MỸ NHÂN BỆNH TẬT KHÔNG LÀM THẾ THÂN

Giọng nói của Thẩm Úc được đè thấp xuống nhưng mỗi một chữ đều như một chiếc móc dài móc vào lòng Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm vươn một tay ra rồi đặt nó ở phía sau eo Thẩm Úc để chống đỡ cơ thể của thanh niên, Thẩm Úc cảm thấy mình sẽ không ngã xuống nên cả hai tay y đều đặt lên vai của Thương Quân Lẫm trên vai.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần hơn, bọn họ đang nhìn lẫn nhau, trong mắt của bọn họ đều ánh lên ảnh ngược của đối phương.

Đôi môi chạm vào nhau.

Cảm giác rùng mình đột ngột gia tăng.  

Thẩm Úc chậm rãi khép mắt lại rồi mổ lên môi của nam nhân từng chút, từng chút.

Một cái tay khác của Thương Quân Lẫm vòng ra phía sau thắt lưng Thẩm Úc, những ngón tay của hắn giữ chặt vòng eo mềm dẻo của y. 

Hắn cố nén cơn xúc động muốn nuốt thanh niên kia vào bụng mà để mặc đối phương chạm khẽ vào môi của mình.

Tựa như đang uống rượu độc giải khát.

Thẩm Úc biết đối phương sẽ không thỏa mãn với sự đụng chạm đơn giản như vậy, y chậm rãi cạy môi của đối phương ra rồi xâm nhập vào.

Cùng một hành động tương tự nhau nhưng nụ hôn của Thẩm Úc không có sự thô bạo, mỗi một động tác của y đều mang theo sự dụ hoặc vô hạn, cảm giác như y muốn dụ dỗ người kia xuống dưới đáy của vực sâu.

Hô hấp của Thương Quân Lẫm càng ngày càng nặng nề hơn, lúc Thẩm Úc sắp rời khỏi miệng hắn, hắn đảo khách thành chủ, bắt lấy đôi môi của thanh niên rồi xâm nhập đầy mạnh mẽ.

Sự tấn công của hắn hung hăng hơn bất cứ lần nào trước đây.

Ngón tay trắng nõn lại thon dài của y khẽ nắm lấy bả vai của nam nhân mặc quần áo màu đen, để lại từng nếp gấp dài. Thế nhưng lúc này lại không có người nào để ý đến những dấu vết bị hằn lại trên bộ quần áo sang quý kia. 

Một nụ hôn kết thúc, Thẩm Úc tựa đầu lên vai của nam nhân rồi khẽ thở dốc: "Bệ hạ, hiện tại vẫn còn tức giận sao?"

Con ngươi đen nhánh của Thương Quân Lẫm quay cuồng, giọng nói cũng hơi khàn: "Nếu trẫm nói trẫm vẫn còn tức giận thì A Úc có tiếp tục dỗ dành trẫm hay không?"

"Bệ hạ cảm thấy sao?" Trong giọng nói của Thẩm Úc mang theo sự lười biếng và còn mang chút nghẹn ngào.

Sau khi hô hấp bằng phẳng trở lại, Thẩm Úc trở mình rồi dựa người lên ngực Thương Quân Lẫm, cánh tay của nam nhân vòng qua vòng eo của y rồi lướt tới cái bụng nhỏ của y.


Thẩm Úc nhìn lướt qua chiếc bàn thấp, phía trên nó có một bên là sổ con đã được Thương Quân Lẫm phê duyệt, một bên còn lại là một chồng sổ con rất dày chưa được phê duyệt.

"Bệ hạ vẫn nên phê sổ con trước đi." Thẩm Úc chỉ vào đống sổ con chưa được phê kia.

"A Úc làm cùng trẫm đi." Thương Quân Lẫm gác cằm lên vai Thẩm Úc rồi duỗi tay cầm lấy một phần tấu chương để đọc.

Trùng hợp là cuốn sổ con này là cuốn được thừa tướng viết, là về vấn để thi cử của các quan viên.

Mỗi năm Đại Hoàn sẽ tổ chức một đợt kiểm tra các quan viên và họ sẽ căn cứ vào thành tích của lần kiểm tra đó để xác định xem năm tiếp theo quan viên đó sẽ được thăng chức hay là giữ nguyên chức vị, nếu vẫn như mọi năm thì chuyện này sẽ do Nội Các phụ trách.

Thời gian kiểm tra các quan viên là vào mùa đông, nội dung kiểm tra là những công lao mà quan viên đã lập được trong năm vừa qua. Các quan viên có chuyên môn khác nhau và đến từ những nơi khác nhau sẽ báo cáo tình huống đến Nội Các, sau khi Nội Các thương nghị xong sẽ báo lên hoàng đế để hoàng đế đưa ra kết luận cuối cùng.

Trong khoảng thời gian này thừa tướng bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, đặc biệt là sau khi ông phát hiện có vài quan viên suốt ngày chỉ vẩy nước và vẽ hoa thôi thì lại càng cảm thấy không thể chịu đựng nổi, ông nói thẳng để hoàng đế điều tra lại tình huống của bọn họ, cuối cuốn sổ con  còn viết hy vọng bệ hạ có thể phái thêm mấy người có thể sử dụng được đến chỗ ông để giúp đỡ ông. 

Mặt khác thì hai vị đại thần ở Nội Các cũng rất bận rộn, bọn họ bận cả chuyện trong triều lẫn chuyện trong gia tộc của mình, trước tiên bọn họ cần phải công bố chuyện mình sẽ quyên tặng trước rồi phải xác định xem phải quyên góp bao nhiêu vàng bạc và những thứ khác, phải làm sao để không khiến người ngoài xem nhẹ mấy gia tộc quyền thế như bọn họ và cũng không khiến bệ hạ phải kiêng kị bọn họ vì chuyện này.

Hơn nữa gần đây Thương Quân Lẫm càng ngày càng yên tâm khi giao mọi chuyện cho thừa tướng làm, gánh nặng trên vai của thừa tướng cũng dần nặng hơn so với hai vị đại thần khác của Nội Các một chút.

"Nếu không ngại những lời nói của các quan viên khác thì bệ hạ có thể đưa bọn Hạ Thừa Vũ đến bên cạnh thừa tướng, như thế vừa có thể giảm bớt sự bận rộn của thừa tướng lại vừa có thể rèn luyện giúp bọn họ trước." Thẩm Úc nhớ tới chuyện đám Hạ Thừa Vũ vẫn đang làm việc ở Viện Hàn Lâm bèn đề nghị.

"Trẫm cũng đang có ý này, nếu so sánh thì có thể thấy hiện tại người ở Viện Hàn Lâm cũng rất rảnh rỗi, mà trong triều lại đang thiếu người nên cũng có thể đưa bọn họ vào để bọn họ thích ứng trước một chút."

Ngày hôm sau, ba người Hạ Thừa Vũ, Giang Hoài Thanh, Phương Gia Di đang cùng đến Viện Hàn Lâm để trực như mọi ngày thì nhận được ý chỉ từ trong cung.

Ba người bị ngăn lại ngay trước cửa Viện Hàn Lâm, sau khi tuyên bố xong thánh chỉ, vị công công tuyên bố thánh chỉ kia bắt đầu thúc giục: "Ba vị đại nhân mau thu chuẩn bị một chút đi rồi đi đến nhà thừa tướng cùng chúng ta."

Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ nhìn nhau và cùng nhìn thấy sự mờ mịt từ trong mắt của đối phương.

Tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng mấy người bọn họ vẫn nhanh chóng chuẩn bị một chút rồi bị đóng gói và đưa đến chỗ của thừa tướng.

Thừa tướng đang ngồi xử lý công việc ở thư phòng thì thấy người đi đến, ông bình tĩnh nói: "Nếu bệ hạ đã đưa các ngươi tới đây thì các ngươi phải làm việc thật tốt, còn mấy chuyện khác các ngươi không cần xen vào đâu, nhìn bên kia đi, những thứ đó là nhưng thứ hôm nay các ngươi phải xử lý, mau đi làm đi."

Nói xong, thừa tướng cúi đầu rồi tiếp tục làm chuyện của chính mình.

Giang Hoài Thanh nhìn thoáng qua chỗ thừa tướng vừa mới chỉ, vừa nhìn thấy năm chồng công văn cao khoảng chừng nửa người trên chiếc bàn nhỏ thì không thể tin được mà trừng mắt.


Đây đều là những việc bọn họ phải xử lý trong ngày hôm nay sao?!

Vài ngày sau, Giang Hoài Thanh vừa xoa cái cổ đau nhức vừa rời khỏi phủ của Thừa tướng: "Mấy ngày nay xem như ta đã hiểu nếu muốn làm một vị quan tốt thì phải khó khăn đến nhường nào."

Mỗi ngày mở mắt hay nhắm mắt đều phải xử lý đống công văn không bao giờ hết kia, nếu so sánh thì có thể thấy công việc ở Viện Hàn Lâm quá nhẹ nhàng so với công việc ở phủ Thừa tướng.

"Thừa tướng đại nhân thật sự rất khổ mà," Phương Gia Di cũng cảm thán theo, "Ta vẫn luôn cho rằng cha ta đã được xem là rất bận rộn, không ngờ thừa tướng đại nhân lại càng bận hơn."

"Tuy rằng có hơi mệt nhưng mấy ngày nay chúng ta cũng đã học được rất nhiều thứ, ngoại trừ việc hơi nghiêm túc trong công việc ra thì những lúc khác thừa tướng đại nhân vẫn rất dễ ở chung."

Quan viên trong triều đình cũng phát hiện gần đây phía sau lưng thừa tướng thường có ba người đứng đầu trong kì thi năm nay đi theo, gần như là đi đâu cũng dẫn người đi cùng, dần dần thì lúc vào triều thừa tướng cũng dẫn người vào cùng.

Cũng có người âm thầm phê bình chuyện này nhưng bệ hạ cũng chưa trách tội nên  bọn họ cũng không dám nói gì.

Hai cuốn sổ con Phương đại nhân viết cứ một trước một sau mà tới bàn của Thương Quân Lẫm, cuốn sổ viết tình huống thực sự ở Túc Bắc đến sớm hơn một chút, một cuốn sổ khác cũng được đưa tới hoàng cung sau bảy ngày gửi đi, con đường đưa cuốn sổ con kia về là một con đường chính.

"Cuốn này là do Phương Quân muốn giấu giếm tai mắt của người khác nên gửi đi," Thương Quân Lẫm đọc xong hai cuốn sổ con liền cầm lấy một trong hai cuốn, "Bên trong viết mọi chuyện ở Túc Bắc đều rất bình thường, tình huống tai hoạ cũng không quá nghiêm trọng, đồ đạc bọn họ đưa tới cũng đủ dùng."

"Còn cuốn này lại viết những vấn đề đáng ngờ ở Túc Bắc," Thẩm Úc cầm lấy cuốn sổ kia nhưng cũng không mở ra, "Tình huống của Túc Bắc quân thế nào rồi?"

Nếu chỉ xảy ra vấn đề trong nội bộ quan viên thì vẫn còn dễ giải quyết nhưng nếu nội bộ của Túc Bắc quân cũng xảy ra vấn đề thì mọi chuyện sẽ rất phiền toái.

"Tạm thời Phương Quân vẫn chưa phát hiện chuyện gì khác thường, năm đó lúc trẫm ở Túc Bắc đã tách riêng hệ thống của Túc Bắc quân và quan viên Túc Bắc ra, trẫm đã để hai bên tự mình hoạt động và không quấy nhiễu lẫn nhau." Lúc đó Thương Quân Lẫm làm như vậy cũng là có nguyên nhân riêng, hắn thấy không yên tâm khi giao Túc Bắc quân vào trong tay các quan viên ở Túc Bắc.

"Bệ hạ cố ý sai Cố Hoài dẫn đầu Ẩn Long Vệ đến đó không phải chỉ vì để bọn họ âm thầm bảo vệ Phương đại nhân đâu đúng không?" Thẩm Úc đi dạo một vòng rồi lại vòng qua bên cạnh Thương Quân Lẫm để ngồi xuống.

"Cũng chỉ có A Úc hiểu trẫm, mục đích chân chính của bọn họ là Túc Bắc quân, trẫm cần phải hiểu rõ tình hình của Túc Bắc quân."

Túc Bắc là một lá chắn quan trọng giữa Đại Hoàn và Bắc Mạc, sự tồn tại của Túc Bắc quân là nỗi kinh sợ đối với quân Bắc Mạc, ngăn cản ý định xuôi nam của bọn họ. Mỗi khi Bắc Mạc Có ý định xâm lược Đại Hoàn thì sẽ bị Túc Bắc quân đẩy lùi.

Đêm khuya, tại Túc Bắc.

Một đám người mặc đồ đen tựa như ma quỷ lẻn vào bên trong Túc Bắc quân, bọn họ không hề phát ra bất cứ tiếng động nào. 


Tất cả bọn họ đều mang mặt nạ màu đen,  dưới ánh trăng như ẩn như hiện kia phản chiếu sự lạnh lẽo của kim loại.

"Ai?"

"Suỵt——" Một chiếc kiếm ngắn màu bạc đè lên trên cổ, hơi thở lạnh lẽo dần dần truyền đến.

"Ngươi là ai? Ngươi có biết tự tiện xông vào quân doanh là tội nặng hay không?"

"Ngươi không nói thì sẽ không ai biết tối hôm nay đã có người ghé tới."

Sau lưng truyền đến giọng nói đè nén, nam tử bị bắt cóc muốn thử xoay người nhưng hắn vừa cử động thì thanh kiếm trên cổ đã đâm vào da thịt một chút làm hắn sợ tới mức không dám cử động nữa.

"Chuyện gì cũng phải từ từ, chuyện gì cũng phải từ từ."

"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết chuyện triều đình phái người tới Túc Bắc hay không?"

"Biết, biết, bọn họ tới để cứu tế."

"Ngươi còn biết cái gì nữa? Nói!"

Thanh kiếm đâm vào làn da mang đến từng cơn đau đớn.

"Những chuyện khác ta thật sự không biết...... A, ta nói, ta nói, hình như bọn họ rất quan tâm tới tình hình của Túc Bắc quân, còn có tình hình thiên tai của Túc Bắc, một số đồ bọn họ mang đến đã bị người khác cướp mất trước khi tới Túc Bắc, ta chỉ biết như vậy thôi, thật đấy."

Người đứng phía sau lại hỏi thêm mấy vấn đề, câu nói cuối cùng của người đó đã làm hắn sợ tới mức sau lưng tuôn ra một đống mồ hôi lạnh.

"Ta biết ngươi tiến vào Túc Bắc quân là do ngươi có quan hệ, tốt nhất thì ngươi đừng nói ra chuyện đêm nay, ta tin người đứng sau lưng ngươi cũng không muốn nhìn thấy cảnh hắn bỏ trăm cay ngàn đắng để cắm ngươi vào Túc Bắc quân mà còn chưa kịp làm được việc gì thì ngươi đã biến mất đâu."

Sức lực đè ép phía sau lưng bỗng biến mất, nam nhân đó quay đầu lại nhìn thì thấy ngoại trừ chính hắn ra thì cũng không còn ai khác ở trong lều trại, nếu không phải do có áp lực trên cổ nhắc nhở hắn tất cả mọi chuyện vừa rồi thật sự xảy ra thì hắn cũng sẽ hoài nghi có phải mình đã gặp ác mộng hay không.

Tay hắn sờ lên cổ nhưng cũng không hề sờ thấy vết máu, hắn không tin mà thử đứng dậy để đi đến chỗ đặt chậu nước rồi cúi người xem thử.

Cổ hắn thật sự rất hoàn hảo, không hề bị gì cả.

Chẳng lẽ chuyện vừa rồi thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao?

Nam nhân vuốt cổ, nghĩ trăm lần cũng không ra, quả thật hắn được quan viên cấp cao ở Túc Bắc xếp vào Túc Bắc quân nhưng thân phận bên ngoài của hắn lại không có bất cứ quan hệ nào với quan viên ở Túc Bắc, nếu có thì hắn cũng đã không được tiến vào Túc Bắc quân, chuyện này chỉ có vài người biết mà thôi.

Hắn định báo chuyện vừa xảy ra cho người kia nhưng bỗng nhiên hắn lại nhận ra như vậy thì không thích hợp lắm, vì vậy hắn đã đè ép ý định này xuống, dù sao hắn cũng không thể lấy mạng của mình ra làm tiền đặt cược.


Ngày hôm sau, hắn nói bóng nói gió để hỏi những binh lính canh giữ ở bên ngoài lều trại nhưng tất cả bọn họ đều nói tối hôm qua không xảy ra bất cứ chuyện nào khác thường.

"Hồ tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hồ tiên sinh sờ lên cổ của mình theo bản năng: "Không có việc gì đâu, hiện tại tướng quân đang ở trong lều doanh sao, ta có một ít vấn đề muốn nói với tướng quân, là về chuyện cứu tế."

"Ngài ấy ở trong lều, mời ngài đi về phía này."

Ẩn Long Vệ tự mình đưa thư báo cáo tình hình của Túc Bắc đến tay Thương Quân Lẫm.

"Dường như thừa tướng rất coi trọng bọn Hạ Thừa Vũ," Thẩm Úc nhìn cuốn sổ con vừa mở ra của Thương Quân Lẫm, "Ông ấy đã dâng sớ khen bọn họ mấy lần rồi."

"Nghe nói từ khi ba người này bắt đầu đến bên cạnh thừa tướng để làm việc thì mỗi ngày ông ấy đều có thể rút ra một ít thời gian để thưởng thức trà, thi thoảng ông ấy còn có thể đánh cờ cùng Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ." Thương Quân Lẫm cũng từ chối đưa ra ý kiến về việc thừa tướng có chút thời gian để tận hưởng.

"Hoài Thanh cũng viết thư kể với ta, hắn bảo ngoại trừ việc mỗi ngày thừa tướng bắt bọn họ xử lý rất nhiều công văn ra thì bình thường ông ấy cũng rất săn sóc bọn họ."

Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi mà ba người họ đã trưởng thành hơn rất nhiều, có bọn họ trợ giúp một tay nên tiến độ làm việc của thừa tướng cũng nhanh hơn không ít.  Bây giờ chỉ cần chờ vở kịch Thẩm Úc viết ra được biểu diễn ở bên ngoài cung nữa thôi thì sẽ bắt đầu chấp hành chính sách quyên góp.

"Hắn vẫn còn viết thư cho ngươi sao?" Thương Quân Lẫm nắm lấy eo của Thẩm Úc rồi nhéo phần thịt mềm mại trên đo y, "Khi nào thì A Úc mới viết thư cho trẫm đây? Không phải lần trước, người ở ngoài cung đã đưa vào cung một ít giấy in hình hoa đào sao, A Úc có thể dùng chúng để viết."

"Hèn gì lần trước bệ hạ nhìn nó lâu như vậy, sao lúc ấy ngài không nói với ta?" Thẩm Úc quay đầu nhìn về phía Thương Quân Lẫm, trong mắt y mang theo sự đùa giỡn, "Còn nữa, người của gánh hát nói ta bản thảo của ta đã bị bệ hạ lấy đi, bệ hạ muốn lấy phần bản thảo đó làm cái gì?"

Hello cả nhà iu của iêm, dạo này đi học lại rồi nên cố được chương nào hay chương đó nha.
Với lại ai rảnh thì vô tố cáo kênh YouTube Vườn truyện này với nhoooo

Iu mn nhiềuu.
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai cầu dinh dưỡng dịch mua!(*╯3╰)
—— về trường bình thêm càng ——
Tiểu khả ái đánh cây dù nhỏ cây dù nhỏ: 1/1
Tiểu khả ái lâm rượu phong: 1/1
Tiểu khả ái đường lạc: 5/5
Tiểu khả ái ●─●: 1/1
Tiểu khả ái thiên kim khó mua lan thuyền cười: 1/1
Tiểu khả ái đêm qua thu hiu quạnh: 2/3
Tiểu khả ái sơn quỷ: 0/2
Tiểu khả ái dao biết không phải tuyết: 0/1
Tiểu khả ái lâm rượu phong: 0/1
Tiểu khả ái nhiều hơn nhiều hơn nhiều hơn nhiều hơn nhiều: 0/1
Cảm tạ ở 2021-09-0216:18:40~2021-09-0221:04:12 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Thừa phi vẫn là phi thừa 26 bình; đào ca nhẹ vãn nguyệt, cửu thất, phỉ, Zoe, 3262392120 bình; Crush14 bình; hôm nay giảm béo sao, không đâu vào đâu gia hỏa, kéo dài chứng thời kì cuối người bệnh 10 bình; vượng tử ai ~, Thanh Khâu minh nguyệt, mạc muộn lưu 5 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!


Bình luận

Truyện đang đọc