MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ

Cảnh Vân vẫn theo kế hoạch đã vạch ra sau khi đánh thắng trận ở Bắc Châu lập tức lên đường trở lại Kinh Thành, đường xá xa xôi nhưng bắt buộc tất cả vẫn phải gấp rút trở về.

Thường Tướng Quân, Tô Tướng Quân cùng các phó tướng của Bắc Châu tiếp tục ở lại, quân viện binh nhanh chóng đến viện trợ, đảm bảo đủ lực lượng bảo vệ an toàn biên cương, không để Lang Quốc có cơ hội lật ngược tình thế.

Trước khi đi Cảnh Vân lên tiếng nhắc nhở: "Tuyệt đối không thỏa hiệp, thành trì chúng ta chiếm được không được phép để Lang Quốc chiếm lại, đây chính là cái giá Lang Quốc phải trả khi động đến Tây Quốc, tuy nhiên tiếp nhận thành trì mới cũng phải đảm bảo bá tánh trong thành được an ổn, như vậy mới không có có bạo loạn do bá tánh nổi lên."

"Thái Tử Phi yên tâm chúng thần đều đã rõ." Thường Tướng Quân hành đại lễ với Cảnh Vân những người phía sau lập tức làm theo, trong một tháng chiến đấu cùng nhau tướng sĩ Bắc Châu nhìn Cảnh Vân với một con mắt khác, nàng tuy là nữ nhân nhưng lại chính là vị Tướng Quân tài giỏi, gan dạ hơn cả nam nhân bọn họ, không ai cảm thấy xấu hổ khi ở dưới trướng của nàng, mỗi lần thắng trận là một lần sảng khoái tự hào, lần này nàng trở về Kinh Thành chính là rất khó có thể gặp lại.


"Thái Tử Phi lên đường bình an." Toàn bộ tướng sĩ cùng đồng thanh, Cảnh Vân có chút xúc động nàng lên ngựa rời đi tiến về nơi Kinh Thành bất ổn kia.

Mỗi lần dừng tại các Châu toán quân lại thêm những vị tướng quân, những binh sĩ mới, hôm đó vừa dừng chân Cảnh Vân liền cảm thấy không khỏe, cơ thể cảm giác có gì đó khác lạ, ngoại trừ nàng ra cả toán quân không lấy một nữ nhân, điều này có chút bất tiện nàng chỉ có thể kêu A Kiệt cùng lão Khổng hai người nàng thân cận nhất.

"Thần sẽ lập tức tìm Đại Phu." A Kiệt biết được liền vội vàng muốn đi thì lão Không giữ lại.

"Ta có thể bắt mạch, dù gì ta từng sống trong thời kỳ đại loạn lại gặp phải nhiều chuyện nên đều tự mình học qua." Lão Khổng đặt tay lên cổ tay nàng. Gương mặt lão lo lắng rồi lại vui vẻ sau đó lại lo lắng: "Ngươi...mang thai rồi." Khó khăn lão Khổng mới mở miệng nói hoàn chỉnh.


"Cái gì?" Cảnh Vân khó tin vào tai mình sau đó lại nghĩ tới ngày nàng chuẩn bị rời khỏi Kinh Thành, Hoắc Uy Thần đêm đó ở lại Mã gia là nàng không cẩn thận: "Có phải đã được khoảng ba tháng rồi?"

"Đúng vậy, ngươi ba tháng qua chẳng lẽ không chút phát hiện bất thường?" Lão Khổng vẫn quá bất ngờ, A Kiệt ở bên cạnh còn lo lắng vạn phần hơn, hắn đang phải bảo vệ một người giờ lại thành hai sứ mệnh này quá lớn rồi.

"Ta trăm công ngàn việc cần phải làm đâu có thời gian để nghĩ cơ chứ." Cảnh Vân thở dài.

"Đứa trẻ này đúng là lớn mạng, ba tháng đầu là lúc không ổn định nhất, ngươi lại luôn trong tình trạng hoạt động mạnh vậy mà vẫn có thể an ổn tới tận bây giờ." Lão Khổng cảm thán.

Hải Hòa lúc này từ ngoài bước vào hắn mới từ chỗ Kinh Thành trở về nghe loáng thoáng câu được câu mất: "Thái Tử Phi đâu còn là đứa trẻ gì nữa không phải đã tròn mười sáu rồi hay sao? Những nữ nhân khác đều đã tay bồng tay bế hết rồi đó, chịu chút khổ sở mới xứng đáng với địa vị sau này."


Cả ba người vừa nghe hắn nói xong liền không hẹn mà nhìn hắn như muốn hạ đao khiến Hải Hòa bất bình: "Ta nói sai sao?"

"Ngươi im miệng, ai nói Thái Tử Phi là đứa trẻ, lại đây." Lão Khổng vẫy hắn lại gần: "Thái Tử Phi là có thai."

"HÁ???" Hải Hòa khó tin nhìn Cảnh Vân rồi lại nhìn lão Khổng nghĩ rằng hai người này luôn trêu hắn liền quay sang nhìn A Kiệt bắt gặp ánh mắt nghiêm túc mới biết chuyện này là thật rồi.

"Tin...quả thật là tin vui ta cũng mang tin vui tới...Hoàng Thượng đã hoàn toàn bình phục nhưng theo kế hoạch của Thái Tử thì sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, người của Thái Tử vô tình phát hiện ra đường hầm bí mật từ Đông Cung đến Tây Lộ Hoàng Cung cũng đã thành công mở được, vì vậy có lẽ sẽ đánh từ Tây Lộ." Hải Hòa cũng cấp tin tức đúng là kinh hỉ.
"Tây Lộ chính là nơi đón tiếp mỗi đợt tuyển tú." Cảnh Vân xuống giường đi đến nơi có bản đồ cho người gọi tất cả những người có liên quan vào: "Theo thông tin Thái Tử sẽ đánh từ Tây Lộ đánh ra, chúng ta sẽ đánh từ ngoài vào, bản đồ Hoàng Cung chỉ ra ngõ Tây của Kinh Thành là địa điểm thích hợp, điều này khác với dự đoán ban đầu của ta, vì vậy chắc chắn chúng ta cần phải chia ra như vậy Tể Tướng mới không nghi ngờ, người mà Tể Tướng bây giờ muốn gặp nhất là ta vì vậy ta vẫn sẽ dẫn quân đi theo còn đường này về cửa ngõ phía Nam tức là vào Trung Lộ các vị tướng quân sẽ theo còn đường khác di chuyển hợp quân với toán quân biên giới Phía Tây dừng trước Quốc Châu."

Mọi người đã hiểu không ai lên tiếng phản đối lập tức chuẩn bị chia tách toán quân.
Vì phát hiện ra có thai lại chia toán quân nên Cảnh Vân cho toàn bộ binh sĩ đi với tốc độ bình thường không cần quá vội, một xác hai mạng nàng cần phải cẩn thận hơn, dù sao thì chắc chắn Tể Tướng sẽ đợi nàng trở về.

Thái Tử nhận được thư Cảnh Vân liền quyết định ngày mười hai tháng tám tức là hai mươi ngày sau sẽ bắt đầu đánh từ trong cung đánh ra, toán quân phía Quốc Châu sẽ tiến đánh chiếm trước khoảng mười ngày.

Cảnh Vân dừng trước Khởi Châu, quân nàng đem theo tương đương với quân của toàn Khởi Châu, mỗi lần nhập quân Cảnh Vân đều hết sức thận trọng để Tể Tướng không nhìn ra rõ số lượng nàng nhập quân là bao nhiều, việc chia cắt quân cũng diễn ra trong đêm, để thông tin lộ ít nhất có thể.

Hai cánh Tây và Đông đã vào vị trí án binh bất động chờ đợi, họ mất thời gian gấp đôi Cảnh Vân để di chuyển vì cần phải làm trong bí mật tránh bị địch phát hiện.
Cánh Bắc Viện chia ra làm hai, tiến về Hưng Châu và Quốc Châu hai cửa Đông và Tây, quân của Cảnh Vân sẽ đánh từ Khởi Châu, đâm vào cửa Nam của Kinh Thành tiến thẳng vào Trung Lộ Hoàng Cung, bên trong viện trợ chính là bộ binh cùng kị binh.

Đồng loạt ngày mùng hai tháng tám Khởi Châu, Hưng Châu, Quốc Châu bị chiếm đánh, số lượng binh sĩ quá lớn khiến các thành trì nhanh chóng bị chiếm.

Tể Tướng lùi quân vào sâu bên trong Kinh Thành, ông giờ đã biết vì sao bản thân tìm kiếm rất lâu nhưng không thể thấy Ngọc Tỷ cùng Thanh Bảo Kiếm hóa ra một trong hai vật đang trong tay Cảnh Vân, nàng kêu gọi được tướng sĩ từ khắp biên giới cũng như các Châu.

Tể Tướng thấy khả năng bại trận từ sớm nên lập tức lật mặt dùng Hoàng Thất làm con tin ép quân của Cảnh Vân không được manh động, nhưng Tể Tướng cũng biết không có nhiều thời gian nên trong các cung điện đều đã đổ máu, các vị phi tần, nội quan bị giam giữ là những vật hy sinh đầu tiên, điều này là không cần thiết cũng chẳng có tác dụng nhưng nó giúp Tể Tướng xả bớt cơn giận.
Cảnh Vân lợi dụng thời điểm này tung ra tiếp các bằng chứng chứng minh tội trạng của Tể Tướng, đặc biệt là hai tội trạng lớn thứ nhất âm mưu gϊếŧ vua lật đổ Hoàng Thất nhằm tạo nên một chế độ bù nhìn nắm quyền kiểm soát, thứ hai âm thầm đưa mật thám của Lang Quốc vào Tây Quốc, còn nhập thuốc bất hợp phát từ Lang Quốc sang, hai tội trạng bất trung với vua, bất trung với nước xử tội tru di cửu tộc.

Hành động này vừa để chứng minh sự trong sạch của Thái Tử cùng Mã lão gia, trước bàn dân thiên hạ, bá tánh muôn nơi nghe được tin phẫn nỗ tột cùng, nguyền rủa Tể Tướng.

Vì Tể Tướng thay đổi kế hoạch nên phe ta cũng phải thay đổi, vẫn sẽ là đột phá vòng vây nhưng để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Hoàng Thất, đội Cẩm Vệ cùng nội quan tử sĩ nằm trong cung thuộc phe phái ta sẽ bảo vệ an toàn điện An Dương, tất cả người ở điện An Dương đều là người quan trọng.
Tây Lộ do Trình Tướng Quân của biên cương phía Tây đánh vào, Đông Lộ do Mạc Tướng Quân của biên cương phía Đông đánh vào, Cảnh Vân đưa quân đánh vào Trung Lộ.

Nhưng để tránh dồn địch vào chân tường Tể Tướng sẽ làm liều, thì đội Dạ Ảnh của A Kiệt sẽ đột nhập từ phía Bắc của Hoàng Cung nơi ấy vốn không phải là cửa ra vào chính thống, đã khóa từ lâu lại xa trung tâm hoàng cung, sau khi cho người đi khảo sát phát hiện nơi ấy vốn không được ai để ý, sau cánh công phía bắc cũng là vùng đất trống có lối mòn đi vào rừng, băng rừng chính là lối đi đến biên giới phía Bắc của Tây Quốc, Tể Tướng không cho người canh gác khu vực ấy vì thế đột nhập từ lối ấy là điều có thể.

Đội Dạ Ảnh xuất phát vào đầu giờ thân dự kiến cuối giờ thân sẽ đến được cửa Bắc, ba cánh quân quyết định đánh sau ấy một canh giờ tức vào giờ Dậu khi trời bắt đầu nhá nhem tối.
Hải Hòa được Cảnh Vân giao nhiệm vụ đặc biệt hắn đã xuất phát được hơn một ngày, vừa nhận được tín hiệu Cảnh Vân lập tức nổi trống thượng cờ.

Tể Tướng trong cung đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc tẩu thoát, trong lúc còn đang tìm kiếm đường ra khi bị bao vây tứ phía thì cấp báo Cảnh Vân bắt đầu đánh vào.

Tể Tướng nhìn sắc trời nhá nhem tối đoán định một lần nữa: "Mau đi đưa Mã Đông Thiên lại đây."

Mã lão gia hôm nay mệt mỏi hơn thường lệ có lẽ vì những ngày trước bị tra khảo quá gắt gao, cơ thể luôn nghiêng đổ khó đứng vững.

"Chúng ta dùng mạng của lão ta để thoát ra, Hoàng Cung xây dựng không có cơ quan mật thất để trốn ra ngoài vì vậy một là chết trong này hai là mở đường máu, tuy nhiên trong tay ta có Mã Đông Thiên ta không tin Mã Cảnh Vân giương mắt bỏ mặc phu thân mình." Tể Tướng dù là trong thế thua trận nhưng vẫn luôn mang tâm thế cao ngạo, chết cũng phải cao ngạo.
"Báo Cấm vệ quân đã dàn trận, chúng có nội ứng." Một người khác cấp báo.

"Thiêu." Một từ duy nhất trước khi rời khỏi vị trí đứng, Tể Tướng lạnh lùng lên tiếng.

Điện An Dương bày binh bố trận căng thẳng chờ đón Tể Tướng nhưng không chút động tĩnh, đám binh lính gấp rút rời đi cửa điện bị đóng chặt khóa từ bên ngoài, Hoắc Uy Thần cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc nhận ra sự quá bất thường ấy thì ánh lửa đã lấp ló, quá nhanh.

Bên này Tể Tướng đang dồn toàn lực mở đường máu rời đi, trói chặt Mã lão gia bên người làm con tin uy hiếp Cảnh Vân.

"Chia binh sĩ Đông Lộ thành các toán quân nhỏ, bắt đầu phục kích đường đi." Cảnh Vân vừa chăm sóc người trên giường vừa ra lệnh, sau khi nhìn ngó không còn gì sai sót nàng mới rời đi.

Quân của Tể Tướng không ít đều là có huấn luyện đặc biệt quân ta có phần thua thiệt, chủ yếu áp đảo về số lượng.
"Thái Tử Phi điện An Dương cháy lớn."

"Mau đem một cánh quân phía Trung Lộ sang Tây Lộ nhanh chóng mở đường đi vào chuẩn bị nhanh nhất có thể hộ giá." Cảnh Vân căng thẳng mong rằng Dạ Ảnh kịp thời đến.

Bên ngoài Điện An Dương các cửa đều bị khóa bằng xích lớn bất kể Cấm Vệ Quân nào đi qua tường đều có mũi tên bắn tới.

A Kiệt từ xa quán sát liền nhận định tình hình bọn họ khó tiến lại gần để cứu nguy nếu không gϊếŧ được những tên kia: "Mau xác định vị trí địch tiêu diệt."

Dạ Ảnh ban đầu chỉ có ba mươi người với nhiệm vụ chính là đem tin tức đi rải rác khắp nơi, nhằm mua chuộc lòng dân, cũng như làm nhũng nhiễu thông tin của Tể Tướng, sau khi trở về Kinh Thành đã du nhập thêm quân số từ tử sĩ của Âm Tư Sư Phụ thì đặc biệt được huấn luyện bắn tên, dùng pháo, ám khí độc,...trở thành một đội hành động đặc biệt chính là để chuẩn bị cho những tình huống như hôm nay.
Phía Tây Lộ cũng đang gấp rút đánh vào, lửa cháy đã sắp lan đến chính điện nhưng bên trong lại không có phương án thoát ra.

Vốn nghĩ rằng còn phải đợi thêm nào ngờ một tiếng nổ lớn đã phá vỡ cấu trúc khung tường bao quanh Điện An Dương: "Chúng thần cứu giá chậm trễ."

Hoắc Uy Thần giao lại nơi này cho Cấm Vệ Quân bản thân dẫn theo người của mình cùng nhập cuộc chém gϊếŧ, khung cảnh hỗn loạn lại từ Hoàng Cung tráng lệ bỗng trở nên hoang tàn.

Tể Tướng tuy mở đường thành công nhưng nhanh chóng bị chặn lại lão ta nhìn Cảnh Vân luôn để mắt đến con tin thì tin rằng lão chưa thua toàn diện.

"Mã Cảnh Vân ngươi định bỏ mặc phụ thân mình hay sao?" Tể Tướng cao ngạo lớn tiếng.

Nhưng sự lạnh lùng là đáp án mà Cảnh Vân muốn nói cho Tể Tướng biết.

"Chỉ cần bọn ta ra khỏi cổng thành, thành công rời đi phụ thân ngươi sẽ được an toàn." Truy Vu nối tiếp lời nói của Tể Tướng.
Cảnh Vân vẫn không lên tiếng đáp nhưng nàng đã thay đổi tiểu cự chuyển sang ra hiệu cho Lão Khổng thu quân để Tể Tướng thoát ra.

"Thái Tử Phi..." Lão định nói gì đó rồi lại thôi lập tức cho binh sĩ ngưng chiến mở đường cho Tể Tướng rời đi.

Lúc Tể Tướng đi ngang qua chỗ Cảnh Vân không biết có phải lão ta nghe được câu nói như thì thầm của nàng: "Phát tang."

Tể Tướng rời đi binh sĩ lập tức được chuyển đổi kế hoạch kẻ nào đã gϊếŧ thì dọn xác kẻ nào bắt được thì giam giữ, bắt lấy Thân Vương, cùng toàn bộ người của phủ Tể Tướng, Thân Vương phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc