MỸ THỰC MANH CHỦ

A Sơ nghĩ Mễ Lộ có rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như ai sẽ nắm quyền tập đoàn Thiên Lâm, sau này anh tính toán thế nào, em họ có phải vì tranh giành quyền thừa kế mà mưu sát anh hay không...

Đây là những câu hỏi anh nghe được nhiều nhất kể từ lúc trở lại Thiên Lâm. Những đồng nghiệp, cấp dưới cũ, thân thích trong nhà,.. hoặc trắng trợn, hoặc khéo léo, bọn họ đều hỏi về vấn đề này.

Anh cho rằng Mễ Lộ hẳn cũng sẽ hỏi chuyện này, hoặc ít nhất cũng phải hỏi một chút rằng anh định thế nào, trở về Thiên Lâm hay tiếp tục ở lại cùng cô phấn đấu. Nhưng anh không ngờ, điều đầu tiên mà cô hỏi lại là ông anh có khỏe không.

Tim A Sơ mềm nhũn, giống như được uống chén canh nóng hôi hổi giữa ngày đông rét muốt, cả người đều dần ấm áp.

''Ông vẫn đang hôn mê, không có ý thức, là người thực vật.'' Anh cười khổ.

Mễ Lộ chưa từng nhìn thấy anh có biểu tình như vậy, trong lòng cô đau xót, không biết an ủi thế nào, chỉ có thể nắm bàn tay anh thật chặt.

.

Tuy rằng lúc trước A Sơ đã nói đùa rằng hi vọng cô thu nhận anh, nhưng tới khi Mễ Lộ thật sự biết rằng anh không hề có ý định trở lại Thiên Lâm mà tiếp tục cùng cô kinh doanh, cô vẫn kinh ngạc không thôi.

''Giống như lúc anh mất trí nhớ?''

''Phải.'' Ngữ khí của anh vô cùng kiên định.

Nhưng Mễ Lộ không rõ: ''Tại sao vậy ạ, nhà anh cũng kinh doanh mảng ăn uống mà? Bếp của Mễ gia so với chuỗi nhà hàng khách sạn của Thiên Lâm chẳng hề có chút cân lượng nào...''

A Sơ lắc đầu: ''Thiên Lâm là của ông, không phải của anh. Một ngày kia ông không còn trên đời, nó cùng anh sẽ không còn quan hệ nữa. Tóm lại là anh đã quyết rồi, sẽ không đổi ý.''

Mễ Lộ tuy rằng không hiểu lắm, nhưng thấy anh kiên định như vậy, cô cũng không hỏi lại nữa, cô duỗi tay xoa đầu anh: ''Dù anh quyết định thế nào, em vẫn sẽ luôn ủng hộ.''

''Nếu anh nguyện ý ở lại đây, chúng ta vẫn sẽ giống như trước kia.''

''Nếu anh muốn quay lại Thiên Lâm, chúng ta dời Gạo Thật Thơm cùng Bếp của Mễ gia sang thành phố B, đoạt hết khách của mấy tiệm cơm bên đó.''

''Dù sao em cũng chỉ có một thân một mình không vướng bận gì, vừa có tài nấu nướng vừa có tiền, đi đến đâu cũng không sợ... Em chỉ sợ rằng, chúng ta phát triển vượt bậc ở thành phố B, lỡ như cướp hết khách của Thiên Lâm nhà anh thì thế nào bây giờ?''

.

A Sơ cười, trong mắt có tia sáng, Mễ Lộ ngày hôm nay khiến anh ngạc nhiên vô cùng, từng câu từng chữ đều như sưởi ấm trái tim anh. Anh cười hỏi: ''Chẳng lẽ anh đi đâu em cũng theo sao?''

Cô gật đầu: ''Đương nhiên rồi. Anh đi đâu thì em theo đó.''

Nói xong, cô bỗng phụt cười: ''A Sơ, nếu là một năm, hay thậm chí nửa năm trước, em sẽ không tự tin nói như vậy đâu.''

''Một năm trước em nghèo trắng hai tay, chỉ có thể bán đồ ăn take-away trong căn nhà gỗ sư phụ để lại. Nhưng hiện tại đừng nói thành phố B, nếu anh muốn ra nước ngoài, em hoàn toàn có thể thu xếp vali đi cùng anh sang đó.''

A Sơ mỉm cười: ''Phải, Mễ Lộ của chúng ta bây giờ đã là tiểu phú bà rồi, đừng quên bao dưỡng anh đó.''

Cô nghiêm mặt lại: ''A Sơ, nếu không có anh thì cũng sẽ không có em như ngày hôm nay.''

Anh thở dài trong lòng một tiếng, quyết định không nói ra, rằng không có cô, cũng sẽ không có anh như bây giờ.

Không một ai biết, thời điểm anh tìm lại ký ức, trở về tập đoàn Thiên Lâm, lại phát hiện được sự thật không thể tưởng tượng nổi. Qua bao thời khắc giao tranh, trong đầu anh đều nghĩ đến Mễ Lộ, nếu không có cô, có lẽ anh đã đưa ra một quyết định không thể thay đổi.

.

Mễ Lộ vốn cho rằng A Sơ bận trăm công ngàn việc chỉ về thăm cô một chút, nào ngờ anh thật sự ở lại đây. Tập đoàn Thiên Lâm cùng Lâm gia ở thành phố B liên tiếp gặp sóng gió, truyền thông ''thả'' từng tin một, nhưng A Sơ hoàn toàn không hề để tâm đến.

Lúc Mễ Lộ luyện tập tay nghề trong phòng bếp, A Sơ bật máy tính viết viết vẽ vẽ gì đó, cô tò mò ngó đầu nhìn xem, chỉ thấy một mớ chằng chịt lộn xộn như tờ nháp, anh cười nói: ''Đây là những gì anh viết ra trong lúc suy nghĩ, người khác xem không hiểu đâu, là bản kế hoạch tương lai cho Gạo Thật Thơm cùng Bếp của Mễ gia.''

Anh đột nhiên hỏi: ''Mễ Lộ, nếu sau này anh thành lập một tập đoàn, em muốn đặt tên gì?''

Cô thuận miệng đáp: ''Đặt là tập đoàn Sơ Lộ đi, anh Sơ em Lộ, dễ nghe dễ nhớ.''

''Được, không tồi.''

Mễ Lộ đương nhiên không nghĩ tới, hai chữ cô thuận miệng nói ra, vài năm sau liền trở thành tập đoàn lớn nhất cả nước trong ngành ẩm thực, ai ai cũng đều biết đến.

.

Màn đấu lần này của chỉ còn 4 thí sinh, bọn họ đều hoàn toàn mờ mịt về nội dung thi trận này.

Cuộc thi đã có thay đổi so với mấy tập trước, thay vì ghi hình trong trường quay, bọn họ được đưa tới một khu nghỉ mát.

Ngay thời điểm các thí sinh đều không hiểu ra sao, MC liền tuyên bố một tin vô cùng chấn động: ''Bốn thí sinh chia làm 2 đội xanh- đỏ, nấu cho 50 bạn nhỏ đang nghỉ mát tại đây.''

''Lần này các giám khảo sẽ không phải là người quyết định, 50 bạn nhỏ của chúng ta sẽ trực tiếp chấm điểm.''

''Trận này cũng sẽ không tính điểm cá nhân mà tính toàn đội. Trong tay mỗi bạn nhỏ có một phiếu, sau khi nếm thử sẽ tiến hành bỏ phiếu cho đội mà mình cảm thấy nấu ăn ngon hơn. Hai người của đội chiến thắng đều sẽ được tiến vào vòng trong, còn hai người còn lại tiếp tục thi đấu một loại một.''

''Không biết mọi người còn nhớ rằng thí sinh cao điểm nhất của vòng trước sẽ có một ưu tiên tại vòng này hay không? Người đó sẽ trở thành đội trưởng đội đỏ, được quyền chọn nguyên liệu chính cùng đồng đội của mình; đội trưởng đội xanh sẽ do người về nhì trong trận trước đảm nhận.''

''Nói cách khác, hiện tại đội trưởng đội đỏ là Mễ Lộ, đội xanh là Nhiếp Trạch. Mễ Lộ, cô nhận được quyền ưu tiên, không biết đồng đội mà cô lựa chọn là?'' MC cười hỏi.

Mễ Lộ nhanh chóng trả lời: ''Chị Chung Cầm.''

MC vô cùng bất ngờ, dù sao trận đấu vừa rồi Chung Cầm chỉ được hạng 4, thành tích thi đấu cũng không có gì nổi trội. Hơn nữa phải nấu cho 50 người ăn, số lượng không hề nhỏ, Mễ Lộ cùng Chung Cầm đều là phụ nữ, e rằng bọn họ không đủ sức.

Tuy rằng không rõ vì sao, nhưng Mễ Lộ cũng đã quyết định, MC liền tiếp lời: ''Được, đội xanh đỏ đã phân rõ ràng, đội đỏ gồm Mễ Lộ và Chung Cầm, đội xanh gồm Nhiếp Trạch và Võ An. Không biết đội nào sẽ giành phần thắng đây? Chúng ta hãy cùng mong đợi.''

.

Nhiếp Trạch vẫn luôn coi Mễ Lộ là một đối thủ nặng ký, bất quá trận đấu này, cộng với chuyện Mễ Lộ chọn đồng đội, anh cảm thấy mình đã nắm thêm phần thắng.

Lượng đồ ăn nấu cho 50 người không hề nhỏ. Dùng nồi to không giống như nồi bếp thông thường, đòi hỏi không chỉ khả năng nấu nướng mà còn cả thể lực của người đầu bếp.

Nễu Mễ Lộ chọn Võ An làm đồng đội, Nhiếp Trạch còn cảm thấy đội đỏ đáng gờm, nhưng cô lại chọn Chung Cầm. Cho dù tay nghề của Mễ Lộ cao hơn anh thì sao, hai người phụ nữ có thể nấu được 50 suất ăn trong thời gian quy định ư?

Nhiệp Trạch tự nhận khả năng thắng của đội xanh cao hơn một chút.

Chờ đến lúc chọn nguyên liệu chính, niềm tin chiến thắng của Nhiếp Trạch càng to lớn hơn.

Đội đỏ có quyền ưu tiên chọn nguyên liệu, MC hỏi: ''Thịt gà hay thịt lợn?'' Mễ Lộ thương lượng với Chung Cầm một chút, sau đó quyết định chọn thịt lợn.

Như vậy thịt gà sẽ dành cho đội xanh.

Đến lúc nguyên liệu được đem lên, Nhiếp Trạch thật muốn cười ra tiếng. Cả hai nguyên liệu đều chưa qua xử lý, nhưng miếng thịt lợn to xụ, dài như cánh tay người thanh niên, còn thịt gà chỉ to hơn bắp đùi một chút.

Cả thịt lợn và thịt gà đều cần sơ chế, băm cắt, nhưng hiển nhiên hai người đàn ông sẽ có lợi thế hơn.

Nhiếp Trạch liếc mắt nhìn qua, sắc mặt Chung Cầm đã thoáng thay đổi. Rốt cuộc đầu bếp ở cấp độ bọn họ thường tập trung vào kỹ năng nấu nướng, đã bao giờ xử lý nguyên liệu thô như vậy đâu?

Thế nhưng Mễ Lộ vẫn vô cùng bình tĩnh, Nhiếp Trạch cũng chỉ cho rằng tố chất tâm lý của cô tốt, không lộ ra trên mặt thôi.

Bất quá chờ đến lúc thi đấu, anh biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai vô cùng sai.

.

Tập này phát sóng, các khán giả cũng đều bị tổ ê-kíp làm hoảng sợ.

''Trời ơi, miếng thịt lợn to như vậy mà để hai cô gái xử lý sao?''

''Mễ Lộ là đầu bếp chứ không phải đồ tể ồ kế? Ê-kíp sao có thể đem miếng thịt lớn như vậy lên? Sao bọn họ không dắt con lợn sống lên để thí sinh tự mổ luôn đi?''

''Nấu cho 50 người ăn phải dùng nồi to, tôi không hiểu dùng nồi to thì có thể thể hiện được kỹ năng gì đặc biệt. Hơn nữa sức lực nam nữ vốn khác biệt, thi đấu như vậy không phải có hơi thiếu công bằng ư? Nếu nguyên liệu được đưa ra trước khi lựa chọn, Mễ Lộ chưa chắc đã chọn Chung Cầm.''

Tuy nhiên những bình luận nghi ngờ đó nhanh chóng biến mất khi màn ảnh chuyển sang cảnh tiếp theo.

Mễ Lộ cầm dao bản to, chỉ một cú chặt xuống mạnh mẽ, thịt đã bị cắt đôi.

Chung Cầm muốn tiến lên hỗ trợ nhưng Mễ Lộ ngăn lại nói: ''Chị cứ cầm nồi là được ạ.''

Ngay sau đó, dưới bàn tay của Mễ Lộ, miếng thịt lợn biến thành từng khối nhỏ, cô hớt thịt vào nồi, vang lên thanh âm ''lạch cạch''. Rất nhanh nồi to đã bị lấp đầy.

''Em gái sức mạnh thật lớn...''

''Động tác ngầu quáaa, cánh tay bé nhỏ vác dao bản to, chặt vô cùng dứt khoát, xin hãy nhận lấy trái tim của iêm!''

''Giết người không thấy máu! Giết một người chỉ giây mười bước, cũng chẳng cần thân vượt dặm ngàn(*)! Chính là loại cảm giác như vậy!!''

十步杀一人, 千里不留行 - Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Trích từ bài thơ Hiệp khách hành của Lý Bạch. Hai câu thơ trên lấy ý từ câu ''Thanh kiếm của tôi cứ mười bước lại giết chết một người, vì thế không để cho đi xa ngàn dặm'' trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử. Mình dùng bản dịch thơ của mailang.

Nhiếp Trạch nhìn đến há hốc cả mồm, anh cùng Võ An mới chặt xong 4 đùi gà, vậy mà Mễ Lộ đã chặt xong cả miếng thịt lợn to như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc