nơi khác, cô nương đành phải thay tên đổi họ sống ẩn dật." Cảnh Vân nhìn Tuệ Liên: "Còn nữa cũng có thể bọn họ sẽ cho là cô chết đuối nói tóm lại cơ hội này đừng bỏ qua, cái này là do cô chọn ta không thể giúp gì nhiều, nhưng hãy là người nắm giữ số phận của bản thân cho dù cô là nữ nhân."

Tuệ Liên nghe đến đây trong lòng đã có quyết định nàng ta nhớ rất rõ đúng là giấy bán thân của bản thân tú bà vẫn đang cầm, ban nãy còn lôi ra cho nàng xem sau ấy đã cất vào một cái hộp có khóa, theo lời Cảnh Vân thì nếu may mắn thứ đó sẽ cháy theo con thuyền này, như vậy thì sẽ chẳng có chứng cứ chứng minh nàng từng bị bán cả, có tìm quan phủ cũng không lo lắng.

Cảnh Vân không có nhiều thời gian để lo lắng cho người khác tự mình nhảy xuống sông bơi về bờ, chỉ là còn chưa tới được bờ thì nghe được tiếng kêu rất lớn: "Mau cứu công tử, cứu công tử." Cảnh Vân thấy có người cần cứu liền nhìn ngó xung quanh phát hiện trên bờ có một nam nhân đang kêu gào chỉ về một phía gần nàng, đáng ra không nên lo chuyện bao đồng nhưng thấy chết mà không cứu chắc chắn sau này sẽ hối hận.

Thế là Cảnh Vân đành lặn xuống dưới nước tối như mực khó phát hiện ra người, ngoi lên lấy hơi lại lặn xuống một lần nữa, kẻ kia đúng là may mắn hắn mặc một bộ xiêm y màu trắng Cảnh Vân nhận ra người đó đang dần chìm xuống liền nhanh chóng bơi lại gần lôi hắn lên bờ, tên này cao hơn nàng lại còn nặng hơn nữa vì vậy Cảnh Vân phải tốn khá nhiều sức mới có thể lôi được hắn ta lên bờ.

"Công tư, công tử." Người trên bờ thấy thế vội vã chạy lại giúp đỡ, thấy công tử nhà mình cứ nằm im lìm lo lắng lớn giọng khó giữ bình tĩnh.

"Mau CPR*." Cảnh Vân nằm một bên vừa thở dốc vừa theo thói quen nói

*CPR (hồi sức tim phổi): là tổ hợp thao tác cấp cứu ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo.

"Là cái gì?" Người kia không hiểu lời Cảnh Vân thế là nàng đành phải tự ngồi dậy đến chỗ người kia bắt đầu công tác sơ cứu, sau một hồi tích cực cứu sống với một loạt các động tác liên tục thì người đang nằm kia cũng sống ói nước ra.

Cảnh Vân ngồi thở cứ như mới trải qua một trận đánh nhau kịch liệt ý cũng tại sức khỏe thân chủ này quá yếu ớt nên mới dễ mất sức như vậy.

"Công tử người tỉnh rồi người đâu mau đưa tìm đại phu." Lời nói vừa dứt có vài người lúc này vừa mới tới đã lập tức rời đi, Cảnh Vân cũng mặc kệ nàng thế là đã quá sức rồi, nàng đứng dậy tự mình rời đi tới lúc người khác nhớ đến nàng thì đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.

Qua một canh giờ vị công tử kia dần tỉnh lại: "Ta đang ở đâu?" Hắn khó khăn mở miệng.

"Đang ở khách điếm, công tử thấy trong người thế nào?" Tiểu Thất vội vàng hỏi.

"Không sao, ta rốt cuộc bị làm sao?" Hoắc Uy Thần hỏi chuyện hắn chỉ nhớ bản thân nhảy xuống nước, dù không biết bơi nhưng biết đám người Tiểu Thất ở trên bờ chắc chắn sẽ chú ý đến hắn nên mới mạo hiểm.

Tiểu Thất kể lại sự việc: "...cũng tại đám thuộc hạ đã quá chủ quan, là một người đã cứu được công tử chỉ là người kia sau khi cứu công tử cũng nhanh chóng rời đi Tiểu Bát nói chưa rõ danh tính."

"Được rồi nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại." Hoắc Uy Thần thắc mắc người cứu hắn rốt cuộc là ai: "Chuyện ngày hôm nay các ngươi có phát hiện ra ai là người khả nghi khi thuyền cháy hay không?"

"Có lẽ là sự cố ngoài ý muốn, phía cuối thuyền chính là bếp nấu, dù bản thân thuộc hạ thấy có chút nghi ngờ." Tiểu Thất bẩm báo lại: "Nhưng thuyền cũng đã cháy rụi nên không thể xem được rốt cuộc sự cố ở đâu."

"Nếu vậy hãy mong rằng đó thực sự là sự cố ngoài ý muốn đi." Hoắc Uy Thần trầm ngâm.

"Công tử có nghĩ đến chuyện về kinh báo cáo trước hay không? Thuộc hạ cảm thấy hơi nguy hiểm." Tiểu Thất dò hỏi.

"Không cần, cũng chẳng có gì phải báo cáo hết, lần này khó khăn lắm mới có thể rời đi âm thầm như vậy, sợ rằng nếu giờ quay lại sẽ có một đám người khua chiêng gõ mõ cho coi." Hoắc Uy Thần nhanh chóng quyết định.

Cảnh Vân đến được Tần Châu đã là chuyện của mười ngày sau, nàng lựa chọn ở trong thôn thay vì vào trung tâm Tần Châu dù sao việc nàng làm là càng những nơi hẻo lánh càng tốt: "Lão bá có thể cho ta xin ở vài ngày hay không?" Cảnh Vân đang thương thảo với một lão già đã ngoài lục tuần râu tóc điểm trắng nhiều hơn đen, làm nghề mộc.

"Còn vài bước nữa là đến khách điếm ngươi có thể đến đó mà, ở đây chỉ là một căn nhà nhỏ người như ngươi có thể ở sao?" Lão già nhìn trang phục trên người Cảnh Vân nói.

Cảnh Vân thấy ánh mắt lão cũng đoán ra bèn gượng cười đáp: "Y phục này không phải là của ta đâu, ta trên đường đi gặp phải thổ phỉ có chút ngân lượng bên người đều bị cướp sạch đã vậy vì lăn lộn với bọn chúng y phục bị rách tả tơi, may mắn có một vị thương nhân đi ngang qua thương tình liền cho ta một bộ y phục này, lão bá đừng hiểu lầm ta là người cao quý gì đó, ta thực ra chỉ là dân đen mà thôi."

"Cũng không phải ta lo sợ gì cả, nếu ngươi đã nói vậy mà còn không cho ngươi ở lại chẳng phải quá đáng hay sao, được rồi theo ta." Ông lão đứng lên đưa Cảnh Vân đến mảnh đất phía sau: "Trước đây ta có một đứa con trai nữa, đây vốn là nhà làm cho nó, chỉ là năm ấy mùa đói kém không qua khỏi được, để không đã lâu ngươi ở được thì ở không thì đi đến khách điếm phía trước." Nói rồi lão rời đi.

Cảnh Vân nhìn ngó thấy ngoại trừ bụi ra thì chỗ này nàng vẫn ở được, điều kiện tồi tệ hơn nàng còn trải qua rồi thì nơi này còn tốt chán Cảnh Vân tự mình quét dọn sắp xếp lại, nàng tính có lẽ bản thân phải ở đây một thời gian dài, thật không ngờ nàng vốn muốn mượn một căn phòng để ngủ mà thôi lại qua đêm rồi ngày mai sẽ đi tìm nhà để thuê vậy mà lại được ông lão cho mượn cả một căn nhà, không quá lớn nhưng có đủ từ chỗ ngủ, nấu nướng...căn nhà này ở phía sau nhà của ông lão, hai nhà giáp lưng với nhau, cửa nhà này hướng vào trong rừng, điều này càng thuận lợi đối với Cảnh Vân.

Ngày hôm sau nàng mang một ít bạc sang nhà ông lão: "Số tiền này coi như là tiền thuê trọ của ta, ta cũng không rõ bản thân sẽ ở lại bao lâu nên đưa trước một ít, sau này khi rời đi ta sẽ đưa thêm."

"Ta đâu có thiếu tiền như vậy, căn nhà đó vốn cũng chỉ để không mà thôi." Ông lão không có ý định nhận tiền.

"Lão cứ nhận đi biết đâu ta ở đây đến nửa năm thì làm sao, lúc ấy lão có đòi ta cũng không trả đâu." Nói xong Cảnh Vân đặt tiền ở bàn tự mình rời đi, ông lão nhìn bóng dáng Cảnh Vân trầm lặng suy nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc