MỸ NHÂN SAO CHỔI



"Trời ạ," Aurora kinh ngạc che miệng lại: "Nó, nó biết cười...!" Cô kéo kéo Thanh Trường Dạ: "Anh đã đặt tên cho nó chưa? Đã làm giám định đẳng cấp chưa?"
"Đáp án đều là chưa." Thanh Trường Dạ nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, hắn đi về phía Huyễn thú trên giường, dựa theo tuổi tác của loài người, đối phương có lẽ khoảng 14 tuổi: "Xin chào, cậu nhóc."
Mỗi chuỗi chữ số thảm thương quanh quẩn bên cạnh thân Thú triệu hồi, tuổi thọ con Huyễn thú này chỉ còn không đến 10 phút.

Thanh Trường Dạ cầm tay nó, một lượng lớn thời gian truyền sang từ nơi 10 ngón tay bọn họ giao nhau.

Hắn không chỉ có thể thu hoạch thời gian từ chỗ người khác, mà đồng thời cũng có thể truyền lại thời gian của mình cho người khác, hắn cho Huyễn thú 10000 năm.

Con Thú triệu hồi này vì hắn mà đến, Thanh Trường Dạ đương nhiên coi đối phương là đồ của mình.

Tuy rằng hắn quen nết cặn bã với người khác, nhưng đối với thứ tồn tại trong địa bàn của mình lại có ham muốn chiếm hữu và bảo vệ.
"Có phiền không nếu tôi tìm người giám định đẳng cấp cho nó?"
Giọng Aurora chen vào đúng lúc, ánh mắt đại tiểu thư liên tục đảo quanh người Huyễn thú, cuối cùng dừng lại trên đôi tay giao nhau của Huyễn thú và Thanh Trường Dạ.

Cô nhìn có chút không vui, Thanh Trường Dạ thờ ơ gật đầu, hắn cũng không có ý định buông Huyễn thú ra.

Chuyên gia làm giám định chỉ chốc lát đã chạy tới biệt thự của Aurora, người nọ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi vì ngoại hình của Huyễn thú.

Sau nhiều lần xác định đây là Huyễn thú, chuyên gia ra hiệu trợ lý lắp ráp dụng cụ đo đạc, dụng cụ khổng lồ mà tinh vi kia khiến con Huyễn thú mới ra đời kia trông cực kỳ nhỏ bé.

Thấy Huyễn thú nghe lời đi vào giữa máy đo, chuyên gia nghiêng đầu nói với Thanh Trường Dạ, trong mắt tràn đầy yêu thích và tán thưởng thuần tuý.
"Lần đầu tiên tôi thấy Huyễn thú hình người.

Nó rất dũng cảm, bình thường Huyễn thú mới sinh ra khi đối mặt với máy đo đều sẽ sợ." Huyễn thú đứng trong dụng cụ giương cánh chim, nó thăm dò mà đụng vào thành trong máy đo, trong đôi mắt màu caramel tràn ngập hiếu kỳ.

Chuyên gia thấy đôi cánh chim khổng lồ đen nhanh thần kỳ, nhịn không được nói thêm vào: "Tôi chắc đến 7 phần, bề ngoài đặc thù kiểu này chỉ có thể xuất hiện trên người Huyễn thú cấp S."
Thanh Trường Dạ lịch sự đáp lại, trợ lý bật công tắc dụng cụ.

Nửa phút sau, chuyên gia đã thề son sắt nhìn chữ "B" thật to trên màn hình, có chút lúng túng gãi đầu: "Huyễn thú loại B coi như cũng khó tìm, phải biết Huyễn thú có thể sống sót bước vào thế giới này đều cực kỳ ít," Chuyên gia chạm chạm vào màn hình: "Nó rât khoẻ mạnh, các mục số liệu cũng không tệ, tốc độ 3 sao, công kích 2 sao, phòng ngự 3 sao...!Hoạt động não bộ của nó đã đạt tới 20%, cơ bản không khác gì một người trưởng thành...!Ngài đã đặt tên cho nó chưa, tiên sinh?"
"Vẫn chưa."
"Ồ," Chuyên gia nở nụ cười trên môi, ông nhìn con Huyễn thú đứng trong máy đo kia, đối phương nhìn thanh niên trắng trẻo đẹp đẽ đứng cạnh mình không chớp mắt, đôi cánh đen nhánh như có thể che khuất cả bầu trời: "Thật là một cậu bé khí chất bất phàm! Ngài nên đặt một cái tên thật hay."
Lời dặn dò "đặt tên hay" vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, đối với đồ của mình, Thanh Trường Dạ luôn vô cùng có trách nhiệm.

Hắn và bé Huyễn thú trên giường bốn mắt nhìn nhau, người sau nở nụ cười với hắn, Huyễn thú như thể hiếu kỳ vươn tay, Thanh Trường Dạ khổ sở suy nghĩ rồi hỏi.
"Vì em đi ra từ một quả trứng cút mà, nên cứ gọi là Chim Cút đi?"
"Vãi cả trình độ đặt tên ạ..." Trong máy truyền tin truyền đến rầy rà của A.

Aurora sau khi giám định đẳng cấp không lâu thì có việc rời đi, chỉ còn lại Thanh Trường Dạ và bé Huyễn thú vừa sinh ra.

Thanh Trường Dạ dùng máy liên lạc trong nhà Aurora liên lạc với A, A sẽ tiêu huỷ tất cả ghi chép cuộc trò chuyện, hắn không cần lo lắng lộ ra chân tướng: "Cậu đang sỉ nhục con Huyễn thú hình người đầu tiên đấy, cho dù cấp bậc của nó chỉ là B."
Khi A nói chuyện đi kèm theo tiếng thét chói tai "Huyễn thú đáng yêu quá! Muốn véo!" của Natasha, A thấy Thanh Trường Dạ không nói lời nào, mà mắt lại rũ xuống, A hiểu rõ Thanh Trường Dạ đương nhiên biết đây là một trong số ít những biểu hiện ủ rũ của đối phương.
"Hê, con trai," A mở gói kẹo Red Vines ra, anh ngậm một que trong miệng: "Cậu biết không? Dựa theo một bộ truyện tranh ở hành tinh xanh cổ đại, mọi người gọi Huyễn thú cấp S là Super hero, nghe cũng hay nhỉ?"
"Sao lại gọi như thế?"
Thanh Trường Dạ cuối cùng cũng nắm lấy tay Huyễn thú nâng lên giữa không trung, nó quá cố chấp, cho dù Thanh Trường Dạ không để ý tới nó thì vẫn để tay giữa không trung.

Hắn cảm thấy tên tiểu quỷ này dường như rất thích tiếp xúc tay chân, quả nhiên, bé Huyễn thú nắm lấy tay hắn xong liền lộ ra nụ cười ngọt ngào như thiên thần.


Hiện tại Huyễn thú bắt đầu thử chui vào trong ngực hắn.
"Vì chúng nó là hy vọng của chúng ta.

Trùng tộc xâm lược vũ trụ, nhân loại sở hữu dị năng cường đại như vua dù sao cũng chỉ là số ít, sức chiến đấu trung bình của Trùng tộc cao hơn chúng ta nhiều, nhất là trùng tử thuộc đẳng cấp cao trong Trùng tộc, khi chúng tiến vào bên trong tinh hệ, khó có ai là đối thủ của bọn chúng.

Một con Huyễn thú cấp S có thể vượt qua một đội quân quốc gia chính quy, cho dù đụng phải Trùng tộc cấp cao cũng có thể toàn vẹn trở ra.

Cho nên hiện tại Liên bang cực kỳ coi trọng việc bồi dưỡng Huyễn thú, nếu tư nhân sở hữu Huyễn thú cấp S phải tới đăng ký với chính phủ địa phương.
"Hoá ra em là super hero cứu vớt thế giới, nên gọi em là gì đây," Thanh Trường Dạ đối diện đôi mắt màu caramel: "Peter Parker? Bruce Wayne? Trong Avengers còn có ai nhỉ...!Không thì gọi là Black Widow đi."
A nhìn cảnh tượng từ đầu đến cuối trên hình chiếu, muốn nói lại thôi, mỗi lần nhắc tới ngôi sao xanh cổ đại, Thanh Trường Dạ đều sẽ vô ý toát ra mặt mềm mại.

Anh và Natasha biết lai lịch của Thanh Trường Dạ, nghĩ đến nguyên nhân đối phương điên cuồng thu thập thời gian, A cắn vào vết lõm trên thanh kẹo Red Vines hơi mạnh: "Tên của Spider Man nghe cũng ổn đấy."
"Để nghĩ lại đã." Thanh Trường Dạ nâng cằm bé Huyễn thú lên, hắn rất thích mắt của tên tiểu quỷ này, ấm áp mà trong sáng, tựa như chứa cả một mảnh bầu trời: "Anh tên Thanh Trường Dạ, em thử đọc một lần xem?"
"Tha...!Tha...!Trưởng...!Da..."
"Ừm, gần đúng rồi."
Thanh Trường Dạ xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, con Huyễn thú này thực sự rất thích tiếp xúc tay chân, lúc được hắn xoa đầu thì vui vẻ nheo mắt lại, tựa như chó mèo được chủ cưng nựng.

Natasha ở đầu bên kia hỏi Thanh Trường Dạ địa điểm cụ thể, hắn đại khái cũng đoán được cô muốn làm gì.

Qua vài giây, từ bên cạnh bọn họ xé ra một kẽ hở, tay Natasha thò ra từ đó véo mặt Huyễn thú một cái, cảm giác mềm mại trơn mịn làm cô thích không muốn buông tay, nhất là trong hình chiếu, cô thấy rõ ràng đôi mắt caramel vô tội của Huyễn thú sau khi bị véo mặt.
"Ôi! Bé thiên thần~" Natasha ríu rít mà sờ tới sờ lui: "Tôi cũng muốn nuôi quá, buổi tối ôm nó ngủ..."
Chờ đến lúc Natasha sắp chơi xong, Thanh Trường Dạ bỗng nhiên nói: "Cắn bả đi."
Huyễn thú nghe hiểu lời Thanh Trường Dạ nói xong thì chớp chớp mắt, lông mi nó rất dài, màu caramel ấm áp đó dưới ánh mặt trời như được phủ một lớp bột vàng dưới ánh mặt trời, ngũ quan xinh đẹp như một con búp bê tinh xảo được thợ thủ công lão luyện làm ra.

Thanh Trường Dạ khẽ nói bên tai Huyễn thú: "Nếu người khác muốn chạm vào em thì phải cắn hắn, nhớ kỹ chưa? Em là của anh."
Natasha chịu không nổi giơ ngón giữa vào mặt hắn: "Bớt bớt ham muốn độc chiếm đi."
"Em muốn ôm, anh cho em," Hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo Huyễn thú.

Lúc trước Thanh Trường Dạ vẫn luôn vô tình hay cố ý cự tuyệt tiếp xúc nhiều với Huyễn thú, nên lúc này ôm Huyễn thú, chắc chắn sẽ mang lại cho đối phương cảm giác thoả mãn lớn hơn, đây là kỹ thuật để hoà hợp đơn giản: "Anh sẽ dạy em nói, em là vì anh nên mới tới đây, cho nên toàn bộ ham muốn của em phải đến từ anh."
Huyễn thú cái hiểu cái không mà nhìn hắn, nhưng rõ ràng rất vui vẻ với sự đụng chạm của Thanh Trường Dạ, liên tục dụi vào ngực Thanh Trường Dạ.


A bỗng nhiên nói: "Con trai, con cậu thích ôm ôm như thế thì có khả năng mắc chứng đói khát da thịt đấy, đề nghị cậu đi kiểm tra thử đi."
"Được thôi mẹ."
Thanh Trường Dạ nhìn Natasha, người sau vén vén tóc rồi ném cho hắn một nụ hôn gió phong tình vạn chủng, hắn biết cô sẽ không để ý chuyện vừa rồi, Thanh Trường Dạ cúi đầu hôn nhẹ mu bàn tay Natasha, cô gái cười rút tay vào trong khe.
Trong nhà Aurora không có quần áo bé trai, Thanh Trường Dạ cho Huyễn thú mặc áo phông của hắn.

Cái áo phông đó hơi to so với đối phương, cũng không có chỗ để giương cánh.

Thanh Trường Dạ định cầm dao cắt ra 2 lỗ hổng trên áo, nhưng đầu cánh của Huyễn thú lại cắt trực tiếp qua vải rồi vươn ra từ sau lưng.

Cánh chim đen kịt sắc bén như một món vũ khí sắc nhọn, bên trên mơ hồ loé lên hàn quang.

Thấy Thanh Trường Dạ nhìn cánh chim của nó, Huyễn thú giật giật cánh, cẩn thận từng li từng tí đưa một bên cánh chim vào tay Thanh Trường Dạ.
Hắn vuốt ve dưới ánh mắt mong chờ của Huyễn thú, không biết đối phương làm gì mà lông vũ mới sắc bén lúc nãy mềm mại trở lại, Thanh Trường Dạ nhẹ nhàng nhếch môi.
"Lợi hại quá."
Biển mây mênh mông chảy xuôi ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn đồng hành cùng ngôi sao bạc ghé ngang qua.

Đêm đã khuya, khi thanh niên tóc đen mắt đen mơ màng ngủ, động tĩnh trên người làm lông mi hắn rung động, có cái gì đang gặm cắn ngực hắn, Thanh Trường Dạ mở mắt.
Ánh trăng như nước chảy đổ trên bệ cửa sổ, trên thân thể trắng nõn của thanh niên nở rộ hoa đào diễm lệ, tiểu quỷ trên người thấy hắn tỉnh lại liền vô tội nhìn Thanh Trường Dạ.

Giọng Huyễn thú chưa bao giờ mở miệng đặc biệt khàn, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại vô cùng rõ ràng.

Nếu không phải đối phương vẫn còn dùng lực cắn đoá hoa đào xinh đẹp mềm mại ẩm ướt kia, thì quả đúng là giống hệt như thiên sứ trong dàn đồng ca của nhà thờ.
"Em đói rồi, Trưởng Da."
Thanh Trường Dạ mắt nhìn mắt với nó chốc lát, xoa xoa đầu Thú triệu hồi.
Hình như mình...!cứng rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc