MỸ NHÂN TRẮNG MỀM NĂM 80

? Lạc Pyscho ?

Ôn Hinh cuối cùng chỉ có thể kiên trì tiến vào.

Bước vào phòng khách, tầm mắt trở nên rộng rãi thoáng đãng. cô liếc nhiền xung quanh một chút.

Lập tức một cỗ hơi thở hoài cổ ập vào mặt cô, nhưng cảm giác lại không quá tệ.

Tuy rằng không có phong cách thiết kế tinh xảo, đẹp đẽ của hiện đại, nhưng lại có một loại phong cách cổ xưa không theo bất kỳ khuôn mẫu nào, cảm giác khá là thoải mái.

Dưới mắt cô, đây tựa như đang mở ra một quyển sách đã có chút ố vàng, mang theo hơi thở của thời gian vậy.

Phòng khách Diêm gia cực kỳ lớn, vừa sáng sủa lại rộng lớn, được dọn dẹp rất sạch sẽ. đối diện bàn trà và sô pha là một cái tủ bằng gỗ rất có cảm giác thời đại, bên trên cái tủ, chỗ cao nhất, để một cái TV màn hình hơi tròn trông rất tinh tế lại không kém phần đáng yêu.


Đây là lần đầu tiên Ôn Hinh tận mắt nhìn thấy kiểu dáng đầu tiên của TV, hóa ra lại nhỏ như thế, nên cô không nhịn được mà liếc nhìn vài lần.

Hai cái tủ nhỏ hơn thì để ấm đun nước và trà cụ.

Phía bên phải hình như là nhà bếp, cửa nhà bếp không đóng, để lộ ra một góc màu xanh biếc của tủ lạnh.

Hai phòng khác có lẽ là phòng ngủ và phòng chứa đồ, phía bên phải sô pha là hai giá sách dựa tường lớn, bên cạnh giá sách là hai bức thư pháp chữ phúc, nét chữ cứng cáp, có lực như đao phong, mơ hồ mang theo chút khí thế.

. . . . .

Hà Văn Yến dẫn hai người tới phòng khách ngồi xuống.

Lúc tới, La Quyên hùng hổ, khí phách bước đi hiên ngang, kết quả vừa tiến vào quân khu đại viện liền héo, bước vào cửa Diêm thì như biến thành bà ngoại Lưu, hận mắt chỉ có hai mắt không đủ dùng.


Cũng khó trách, khi mà nhà bà còn đang đắc ý dào dạt vì mua được một chiếc máy may, thì Diêm gia nhà người ta đã có tủ lạnh, TV và radio rồi.

Khi bà còn đang hăng hái cưỡi chiếc xe đạp 28 thì người ta đã lái Jeep chạy bon bon rồi!

Theo sách, ở niên đại này, chất lượng cuộc sống giữa hai nhà chênh lệch không phải ít, dù sao mấy thứ này không phải cứ có tiền là mua được, mà còn phải biết cách, biết chỗ mua, hàng tốt đều là hàng ngoại nhập, bán có giới hạn.

Thì ra lúc này nhà nước cũng đã bắt đầu giới hạn lượng hàng nhập khẩu rồi.

Hà Văn Yến nhìn thấy La Quyên miêu thắt lưng, vừa bước vào thì ánh mắt đã không biết an phận, nhìn loạn khắp noi, trên mặt còn treo nụ cười lấy lòng, trong lòng thấy cực kỳ phản cảm. Bà ta làm ở bệnh viện, gặp qua nhiều loại người, cái loại bề ngoài thành thật bên trong lại gian trá, xảo quyệt này bà liếc mắt một cái là đã biết.


Ngược lại cô gái tên Ôn Hinh vẫn luôn im lặng không nói này cho bà ấn tượng rất không tệ, không có bộ dạng thấp hèn, nhát gan, sợ đầu sợ đuôi như các cô gái khác, dù bước vào Diêm gia nhưng vẫn rất thoải mái. Muốn nhìn cái gì thì quang minh chính đại nhìn, chính là tư thế đi đường của cô có chút không quy củ...

Ôn Hinh nếu biết suy nghĩ trong lòng bà, khẳng định sẽ cười gượng hai tiếng. thật ra cô không phải là không quy củ, chủ yếu là do thói quen luyện tập thân thể mọi lúc mọi nơi khi còn học ở trường nghệ thuật mà thôi.

Cho dù ở phòng ký túc xá ngủ đến độ nước miếng chảy dài, hai đùi banh ra trông rất thô tục. Nhưng nếu đã bước ra khỏi cửa thì phải mặt trang điểm, chân mang giày cao gót, thân mặc váy, tự nhiên lộ ra dáng vẻ như này, mặc kệ nó là cách đi của vợ nhỏ, hay là cách đi của người mẫu, chỉ cần có thể làm nổi bật lên dáng người hoàn mỹ của bản thân thì nhất định phải biết một tí.
Đây là thói quen của cô...

Hà Văn Yến nghĩ mặc dáng đi có hơi... xoay thắt lưng, lắc lắc mông, nhưng, bà liếc mắt nhìn Diêm Trạch Dương đang ngồi trên sopha cách đó không xa, thế mà còn chưa mặt cau mày có bỏ lên lầu, bình tĩnh ngồi chỗ đó, xem ra là thích cái kiểu dáng này rồi.

Bà thật ra có chút mong đợi. Vì thế bà đẩy gọng kính: "Bàn về thân phận, tôi phải gọi ngài một tiếng dì, đừng thấy nhà cửa to lớn, việc nhà cũng không nhiều lắm, mỗi ngày làm ba bữa cơm, thường thường giặt quần áo, lại dọn dẹp vệ sinh trong phòng khách là được, phòng ngủ không cần dọn. trong nhà tôi là thầy thuốc, cả nhà họ đều là bộ đội, phòng ốc của mình thì sẽ tự dọn dẹp. trong nhà còn có một đứa con gái sáu tuổi, tự biết mặc quần áo ăn cơm, lúc rảnh rỗi hỗ trợ trông chừng đứa nhỏ một chút là được."
La Quyên lập tức đáp: "Được, được, mấy chuyện nhỏ đó thì tính là việc gì chứ, đều là việc nhẹ nhàng hết, nếu không phải tôi còn có việc ở xưởng thì ngay cả tôi cũng muốn qua đây làm nè!"

Hà Văn Yến: ". . . . . ."

Chồng của bà Ôn Vệ Quốc công tác bề bộn, bình thường thời gian về nhà rất ít, bà cũng có việc ở bệnh viện, Trạch Dương ở miết trong quân đội nên không cần lo, chủ yếu là trong nhà có đứa nhỏ, nên mới muốn tìm một bảo mẫu trông nom, gia đình như nhà bà dù chỉ tìm một bảo mẫu thông thường cũng phải lựa chọn kỹ càng, không phải cái loại người nào cũng có thể vào.

Đừng nói là La Quyên, kể cả con gái cảu bà ta, lúc đầu bà vốn không chịu, nếu mà ai cũng có thể bước vào đây, thì cái chỗ này sẽ thành ra cái gì đây chứ?

Nếu không phải do cha mẹ bà bên kia chưa được sự cho phép của bà đã tự ý nhận không ít lễ vật của Ôn gia, còn nịnh nọt cha mẹ bà đến mặt mày tươi rói, thêm vào quan hệ thân thích giữa hai bên nên mới ép bà đáp ứng chuyện này, nói gì mà dù sao cũng là họ hàng, đừng để nước phù sa chảy vào ruộng ngoài.
Nói tới mức khiến Hà Văn Yến cảm thấy cực kỳ phiền phức, trong lòng bà vẫn luôn coi thường loại người xum xoe nịnh hót, huống chi những chuyện Ôn gia làm từ trước đến nay, thật sự rất không quang minh chính đại.

Tuy rằng chuyện này xảy ra trước khi bà về đây, nhưng bà không thể phủ nhận, nếu trước đó Diêm gia không rơi vào thế hạ phong, bà sẽ không thể có cơ hội quen biết Diêm Vệ Quốc, cũng không có khả năng bước vào nhà này. Nhưng, đối với những người lúc trước thừa cơ bỏ đá xuống giếng, Diêm gia cực kỳ thống hận.

Mặc dù trong số những người lúc trước hãm hại Diêm gia, sau lưng lén lút bỏ đá xuống giếng, Ôn gia chỉ có thể coi là một con cá nhỏ.

Nhưng vì chuyện này, vợ cả của Diêm Vệ Quốc bị bệnh nặng không được chữa trị kịp thời nên qua đời, để lại đứa con gái nhỏ mới 4-5 tuổi. Diêm Vệ Quốc có thể rộng lượng bỏ qua.
Nhưng con trai ông, Diêm Vệ Trạch sao chịu. Ở quân khu anh ta chính là người được mệnh danh Diêm ma vương đó, không đi tìm người trả thù là may rồi, đằng này đối phương còn tự đưa tới cửa nhờ vả khiến Hà Văn Yến rất đau đầu.

Hôm nay bà cố ý thừa dịp tên ma vương này ở nhà, kêu La Quyên tới, chính là muốn mượn tay ma vương dập tắt hoàn toàn vọng tưởng cho con gái bước vào cửa Diêm gia của Ôn gia.

Cho rằng bà nhìn không ra mục đích họ lì lợm một hai phải tặng con gái cho nhà họ làm bảo mẫu là gì sao, Ôn gia thiếu chút tiền lương còm đó hả? Đây rõ ràng là dã tâm của Tư Mã Chiêu.

Ngay từ đầu khi nhìn thấy bộ dạng của hai người họ, bà thật lòng muốn khuyên bọn họ bớt ảo tưởng lại, đoàn văn công bộ đội bên Diêm Trạch Dương có bao nhiêu cô gái đẹp như tinh linh đang thầm mến anh, con gái mấy người tính cái đinh gì?
Nhưng bà xác thật không ngờ rằng, đứa con gái này của La Quyên lại có một khuôn mặt mộc trong sáng, kiều diễm đến vậy, nếu những cô gái trẻ trong đoàn văn công đứng cạnh cô cũng bị cô làm lu mờ, mấy người đó dù chải chuốt ra sao cũng thiếu chút khí chất và dáng vẻ phong tình.

Cho nên bà mới có thể tỏ vẻ nhiệt tình với hai người họ. Mà vừa rồi lúc cô gái đó bước vào cửa, rõ ràng vẻ mặt Diêm Trạch Dương rất khó chịu, thế nhưng anh không trực tiếp đuổi thẳng cổ họ ra ngoài, chỉ mỗi điểm này thôi đã phải làm cho người khác suy nghĩ.

Diêm Trạch Dương là ai? Nếu anh ta đã không thích thì ngay cả cửa mấy người cũng không vào được.

Lúc trước bà bước vào cửa Diêm gia, Diêm Trạch Dương ngay cả một tiếng "dì" cũng chưa gọi.

Đừng thấy bà là bác sĩ trưởng của bệnh viện, gả vào đây cũng phải xem sắc mặt anh mà sống đấy. Quan hệ của gia đình có hôn nhân lần hai vốn dĩ phức tạp, vợ trước lại để lại hai đứa nhỏ, đứa lớn cánh đã sớm cứng, ngày thường lúc nào cũng hờ hững không cho bà sắc mặt tốt gì.
Đứa nhỏ thì lúc bà gả vào đã năm tuổi, lớn vậy rồi tất nhiên đã biết mẹ kế và mẹ ruột là hai người khác nhau, dù bà có thương con bé như con gái ruột, thì rốt cuộc vẫn có khác biệt, biết là cần phải giữ chừng mực nhưng nói dễ hơn làm, hơn nữa công việc mỗi ngày cũng rất bận rộn, thời gian quan tâm con bé cũng không còn nhiều, cho nên lúc ở chung vẫn còn hơi ngượng ngùng.

Quan hệ trong nhà này bây giờ miễn cưỡng vẫn có thể duy trì, nhưng Diêm Trạch Dương đã tới tuổi kết hôn, nếu lại cưới thêm một cô con dâu không dễ ở chung, chỉ sợ cái vẻ hoà bình bên ngoài này cũng khó mà giữ vững.

Mà một khi nổi lên tranh chấp, người ngoài ít nhiều gì cũng sẽ so sánh bà với người vợ trước, bàn ra tán vào về người mẹ kế này.

Cho nên, Hà Văn Yến cũng có tư tâm, kỳ thật bà không muốn cho đứa con trai Diêm Vệ Quốc này cưới một cô gái môn đăng hộ đối, quan hệ trong nhà vốn dĩ đã căng thẳng, nếu lại cưới về một đứa được nuông chiều từ tấm bé, thịnh khí lăng nhân, vậy bà mẹ chồng như bà cũng không dễ thở.
Nếu cưới một cô con dâu có thân phận bình thường, hẳn là sẽ dễ khống chế hơn một chút, ít nhất cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn không gây chuyện với bà.

Cô gái Ôn Hinh trước mắt này, bà cực vừa lòng, không lắm mồm lắm miệng, lớn lên lại xinh đẹp, nhìn qua thì tính cách có vẻ cũng không tồi. Nếu cô ta có thể thành đôi với con trai Vệ Quốc, bà sẽ vui đến khong khép miệng lại đuocej, ít nhất thì nhà cô ta và bà dù cách nhau tận tám đời nhưng vẫn có thể gọi nhau là họ hàng, lời nói của bà với nhà Ôn Hinh vẫn rất có trọng lượng.

Chính là theo tính khí của ma vương kia, chưa chắc đã chịu gặp người Ôn gia, chỉ sợ tới lúc đó anh chẳng những không chịu cưới con gái người ta, còn bắt nạt thậm tệ nữa. Rốt cuộc thì loại chuyện trả thù này anh không phải chưa từng làm,Diêm Vệ Quốc đã từng kể rằng, cái biệt danh Diêm ma vương này, con của ông đã có từ nhỏ rồi.
Nhưng mà chuyện này có quan hệ gì với Hà Văn Yến đâu, bà chỉ phụ trách mang người đến, còn chuyện sau đó, bà sẽ không nhúng tay vào, kết quả cuối cùng dù có ra sao cũng là chuyện của họ, không liên quan đến bà.

"Cháu thấy em họ da thịt non mịn, công việc bảo mẫu này em nó làm nổi không?" Hà Văn Yến đánh giá Ôn Hinh một phen, ngón tay nõn nà đến một cái kén cũng không có.

La Quyên lập tức vỗ ngực bảo đảm: "Ai da, việc này cháu cứ yên tâm, chuyện khác không nói, nhưng tay nghề nấu cơm ít ai vượt qua Ôn Hình nhà dì lắm, cháu không biết, Ôn Hinh từ nhỏ đã lớn lên cạnh Bà dì, bà dì của nó chính là cung nữ đứng đầu Ngụe Thiện Phòng hồi đó đấy, nấu nướng cho những người quyền cao chức trọng không. Ôn Hinh Theo bà dì nhiều năm như vậy, tay nghề không được mười thì cũng chín, món ăn làm ra ngon hơn người bình thường nhiều lắm..."
Hà Văn Yến lập tức nhíu mày: "Đã thời đại nào rồi mà còn cung nữ với chả Hoàng thượng, nếu để người khác nghe được thì sao đây?"

La Quyên lập tức vả miệng: "Đúng đúng đúng, cháu nói chí phải, dì đang mê sảng gì vậy trời, quả là đáng đánh! Cháu cứ yên tâm, tay nghề nấu nướng của Ôn Hinh, cháu cứ chờ xem thử, dì có phải đang khoác lác không."

Ôn Hinh ngồi bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: "......"

Cô còn thể nói cái gì? Không run bần bật đã là may. Ngự Thiện Phòng mà học một chín một mười? Da trâu thiếu chút nữa bị thổi phá, nếu thật sự dọn lên một bàn Mãn Hán toàn tịch, ngay cả tên món ăn chưa chắc cô đã liệt kê được hết......

"Gia đình bình thường, cơm nhà là được." Tuy rằng Hà Văn Yến miệng nói như vậy, nhưng ai lại không có chút tâm tư, vừa nghe bà dì của đối phương là cung nữ trong cung Ngự Thiện Phòng, thì bà bỗng nảy sinh chút tâm động, không cần tới mức độ cho Hoàng Thượng ăn, chỉ cần nấu đủ ngon là chuyện không thể nào tốt hơn rồi.
"Như vậy đi, ở ngoài thuê bảo mẫu trả 10 văn, đại viện chúng cháu thì khoảng 15-20 văn, cháu trả cho Ôn Hinh 30, dì thấy sao?" Hà Văn Yến trầm ngâm, nói.

Vốn chủ nghĩ trả 20 văn, nhưng nhà người ta có một bà dì từng làm ở Ngự Thiện Phòng, nếu trả có 20 thì đúng là hơi ngượng tay, nên nhất thời quyết định trả thêm 10 văn. Nhà bà không thiếu mấy đồng bạc lẻ này, nếu cơm quả thật ngon như đã nói, tiền lương nhiều hơn một chút cũng không sao.

La Quyên cao hứng xoa tay: "Được được, không trả tiền cũng được mà."

Hà Văn Yến cười cười, nhìn về phía Ôn Hinh: "Em vào phòng bếp thăm quan, làm quen hoàn cảnh, sau đó về dọn dẹp đồ đạc một chút, ngày mai qua đây bắt đầu làm việc."

"Sao phải chờ tới mai, dì dẫn nó về thu dọn một chút rồi qua luôn, vừa hay kịp làm cơm tối cho nhà cháu." La Quyên mừng rỡ, đôi mắt híp lại thành đường chỉ.
Hà Văn Yến thiếu chút nữa bật cười, chưa từng thấy ai cả nửa ngày cũng chờ không nổi như vậy: "Được thôi, chỉ cần Ôn Hinh không thấy mệt, vậy thì về dọn đồ đạc qua đây đi. Phòng ốc đã dọn dẹp sãn rồi, không cần mang theo quá nhiều hành lý, vài bôn quần áo để thay là được, chăn mùng gì đó nơi này có sẵn hết, rất sạch sẽ."

"Rất tốt!" La Quyên vội vàng đẩy đẩy Ôn Hinh: "Mau vào phòng bếp tham quan đi, mẹ có việc muốn nói với Dì Hà vài câu."

Ôn Hinh cạn lời cứng họng, đang ngồi yên lành lại bị La Quyên đẩy cho một phát thiếu chút té ghế, cô chỉ có thể xấu hổ đứng dậy, không trâu bắt chó đi cày bước về phía phòng bếp, trong lòng đã dồn dập tiếng trống lui quân.

Diêm gia xem ra không thể ở lâu, cô phải nghĩ biện pháp khác thôi. Chứng minh thư rốt cuộc phải làm sao mới có thể lấy tới tay? Lát sau phải hỏi thăm rõ ràng mới được...
Cô mặt mày nghiêm trọng đi xuyên qua phòng khách, mà muốn đến nhà bếp chắc chắn phải đi ngang qua sopha.

Radio đã sửa xong, đang được đặt ở một góc bàn trà, nhưng người sửa nó vẫn chưa rời đi, mà là mặt không cảm xúc ngồi ở đó.

Lúc Ôn Hinh đi ngang qua, trên người phảng phất mùi hương ngọt ngào như mật, khiến anh phải liếc ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc