NĂM ẤY TUI MỞ VƯỜN BÁCH THÚ

Sau khi tuyển đủ nhân viên rồi, Đoàn Giai Trạch cũng không còn bận rộn như trước nữa, anh bắt đầu tính xem bước tiếp theo nên làm gì.

Linh Hữu bắt đầu có tiếng tăm, cũng đã có khách quen, nhưng tốc độ phát triển vẫn tương đối chậm. Trong vườn bách thú vẫn còn một số buồng bỏ không, giờ vẫn có khá ít chủng loại động vật, Đoàn Giai Trạch nghĩ, nhiệm vụ hệ thống càng ngày càng khó hơn, có lẽ anh nên chủ động nhập một số loại động vật vào.

Nhưng biết đi đâu tìm động vật bây giờ? Chẳng lẽ lại tới chợ chim?

Đoàn Giai Trạch thực sự không có tí kinh nghiệm nào về mảng này, anh suy nghĩ hồi lâu, quyết định tới cục lâm nghiệp thử vận may.

Cục lâm nghiệp cũng coi như chủ quản của vườn bách thú Linh Hữu, Đoàn Giai Trạch ngồi trong phòng bảo tồn động vật hoang dã, cùng chủ nhiệm phòng họ mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Chủ nhiệm phòng nâng cặp kính mắt lên: “Ồ.. cậu phụ trách vườn bách thú kia, muốn nhận nuôi một vài động vật bởi vì nhiều nguyên nhân mà không thể quay về hoang dã ấy à?

Đoàn Giai Trạch gật đầu: “Vâng! Có được không ạ?”

Anh cũng là nhanh trí thôi, nghĩ làm cách này thì không tốn tiền, nên liền đi thử một phen.

Chủ nhiệm phòng: “Cái này.. theo lý mà nói thì các cậu đủ tư cách để nhận, nhưng mà, chúng tôi vẫn theo lệ cũ mà giao cho vườn bách thú nhà nước nuôi, trước giờ chưa có tiền lệ giao cho vườn bách thú tư nhân.”

Đoàn Giai Trạch ôm hy vọng hỏi: “Thế em có thể đăng ký không ạ?”

Chủ nhiệm gãi gãi đầu: “Cái này phải để tôi đi xin phép lãnh đạo đã, hay là cậu để lại cách liên lạc đi.”

“Vâng, cảm ơn anh ạ.” Đoàn Giai Trạch nghĩ ít nhiều gì cũng có hy vọng, nếu thành công thì không cần tiền cũng có thể nhập động vật mới, nhưng không thành công thì cũng chẳng mất mát gì.

Đoàn Giai Trạch để lại cách thức liên lạc xong, liền ra khỏi phòng làm việc. Lúc đi tới sảnh, chợt nghe thấy một tiếng gọi từ phía trên, “Tiểu Đoàn à!”

Ở cục lâm nghiệp không có nhiều người, phòng khách vắng ngắt, nhưng Đoàn Giai Trạch cũng không nghĩ có người gọi mình, thế nên anh không để ý, tiếp tục đi ra ngoài.

Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên: “Vườn trưởng Đoàn?”

Lúc này Đoàn Giai Trạch mới nhận ra người kia đang gọi mình thật, anh quay đầu nhìn lại, thấy có một ông chú đang đứng trên tầng hai, mà khéo không chứ, chính là ông chú anh gặp ở chợ chim lần trước, trong tay chú cầm một ấm trà, cười ha hả nói: “Còn nhớ chú không?”

“Ơ chú, là chú ạ.” Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên chào, “Chú làm việc ở đây ạ?”

“Ừ, lên phòng chú ngồi chút đi.” Chú vẫy vẫy tay, gọi Đoàn Giai Trạch tới.

Đoàn Giai Trạch không có việc gì, hơn nữa chú còn làm việc trong cục lâm nghiệp, anh muốn hỏi thăm chú một vài vấn đề, thế là vội vã chạy lên tầng hai.

..

Chú đưa Đoàn Giai Trạch vào phòng làm việc của mình, đó là một phòng riêng, bên trong có bể cá, trong bể có ba bốn con cá vàng, nhưng không có con cá lần trước chú mang đi xem bệnh.

Chú thấy Đoàn Giai Trạch nhìn, liền cười ha ha nói: “Phần lớn cá chú nuôi ở nhà, nói cháu nghe này, chú bỏ cả TV ở phòng khách đi, để một cái bể to đùng, nuôi hơn mười con cá, lần sau cháu tới xem cho chú nhé.”

“Vâng.” Đoàn Giai Trạch nói, “Mấy con cá này khỏe ghê.”

“Vẫn chưa nuôi tốt bằng cháu đâu, tuần trước chú tới vườn bách thú của cháu, còn thấy cả cái “thủy cung” kia nữa, hahahahaha,” Chú vừa nói vừa cười, giơ ngón cái lên, “Cháu nuôi cá mới gọi là giỏi! Chú bái phục! Các con vật khác cũng khỏe re, trộm vía con nào con nấy đều to bự.”

Giờ chú đã hoàn toàn coi Đoàn Giai Trạch là một cao thủ, phải nói là vô cùng bội phục anh. Đến cách nhìn cũng thay đổi theo!

“Hì hì, chú cũng tới ạ, cháu bận quá nên không thấy.” Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng cười.

Chú lại hỏi: “Cháu tới đây làm giấy tờ gì? Có việc gì.. cần chú giúp một tay không?”

Đổi lại là người khác, chú còn lâu mới chủ động hỏi thăm, nhưng khéo là chú biết Đoàn Giai Trạch, cũng vô cùng bội phục kỹ thuật của anh, hơn nữa chương trình phỏng vấn Đoàn Giai Trạch kia chú cũng đã xem qua, cho nên chủ động hỏi.

Đoàn Giai Trạch vốn định hỏi chú một vài điều, lúc này cũng tự nhiên kể tình huống của mình ra, “Cháu muốn hỏi không biết chú có rõ tình huống này không, liệu cháu có cơ hội nhận nuôi không ạ?”

“Có, đương nhiên là có.” Chú uống một hớp trà, từ tốn nói, “Trong thành phố Đông Hải chúng ta có rất nhiều động vật hoang, áp lực cứu trợ tương đối lớn, có rất nhiều động vật hoang bị mất cha mất mẹ, hoặc là sau khi bị thương không thể quay trở về, thậm chí còn có một số con bị lấy làm vật nuôi phi pháp. Những trường hợp như vậy, chủ yếu đưa cho vườn bách thú, để họ tiếp quản, mà cháu cũng biết các vườn bách thú khác thế nào rồi đấy, xoàng xĩnh lắm.”

“Nhưng mà dần dà, áp lực của vườn bách thú cũng lớn, bản thân họ cũng có động vật lớn tuổi muốn xử lý, nên đã âm thầm giao cho các vườn bách thú khác.”

“Các cơ quan quản lý cũng không thể tùy tiện bàn giao động vật, chỉ có thể giao cho vườn bách thú, dạo gần đây đã lên kế hoạch trao đổi với các vườn bách thú ở thành phố khác. Nếu các đơn vị tư nhân ưu tú đủ tư cách sẵn lòng, đương nhiên là điều không thể tốt hơn rồi.”

Đoàn Giai Trạch kích động nói: “Chỗ chúng cháu đủ tư cách ạ, cháu cũng hoan nghênh các lãnh đạo tới khảo sát, chắc chắn có thể nuôi được! À phải rồi, ngay cả các động vật mà các vườn bách thú thành phố muốn đào thải cũng có thể gửi tới chỗ chúng cháu ạ!”

Tuy rằng chỗ anh không nhiều ngươi, nhưng cái gì cần hệ thống đều đã chuẩn bị cho anh đầy đủ hết cả.

Chú không nói gì nhìn Đoàn Giai Trạch, chú có thể hiểu bởi vì chỗ Đoàn Giai Trạch ít giống nên rất muốn nhận động vật mới về, nhưng không kén chọn gì như thế cũng đúng là ghê thật, có vẻ anh rất nóng ruột.

“Cháu phải cẩn thận đấy, động vật, nhất là các loại động vật lớn, động vật quý hiếm, một khi phát bệnh sẽ phải mời chuyên gia về, tốn rất nhiều tiền, nuôi động vật lớn tuổi cũng rất phiền phức, sau này sẽ hối hận chết đấy!”

Đoàn Giai Trạch thấy chú nghĩ cho mình như vậy, anh vô cùng cảm động, “Cảm ơn sự quan tâm của chú, nhưng chỗ chúng cháu không thành vấn đề đâu ạ, cháu sẽ cố gắng cung cấp cho động vật môi trường sống thoải mái nhất, đương nhiên là vẫn phải ở trong phạm vi điều kiện cho phép để từ từ lượng sức rồi.”

Chú nghĩ tới trong bản tin có nói Đoàn Giai Trạch dốc hết tiền của ra để trang bị máy móc thiết bị, xem ra cậu nhóc này đúng là phát cuồng vì yêu rồi, không tới các vườn bách thú khác mà tới cục lâm nghiệp nhận nuôi, có lẽ cũng bởi vì tình yêu thương với động vật hoang dã.

“Được rồi, cháu biết tự lượng sức là tốt rồi.” Chú vỗ vỗ vai Đoàn Giai Trạch, “Chú sẽ giúp cháu giới thiệu với các chủ nhiệm vườn bách thú khác, để họ đưa các động vật mất đi cha mẹ tới chỗ cháu. Cả bên trạm bảo tồn và cứu hộ động vật nữa, sau này cũng có thể chia ra để đưa tới cho cháu nhận nuôi.”

Đoàn Giai Trạch nghe chú nói, vế trước thì là giúp liên hệ, đến vế sau hình như có thể tự ý quyết định, không khỏi ngẩn ra đó, “Chú à, chú làm chức gì vậy?”

Chú cười ha hả, “Lúc cháu vào không nhìn cửa à?”

Lúc nãy Đoàn Giai Trạch hấp tấp đi vào, đúng là không chú ý, đến giờ quay đầu nhìn, quả thật trên cánh cửa có dán tấm biển, trên đó viết, “Phòng làm việc của phó cục trưởng”, nhất thời quỳ xuống.

… Nếu anh biết trước, thì đúng là không dám nói thẳng như vậy.

Chú đưa danh thiếp của mình cho anh, trêu chọc, “Chú biết tên cháu rồi, cháu vẫn chưa biết tên chú nhỉ? Cháu nhận cái này đi, sau này gửi tin nhắn cho tiện, để chú lưu số cháu vào..”

Đoàn Giai Trạch cúi đầu nhìn qua, hóa ra chú cục phó này tên là Tôn Ái Bình, anh nhận lấy tấm danh thiếp, ngượng ngùng nói, “Ngại quá, cục phó Tôn, cháu.. cái kia…”

“Được rồi, cháu cứ gọi chú là chú đi, chú còn tưởng cháu thấy rồi chứ.” Tôn Ái Bình cười ha hả.

Ấn tượng qua hai lần gặp mặt trước của chú về Đoàn Giai Trạch cũng không tệ, hình tượng Đoàn Giai Trạch trong lòng chú mà một chàng trai thật lòng yêu thương động vật, là một cao thủ nuôi cá, chú rất có hảo cảm với một thanh niên như vậy.

Bởi vậy nên, có thể giúp anh giải quyết phiền phức, coi như làm một việc tốt, có gì mà không làm chứ?

Vốn là Đoàn Giai Trạch tới để thử vận may, ai ngờ lại có thể giải quyết được chuyện phiền não to đùng như vậy, à không, coi như giải quyết được một nửa phiền não rồi.

Chú Tôn giúp anh nhiều như vậy, anh vừa tỏ ý muốn cảm tạ chú một chút, liền bị chú cắt lời, chỉ bảo sau này thỉnh thoảng anh hãy tới nhà chú để tiện trao đổi kinh nghiệm nuôi cá là được rồi.

Đoàn Giai Trạch thấy thái độ của Tôn Ái Bình như vậy, lại càng cảm động hơn, chỉ biết gật đầu liên tục.

Sau khi quay về, Đoàn Giai Trạch liền gửi tin nhắn thông báo tin mừng cho các nhân viên.

Tiểu Tô nói: “Chuyện này cũng làm được, vườn trưởng à, anh khai thật đi, rốt cuộc anh có phải phú nhị đại không hả, nào là tân trang chuồng, nào là xây trung tâm phục vụ du khách, giờ còn muốn hợp tác với trạm cứu hộ, anh nói thật đi, em không đòi anh tăng lương đâu.”

“Nếu anh là phú nhị đại thật, thì đã đi tân trang cái phòng làm việc này đầu tiên rồi.” Đoàn Giai Trạch nói, “Chỉ là vườn trưởng của em số hơi đỏ một chút..”

Tiểu Tô lắc đầu thở dài, “Đúng là hào quang nam chính mà.”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

….

Lại có một chuyện nữa, sau hai lần quảng cáo rầm rộ lần trước, Đoàn Giai Trạch nghĩ mình cũng cần phải lập một fanpage truyên truyền cho vườn bách thú của mình, như vậy sau này họ không cần phải tốn tiền thuê người quảng cáo nữa.

Nhưng Đoàn Giai Trạch lại chẳng có tí kinh nghiệm nào về mặt này, anh gọi điện tới tìm fanpage mình từng hợp tác, đưa tiền nhờ họ chỉ bảo từng thao tác một, bên kia cũng hay nhận nhiệm vụ này, còn kiến nghị họ có thể mở một hoạt động Give a way để thu hút fans.

Đoàn Giai Trạch rất tán thành với ý kiến này, nhờ họ giúp mình đăng ký một tài khoản wechat công chúng, cũng tự lập một tài khoản weibo vip rồi làm chứng thực, tất cả đều đặt tên là”Vườn bách thú Linh Hữu”.

Bởi vì Tiểu Tô rất thích chụp ảnh bên lề, cho nên hai tài khoản fanpage kia đều do cô và Đoàn Giai Trạch cùng nhau quản lý.

Nội dung ở tài khoản công chúng cần phải biên tập, cho nên mỗi ngày chỉ có thể đăng một tin, ở bên weibo thì tự do hơn, Đoàn Giai Trạch tiện tay đăng cái status đầu tiên trên weibo của Linh Hữu:

Chúng tôi tới rồi đây!

Hình minh họa chính là bức ảnh chú khỉ bắn tim lần trước mà nhiếp ảnh gia chụp được, chú khỉ hướng mặt về phía ống kính, ngón tay tạo thành hình trái tim, miệng toét ra cười, mắt lấp lánh như phát sáng, cười hớn hở như được mùa.

Bình luận

Truyện đang đọc