Dấm chua ghê... :))
Diêm ma đầu vùi đầu không lên tiếng ăn liền một lúc hai chén....
Một chén bỏ thêm nước sốt bò cay, một chén trộn sốt nấm với đậu phộng, bên trong thả thêm vài cục thịt viên, vừa thơm vừa ngon. Lúc Ôn Hinh rưới nước sốt lên cơm, trời ạ, chính cô cũng sắp rớt nước miếng luôn rồi.
Diêm ma đầu ăn đến mỹ mãn, hiếm thấy mà ban cho Ôn Hinh ánh mắt tán thưởng, sau đó cầm mũ ra cửa.
Ôn Hinh: “...” Sao tự nhiên có cảm giác thành tựu thế nhỉ?
Nhưng mà cô cũng không chỉ có tay nghề nấu nướng cao siêu, kể cả nếu năm đó không nhặt được hệ thống thì món nào cô làm cũng ngon tuyệt.
Sau đó cô tự mình lăn lê bò lết, ngành nghề nào, dù dài hay ngắn cũng từng thử làm một khoảng thời gian. Ngay cả kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè hồi cấp ba cô cũng đi làm, đi học thêm rất nhiều kỹ năng. Mấy công việc đó nếu làm dăm ba bữa thôi thì không nhiều, nhưng làm cả ba năm tháng thì cũng chả ít, cả tay nghề mát xa cô cũng từng học nửa năm nữa cơ.
Lúc ấy ở Hoàn Tây có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng tên là Nhã Vận, nhờ một chị khoá trên đề cử cô mới nhận được công việc ở đó.
Theo lý thuyết thì những học sinh như cô, thời gian làm việc không cố định, chỗ du lịch chính quy như người ta sẽ không nhận đâu. Nhưng cô thì được cái quá xuất chúng, dung mạo xinh đẹp, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ, quan trọng nhất là vòng nào ra vòng đó, người phỏng vấn vừa nhìn thấy lập tức đồng ý để cô mỗi tối qua đây làm 6 tiếng, lương rất cao, một giờ làm phải bằng một ngày công bình thường của cô luôn ấy.
Song khi ấy cô không có được phân vào làm nhân viên mát xa, mà là làm tiếp tân, làm bộ mặt đại diện cho khu nghỉ dưỡng, chỉ cần đi làm vào mấy giờ cao điểm buổi tối là được.
Tay nghề mát xa cũng là do lúc làm ở khu nghỉ dưỡng, khi rảnh rỗi thì theo người ta học hỏi. Khi đó cô chỉ là cảm thấy cận thủy lâu đài mà, học thêm được kỹ năng gì đó cũng có tốt. Nhưng về sau cô lại phát hiện, những nhân viên mát xa, đặc biệt là những nhân viên nữ làm ở khu nghỉ dưỡng, rất là hỗn loạn, kiểu nửa bán nửa không. Nói họ bán thân, nhưng người ta có tay nghề và kỹ năng, nói họ không bán, nhưng lúc gặp được khách nhân nào ra tay hào phóng...
Khi đó cô còn nghĩ cùng lắm bán nghệ không bán thân, sau lại tính tiếp.
Mà mấy thứ thượng vàng hạ cám học cho nhiều, đến đây cũng chả xài được, ở cái niên đại năm 70, 80 này, mấy thứ cô đã học không có đất dụng võ.
Đừng nói kiếm tiền, giờ lưu lạc đến độ phải đi làm bảo mẫu cho người ta, còn phải bán sức, bán tay nghề nấu nướng sống tạm qua ngày, có thành tựu gì đáng để kể đâu chứ?
Ôn Hinh lập tức lộ ra vẻ mặt tang thương.
Hà Văn Yến sau khi ăn xong bữa sáng liền nở nụ cười hài lòng với Ôn Hinh.
Có thể không hài lòng hay sao? Người này lúc đầu tìm đủ mọi cách chen chân vào đây, khi đó bà còn thấy hơi ghét bỏ, về sau suy xét trên nhiều phương diện, thêm việc bị cha mẹ bữ bách, mới chấp nhận để người tiến vào, không ngờ rằng, mọi chuyện lại vượt xa sức tưởng tượng của bà.
Không chỉ có thể đáp ứng yêu cầu về vệ sinh của bà, món ăn do cô làm ra lại vừa ngon vừa đẹp mắt, có thể nhận được lời khen ngợi từ miệng một người hay xét nét như Hà Văn Yến là biết ghê gớm cỡ nào rồi. Thêm nữ, ngày thường trên khuôn mặt Ôn Hinh luôn mang theo ý cười, thái độ cũng rất tôn kính khiến Hà Văn Yến có cảm giác mọi lời ăn tiếng nói của bà đều được người khác tôn trọng lắng nghe, tâm trạng càng thêm nhẹ nhàng, thoải mái.
Đó là tất nhiên!
Tốt xấu gì Ôn Hinh cũng từng làm ở vị trí nhân viên phục vụ, khách hàng là thượng đế không biết sao, khuôn mặt tươi cười khiến người khác thấy thoải mái, hảo cảm chính là kỹ năng sơ cấp của ngành dịch vụ, là khuôn mặt thứ hai mà xã hội công nhận. Chỉ có thái độ như vậy mới có thể làm đối phương cảm thấy cô thiên chân vô hại, mới chịu lộ ra ý nghĩ chân thật trong lòng họ, có như vậy cô mới có thể một kích tất trúng, khiến đối phương cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra tiêu phí…
Dùng thái độ phục vụ đổi lấy thù lao là một chuyện rất bình thường.
Chuyện hôm qua lấy cớ trả đũa Diêm ma đầu một chút, cô cũng rất hối hận đó, cô chính là người có tu dưỡng có đạo đức nghề nghiệp cơ mà!
Lại nói, lấy đôi mắt đã duyệt qua vô số người của cô, người có tính tình như Diêm ma vương, muốn vuốt mông ngựa không quá khó. Vấn đề là tiền lương nơi này quá thấp, một tháng mới được có 30 tệ, cô hơi thất thần, có lẽ vì bực tức trong lòng nên mới không có động lực gì đi, nếu là tiền lương một tháng đủ để mua nửa cái nhà, cô chắc chắn sẽ dễ dàng bắt lấy tâm đối phương, đem đối phương vuốt ve đến thoải mái, sau đó chộp tới tay thành quả mà cô đáng nhận được.
Về lời khen ngợi của Hà Văn Yến, cô vẫn để ở trong lòng. Cái kiểu phục vụ như này ở hiện đại đều là đồ sản xuất theo dây chuyền có biết không, căn bản là không có dụng tâm gì hết, chỉ cần tươi cười làm tốt công tác của mình là được rồi. Ai mà ngờ có vậy thôi đã khiến Hà Văn Yến quá mức hài lòng rồi cơ chứ. Bà ta chắc chắn chưa thấy lúc cô đi làm công ăn lương rồi, vì bán ra một món đồ trang điểm giá trên vạn tệ mà tốn không biết bao nhiêu công phu, sổ ghi nhớ chép chi chít chữ luôn đó.
Nhưng mà đó chỉ là thời điểm thiếu thốn nhất, phải đi làm kiếm tiền đóng học phí thôi, chứ về sau có tiền rồi ai còn thèm đi làm nhân viên phục vụ cho người khác nữa chứ.
….
Vừa hoàn thành xong nhiệm vụ trở về, ủy viên chính trị Diệp Kiến Chu theo Diêm Trạch Dương trở lại văn phòng.
“Hỏi binh lính tuần tra xem đám nhóc đó trốn ra ngoài như thế nào? Tôi thấy có lẽ nhiệm vụ huấn luyện hai ngày nay quá nhẹ nhàng rồi.” Diêm Trạch Dương bước vào văn phòng, ném mũ lên bàn trà, tới chỗ bàn làm việc ngồi xuống, cầm báo cáo trên bàn liếc liếc.
Ủy viên chính trị ngồi trên ghế sô pha, khuyên nhủ: “Phạt mấy thằng nhóc gây chuyện đó hai ngày là được rồi, đều là mấy tân bình đầu còn để chỏm, hôm qua nhìn thấy mấy nữ binh yểu điệu bên đoàn văn công, ánh mắt cả đám như một đám sói đói vậy, vầy cũng đủ để giải thích rồi. Dù sao thì cũng chỉ là đám nhóc con mới lớn, thấy cô nương xinh đẹp như vậy, có thể không cảm thấy sục sôi sao? Sao có thể giống như cậu …”
Tầm mắt Diêm Trạch Dương từ báo cáo ngước lên liếc mắt nhìn Diệp Kiến Chu một cái: “Được rồi, mấy chuyện công tác tư tưởng như vầy cậu cũng nói với tôi được.” Anh ném báo cáo lên bàn, “Chỉ lần này thôi, không có lần sau!”
Ý? Sao hôm nay dễ nói chuyện thế?
Hai mắt Diệp Kiến Chu nhìn anh chằm chằm, sau đó ý vị sâu xa nói: “Tôi nói này, theo lý mà nói, năm đó tôi là cấp dưới của ba cậu, cậu ít ra cũng phải gọi tôi một tiếng anh Diệp chứ đúng không?”
“Là chú.” Diêm Trạch Dương ngẩng đầu nhìn gã, miệng phun ra hai chữ.
“Được được được, là chú! Cậu nói mấy mấy binh sĩ mới mười bảy mười tám này thấy nữ nhân cũng biết lộ ra đôi mắt sáng rỡ, dù biết sẽ phạm vào nội quy nhưng vẫn cố chấp bước về phía trước, còn cậu đã 26 rồi, sao không thấy nóng nảy tí nào thế. Đoàn văn nghệ có nhiều nữ binh mọng nước như vậy, cậu nhắm mắt chọn đại một người cũng không quá kém. Cậu nói xem, hành trong đất nhà mình, cậu cũng không thèm nhổ, rốt cuộc là cậu muốn tìm dạng người gì đây? Cậu nói cho chú biết, chú làm ủy viên nhiều năm như vậy, vẫn còn mấy người chiến hữu đồng cam cộng khổ, chỉ cần cậu nói ra yêu cầu, kiểu gì cũng có thể lấy ra cho cậu mấy cái…”
Diệp Kiến Chu cũng là rầu thúi ruột, công việc của thủ trưởng rất bận rộn, không có thời gian quan tâm con trai của mình, mẹ ruột của thằng nhóc này lại không còn trên đời, theo lý thì để gã giúp đỡ xếp chuyện này cũng là điều phải làm. Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nhưng khổ nỗi tầm mắt của tên nhóc này cao quá, cả một quân khu này, cô nương trong đoàn văn nghệ là được nhất, dung mạo cũng là đẹp nhất.
Nhưng thời gian lâu như vậy rồi, cũng chưa thấy thằng nhóc này vừa mắt ai, người thích nó lại không ít, đáng tiếc chả ai theo đuổi thành công.
Ngày đó, ở quân khu gã vô tình gặp được thủ trưởng, thủ trưởng còn cố ý xuống xe, nói với gã, “Diệp Chu à, đứa nhỏ Trạch Dương kia, mẹ nó không còn nữa, không ai lo lắng mấy chuyện này cho nó, nên cậu giúp tôi quan tâm nó, giúp nó để ý một chút.”
Diệp Kiến Chu còn có thể nói gì đây? Đây là lão thủ trưởng, là đoàn trưởng của gã năm đó, dù thế nào gã cũng phải chăm sóc tốt con trai độc nhất của thủ trưởng mới được.
Kết quả….
Gã thật hổ thẹn với giao phó của thủ trưởng mà!
Sao thằng nhóc này mãi vẫn không hiểu vậy hả? Nhìn đến phụ nữ sao lại không thèm động tâm chứ?
Cái cô thiên kim chính trị gia lần trước, cô nương nhà người ta vừa lanh lợi lại trẻ trung vừa thấy Trạch Dương thì hào phóng giơ tay: “Xin chào, đoàn trưởng Diêm, cửu ngưỡng đại danh, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy ngài đã biết không hề tầm thường.”
Trạch Dương cũng bắt tay lại, lúc đó gã còn tưởng rằng hai người này có gian tình gì đó, kết quả mấy ngày sau, khi gã hỏi lại, tên nhóc này cư nhiên hỏi: “Ủa? Đó là phụ nữ sao?” Diệp Kiến Chu tức đến độ thiếu chút nữ bệnh tim tái phát, cô nuong nhà người ta chỉ là cắt tóc ngắn, phong thái oai hùng, hào sảng chút thôi, sao có thể không phải là nữ được?
Mà mỗi lần gã mở miệng nói hai ba câu, muốn anh nhanh nhanh tìm một người, đáp lại gã chắc chắn là dạo gần đây trong đoàn đang bận rộn kiểm tra giám sát, không có rảnh, hoặc là đang bận học tập tra xét tư liệu, không có thời gian, vân vân. Thế mà hôm nay anh lại yên lặng không nói, chỉ chú tâm sửa sang lại văn kiện và báo cáo trên bàn.
Tia nắng xuyên qua cửa sổ sau lưng chiếu lên bàn làm việc, Diệp Kiến Chu không thể không thừa nhận, thằng nhóc này đúng là có vốn liếng khiến con gái thích, tuy rằng tóc đầu đinh, nhưng ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt như tượng tạc, mày kiếm, mặt mũi sắc bén, ánh mắt khi thì thâm sâu lúc thì trong veo, mũi cao thẳng tắp, đôi môi không mỏng chả dày, lúc không cười thì trong nghiêm túc, bình tĩnh, mà khi cười rộ lên thì, không có mấy người chống đỡ được.
Khó trách sao tầm mắt anh cao, với một người nam nhân cao ráo tuấn tú, nhà có chức quyền lại có năng lực, đúng là không có bao nhiêu nữ nhân xứng đôi với anh, mà mấy nhà môn đăng hộ đối thì anh lại không để vào mắt.
Vì chút chuyện này của anh, Diệp Kiến Chu quả thức sắp sầu đến trọc đầu rồi.
Phía bên kia Diêm Trạch Dương đã sắp xếp xong đồ đạc trên bàn, mọi thứ được đặt về vị trí vốn dĩ của nó, bốn góc thẳng hàng ngay ngắn, lúc này anh mới giơ tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ, lập tức đứng bật dậy, thân cao mét tám, vai rộng eo thon, khung xương vững chắc, bắp thịt mạnh mẽ, cho dù là trong quân đội cũng là ngàn người chọn một, đúng là một thằng nhóc tốt tướng mà.
“Sao hai ngày nay cậu về nhà sớm vậy? Không xuống căn tin sao?”
Diệp Kiến Chu thấy anh cầm mũ lên tính đi, vội vàng hỏi một câu. Anh biết tình hình của nhà thủ trưởng, Diêm Trạch Dương không quá thích vợ kế của thủ trưởng, quan hệ hai bên tuy chưa đến mức cương cứng nhưng cũng không quá tốt. Ngày thường có thể kéo dài bao nhiêu anh liền kéo bấy nhiêu, cả chuyện ăn cơm cũng giải quyết luôn ở nhà ăn, tận đến khi không kéo được nữa mới trở về. Nhưng hai ngày nay có chút khác thường, cả sáng lẫn tối đều không đến nhà ăn, cứ đúng giờ là về nhà, hơi kì quái đấy.
“Về nhà ăn cơm.”
Hai người nhanh chóng ra khỏi văn phòng, rời khỏi tòa nhà, bên ngoài mấy binh lính còn đang bị phạt, đeo phụ trọng chạy vòng vòng.
“Tí nữa nhà ăn mở cửa thì mới để họ đi ăn cơm.” Diêm đoàn trưởng mở miệng, Diệp Kiến Chu gật đầu. Này cũng đúng thôi, cuối cùng thì cũng cùng một cái quân khi, bên nam bên nữ chỉ cách nhau cái tường, giống như hàng rào vây quanh đàn dê vậy, mấy người nói xem bầy sói có thể khống chế bản thân không nhìn chằm chằm được sao? Giống như dê thấy cỏ thôi, có thể nhịn không liếc mắt mấy lần à? Chuyện hôm nay xảy ra chỉ là do liếc nhìn mấy nữ binh nhiều mấy lần mà thôi.
“Ăn xong thì bảo họ tiếp tục, tăng mạnh lượng huấn luyện lên, chỉ có người ý chí bạc nhược mới bại dưới tay viên đạn bọc đường thôi, không có tiền đồ!”
Diệp Kiến Chu: “…” Cậu mới là không có tiền đồ, ngày nào cũng coi mình như người sắt mà huấn luyện, trong quân không ai đánh lại cậu, chỉ có thể mặc cho cậu đánh, nhưng có tiền đồ như vậy thì cậu nhanh nhanh tìm một cô vợ về đi! Tính ra cậu còn không bằng mấy binh sĩ này đâu, người ta mới mười tám mười chín đã biết liếc mắt với phụ nữ rồi.
…
Thời điểm đoàn trưởng Diêm về nhà, từ xa đã thấy trước cửa nhà đang đứng mấy người, một người trong số đó đúng thật là Ôn Hinh.
Anh chỉ thấy cô đứng đối diện với hai người khác, cực kỳ nhiệt tình giới thiệu: “… Tôi trước giờ vẫn dùng mấy thứ này đó, cực kỳ tốt cho da nha. Bên trong còn có thêm vài loại thảo dược có tác dụng làm trắng da đó. Làm trắng da á hả, đó chính là khiến da trở nên trắng trẻo, giống như tôi nè, tôi luôn dùng mấy thứ này mỗi ngày nha, không chỉ bôi mặt, mà còn bôi cả người nữa, cô xem tay tôi đi.” Nói xong liền kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, hai người khác vươn tay ra sờ thử, trơn bóng mềm mại, đôi mắt hai người sáng rực lên.
“Thật sao? Cơ thể cũng bôi được hả? Sẽ trở nên giống cô hả?”
“Có thể chứ! Nhưng phải bôi hằng ngày, tôi chính là ngày nào cũng bôi đó, không chỉ mặt, cánh tay mới như vầy đâu, mấy chỗ khác cũng y hệt luôn đấy.” Dứt lời tất nhiên là hơi vén áo lên, để lộ ra vòng eo thon gọn, đường cong lả lướt, cái bụng phẳng lì một tay có thể ôm trọn cho những người này xem.
Diêm Trạch Dương: “…”
Sắc mặt của anh không biết từ khi nào đã đen như đáy nồi, cái người phụ nữ này!
Cận thủy lâu đài: lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên