MỸ NHÂN BỆNH TẬT KHÔNG LÀM THẾ THÂN

Hai người cùng nhau chăm sóc hoa cỏ, vốn dĩ Thương Quân Lẫm cũng không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này nhưng vì Thẩm Úc thích nên thi thoảng hắn cũng sẽ làm cùng y, sau vài lần như thế, hắn cũng có một vài hiểu biết nhất định về hoa cỏ. 

Lúc vừa mới bắt đầu, cái gì hắn cũng không biết làm, Thương Quân Lẫm sống đến từng này tuổi nhưng cũng chưa từng chăm sóc hoa cỏ, thuở niên thiếu thì phải vội vàng tìm cách sinh tồn ở hậu cung, lớn thêm một chút nữa thì bước vào chiến trường, lúc đó lại càng không có thời gian để phong hoa tuyết nguyệt, chờ đến lúc lên ngôi hắn lại phải tiếp nhận những thứ rối rắm mà tiên hoàng để lại, hơn nữa lúc ấy vẫn chưa xử lý hết giặc ngoại xâm nên hắn đã phải gánh toàn bộ Đại Hoàn lên vai, mỗi ngày đều tốn hơn một nửa thời gian để xử lý công việc.

Sau đó, mọi thứ ở Đại Hoàn cũng dần đi vào quỹ đạo của nó, hắn cũng mất đi cái tuổi hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt, sinh hoạt của hắn vẫn luôn tẻ nhạt như thế cho đến khi Thẩm Úc vào cung.

Tựa như viên đá được ném vào mặt nước, tạo nên từng đợt gợn sóng, nhưng cũng tựa như ánh trăng sáng ngời, thắp sáng cuộc đời nhạt nhẽo của hắn. 

Giống như bây giờ, hai người nhân buổi chiều rảnh rỗi để hưởng thụ thời gian nhàn nhã, đây là điều mà Thương Quân Lẫm chưa từng nghĩ tới.

"Hiện tại tay nghề của bệ hạ đã tốt hơn rất nhiều," Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm chăm sóc "Quân linh" liền trêu ghẹo, "Hình như bệ hạ đặc biệt yêu thích quân linh , mỗi lần chăm sóc ngài cũng chỉ chăm sóc mình nó."

Đó là bởi vì hắn không muốn để Thẩm Úc chăm sóc hoa cỏ do người khác tặng, nếu không hắn cũng sẽ không đưa tới Ngọc Chương Cung nhiều cây như vậy để phân tán lực chú ý của Thẩm Úc.

"A Úc để ý đến nó thì đương nhiên trẫm cũng sẽ để ý đến nó hơn." Thương Quân Lẫm mím môi.

Thẩm Úc cũng không chọc thủng suy nghĩ của hắn.

"Bệ hạ có còn nhớ hay không, lần đầu tiên ngài nói muốn xới đất giúp ta, suýt chút nữa ngài đã chặt đứt rễ của một bồn hoa, sau đó ta đã phải chăm sóc nó mấy ngày mới khiến nó tươi tốt trở lại, chính là bồn hoa này." Thẩm Úc chỉ vào một bồn hoa trong tầm tay.

"Nhớ chứ," nhớ tới chuyện đó, Thương Quân Lẫm cũng bật cười, "Lúc ấy trẫm còn nghĩ nếu bồn hoa này không sống nổi nữa thì trẫm sẽ tìm một cơ hội để sai người mang đi, sau đó kêu bọn họ tìm một chậu giống như đúc trở về rồi nói là nó vẫn còn sống."

Hắn còn nhớ trong chớp mắt đó, trên mặt Thẩm Úc đã hiện lên vẻ ảm đạm, lúc đó hắn cũng không ngờ Thẩm Úc cũng có loại biểu cảm này, cho dù hắn chỉ xem nó là một chậu hoa mà thôi nhưng nếu A Úc đã để ý đến nó thì hắn sẽ nghĩ cách để A Úc không bị tổn thương vì chuyện này.

"Hoá ra lúc ấy bệ hạ đã tính đến trường hợp đó rồi," Thẩm Úc cũng cười, "Bệ hạ học cái gì cũng rất nhanh, sau lần đó ngài cũng đã không còn làm hoa cỏ bị thương nữa."

Nếu Thương Quân Lẫm đã hạ quyết tâm làm việc gì đó thì hắn sẽ có thể làm tốt nhất, Thẩm Úc đã chính mắt nhìn thấy hắn từ không biết cái gì hết trở nên thành thạo, y cũng biết Thương Quân Lẫm không thích hoa Cố thái y đưa tới nhưng vì thấy y thích nên hắn mới không nói gì, nhiều nhất cũng chỉ là đưa thêm một đống hoa cỏ tới để tranh sủng với "Quân linh" mà thôi.

"Cũng là do A Úc dạy giỏi, có một người thầy vừa giỏi có trách nhiệm như A Úc mà học sinh vẫn không thể học được thì cũng chỉ có thể dùng hai chữ vụng về để hình dung mà thôi." Thương Quân Lẫm xới đất xong liền đi tới chỗ chậu nước bên cạnh để rửa và lau khô tay.


"Học sinh cũng phải thông minh mới được như thế, nếu không thì thầy có giỏi đến đâu cũng đều là uổng phí cả." Thẩm Úc cũng sửa sang xong chậu hoa cuối cùng. 

Thương Quân Lẫm bắt lấy tay của Thẩm Úc rồi nhấn toàn bộ tay y vào trong nước, hắn chậm rãi rửa tay cho y: "Vậy A Úc có tình nguyện dạy trẫm thêm một ít kiến thức hay không? Ví dụ như học sinh nên làm như thế nào để lấy lòng thầy, làm thế nào mới có thể làm thầy thấy thoải mái hơn chẳng hạn? Ngài có cam tâm tình nguyện thử cùng học sinh......"

"Quả thật lúc nào bệ hạ cũng nhớ đến chuyện này." Thấy Thương Quân Lẫm càng ngày càng lạc sang mấy chuyện không ra gì, Thẩm Úc đành ngắt lời hắn.

Tay y đang bị nam nhân giam cầm ở trong tay hắn, những vết chai mỏng trên lòng bàn tay hắn cứ thế mà lướt qua mu bàn tay của y, nó mang đến từng đợt tê dại làm Thẩm Úc không nhịn được mà cuộn ngón tay lại.

Lòng bàn tay y bị mở ra, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của nam nhân mạnh mẽ đến vào, từ lòng bàn tay đến từng khe hở ngón tay đều bị xen vào, mười ngón tay đan xen vào nhau.

"A Úc, trẫm muốn hôn ngươi." Đôi mắt sáng quắc của Thương Quân Lẫm nhìn chằm chằm vào y. 

"Bệ hạ muốn hôn thì hôn đi, ưm......"
Những lời còn lại đã bị nam nhân chặn lại khi tiến vào miệng y. 

Từ gặm cắn, liếm láp, mút hôn, động tác của nam nhân vẫn như trước đây, ngang ngạnh tiến vào để hoà hợp với Thẩm Úc. 

Hai mắt y khép lại, những sợi lông mi trước mắt y rũ xuống như một bóng râm, theo từng đợt hô hấp mà nhẹ nhàng rung động, tựa như chú bướm bị dọa sợ.

Một nụ hôn kết thúc, trán Thương Quân Lẫm chống vào trán của Thẩm Úc, hai người đều thở dốc.

"Lần này học sinh biểu hiện như thế nào?" Thương Quân Lẫm khẽ cười.

Giọng nói của nam nhân trầm thấp, đã thế còn mang theo chút run rẩy, chúng cứ đánh vào trái tim Thẩm Úc làm Thẩm Úc run hơn cả vừa nãy nữa. 

Thấy thế, màu đen trong mắt Thương Quân Lẫm lại càng đậm hơn, hắn lại mút cánh môi của Thẩm Úc tiếp: "Học sinh làm như vậy thầy có thích không?"

"Bệ hạ, ưm......"

Chưa đợi y nói xong, Thương Quân Lẫm đã hôn lên một lần nữa.


"A Úc, trẫm sẽ xây cho ngươi một gian phòng để trồng hoa."

Để Thẩm Úc và những loài hoa y thích ở cùng nhau rồi giấu đi.

Thẩm Úc sa vào giữa cơn mê mang, mọi cảm quan của y đều bị đoạt đi, giữa không gian mơ hồ ấy hình như Thương Quân Lẫm đã nói gì đó, thế nhưng những lời ấy như được ngăn cách bằng một lớp sương trắng, không thể nghe rõ ràng.

Y chỉ có thể phát ra những âm tiết vô nghĩa để đáp lại hắn. 

Thương Quân Lẫm lại ôm y chặt hơn một chút. 

Hai ngày sau, triều đình phát lệnh tuyên bố kêu gọi viện trợ cho Túc Bắc lần thứ nhất. 

Dân chúng ở kinh thành nhóm chân mong chờ nhiều ngày, cuối cùng họ cũng chờ được khoảnh khắc này, tất cả đều sôi nổi chuẩn bị của cải trong nhà để xem xem có thể quyên góp được cái gì.

Thẩm Úc cũng biết tiền đề của việc quyên góp là không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt ngày thường của dân chúng, hơn nữa y cũng muốn phòng ngừa trường hợp có quan viên nhân cơ hội này để nhét tiền vào túi riêng nên sau khi y và Thương Quân Lẫm bàn bạc xong đã quyết định sẽ che thông tin của người quyên góp nhưng lại công khai số lượng bọn họ quyên góp, mỗi một phần tài vật sẽ được báo cáo cho dân chúng và khi người quyên góp quyên góp vượt phạm vi đặt ra thì sẽ có quan viên tới cửa chào hỏi, sau khi có được sự đồng ý của chủ nhân thì bọn họ sẽ công khai thân phận của người quyên góp. 

Cái sau được đặt ra chủ yếu là vì nghĩ cho các thương nhân và các gia tộc quyền thế,  bọn họ có thể nhân cơ hội này để tạo tiếng tăm tốt cho bản thân, nhưng bọn họ cũng có thể lựa chọn việc âm thầm quyên tặng, dù sao thì giải thưởng triều đình ban cho cũng như nhau cả.   

Không thể phủ nhận rằng đây là một chuyện rất tốn sức và rườm rà, nhưng cũng may mấy năm nay Thương Quân Lẫm đã chọn được không ít quan viên có thể sử dụng được trong các kì khoa cử, hiện tại chức quan của những người này không cao lắm, hơn nữa cũng rất ít người nhậm chức ở trong triều, hầu hết bọn họ đều được chuyển đi những nơi khác, vừa lúc có thể để bọn họ xử lý việc này.

Mệnh lệnh chính thức được ra roi thúc ngựa để truyền đến những nơi khác, trong triều cũng thiết lập một cơ quan chuyên môn giám sát chuyện này, đến cả thừa tướng và Hộ Bộ thượng thư tạm thời cũng phải đảm nhận chức vụ quản lí chuyện này, ngộ biến tòng quyền*, người tham gia cơ quan này chủ yếu là những quan viên ở kinh thành, bọn họ sẽ gom hai đến ba người thành một tổ rồi nhanh chóng mang một đội quân đi đến khắp nơi trên Đại Hoàn để cùng đẩy nhanh tiến độ quyên góp và kiểm tra lại mọi thứ liên quan đến chuyện quyên góp.  

Cũng trong thời gian này, triều đình cũng sắp xếp các quan viên có chuyên môn đi giải thích cho dân chúng quá trình quyên tặng.  

Bởi vì tình hình thiên tai ở Túc Bắc nên toàn bộ mảnh đất trên Đại Hoàn đang không ngừng vận chuyển đồ đạc.

Đối với lần hành động này, đa số các quan viên đều mang tâm trạng thấp thỏm nhưng lại chờ mong, bọn họ chưa từng thấy cách làm này trong sách sử, nếu có thể thành công thì tất nhiên nó sẽ trở thành một sáng kiến lớn trong sử sách, nhưng nếu không thể......


Nghiêm Tranh biết được tin tức này từ trước nên nhóm các thương nhân là nhóm đầu tiên hành động, bọn họ đã chuẩn bị xong đồ đạc từ trước rồi, đa số là lương thực và những đồ dùng cần thiết, thế nhưng cũng có không ít vàng bạc, dưới sự chứng kiến của các quan viên được triều đình phái tới, những thứ đó đã được đưa đi quyên góp. 

Tiếp theo là mấy gia tộc quyền thế, nhờ sự tích góp của nhiều thế hệ nên có thể nói là không ai có thể đong đếm được sự giàu có của bọn họ. 

Dân chúng bình thường cũng đã được giải thích từ trước nên bọn họ có thể bỏ ra nhiều thì sẽ bỏ ra nhiều, có thể bỏ ra ít thì sẽ bỏ ra ít.

Thẩm Úc suy xét đến khả năng xuất hiện vấn đề nên đã đưa hết biện pháp giải quyết vào trong vở kịch, người đã từng xem vở 《 Quy Xuân Ký 》 thì ít nhất cũng sẽ có được một vài hiểu biết nhất định về chuyện quyên tặng, bên cạnh đó còn có các quan viên trông coi nên đã giảm bớt được rất nhiều khả năng xuất hiện vấn đề.

Quan viên ở các địa phương khác cũng được triều đình phái người tới để cùng hợp tác nên chuyện quyên tặng cũng được thực hiện đâu vào đấy.

Ẩn Long Vệ được phân tán đi khắp nơi nên bọn họ có thể truyền tin tức ở đó về kinh thành.
———-
Túc Bắc.

Sau khi Phương đại nhân và những người khác nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại xong liền bắt đầu cứu tế.

Những thứ bọn họ mang đến tạm thời vẫn đủ dùng, Phương đại nhân cũng đã nhận được tin tức chính xác của kinh thành, trên thư cũng đã nói rõ những đồ khác cũng đã sắp được đưa tới, dặn ông không cần lo lắng gì cả, sau khi nhận được tin tức này thì Phương đại nhân mới bắt đầu buông tay buông chân* đi cứu tế.(Không còn gì phải ngại nữa, cứu tế thôy)

Đầu tiên là phải giúp đỡ dân chúng, Phương đại nhân sai người phát cháo cho bọn họ mỗi ngày, những người tay chân lành lặn sẽ được tụ tập lại và làm một vài chuyện trong khả năng cho phép, nếu gặp phải tình hình thiên tai thì điều quan trọng nhất không chỉ là cứu tế mà còn phải sửa sang lại những vấn đề do thiên tai gây ra.

Vị trí địa lý của Túc Bắc quá quan trọng, tình hình thiên tai chưa qua đi thì bọn họ vẫn sẽ chưa gượng dậy nổi, đối với Đại Hoàn mà nói, đây sẽ là một sự đả kích nặng nề.

Một phần lương thực được Phương đại nhân chia ra để làm quân lương cho Túc Bắc quân, dù sao thì trước khi người của triều đình đến, dân chúng Túc Bắc sống sót được cũng là nhờ đống quân lương của Túc Bắc Quân.

Túc Bắc rất lớn, Phương đại nhân không thèm để ý đến sự khuyên can của các quan viên Túc Bắc mà mang những người được triều đình phái tới đi xung quanh những nơi này để cứu tế.

Sau khi rời khỏi tòa thành lớn nhất của Túc Bắc thì Phương đại nhân và đoàn người mới thật sự hiểu ra tai họa ở Túc Bắc nghiêm trọng đến nhường nào.

Thi thoảng ở ven đường sẽ có người chết đói, không thu hoạch được chút lương thực nào, đổi con cho nhau ăn...... Dùng một câu địa ngục nhân gian cũng không quá đáng.

"Đã nghiêm trọng như vậy rồi mà sao những người đó lại còn nói không sao chứ? Đây là không sao hả? Chờ dân chúng chết hết bọn hắn mới thừa nhận rằng tai họa lần này rất nghiêm trọng sao?"

Những quan viên trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này đã sắp khóc luôn rồi.  


Những lời trong sách nói hay những lời được người khác kể sao có thể gây chấn động như khi tận mắt nhìn thấy chứ, bọn họ ở yên trong thành nên suýt chút nữa đã bị sự bình an trong thành lừa gạt, nếu không phải do Phương đại nhân cứ nhất quyết đòi đưa bọn họ ra ngoài để xem thử thì có phải cho đến lúc trở về kinh bọn họ vẫn chẳng biết mình đã bỏ qua điều gì hay không?

Một thiếu niên choai choai mặc quần áo tả tơi nhìn thấy đoàn người, trong mắt nó chợt loé sáng, nó vội bò qua chỗ bọn họ: "Xin mấy vị lão gia hãy thương xót, cho ta chút đồ ăn đi."

Một quan viên mềm lòng tính lấy đồ ăn ra  theo bản năng nhưng bị Phương đại nhân quát to, ngăn cản: "Dừng tay!"

Phương đại nhân đi tới, nhìn những người bị nạn đang có ý định vây lấy bọn họ liền nhíu mày, ông không thèm để ý tới sự nghi ngờ của quan viên vừa nãy mà ngồi xổm xuống: "Ngươi có còn đi được không? Có thể đi thì cùng đi đi, có nhìn thấy bên kia không, người của chúng ta đang phát cháo ở đó, ngươi cố gắng đi đến bên kia thì sẽ được ăn, không chỉ hôm nay được ăn no mà sau này ngày nào cũng được ăn no cả đấy."

Phía trước là một tòa thành nhỏ, đó cũng là nơi Phương đại nhân tính đến, toà thành đó cũng không cách nơi này quá xa, nếu là ngày thường thì đi khoảng chừng nửa canh giờ* là đến. (Oăn hao.)

Thiếu niên nhìn về phương xa rồi lại nhìn Phương đại nhân đang ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào mặt mình, trong mắt nó có chút nghi ngờ, lại có chút phân vân.

Phương đại nhân gật gật đầu: "Không lừa ngươi đâu, người của chúng ta đã đến bên đó rồi, ngươi nhìn thử xem, ở bên kia có phải đang có khói bếp hay không?"

Thiếu niên lại nhìn qua đó lần nữa, trong thoáng chốc, hình như nó đã thật sự nhìn thấy khói bếp đang bay lên.  

"Trông ngươi rất giống người tốt nên ta sẽ tin ngươi một lần." Trên mặt thiếu niên rất dơ thế nhưng trong mắt nó lại không còn sự tối tăm mà ngược lại, là ánh sáng, đó là sự hy vọng sau sự tuyệt vọng cùng cực của mỗi người.

Phương đại nhân cố kìm nén sự đau xót trong lòng mình: "Ngươi hãy cố gắng theo kịp, theo kịp là có thể sống sót."

Thiếu niên gật đầu thật mạnh.

Phương đại nhân đứng lên rồi nhặt nhánh cây kế bên lên và đưa cho thiếu niên: "Cho ngươi cái này nè."

Nhờ sự chống đỡ của cành cây, nó chậm rãi đứng lên, ánh mắt nó dõi theo bóng của đoàn người Phương đại nhân, rồi một bóng dáng kiên định cũng chậm rãi bước theo đoàn người đó.

Phương đại nhân không cho chắc là vì sợ những người bị nạn khác cũng sẽ xông lên đòi hoặc thậm chí là cướp:< Nó tựa tựa như đi du lịch thấy 1 em bé đáng thương nên mua, và rồi những em bé khác thấy thế cũng đòi bạn mua giúp ấy. Trường hợp này còn nặng hơn vì bọn họ đã phải chịu đói rất nhiều ngày rồi.


Tác giả có lời muốn nói: Canh hai ở buổi tối, cầu dinh dưỡng dịch ^3^
Cảm tạ ở 2021-09-0420:12:52~2021-09-0514:35:05 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, hạnh vũ lê vân 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Giác 50 bình; hạnh vũ lê vân, tà 30 bình; hồng hồng không nghĩ rời giường, @ ta cừu con 20 bình; dư, 2690888010 bình; fanny9 bình; tam sơn thềm ngăn nước, Lạc thần, lam bạch, trọng tình điểu _5 bình; thanh mặc thư gió đêm, a hàn hàn hàn hàn, 424413702 bình; tím tím, di trầm Astraea, lâm 柍, chú vũ, 27488621, ta không trích nguyệt 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!


Bình luận

Truyện đang đọc