MỸ THỰC MANH CHỦ

Một phần cơm hộp giá 50 đồng, có thể bán được sao? Mễ Lộ mờ mịt nhìn anh, trên mặt biểu tình không tin tưởng nổi.

''Làm theo lời tôi nói, thu nhập hàng tháng của em có thể tăng gấp đôi.'' Thanh âm của anh thập phần chắc chắn.

Thấy cô vẫn do dự, anh cẩn thận phân tích: ''Gần đây toàn là các doanh nghiệp kinh doanh thịnh vượng nhất trong thành phố, tài chính, công nghiệp internet, trung tâm ươm tạo, công ty startup,.. Những người làm việc trong tòa cao ốc, thu nhập đều không thấp, cường độ làm việc cũng rất lớn.''

''Một hộp cơm 20 đồng hay 50 đồng, đối với họ mà nói thì không khác biệt mấy, nhưng nếu có thể vừa ăn ngon vừa lành mạnh, có thể bổ sung cho họ những dưỡng chất cần thiết, không phải hấp thụ quá nhiều chất béo, đường, muối, đối với bọn họ cái này mới quan trọng.''

Trong lòng anh thầm nghĩ, nhà của Mễ Lộ quả thật được trời ưu ái, ở gần ngay trung tâm thành phố, xung quanh đều là các tòa nhà văn phòng. Khu xóm nghèo nhà gỗ chen chúc này tọa lạc ở đây, bởi vì những mảnh đất gần ngay trung tâm đã bị đôn giá lên trời, cho nên chi phí dỡ bỏ khu phố cổ này cũng theo đà tăng lên, dọa một nhóm đầu tư hoảng sợ bỏ chạy. Bằng một cách hợp lý đến hoang đường như thế, mảnh đất này vẫn còn sót lại.

Nhưng thật ra đã cấp cho Mễ Lộ một cơ hội.

Anh tiếp tục giúp cô tính toán: ''Bằng cách này, mỗi phần cơm lời được ít nhất là 25 đồng, mỗi ngày bán được 72 phần tức lời 1800 đồng, mỗi tháng lời 5 vạn 4000 đồng. Tiền lương của người phụ bếp là 5000 đồng, trừ tôi ra, lại mướn thêm một người giao hàng nữa là 5000 đồng. Em nấu ăn ở nhà, không cần tốn tiền thuê, tiền điện tiền nước gì đó thì mỗi tháng cũng chỉ tốn vài trăm đồng thôi.''

''Vậy thì lợi nhuận của em mỗi tháng sẽ là 4 vạn 3000 đồng.''

''Thế nào, có phải kiếm được nhiều hơn bây giờ rất nhiều không?''

Một tháng có thể kiếm được 4 vạn... Mễ Lộ tâm động không thôi: ''Được, vậy cứ làm theo lời anh đi!''

''Nhưng mà...'' Cô định gọi tên anh, liền kinh ngạc phát hiện, mình thế mà không biết anh tên gì.

''Xưng hô với anh thế nào đây, cũng không thể cứ hey hey mà gọi mãi được.''

Anh trừng mắt to nhỏ với cô: ''Tôi cũng không nghĩ ra mình tên gì nữa...''

Cô an ủi anh: ''Không thành vấn đề, đồn cảnh sát nhất định sẽ trả ra thân phận của anh mà, sau đó đưa anh về nhà. Không bằng trước mắt cứ để tôi nghĩ giúp anh một cái tên? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đang làm món thịt lợn băm hương cá, chi bằng gọi anh là Hương Cá? Hay là A Cá, A Thịt, A Băm?''

Anh gần như nói không nên lời: ''Loại tên lung tung kiểu gì vậy?''

Mễ Lộ khẽ nhíu mày: ''Ngày đó tôi còn nấu cả thịt vịt cuộn trứng muối...''

Trong lòng anh lặng lẽ nghĩ tên theo lời cô, A Trứng, A Muối, A Vịt, A Cuộn...

''Còn có rau chân vịt trộn, chè đậu xanh.''

A Đồ Ăn, A Đậu, A Chè,... Tóm lại là không cái nào nghe giống như tên người.

Anh nhanh chóng quyết định, sợ cô lại đặt cho mình cái tên kỳ dị, liền nói: ''Ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt là ngày đầu tiên tôi tỉnh dậy, cũng là ngày đầu tiên em khai trương tiệm cơm, chi bằng gọi tôi là A Sơ đi.''

Mễ Lộ gật đầu tỏ vẻ sao cũng được: ''Được thôi, vậy thì gọi là A Sơ.''

''Nhưng mà A Sơ... '' cô rốt cuộc cũng có thể đem câu này nói ra: ''Tôi không có tiền để trả lương cho người cắt rau và người giao hàng.''

A Sơ ngây người ra: ''Không có tiền? Tiền lương thuê hai người chỉ tốn có 10 vạn, sao lại không trả nổi?''

''Nếu chúng ta muốn hợp tác cùng kiếm tiền, vậy em hãy cho tôi biết tiền trong nhà còn lại bao nhiêu?''

Cô lấy sổ ra ghi ghi chép chép, chi tiêu thu nhập mỗi ngày cô đều nhớ rõ, nhìn tới con số cuối cùng, cô nhỏ giọng nói: ''Tổng cộng có 1731 đồng, trong đó có 8 tờ tiền giấy.''

Anh chấn động ,không tin nổi vào con số mình vừa nghe: ''Một ngàn bảy? Tổng cộng chỉ nhiều hơn một ngàn?''

Mễ Lộ gật đầu: ''Đúng vậy, 1000 đồng là tiền vốn tôi còn dư lại, còn 731 đồng là tiền lời hai ngày qua.''

A Sơ tính toán trong đầu, bọn họ muốn gia tăng doanh số lên tới 72 phần một ngày, sẽ tốn rất nhiều tiền trong việc mua sắm nguyên liệu, nếu đã đi trên con đường bán hàng chất lượng cao, nguyên liệu thô tự nhiên sẽ không rẻ, còn muốn tân trang lại hộp cơm. 1700 đồng chi tiêu chặt chẽ, vừa đủ mua nguyên liệu cho một ngày nấu, muốn mai hai ngày liền không đủ, phải đợi bán hết một ngày mới có thể đi mua tiếp.

Lần đầu tiên trong đời, anh thấy việc kinh doanh lại căng thẳng đến vậy. Tuy rằng những chuyện trước kia anh đều không nhớ rõ, nhưng anh cảm thấy cho dù có nhớ đi chăng nữa, cũng sẽ không gặp qua người làm ăn nào nghèo như Mễ Lộ-- vốn lưu động chỉ đủ cho một ngày.

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của anh, cô liền giải thích: ''Tôi cũng không biết đi đâu vay tiền, hiện trên người còn đang mắc nợ 50 vạn.''

Anh tự xưng là một người trấn định, nhưng đối với quả bom oanh tạc Mễ Lộ vừa mới ném tới, thần sắc bình tĩnh trên mặt anh rốt cuộc cũng biến đổi: ''Em... Em làm cái gì? Sao lại thiếu nhiều tiền như vậy?''

''Nói cách khác, số tiền bây giờ tôi có thể sử dụng là 1700 đồng, còn em thì thiếu nợ 50 vạn?''

A Sơ hít một hơi sâu, để cho mình tỉnh táo lại, cô gái nhỏ là một người chăm chỉ hiểu chuyện, có đôi khi đầu óc hơi mơ màng. Trong mắt anh có điểm lo lắng: ''Có phải em bị người khác lừa hay không?''

Cô lắc đầu: ''Không có.''

Anh nhìn bộ dạng không muốn nhiều lời của cô, liền biết điều mà không hỏi nữa.

Một lát sau, cô nói: ''Trước mắt thì tôi không cần tiền, có bao nhiêu tiền cứ đầu tư hết vào tiệm cơm đi. Chờ sau này tôi liên lạc được với người nhà, xem tình hình thế nào, rồi lại nói, có được không?''

Anh đã sớm đoán được, gia đình Mễ Lộ có điểm đặc thù, rốt cuộc nhìn tuổi tác của cô thì chỉ mới vào đại học thôi, sao lại tự mình mở tiệm cơm hộp, mỗi ngày sớm tối bận rộn trong bếp núc.

Còn có một tài nấu ăn không hợp tuổi như thế, vừa nhìn đã biết là khổ luyện từ nhỏ, có lẽ là truyền thống gia đình? Hay là bái sư từ nhỏ?

Chẳng qua cho tới hiện tại, anh chưa từng gặp qua cha mẹ, hay thậm chí là trưởng bối của cô, trong nhà cũng không hề có dấu vết của người khác, cô gái nhỏ giống như vẫn luôn sống một mình.

Nhưng nếu cô không nói, anh cũng sẽ không hỏi.

Ngữ khí A Sơ dịu dàng, như đang nói giỡn với cô: ''Không mấy gia đình thiếu nợ 50 vạn đâu, chắc là tình huống gia đình tôi vẫn tốt hơn em một chút.''

Vành mắt Mễ Lộ ửng đỏ lên, cô tuy không biết chuyện làm ăn buôn bán, nhưng không có nghĩa cô là kẻ ngốc. A Sơ vừa nhìn đã biết trong nhà không thiếu tiền, dựa theo lời anh nói, khi nào tìm lại được gia đình của mình, anh sẽ không đòi hỏi bất kỳ lợi nhuận nào. Cô cũng chỉ cho anh gian phòng để ngủ, ngày ăn ba bữa thức ăn mà cô bán. Nhưng anh lại giúp cô đi giao cơm, còn giúp cô cải tiến công thức, bây giờ còn nghĩ giúp cô phương pháp kiếm được nhiều tiền, mà một xu cũng không lấy.

Quãng thời gian khó khăn, nhưng Mễ Lộ một mình chống đỡ đã quen, sớm đã chết lặng. Cô rất biết ơn những người đã sẵn lòng cho cô mượn tiền trước kia. Tuy rằng bây giờ trả nợ thật vất vả, nhưng dù sao tương lai vẫn ngập tràn hi vọng.

Tiệm cơm của riêng cô Gạo Thật Thơm đã khai trương, cũng được rất nhiều khách hàng yêu thích, ngày nào cũng bán hết, không có gì phải lo lắng.

Mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng ngày càng tốt đẹp hơn.

Dưới mái hiên còn có thêm A Sơ, trong nhà cuối cùng cũng có chút hơi người, cho dù cô biết anh sẽ rời đi sớm thôi, nhưng quãng thời gian ngắn ngủi anh giúp đỡ cô, cô sẽ luôn ghi nhớ.

Mấy ngày trước vẫn còn là người xa lạ, hiện tại đã quan tâm cả những khó khăn của cô, một câu cũng không hỏi nhiều, mà thật cẩn thận biểu lộ thiện ý của mình.

Mễ Lộ thật sự cảm động.

A Sơ thấy vành mắt cô đỏ hoe, không biết phải làm sao, ra vẻ bình tĩnh mà muốn xoay người rời đi: ''Tôi đi trông máy tính, sắp tới giờ bán rồi. Chờ đến khi nhận đủ 36 phần, phải nhanh chóng đổi trạng thái thành đã bán hết.''

Cô ở sau lưng anh gọi lại: ''A Sơ, anh còn nhớ không, trước kia anh làm gì vậy?''

''Không nhớ rõ, sao vậy?''

Cô lắc đầu: ''Không có gì. Mặc kệ anh làm gì đi nữa, anh nhất định là một người tốt.''

10 giờ 55 phút, điện thoại Nhiễm Man reo đúng giờ, cô vội vàng tắt báo thức đi, còn lại 5 phút làm việc trong vô thức, cô sợ mình lại làm cái gì mà bỏ lỡ 11 giờ, không được ăn cơm ngon.

Nhiễm Man mở app Mỹ Đoàn lên, nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại, sắp tới 11 giờ, liền nhanh tay tranh đoạt.

''Hả?'' Cô ngạc nhiên hô nhỏ một tiếng, nhìn nút đặt hàng duy nhất trên Gạo Thật Thơm, đã biến thành 50 đồng.

Như thế nào mà trở nên quý giá như vậy? Nhiễm Man trong lòng khó hiểu, bởi vì kinh doanh quá tốt, không sợ bán không hết, nên chủ tiệm mới tăng giá ư? Nhưng mà tăng cũng hơi tàn nhẫn quá rồi.

Chẳng qua cô vẫn quyết định ấn đặt mua ở đây, 50 đồng thì 50 đồng, cô nhớ tới hương vị của thịt lợn băm hương cá và ức bò hầm cà chua lúc trước, cô đã ăn tất cả nhà hàng trong khu này rồi, chẳng có mấy chỗ nấu ngon thế này. Thịt lợn băm hương cá cắt miếng thịt thật dài, còn ức bò hầm cà chua miếng bò cũng thật lớn, so với mấy chỗ cơm hộp khác, toàn khoai tây, ớt xanh phủ đầy, thì hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.

Hơn nữa bất kể là thịt hay rau dưa, vừa nhìn đã biết làm từ nguyên liệu tốt. Như vậy mà nói, 50 đồng một phần, cũng không quá đáng. Nhiễm Man không hề oán giận mà chuẩn bị đặt đơn.

''A?'' Lại một tiếng hô nhỏ. Cô nhìn thấy ở phần mô tả thức ăn có thêm dòng ghi chú nhỏ--

Bình luận

Truyện đang đọc