MỸ NHÂN SAO CHỔI



Edit: Bàn
"Đây là hiện tượng sinh lý bình thường, có điều em hiểu nhầm vài chỗ rồi.

Em nên có phản ứng kiểu này với phụ nữ, anh là đàn ông."
"Trong tài liệu nói nếu như điều kiện cho phép, bước tiếp theo là làm đối tượng khiến ta có phản ứng kia.

Đúng không?"
Thanh Trường Dạ gật đầu.

Thiếu niên thấy vậy cười gian xảo: "Ngày đó anh nói làm với em mà, nhưng em có phải phụ nữ đâu."
"..."
Ngại ghê.

"Vì sao vậy?"
"Em nghe nhầm đấy." Thanh Trường Dạ gõ phím hai lần, hắn liếc nhìn thời gian, thái độ tự nhiên dời trọng tâm câu chuyện đi: "Còn nửa tiếng nữa, chúng ta phải bắt chuyến bay.

Cánh của em có thể thu lại không? Nổi bật quá rồi đó."
Lực chú ý của Huyễn thú nhanh chóng chuyển sang việc thu cánh lại, Thanh Trường Dạ đặt vé tinh hạm trong khi thiếu niên lăn qua lăn lại, chờ đến lúc Huyễn thú tìm ra cách giấu cặp cánh chim vĩ đại kia, Thanh Trường Dạ cũng vừa lúc xác định được điểm đến.


Trong mấy nơi A đề cử, hắn thích nhất là "thủ đô nước" Wimbledon, đây là một thành phố nhỏ nằm trên dải ngân hàng ngoài Liên bang.

Vì trong thành phố có nhiều đường thuỷ hơn đường bộ, mà 4 mùa đều như mùa hè, nên đặc biệt thích hợp để trồng hoa, vốn được mệnh danh chợ hoa trên nước.

Nhưng cùng lúc, Wimbledon thuộc về vùng đất vô chủ không ai quản lý, nơi có tỉ lệ tội phạm cao, những vụ án tàng trữ ma tuý và các loại hàng vi phạm lệnh cấm thường xuyên đi qua đây để tràn vào tinh hệ Liên bang.

Edwin muốn tìm ra hắn ở nơi thế này cũng không quá dễ dàng.

Trước khi lên tinh hạm, Thanh Trường Dạ liên lạc với A lần cuối, hắn để lại cho mình 100000 năm, toàn bộ phần thời gian còn lại gửi vào tài khoản tạm thời kết nối với quang não, A sẽ chuyển phần thời gian này đi và xoá tài khoản trong vòng 10 giây.

Tuy công nghệ hiện nay không thể tìm ra một người có bao nhiêu thời gian, nhưng cướp đi thời gian của một người cũng không phải việc gì khó, mang theo nhiều thời gian như vậy đi Wimbledon đương nhiên không an toàn.

Tinh hạm thuận lợi đi trong vũ trụ, hành trình mất khoảng 1 ngày 1 đêm, vì bọn họ đến nửa giờ cuối cùng mới mua vé nên phải ngồi trong cả hành trình, Huyễn thú thấy cô gái bên cạnh gối đầu lên đùi chàng trai, quay về phía Thanh Trường Dạ vỗ vỗ chân mình.

"Không cần."
Thanh niên tóc đen khẽ mỉm cười từ chối lòng tốt của nó, Thanh Trường Dạ chống đầu nhìn tinh vân mênh mông đầy màu sắc ngoài cửa sổ, cổ tay và cổ hắn đều rất trắng, như là ngọc, phối hợp cùng mái tóc đen nhánh và đôi mắt vô cùng đẹp.

Huyễn thú nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên ngả đầu ngủ trên đùi Thanh Trường Dạ.

Người sau ngẩn người, nhịn không được vỗ vỗ đầu nó: "Cô nhóc."
Thiếu niên không phản đối danh xưng cô nhóc này.

Một lúc lâu sau, nó bỗng nhiên nói: "Chúng ta có thể luôn như vậy không? Em ngủ trên đùi anh rồi anh gọi em cô nhóc thế này?"
"Không biết."
"Hả? Anh nói gì cơ? Em không nghe rõ lắm," Thiếu niên cười xấu xa: "Anh nói Có thể đúng không, Trường Dạ?"
Bọn họ tới Wimbledon lúc chạng vạng, mặt nước dưới nắng chiều được quét lên một lớp màu vàng tinh tế, dòng nước tứ phía sóng gợn lăn tăn, hoa tươi hai bên đường mọc trên mặt nước, cho dù ai cũng đều sẽ thích nơi đầy chất thơ như vậy.

Sau khi so sánh một chút, Thanh Trường Dạ thuê một căn biệt thự trong nội thành.

Huyễn thú bị phái ra ngoài mua thêm đồ, nó lấy được 100 năm từ chỗ Thanh Trường Dạ để mua sắm, theo như lời thanh niên, gần đó có một siêu thị lớn, vào trong đó có thể mua được hầu hết mọi thứ, tìm đúng nơi và tìm được tất cả đồ tiêu tốn không ít thời gian của Huyễn thú.

Cuối cùng khi nó vất vả xách túi đồ đã mua ra khỏi siêu thị, hai thanh niên chạy như bay từ bên cạnh làm nó theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.

Một cô bé yếu đuối đang nhìn chằm chằm hai gã thanh niên, túi đồ còn sót lại của nhỏ rơi rớt dưới đất, bàn tay nho nhỏ còn cầm dây xích túi xách, rõ ràng, nhỏ bị cướp rồi.


"Chào em, phiền em đợi anh ở đây 1 phút," Huyễn thú tính toán thời gian, đặt túi đồ cầm trên tay vào tay cô bé: "Trông đồ giúp anh một chút, anh sẽ quay về nhanh thôi, được không?"
Cô bé nhìn nó một cái, lập tức nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.

Động tác giương cánh của Huyễn thú đột ngột dừng lại sau khi nhớ lại lời Thanh Trường Dạ căn dặn, nó cúi đầu cười cười, bàn chân đè xuống đất mượn lực nhảy lên, thân thể được cường hoá cao độ khiến nó sở hữu năng lực hành động và sự nhanh nhẹn nhân loại khó sánh bằng.

Cô bé đứng tại chỗ nhìn thân ảnh Huyễn thú bay như tên bắn rời đi, khuôn mặt trẻ con lộ ra vẻ mặt không hợp với tuổi, tràn đầy hứng thú.

Không đến một phút, Huyễn thú hình dáng thiếu niên lại xuất hiện một lần nữa trước mặt cô bé, động tác của nó quá nhanh, mắt người thường gần như không thể nhìn thấy.

Lúc cô bé nhận lấy túi xách từ đối phương, cô bé mở miệng.

"Cảm ơn, ngài Huyễn thú."
Thiếu niên ngẩn ra, cười nói: "Anh cứ tưởng anh giả làm người rất giống chứ."
"Rất giống thật, người bình thường không thể nhìn ra," Nhỏ kiểm tra đồ đạc trong túi xách một chút, chắc chắn không thiếu cái nào, cô bé tiếp tục nói: "Anh nhất định là mới đến Wimbledon rồi.

Tôi biết tất cả những người ở đây có thân thủ tốt như anh.

Tôi là Carrie."
"Carrie."
"Nếu lúc nãy anh không giúp, tôi sẽ giết bọn họ," Hai mắt thật to của cô bé hiện lên một tia ác ý, nhưng nhanh chóng tiêu tan.

Nhỏ móc ra một chai nước thuốc màu hồng từ trong túi xách Huyễn thú trả lại cho mình: "Tặng anh này, ngài trẻ tuổi, cảm ơn anh đã giúp tôi một việc.

Bọn cướp cũng nên biết ơn ân cứu mạng của anh."
"Trông em nhỏ tuổi hơn anh nhiều." Huyễn thú nhấc túi đồ của mình lên, cánh tay thon dài như cây cỏ với những đường gân tuyệt đẹp, Carrie chỉ cao đến đùi hắn, cách nhỏ nói chuyện khiến Huyễn thú có chút kỳ quái, tựa như nhỏ không phải là một cô bé chân chính: "Xin lỗi, anh không cần nước hoa."
"Đây chẳng phải là nước hoa gì cả, xem ra anh thực sự không biết tôi." Nhỏ vui buồn thất thường mà cười: "Đây là mị dược làm từ nước mắt rồng, khác với các loại thuốc thông thường, nó chỉ có tác dụng với người có thể chất đặc biệt, anh cũng không biết thể chất đặc biệt à?...!Anh không phải vừa mới sinh ra chứ?"
Thấy Huyễn thú hình dáng thiếu niên bối rối nhíu mày, Carrie kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức bật cười: "Chủ nhân của anh thực sự rất phóng khoáng đó, cứ thế tuỳ tiện vứt một con Huyễn thú cấp S mới sinh ra không lâu ra đường."
"Anh là cấp B."
Carrie lắc đầu, cũng không tranh luận cùng nó, thấy Huyễn thú không nhận đồ của nhỏ, nhỏ cứ thế nhấn vòi xịt, phun thuốc vào mặt nó: "Nếu đêm nay anh có thể gặp được một tên thể chất đặc thù trước khi dược hiệu tiêu tán, anh sẽ phải cảm ơn tôi.

Lúc bọn họ động tình đúng là mỹ cảnh nhân gian.

Nhất là những kẻ có bộ xương kia, đều quá lẳng lơ luôn, bọn họ có thể phóng túng đến tận trời."
"Được rồi," Thiếu niên gãi đầu, bình luận về loại xịt không thể giải thích này: "Mùi dâu tây."
Bởi vì gặp phải cô bé thần thần bí bí, thiếu niên trở lại biệt thự chậm hơn 20 phút so với dự tính.

Nó mở cửa, cầm theo túi đồ dạo một vòng cũng không thấy thân ảnh Thanh Trường Dạ, nhưng cả biệt thự lại đều nhuộm lấy hơi thở của hắn.


Ngay lúc nó định mở miệng gọi tên Thanh Trường Dạ, từ trong phòng ngủ khoá cửa truyền đến tiếng động thật nhỏ làm nó dừng chân lại.

"Trường Dạ?"
Không ai đáp lại, từ trong gian phòng truyền ra tiếng rên đè nén, giữa giọng nói quen thuộc nhuốm đầy âm tiết mập mờ thiếu niên chưa từng nghe, thiếu niên nhíu máy, dùng vũ lực phá khoá cửa, khả năng nhìn đêm tốt giúp nó nhìn thấy không sót chút gì toàn bộ hình ảnh trong căn phòng không bật đèn.

Thanh niên tóc đen mắt đen co ro trên giường, hắn ôm một cái gối, hai tay hai chân quấn chặt lấy nó.

Thiếu niên sững sờ nhìn Thanh Trường Dạ, hoàn toàn quên mất việc gọi tên hắn.

Thanh niên như đoá hoa kiều diễm ướt át, khẽ mở khẽ đóng ăn một góc gối, trong nhuỵ hoa chảy ra chảy ra mỹ tửu ngọt ngào cám dỗ người hái.

Không biết qua bao lâu, Thanh Trường Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi đen nhánh phủ bóng lên hai gò má trắng nõn, từng sợi mỏi mệt lan tràn giữa khuôn mặt, cứ như thể hắn không thể ăn thêm gì nữa, cuối cùng toàn thân không còn sức lực yếu ớt ngã xuống giường.

Thanh niên tóc đen trông khác hẳn mọi khi.

Từ khi thiếu niên có ký ức tới giờ, Thanh Trường Dạ vẫn luôn hành động bình tĩnh tự nhiên, cho dù là đối mặt Aurora hùng hổ doạ người, hay là dọc đường chạy trốn đến Wimbledon.

Cảnh tượng trước mắt tựa như thay thiếu niên mở ra chiếc hộp Pandora, nó chưa từng thấy Thanh Trường Dạ trông như thế này, người sau trông mỏng manh, ngây thơ, chật vật, lại tràn ngập cám dỗ tội lỗi.

Thiếu niên có chút đau khổ nhìn tiểu huynh đệ của mình, cái này không giống với lời là nó chỉ phản ứng với con gái.

Nó quyết định lên tiếng: "A Dạ, anh ổn không?"
Thanh Trường Dạ hơi giật mình, đường cong lưng nhẵn mịn run lên như bị điện giật, hắn mở miệng nói chuyện, mang theo âm nức nở như có như không, thanh niên tuấn tú tao nhã như vậy, lúc lộ ra vẻ mặt thế này nhất định có sức quyến rũ mê người.

"Không ổn."
"Cần em giúp một tay không?" Nghe hắn nói chuyện, trong đầu chợt loé lên câu phóng túng tận trời kia của Carrie, thiếu niên không kìm nổi nuốt nước bọt một cái: "...!Cái gì cũng được."
"Bàn chân hơi nhức, xoa bóp giúp anh đi."
"...".


Bình luận

Truyện đang đọc