MỸ NHÂN SAO CHỔI



Edit: Bàn
Vảy nhân ngư có thể tiêu trừ phản ứng tiêu cực, nhưng khả năng tiêu trừ cũng không phải là không có hạn chế, vảy cá trong tay Anye đã có một góc biến thành màu đỏ sẫm, ngày nó biến hết thành màu đỏ sậm thì có lẽ dị năng sẽ không tồn tại nữa.

Nếu Thanh Trường Dạ tiếp xúc với vảy cá, gân cốt sẽ lại khôi phục, hắn lấy bừa một lý do để cuối cùng Anye buông tha việc đeo vảy cá lên người hắn.

Thấy vảy cá bị Anye thuận tay ném trên tủ đầu giường, Thanh Trường Dạ trong lòng vô cùng vui vẻ tuỳ ý lăn cùng một chỗ với Anye.
Sao Verdun là viên đá quý lộng lẫy khảm trong tam giác hoàng kim, không chỉ vì loại thuốc lá đắt tiền nhất toàn vũ trụ, mà còn vì mỗi mùa xuân, hành tinh này sẽ tổ chức hội đấu giá Hoa Hồng, một trong bốn hội đấu giá lớn nhất thế giới.

Khác với ba hội khác, hội đấu giá ở Verdun được tổ chức hoàn toàn bởi chợ đen ngầm, không có giấy phép kinh doanh theo luật Liên bang, người bình thường khó có thể tiến vào.

Nhưng hội đấu giá Hoa Hồng lại là thời thượng nhất, mới mẻ nhất, nơi đây sẽ bán chiếc tinh hạm ngầu nhất trên đời, trứng huyễn thú có giá trị nhất, và những mỹ nhân bắt mắt nhất.

Đồ cổ, bí thuật, nước thuốc xanh xanh đỏ đỏ của các phù thuỷ, và kiếm thánh của kỵ sĩ có thể thấy ở khắp nơi.

Thanh Trường Dạ hai lần trước tới Verdun đều là vì hội đấu giá Hoa Hồng có đồ hắn muốn, năm nay cũng không ngoại lệ.

Anye vuốt màn hình LCD xem danh mục đấu giá, khi vuốt tới chiếc gương đồng khắc hoa, Anye vô ý thức dừng lại giây lát.
Y nghiêng đầu nhìn Thanh Trường Dạ, người sau cũng đang nhìn màn hình, trong cặp mắt đen thâm thuý kia là sự hờ hững, nhưng Anye biết hắn thấy hứng thú.

Sau khi xoá đi ký ức, Thanh Trường Dạ đối với cái gì cũng là bộ dạng không hào hứng lắm, hắn chịu nhìn chiếc gương đồng này chứng tỏ trong tiềm thức hắn vẫn để ý những thứ này.

Thấy y không vuốt màn hình tiếp, Thanh Trường Dạ nghi ngờ nói: "Không xem nữa à?"
"Thanh Thanh muốn thứ này à?"
Thanh Trường Dạ gật đầu, Anye thấy hắn như thế lại bình thản xua đi chút băn khoăn cuối cùng.

Người này bây giờ tứ chi đều bị khoá, tay chân cũng bị y bẻ gãy sạch.


Y cắt đứt mọi liên lạc của Thanh Trường Dạ với thế giới bên ngoài, không có sự trợ giúp của A và Natasha, đối phương muốn rời đi trong tình huống này khó như lên trời.

Anye nhéo nhéo hai gò má thanh niên: "Vậy có muốn đi xem hội đấu giá không?"
Y cũng lo lắng giam giữ đối phương trong thời gian dài sẽ khiến Thanh Trường Dạ bị trầm cảm.

Thanh niên tóc đen mắt đen rõ ràng không biết hội đấu giá là gì, nhưng vừa nghe có muốn ra ngoài không liền đáp một tiếng.

Anye cười: "Thích ra ngoài đến vậy sao?"
"Vì anh cũng sẽ đi cùng..." Tay Anye vẫn không nặng không nhẹ bóp mặt hắn, Thanh Trường Dạ nói có hơi ấp úng: "Thích như vậy."
"Biết ăn nói thật."
"Anh muốn vào không?"
"Cái gì?"
Thanh niên ngẩng đầu nhìn y: "Trời tối rồi."
Bàn tay đã gãy của hắn gẩy tấm chăn mỏng ra, hai chân vừa trắng vừa dài, đường nhân ngư trơn tru trên bụng khiến vòng eo càng thêm thon nhỏ.

Anye lúc này đã hiểu hàm ý của câu trời tối rồi kia, y như trừng phạt mà tát vào mông thanh niên qua lớp chăn.
"Em học từ ai?"
"Từ anh đó, anh." Hông thanh niên hơi hơi vặn vẹo, thanh nhân nhìn cũng phải phun máu mũi, hắn đang thúc giục y nhanh lên: "Lát nữa em còn muốn ăn cái kia."
"Em có thể ăn chút gì trước..."
"Sẽ nôn mất." Mắt Thanh Trường Dạ vì màu mắt mà trông cực kỳ lạnh lùng, môi đỏ tươi khẽ mở khẽ đóng, Anye cảm giác mình sắp bị hắn chọc ghẹo đến chết: "Bụng không chứa được nhiều thế đâu."
Tiếng động mờ ám truyền ra từ căn phòng trống trải, tinh đạo đến báo cáo ngoài cửa dừng bước lại.

Thanh Trường Dạ cười cười với người đàn ông bên cạnh, Anye coi hắn là mèo, y cho hắn lồng sắt đắt tiền và xích cổ, nhưng y không biết dã thú cho dù có bị cắt bỏ móng vuốt thì vẫn là dã thú.

Chỉ cần là dã thú, sớm muốn cũng có một ngày sẽ cắn xé chủ nhân vì không có được tự do.
Ký hiệu của buổi đấu giá Verdun là hoa hồng cùng bụi gai, những người cuối cùng có thể có thể đi vào phòng đấu giá không ai là không phải khách quý nhận được thư mời.

Hàng năm đều sẽ có nhiều phú thương bỏ giá cao để đặt mua thư mời có dấu bụi gai hoa hồng từ chợ đen, những người này sẽ được ban tổ chức sắp xếp tươm tất ngồi trên ghế nhung thoải mái ở đại sảnh.

Một số ít khách quý nhận được thư mời khác với người mua được, đây là vinh dự không thể mua được bằng giá cao, đại biểu cho sự tôn trọng của xã hội đen Verdun với những người này.

Bọn họ đi lối đi rộng rãi dành cho khách quý, không cần xếp hàng chờ kiểm tra an ninh, lái thẳng phi hành khí từ ngoài đường vào trong nhà.

Thanh Trường Dạ cảm giác có người dùng ngón tay lạnh lẽo vuốt ve mặt hắn, lấy xuống cái bịt mắt che đi tầm nhìn, bọn họ đã vào đến phòng đấu giá.

Anye thực sự vô cùng cảnh giác, cho dù đã tới tình huống như hiện tại cũng không để hắn có cơ hội xem đường.
Bọn họ đến hơi muộn, bán đấu giá đồ cổ ở đằng sau, các vũ khí tân tiến nhất hiện tại được trưng bày trước, những thứ này mới là đồ có thể huy động sự nhiệt tình của đa số người.

Thanh trường Dã cũng đang xem.

Cái hắn xem không phải vật đấu giá, hắn đang tìm nơi A và Natasha có thể xuất hiện.

Nếu A nghĩ ra cách đưa vảy cá tới giúp hắn, thì nhất định cũng biết Anye tham gia buổi đấu giá này, bọn họ nhất định sẽ cho hắn manh mối.

Đáng tiếc là hắn trước sau không hề phát hiện ra vị khách quý nào có thể là Natasha cải trang.

Vật phẩm bán đấu giá đã từ máy móc đến đồ cổ, hai cô gái mặc đồ bó sát nâng bộ váy lễ phục màu đỏ lên đài.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Một cô gái ướm chiếc váy lên cơ thể rồi quay xung quanh, bộ đồ bó sát của cô gần màu da, hiệu quả thị giác như vậy khiến người ta huyết mạch sôi trào.

Người chủ trì thông báo đây là tơ lụa đến từ ngôi sao xanh, tất cả mọi người đều biết tơ lụa, đó là một loại vải gần như tuyệt chủng, loại vải trong mơ trị giá ngàn vàng! Bộ lễ phục cổ được giữ gìn hoàn hảo như vậy không biết có giá bao nhiêu tiền, có lẽ phải lên tới một con số khổng lồ?
Anye cũng đang nhìn cô gái phía dưới, cô vẫn đang xoay người, mềm mại tựa như một con bướm đỏ không biết mệt mỏi.


Kích cỡ bộ váy đỏ kia trông tương đương với kích thước của cô gái, cho dù có mua thì Thanh Trường Dạ cũng không mặc nổi, nhưng không sao, y có thể dựa theo kiểu dáng, tìm người làm một bộ váy lễ phục bằng tơ lụa cho đối phương.

Tưởng tượng dáng vẻ đối phương mặc lụa đỏ, mắt Nữ vu liền hơi co rút lại.

Có thể ngay cả bản thân Thanh Trường Dạ cũng không nhận ra hắn mới là món đồ cổ đáng giá nhất toàn bộ vũ trụ, một người sống sờ sờ đến từ ngôi sao xanh cổ đại, không biết vì sao lại xuyên đến ngàn năm sau.

Thanh Trường Dạ và những món đồ này quả thực rất xứng đôi, chỉ tưởng tượng ra thân thể tiêu hồn thực cốt dưới bộ lễ phục màu đỏ phong cách phương đông cổ đại kia...
Trong đôi mắt xanh đậm của Nữ vu lướt qua vẻ hưng phấn, y dặn thuộc hạ mua lại bộ lễ phục.

Thanh Trường Dạ cảm giác người đàn ông cọ qua cọ lại khoá tâm đằng sau gáy hắn, đại khái biết được đối phương đang nghĩ gì, Thanh Trường Dạ nhíu mày.
Tên khốn nạn Anye này, trò đểu càng ngày càng nhiều.
"Anh, ngứa."
"Ngứa ở đâu?" Anye tiếp tục cọ cổ hắn, Thanh Trường Dạ lần đầu tiên có kích động muốn hất y ra, Anye thổi khí trên khoá tâm của hắn, nơi nào ngứa đương nhiên nhìn cái là biết, nhưng hắn vẫn phải ngây thơ: "Em không biết, đừng bắt nạt em nữa, khó chịu lắm anh."
"Thanh Thanh...!Thanh Thanh..."
Anye túm lấy cánh tay hắn thật chặt, Thanh Trường Dạ mỉm cười với hắn, tựa như phản xạ có điều kiện của một con vật nhỏ nghe thấy tiếng gọi.
Tối nay, đồ cổ từ ngôi sao xanh không chỉ có một món, Anye thấy hắn thích, dứt khoát mua hết cả gương đồng lẫn những thứ khác.

Thanh Trường Dạ vừa ôm ôm ấp ấp với y, vừa cảm thấy buồn cười, lúc trước phá huỷ tất cả đồ cổ trên thị trường là Anye, bây giờ mua những thứ này cũng là y, quả là hỉ nộ vô thường.

Nhưng cũng không khó để đoán được lý do đối phương làm vậy.

Trời gần sáng, tiếng mưa đêm bên ngoài đập vào cửa sổ đổ xuống lộp độp, thỉnh thoảng có vài cánh hoa theo hạt mưa đập vào thành cửa sổ.

Như thường lệ, sau 12 giờ, hội đấu giá Hoa Hồng mới bán đấu giá món hàng cuối cùng, đó là bảo vật đắt giá nhất, quý giá nhất.

Cũng vì truyền thống này, nếu ban tổ chức không thể đưa ra món bảo vật quý giá khiến người ta tin phục, phần đông khách quý nghe danh mà tới sẽ cho rằng mình bị tiếp đón không chu đáo, năm ngoái đã phát sinh tình huống khách khứa không chấp nhận nổi việc dùng một xác ướp công chúa để đánh lừa mọi người mà đập phá cả phòng.

Cô gái vóc dáng cao gầy đẩy xe trưng bày từ hậu trường đi lên, cô mặc một váy lễ phục ngắn màu champagne.

Da rất trắng, màu môi tươi tắn như hoa anh đào, đôi chân trần như cây mùa xuân.

Mỹ nữ đến mức này lại chỉ có thể làm nền cho vật trưng bày cô đẩy lên, hứng thú của nhóm khách khứa đều không khỏi tăng lên.

Chắc hẳn năm nay nhất định sẽ không xuất hiện thảm trạng người chủ trì bị quần chúng tức giận đánh đấm.
"Các quý ông, các quý bà thân mến! Hi vọng cho đến bây giờ, những gì Verdun đưa đến vẫn khiến các ngài thấy thoả mãn.

Đã trải qua một đêm giải trí, chắc chắn các vị ít nhiều đều có chút mệt mỏi, nếu lại giấu diếm những thứ hay ho cuối cùng thì thật không vui, Verdun nhờ có các vị đại nhân nể mặt mới có thể ổn định xây dựng, để không làm các ngài mất hứng --"
Cô gái nhanh nhẹn kéo xuống lớp bọc nhung.

Cô cầm lấy một chiếc búa nhỏ làm bằng vàng, bốp bốp vài cái đập vỡ cái lồng pha lê đặc chủng.

Hai cánh tay trắng nõn mềm mại giơ vật hình cầu đặt trong đó lên thật cao, nó trông nhẵn bóng, phẳng phiu, hoa văn tuyệt đẹp xanh đỏ giao nhau hiện lên ở bên trên.

Ánh mắt của không ít người dưới đài thay đổi trong nháy mắt!
"Vật đấu giá cuối cùng của tối nay! Một quả trứng Trùng tộc sắp nở! Cho đến ngày nay chúng ta đều biết một quả trứng Trùng hiếm thấy đến mức nào, Trùng tộc bản tính cô độc kiêu ngạo, thà tự tay huỷ diệt hậu duệ cũng không nguyện để nó rơi vào tay loài người.

Lúc này tình hình chiến đấu giữa Liên bang và Trùng tộc đang căng thẳng, có bao nhiêu nhà khoa học đế quốc nằm mơ cũng muốn tự tay sờ trứng Trùng một chút! Đêm nay, các quý ông, các quý bà! Chỉ cần ngài chịu chi đủ tiền, là có thể mang đồ mà vua Liên bang cũng không có về làm của riêng!"
Dưới đài xôn xao.

Đây là phạm tội công khai, nhưng sao Hierro vốn là đất vô chủ không ai quản lý, môi trường nuôi dưỡng tội ác.

Trong mắt bọn họ chỉ có quả trứng Trùng màu sắc đẹp đẽ đến gần như khủng bố.
"Ngoài điều đó ra, bản thân quả trứng Trùng này đã là báu vật vô giá.


Chúng ta từng coi Huyễn thú là hi vọng chống lại Trùng tộc, nhưng huyễn thú cấp S hiện có rất ít, gom chúng nó thành một nhóm để đưa ra chiến trường cũng là vấn đề.

Nhưng Trùng tộc thì không như vậy! Số lượng Trùng tộc nhiều đến mức đáng sợ.

Trong tương lai nếu muốn bảo vệ Chúa, nuôi dưỡng một huyễn thú cấp thấp không bằng nuôi dưỡng một Trùng! Đúng vậy, mọi người đều biết Trùng tộc có hiệu ứng chim non! Chúng nó sẽ sinh ra ham muốn chiếm hữu và bảo vệ mãnh liệt đối với sinh vật đầu tiên mắt nhìn thấy.

Chúng tôi đã làm kiểm tra huyễn thú với quả trứng này, năng lượng ẩn chứa trong quả trứng Trùng này đã vượt qua một con huyễn thú cấp S!"
Nó vẫn chưa ra đời mà đã có sức mạnh kinh khủng đến vậy.
Nhóm khách khứa sắp phát điên rồi.

Bọn lại lại thúc giục người chủ trì dừng quảng cáo bắt đầu mở bán đi, nhưng người sau vẫn tiếp tục lảm nhảm về giá trị của quả trứng.
"Nó nhất định là hậu duệ của một nhân vật lớn nào đó, thể chất mạnh mẽ như vậy chỉ có thể đến từ chính hoàng tộc của Trùng! Giống như con người, chúng nó cũng có phân chia đẳng cấp.

Nếu không muốn biến nó thành vũ khí, tên nhóc trong quả trứng này sau khi lớn lên vẫn còn tác dụng khác." Nụ cười của người chủ trì trở nên đen tối: "Ai ai cũng biết, năng lực sinh sản của Trùng tộc là mạnh nhất trong tất cả các sinh vật, Trùng tộc giống đực không chỉ có vẻ ngoài xuất chúng, đồng thời còn có biệt tài khiến không ít đàn ông tự ti.

Rất nhiều quý phụ trong khuê các đều muốn tìm mua một quả trứng Trùng tộc, chờ sau khi thiếu niên Trùng tộc anh tuấn lớn lên, chúng nó sẽ giúp mẹ vơi đi nỗi cô đơn.

Gái hồng lâu nổi danh đế đô, phu nhân Cicero chính vì vậy mà bị ngài chủ tịch Quốc hội đuổi ra khỏi nhà.

Cho dù phiêu bạt trên phố, bà cũng không lúc nào không khát cầu nụ hôn của tên Trùng tộc kia, vì loại cảm giác đó, có người nói một khi đã thử sẽ không thể nào bỏ được nữa..."
Đột biến xảy ra vào lúc này, cô gái nâng quả trứng Trùng đột nhiên hét thảm một tiếng, hai cánh tay cô bị thứ gì đó cực kỳ sắc bén cắt đứt, máu bắn tung toé.

Thứ kia cắt cánh tay của cô như một lưỡi dao sắc bén đang cắt đậu phụ non, mặt ngoài trứng Trùng xuất hiện một vết nứt.

Người chủ trì cứng người tại chỗ, một hồi lâu sau, tiếng thét đầy run rẩy của hắn thông qua microphone phát ra ngoài.
"Nó ra đời rồi! -- Nó ra đời rồi!!"
Nam nam nữ nữ dưới đài cũng không thể trấn áp được nữa, nhóm khách khứa ở gần nhất như thể không nhìn thấy hai cánh tay bị đứt của cô gái, bọn họ liều lĩnh xông tới.

Không ai thấy rõ thứ gì duỗi ra từ trong trứng, cả nam lẫn nữ tiến về phía trước bị cắt mất đầu trong nháy mắt, đầu người gọn ghẽ vẽ lên không trung vài đường cong, nhưng vẫn có người không sợ chết mà tiến lên.

Vị phu nhân đầu tiên xé bộ lễ phục của mình ra, cô ta muốn dùng da thịt thơm tho óng ánh để hấp dẫn sinh vật trong đó, nhanh chóng có không ít người làm theo hành động của cô ta.

Bọn họ liều mạng muốn sinh vật trong đó liếc mình một cái.
Ánh mắt quăng tới từ trong cái khe kia khiến Thanh Trường Dạ hơi ngẩn ra.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn lại cảm thấy sinh vật bên trong đang vượt qua đoàn người trùng điệp, đưa ánh mắt nhìn về chỗ của mình trong phòng VIP.

Hắn nhìn thấy một đôi mắt hai màu, một bên là đỏ, một bên là xanh lam, tựa như đôi mắt của quỷ.
"Thanh Thanh ngoan, đừng nhìn thứ đó."
Giọng Anye nhàn nhạt, y che lại hai mắt Thanh Trường Dạ, tinh đạo theo sau hiểu ý kéo rèm phòng VIP xuống.

Anye bế thanh niên tóc đen mắt đen lên, đá cửa đi ra ngoài.
_____________
Giữa bao nhiêu người anh chỉ thấy mỗi em, đôi ta chính là chân ái ố dề dề.


Bình luận

Truyện đang đọc