MỸ NHÂN SAO CHỔI



Edit: Bàn
Thanh Trường Dạ tỉnh bơ cười cười, hắn lùi lại một bước: "Anh có hai nhân cách?"
Anye nhướng mày, ngọn lửa tụ lại đầu ngón tay cháy lên một màu tím không bình thường.

Thanh Trường Dạ gắng gượng né một lần tấn công của đối phương, kỹ năng chiến đấu cơ bản của hắn là do Natasha dạy.

Ngón tay Anye đặt trên vai hắn, cảm giác kích thích mãnh liệt làm nửa người hắn thoáng chốc mất đi cảm giác.
"Anh muốn khôi phục không?" Thấy đối phương không có ý ngừng lại, Thanh Trường Dạ đẩy nhanh tốc độ nói: "Anh đã ở phòng xưng tội của Vatican rất nhiều năm, nếu tôi đoán không sai, mẹ anh nhất định là giáo sĩ của toà thành, bà hi vọng anh là con gái."
"Nói rất đúng," Anye xì một tiếng: "Cậu muốn chết kiểu gì?"
"Tôi có thể giúp anh," Thanh Trường Dạ lắc đầu: "Anh không muốn nhân cách thứ hai, tôi giúp anh làm hắn biến mất, coi như trao đổi, anh có thể diệt trừ huyết vân khế trên người tôi không?"
"Mồm to đấy, ranh con." Anye cười, ánh mắt liếc qua thanh niên mi mục như hoạ trước mặt, đối phương bị thương, đôi mắt đen lại vẫn trầm tĩnh như đầm.

Y có thể nhìn ra thanh niên tóc đen mắt đen này là một người rất có trật tự, gặp chuyện không hoảng không loạn, mà từ đầu đến cuối giữ bình tĩnh.

Bình thường người như thế đang trong tình huống không nắm chắc sẽ không dễ dàng hứa hẹn.

Cảnh tượng lúc mới gặp gỡ loé lên trong đầu một cái rồi biến mất, nhớ tới đôi chân trắng nõn, đường cong mông và thắt lưng căng mịn của đối phương trong bể bơi.

Anye nhếch môi: "Cậu dùng sai phương pháp rồi.

So với dùng miệng để nói chuyện với tôi, không bằng dùng cái mông."
"Tôi tìm thấy cái chén Tiệc Thánh anh từng ma chú lên," Thanh Trường Dạ quan sát vẻ mặt Anye: "Nó nói tối là người thứ 8 đi nhầm vào, nó không biến tôi thành lính xương khô, tôi và nó đã hẹn nhau mỗi ngày đến thăm nó một lần.

Nhân cách thứ hai của là phân ra ở phòng xưng tội, vì anh không tiếp thu được sự nhẫn tâm và ngược đãi của mẹ, nếu bắt đầu từ điểm thời gian này, có thể sẽ tìm được phương pháp chữa khỏi."
Anye dừng một chút, máy liên lạc vang lên vào lúc này, y lướt qua nội dung, khoé môi thật mỏng nhếch lên cực nhanh: "Được."
"Đồng ý rồi?"
"Tôi đồng ý cậu không phải là vì điều kiện của cậu, A vừa nhắn tin bảo tôi tha cậu một mạng, coi như hắn nợ tôi một lần," Thấy Thanh Trường Dạ nhíu mày, Nữ vu lộ ra nụ cười sung sướng chân thành lần đầu tiên trong đêm nay, không biết vì sao dáng vẻ bó tay hết cách của Thanh Trường Dạ khiến hắn cực kỳ có cảm giác thành công: "Tin Giáo hoàng qua đời truyền đến Liên bang rồi, hồng y lúc trước gặp mặt cậu đã vẽ chân dung của cậu chuyển đến sao Liên bang.

Vua đang tìm cậu, cửa khẩu tinh hạm của cả sao Vatican bị khoá cứng rồi, A trả tiền bảo tôi cứu cậu ra ngoài."
"..."
Edwin đúng là một mối phiền hà không quăng đi được.
"Từ khi phát lệnh truy nã hắn đã tìm cậu nửa năm rồi nhỉ," Ý cười trên nỗi đau của người khác của Anye càng sâu thêm: "Rảnh ghê."

Máy liên lạc của Thanh Trường Dạ vang lên vào lúc này, A gửi tin nhắn, nội dung đằng trên gần như nhất trí với lời của Anye, cái khác biệt duy nhất là, A nói mình lấy thời gian của Thanh Trường Dạ bảo Anye giúp dẫn hắn ra khỏi sao Vatican, A đã đưa Anye...!100 triệu năm.
【Mấy triệu hắn gai mắt, dù sao thì cậu có thể kiếm về lại nhanh thôi.

Khước từ phòng tối nhỏ, giữ được núi xanh mới không lo không có củi đốt.

Nếu không thì cậu kiếm thời gian về thẳng từ chỗ Nữ vu ấy.

Mẹ yêu con nhá~】
"Đi nào, 100 triệu năm." Thanh Trường Dạ luôn cảm thấy trong giọng đối phương bao hàm sự trào phúng như có như không: "Không nhìn ra cậu có tiền như vậy, đảm bảo cậu một lần kiếm được nhiều hơn tôi làm một cuộc rồi."
"Huyết vân khế?"
"Nếu cậu trị được thật, tôi cho cậu 200 triệu năm, nếu cậu làm không được..." Giữa lông mày Anye xẹt qua một tia căm ghét ẩn giấu cực sâu: "Tôi hận nhất là người khác lừa tôi.

Cho nên cậu nghĩ rõ ràng đi rồi nói với tôi chuyện này."
Buổi chiều cùng ngày Thanh Trường Dạ đổ đầy nước vào chén, như lần trước, hình ảnh trước mắt nhanh chóng nhảy lên, vẫn là gian phòng xưng tội âm u chật hẹp, Anye bộ dáng thiếu niên đang im lặng ngồi trong góc.

Thấy hắn tiến đến, thiếu niên nhẹ nhàng giương mắt.
"Chào buổi tối."
Thanh Trường Dạ lại gần nó, đối phương không mặn không nhạt lên tiếng chào, bọn họ nói chuyện một hồi, Thanh Trường Dạ chẳng hỏi được mấy tin tức hữu dụng, lòng phòng bị của Anye thời kỳ thiếu niên rất nặng.

Lúc bầu không khí hơi lúng túng, Thanh Trường Dạ ôn hoà nói: "Em muốn nghe truyện cổ tích không?"
"Cái gì?"
"Bình thường trẻ con bên ngoài khi còn bé đều sẽ nghe truyện cổ tích, em từng nghe chưa." Thấy thiếu niên mờ mịt mở to đôi mắt sáng long lanh kia, lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.

Thanh Trường Dạ ngồi xuống cạnh nó.

Nửa lưng thanh niên dựa vào vách đá phòng xưng tội lạnh như băng, da thịt trắng nõn như ngọc ở không gian đen kịt chói mắt lạ thường, thiếu niên có chút ngơ ngác sững sờ nhìn hắn, không hề che giấu chút nào tâm tư khát vọng của chính mình: "Anh kể đi, tôi muốn nghe giọng anh."
"Trước đây thật lâu có một cặp vợ chồng hạnh phúc, người vợ lúc mang thai cực kỳ muốn ăn rau diếp của phù thuỷ, nàng muốn đến gần phát điên.

Người chồng vì để làm hài lòng người vợ nên không thể làm gì khác là đến vườn của phù thuỷ trộm rau diếp, nhưng chàng vẫn bị phát hiện.

Phù thuỷ nói, nếu muốn mụ ta tha cho bọn họ, đứa con người vợ sinh ra sẽ phải thuộc về phù thuỷ."
"Người vợ sinh ra một bé gái xinh đẹp, đặt tên là Rau Diếp.

Đứa nhỏ bị đưa cho phù thuỷ, phù thuỷ nuôi nấng bé gái như đã hẹn.

Khác với gia đình bình thường, phù thuỷ nuôi Rau Diếp trên toà tháp cao trong rừng sắt.

Toà tháp kia không có cửa vào, cũng không có cầu thang, chỉ có một cửa sổ thật to.

Mỗi lần phù thuỷ muốn đi vào tháp cao, mụ ta sẽ bảo Rau Diếp thả tóc từ trên cửa sổ xuống, rồi leo lên theo đường tóc."
Thanh Trường Dạ dừng một chút.

Dư quang liếc đến vẻ mặt hết sức chuyên chú của thiếu niên.

Hắn cố tình chọn câu chuyện này, Rau Diếp trong truyện và tình cảnh lúc này của thiếu niên cực kỳ giống nhau.

Nó bị nhốt quanh năm suốt tháng trong gian phòng này, phù thuỷ tâm địa độc ác đại diện cho mẹ Anye.

Anye lờ mờ nhận thấy cách làm của mẹ không đúng nhưng tạm thời chưa từng nghĩ đến việc phản kháng.

Trong khoảng thời gian ngắn, đối phương sẽ không thổ lộ tâm sự với hắn, không bằng kể truyện cổ tích tương tự quan sát phản ứng của thiếu niên: "Rau Diếp lớn lên, nàng càng ngày càng xinh đẹp.

Có một ngày, hoàng tử lạc vào rừng rậm nhìn thấy Rau Diếp xinh đẹp.

Chàng nhịn không được hàng ngày trốn dưới tháp nhìn nàng, hoàng tử cũng nhìn thấy phù thuỷ của Rau Diếp.

Chàng học theo giọng phù thuỷ bảo Rau Diếp thả tóc dài xuống, rồi chàng trèo lên tháp."
"Sau đó thì sao?"
"Rau Diếp rất kinh ngạc, nàng lần đầu tiên nhìn thấy người khác ngoài phù thuỷ, huống hồ đối phương còn là người khác phái anh tuấn như vậy.

Bọn họ có thiện cảm với nhau, hoàng tử khuyên nàng rời đi, nhưng Rau Diếp lại biết ơn công dưỡng dục của phù thuỷ từ đáy lòng, nàng không muốn không từ mà biệt.

Mãi cho đến một ngày, phù thuỷ phát hiện cuộc hẹn bí mật của bọn họ."
Lúc hắn dừng lại, con mắt màu xanh của thiếu niên nhìn qua, Anye im lặng thúc giục hắn tiếp tục, Thanh Trường Dạ bỗng nhiên nói: "Nếu là em, em sẽ làm thế nào?"
Thiếu niên ngẩn người, chốc lát sau, nó không chút do dự nói: "Cắt tóc."
Lần này chuyển sang Thanh Trường Dạ bối rối, hắn nhanh chóng hiểu thông ý thiếu niên.


Thiếu niên không hề đặt mình vào Rau Diếp gần như hoàn toàn ăn khớp nó, mà đứng ở góc độ của phù thuỷ, Thanh Trường Dạ cười hỏi: "Vì sao? Em không thấy Rau Diếp giống em hơn hả?"
"Cô ta quá yếu, cô ta không thể điều khiển vận mệnh của mình, tôi muốn làm người khống chế tất cả." Con mắt xanh của thiếu niên trong phòng xưng tội tối tăm hơi lộ ra vẻ u ám, nhưng ánh sáng ẩn nấp trong đáy mắt lại như ngân hà rạng rỡ.

Vết thương mấy giờ trước hắn xử lý xong cho Anye lại quay về trên người nó, vì thiếu niên là một đoạn ký ức Anye phong ấn trong chén Tiệc Thánh, nên mỗi lần Thanh Trường Dạ thăm nó đều giống nhau: "Chỉ cần cắt tóc Rau Diếp, không chỉ hoàng tử không lên nổi, mà nàng cũng không đi đâu được.

Phù thuỷ có thể lợi dụng Rau Diếp để dụ dỗ hoàng tử đến dưới tháp, mụ ta có thể giết chết hoàng tử, cũng có thể phong ấn Rau Diếp sau cánh cửa sổ.

Mụ ta mới là người có quyền khống chế trong số bọn họ.

Kết cục là gì?"
"Ừm...!Phù thuỷ và công chúa vui sướng hạnh phúc sống bên nhau?"
Thấy thiếu niên trước mặt lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế, Thanh Trường Dạ nhịn không được véo mặt nó một cái.

Thiếu niên bị hắn véo khuôn mặt nhỏ nhắn đến ửng hồng nghiêng qua nhìn Thanh Trường Dạ, mồm miệng ậm ờ hỏi: "Nếu tôi là phù thuỷ, anh là ai?"
Thanh Trường Dạ cười tủm tỉm: "Không phải em bảo anh giống hoàng tử sao?"
"Vậy chúng ta chính là tình địch rồi."
Thanh Trường Dạ suýt chút nữa cười ra tiếng, thật là đáng yêu, nó mà cũng biết cái từ tình địch này.
"Anh làm công chúa đi," Thiếu niên giải quyết dứt khoát: "Chờ tôi lớn lên, tôi xây cho anh một toà tháp không có cầu thang."
Ham muốn chiếm hữu của đứa nhỏ thì luôn không giải thích nổi, tính tình Anye thì là nổi danh hỉ nộ vô thường.

Thanh Trường Dạ không để ý đáp một tiếng, nghe thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn có thích để tóc dài không, Thanh Trường Dạ cười lắc đầu.

Chắc là đứa nhỏ xinh đẹp nói lời như vậy quá có lực chấn động, buổi tối lúc nằm mơ Thanh Trường Dạ có một ít liên tưởng hỏng bét.

Ngày tiếp theo khi tỉnh lại, hắn nhìn thứ gì đó trong chăn, nhịn không được hoài nghi có phải lúc trước mình nghẹn quá lâu rồi không.

Có điều Anye lớn lên đẹp mắt thực sự, da trắng mặt đẹp chân siêu dài...!Thôi đi, khuyết điểm nhan khống nhất định phải sửa.
"Chào buổi sáng nha, 100 triệu."
Sau khi rửa mặt ra ngoài, khuôn mặt trào phúng của người đàn ông trưởng thành khiến Thanh Trường Dạ tỉnh táo hoàn toàn từ giấc mộng về thiếu niên mắt lệ nhoà van xin.

Liên bang lục soát đã đến rìa thành phố Vatican, Anye chuẩn bị lên đường rời đi vào ngày hôm nay.

Không thể bắt chuyến bay tinh hạm, cho dù là tư nhân điều khiển, lúc rời hành tinh cũng phải qua kiểm soát an ninh cửa khẩu.

Anye giải thích tình hình xong rồi khuyên Thanh Trường Dạ uống bình thuốc trong tay y.
"Cái gì đây?"
"Đổi giới tính." Anye thấy hắn cười cười với mình, tim vô tình đập lỡ một nhịp.

Y bỏ lơ cảm giác này, bị Thanh Trường Dạ thấy mình mặc đồ nữ quả thực là sự sỉ nhục trong cuộc đời y, mà cho tới vẫn không thể giết Thanh Trường Dạ.

Thấy thanh niên mở to đôi mắt như hắc diệu thạch chỉ cười không nói, Anye cây ngay không sợ chết đứng: "Vua ra lệnh nói tìm giới tính nam, biến thành giới tính nữ thì mức độ kiểm soát của bọn họ sẽ thả lỏng đi rất nhiều, hầu hết nhân viên kiểm soát của Liên bang đều biết tôi, tôi nói cậu là vợ tôi, bọn họ sẽ biết ý tứ mà bỏ qua thôi."
"Ai là vợ ai cơ?"
Anye cũng cười, y cười, gương mặt đó liền minh diễm như đào mận nở rộ: "Cậu, là, vợ, tôi.

Không uống thuốc thì mặc đồ nữ, nếu không tôi không dẫn cậu đi đâu."
Chốc lát sau, Thanh Trường Dạ rũ xuống lông mi thật dài.
"Tôi mặc đồ nữ." Khác với trong tưởng tượng của Anye, thanh niên trước mặt cũng không lộ ra vẻ thẹn quá hoá giận, y đang thấy không thú vị, câu nói tiếp theo của Thanh Trường Dạ khiến Anye suýt nữa bùng nổ: "Anh một lần tôi một lần, rất công bằng."
Như lời Anye nói, Edwin lúc này phong toả cả sao Vatican, có lẽ mấy lần trước Thanh Trường Dạ chuồn mất làm sự nhẫn nại của vua đã hoàn toàn đạt đến cực điểm, từng hành khách ra vào sao đều phải cung cấp đầy đủ thông tin công dân, đi qua dụng cụ kiểm tra đo lường để xác định không nhuộm tóc, không đeo lens màu mới có thể đi qua kiểm an.

Mãi đến lúc lên phi hành khí tư nhân, Thanh Trường Dạ mới biết Anye không phải tới Vatican một mình, chiếc phi hành khí tư nhân này vô cùng rộng rãi, chia làm 2 hàng trước sau, lúc bọn họ đi tới, người đàn ông ngồi hàng trước quay đầu liếc nhìn hai người bọn họ.

Nhìn thấy cô gái tóc dài, váy trắng bên cạnh Anye, gã ngẩn người.
"Boss, anh làm sao kiếm được cô ấy vậy?"
Anye vô cùng sung sướng: "Đẹp không?"
"Hơi cao," Tên tinh đạo kia nhìn Thanh Trường Dạ từ đầu đến chân, đúng trọng tâm mà đưa ra đánh giá: "Ngoại trừ ngực lép, chỗ nào cũng rất ổn.

Da trắng mặt đẹp chân siêu dài."
"..."
Khéo ghê, ấn tượng của hắn với Anye cũng là cái này.
"Vị này chính là phu nhân tương lai của boss," Lúc Anye đe doạ người rất có hình ảnh đẫm máu: "Mày nói em ấy không tốt, tao kéo ruột mày ra quấn mồm vào."
Tinh đạo lặng lẽ nghiêng đầu ra chỗ khác, thông qua gương chiếu hậu, Thanh Trường Dạ nhìn thấy dáng vẻ bản thân lúc này.

Tóc giả Anye tìm rất dài, không chỉ che lên hơn nửa bả vai hắn, mà còn quanh co một đường xuống thắt lưng, bộ phận nam tính được tóc giả chải chuốt, cổ váy trắng để mở khiến xương quai xanh tinh xảo lộ ra quá nửa, điều này làm hắn lộ ra vẻ mềm yếu hiếm thấy.
"Anh không nhất thiết phải lừa hắn."
Hắn tiến đến bên tai Anye nói nhỏ, thực không ngờ dáng vẻ bản thân thời khắc này trong mắt người khác mê người đến mức nào.


Anye ung dung siết lấy eo Thanh Trường Dạ, thắt lưng của thanh niên nhỏ hơn trong tưởng tượng của y nhiều, thấp thoáng có thể chạm được cơ bụng cảm giác tuyệt vời trong tay.

Anye cố tình hà hơi như lan [1]: "Đều phải phòng chứ phu nhân, lỡ may hắn là nội gian...!Vả lại hắn không nhìn ra giới tính của cậu, không cảm thấy rất yên tâm sao."
[1]: Ý là hơi thở ra có mùi thanh tao ưu nhã như hoa lan =)))))))))) Tôi tra google thì mấy cái này thường dùng để miêu tả một người phụ nữ thanh lịch tao nhã, đù mé đhs tôi buồn cười quá
Thanh Trường Dạ không nói gì, Anye cũng không tiếp tục trêu hắn nữa.

Tinh đạo hàng trước lái phi hành khí dọc theo đại lộ trung tâm Vatican, phi hành khí tư nhân rời khỏi tinh cầu này xếp thành 6 hàng ngay ngắn trên đại lộ.

Kiểm an Liên bang tuy rườm rà, nhưng tốc độ cho qua cũng không chậm, vì vậy không gây ra nhiều lời oán thán.

Đến lượt bọn họ, Anye làm theo chỉ thị của kiểm sát trưởng hạ cửa sổ xuống, nhân viên kiểm soát kia sửng sốt, lập tức nở nụ cười.
"Ngài Seydoux, không ngờ ngài cũng ở Vatican." Sau khi lễ phép ân cần thăm hỏi, nhân viên kiểm soát nhanh chóng kiểm tra xong giấy tờ của Anye, qua cửa sổ nửa hạ gã thấy bên cạnh Anye còn một người ngồi: "Vị này là?"
Anye: "Vợ tôi."
Thanh Trường Dạ: "..."
Nhân viên kiểm soát: "Phiền vị tiểu thư này trình giấy tờ một chút."
Giấy tờ của hắn là A làm giả, không cần phải lo lắng việc kiểm tra xảy ra vấn đề.

Nhân viên kiểm soát so sánh ảnh chụp trên giấy tờ với bản thân Thanh Trường Dạ xong, cười cười xin lỗi với bọn họ: "Tiểu thư ngài là tóc đen mắt đen, phù hợp với tiêu chuẩn cấp trên giao cho chúng tôi, theo đó yêu cầu ngài cần phải sang bên kia cùng những người tóc đen mắt đen khác chờ khoảng 1 giờ," Gã chỉ chỉ đại sứ quán cách đó không xa: "Vua xem qua xong sẽ cho mọi người rời đi."
Edwin lại có thể rời khỏi sao Liên bang tự mình đến bắt hắn? Điên rồi à.
Thanh Trường Dạ ngẩn người, Anye vào lúc này bỗng nhiên ôm vai hắn: "Tiên sinh, ngài nói gì?"
"Hết sức xin lỗi, nhưng chúng tôi cũng là dựa theo yêu cầu của cấp trên mà hành động thôi." Kiểm soát trưởng né tránh ánh mắt Anye: "Tôi sẽ xin cấp trên cho vị tiểu thư này kiểm tra trước."
Gã trước tiên kiểm tra xem tất cả mọi người đã có thể giải tán chưa.

Vẻ mặt Thanh Trường Dạ không thay đổi, trong đầu cũng đã loé lên nhiều loại biện pháp, khiến hắn không ngờ tới chính là, Anye lại trực tiếp ôm hắn lên đùi, tay kia đưa tới bên dưới váy trắng.

Y véo chân Thanh Trường Dạ một cái, lúc người sau nhíu mày nhìn về phía nhân viên kiểm soát trẻ tuổi mặt đỏ sắp cháy, thong thả chậm rãi nói.
"Người tôi yêu, dựa vào cái gì phải đưa cho mấy người kiểm tra?"
Thanh Trường Dạ: "..."
Muốn chịch y quá muốn chịch y quá muốn chịch y quá, nhịn.
"Nhưng --"
Anye cắn cắn tai Thanh Trường Dạ: "Phối hợp với tôi."
Thấy y lấn lướt đè lên, Thanh Trường Dạ không thể nhịn được nữa từ đằng sau đè gáy Anye xuống, Anye không ngờ hắn đột nhiên dùng sức, trực tiếp bị Thanh Trường Dạ đè trên đệm đằng sau phi hành khí.

Viên chỉ huy nhìn thấy vị tiểu thư mặc váy kia đè đại tinh đạo tiếng tăm lừng lẫy trên đệm sau cường hôn, mắt cá chân trắng nõn lộ ra một đoạn dài, giữa môi lưỡi giao điệp mơ hồ có thể thấy đầu lưỡi đỏ tươi của hai người, chỉ cảm thấy tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
"Ừm..." Lúc tách nhau Thanh Trường Dạ cố tình phát âm ngắn mập mờ, hắn biết rõ làm thế nào để khiến giọng mình tràn ngập mị hoặc.

Âm sắc kia mềm mại muốn chết, nói là quyến rũ lẳng lơ cũng không quá đáng chút nào.

Thừa dịp Anye đắm chìm trong giọng nói của hắn, hắn như khiêu khích liếm qua lỗ tai Anye, ý tứ xâm lược chỉ phái nam mới có lộ ra đến tận cùng trong động tác này, hai loại khí chất trái ngược nhau hoàn toàn khiến huyết khí toàn thân Anye đều dâng lên.

Hắn bắt đầu hiểu vì sao vua Liên bang phải tốn hết tâm tư để bắt người này lại.

Thanh Trường Dạ nhìn gương mặt quỷ diễm của Nữ vu, dáng vẻ điêu luyện như đang quan sát con mồi của mình, hắn cong cong mắt, âm thanh hạ xuống nhẹ vô cùng: "Sướng không? Phu nhân."
Không đợi Anye mở miệng, âm thanh đột nhiên truyền tới khiến mắt Thanh Trường Dạ nhìn sang bên trái, con ngươi đen đậm lập tức co rụt lại.
"Tómas, làm sao vậy?"
Tay Anye đặt trên đùi hắn cũng giật giật.

Một bóng dáng cao lớn tóc vàng óng cách đó không xa khiến trong mắt Thanh Trường Dạ thoáng qua một tia ám mang.

Nghe người kia nói, viên kiểm soát tên Tómas như nhận được đại xá quay đầu lại: "Bệ hạ, ngài Seydoux bọn họ..."
_________
Ôi em ơi đâu phải ai cũng muốn làm người bình thường khi yêu ú ù u
À mà từ giờ tôi sẽ đổi họ Sedu sang thành Seydoux nhé các anh em, vì có vẻ chuẩn v̶à̶ ̶đ̶ọ̶c̶ ̶s̶a̶n̶g̶ ̶m̶ồ̶m̶ hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc