NĂM ẤY TUI MỞ VƯỜN BÁCH THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng nửa tháng qua liên tục xảy ra những chuyện bất ngờ, khiến Đoàn Giai Trạch cảm thấy mông lung như trò đùa, nhân sinh thiệt hư cấu, nhưng đến khi có một soái ca đi tới trước mặt anh, nhẫn nhục nói cho anh biết mình là động vật mới tới.. anh vẫn cảm thấy nội tâm dậy sóng.

Đoàn Giai Trạch ngơ ngác hỏi: “Anh nói là, anh là nhân viên được phái tới à?”

Anh nghĩ hồi lâu, chắc cái anh “Lục Áp” này nói nhầm đi.

Lục Áp giận dữ nói: “Câu này ta phải hỏi ngươi mới phải, theo thường lệ là nhân viên cơ mà, sao lại biến thành động vật??”

“Là phương án của hệ thống kia, nói là căn cứ theo tình hình hiện tại, chỗ chúng tôi chỉ thiếu mỗi động vật..”

Đoàn Giai Trạch không khỏi lui về phía sau mấy bước, “Tôi còn tưởng sẽ đổi nhân viên thành động vật, chắc là tôi nghĩ nhầm rồi, anh đừng giận, dù sao thì thì tôi cũng chẳng biết lấy anh ra triển lãm kiểu gì..”

Anh nói xong, lại cảm thấy có gì đó sai sai.

“Với bộ dạng bây giờ đương nhiên là không được.” Lục Áp nghiêm mặt nói, “Cho nên, sau này những lúc làm việc, ta phải duy trì nguyên hình.”

Đoàn Giai Trạch: “……”

Lời hắn nói đã đập tan tam quan của Đoàn Giai Trạch, anh bắt đầu choáng váng.

Nói đoạn, Lục Áp quan sát Đoàn Giai Trạch từ trên xuống dưới một lượt, chau mày nói: “Nhà ngươi thuộc nhân tộc thật sao?”

Lúc biết vườn bách thú này ở dưới nhân gian, hắn đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, càng ngạc nhiên hơn là, chủ vườn bách thú lại là một người bình thường.

“Đúng vậy,” Đoàn Giai Trạch nghe mà muốn khóc, “Vậy chẳng lẽ, anh không phải là…”

Lục Áp nhướn hàng lông mày rậm của mình, “Bản tôn là Tam Túc Kim Ô cuối cùng trong thiên địa.” (Quạ vàng ba chân)

Cũng may mà lúc này trong vườn bách thú không có khách, cả vườn bách thú chỉ có mỗi bác bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi canh ngoài cổng.

Đoàn Giai Trạch nhìn tấm biển hiệu vườn bách thú nhỏ bé phía sau, lại nhìn vị tiên sinh Tam Túc Kim Ô với mức độ quý hiếm đã lên cấp bậc thiên địa, ánh cười cuối cùng trên gương mặt cuối cùng cũng tan biến.



Sau khi được Lục Áp phổ cập kiến thức, cuối cùng Đoàn Giai Trạch cũng có thể tạm hiểu được, hóa ra thế giới thực sự hoàn toàn khác với thế giới trong nhận thức của anh. Trên trời có ‘thiên’, ngoài ‘nhân’ có ‘tiên’, mà công trình hy vọng Lăng Tiêu này, được phát triển từ thiên đình trong truyền thuyết.

Trên danh nghĩa mà nói, hệ thống này mở rộng phát triển trong cả tam giới, các tộc bình đẳng với nhau, nhưng bởi vì nhân gian đã sớm tách ra xa cách với những tộc khác, không có qua lại liên thông, cho nên tuy công trình này đã khởi động từ nhiều năm trước đây, nhưng lại chưa từng có tiền lệ giúp đỡ loài người, cũng chưa từng triển khai dưới nhân gian.

Hệ thống thông minh này mới chỉ trong giai đoạn khởi động, còn chưa hỗ trợ chức năng hủy hợp đồng.

Lỗi nọ kéo lỗi kia. Đầu tiên, nếu đối tượng lọt vào tầm ngắm không phải nhân tộc, thì dù có là lỗi lập trình gì, cũng vẫn có thể giải quyết, ít nhất đối tượng nhận được sự giúp đỡ sẽ không giống như Đoàn Giai Trạch, còn chẳng chờ được đến chu kỳ hủy bỏ đã nghẻo.

Hơn nữa ở những giới khác, vốn không có vườn bách thú tồn tại, khiến cho nhân viên phải biến thành động vật…

Xét từ điểm này, xem ra hệ thống máy móc vẫn còn có chỗ kém người thường, cái gọi là tính toán máy móc này, thế mà cũng có thể phát sinh sai lầm lớn như vậy.

Nói tóm lại, Lục Áp cho rằng, chắc chắn hệ thống chưa được kiểm tra kỹ càng, cho nên mới xuất hiện lỗi lớn như vậy, để rồi bắt lấy Đoàn Giai Trạch làm đối tượng.

Thế nhưng hắn cũng bó tay, bởi vì ngay cả khi có lỗi, hắn muốn đi báo cũng phải đợi chu kỳ mấy thập niên. So với chính phủ ở dưới nhân gian thì thiên đình còn to lớn, phiền phức hơn nhiều, cũng bởi vậy mà chu kỳ làm việc kéo rất dài.

Cái lỗi này, không chỉ hại mỗi mình Đoàn Giai Trạch.

Như Lục Áp tự xưng mình là nhân viên do công trình hy vọng phái tới, nhưng thực chất là “tình nguyện viên”, người đi trước giúp người đi sau.

Nhưng kể cả vậy thì họ cũng bị hệ thống ràng buộc giống như Đoàn Giai Trạch, trong lúc thực hiện nhiệm vụ, nếu như làm trái sự sắp xếp, cũng sẽ bị sét đánh.

Bởi vì làm “động vật”, cho nên phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của động vật, chứ không thể giống như một nhân viên làm công, ra tay giúp vườn bách thú thăng cấp cơ sở hạ tầng.

Vế sau thì thôi đi, chứ vế trước thì quá tàn nhẫn.

Đoàn Giai Trạch không kiềm chế được nói: “Cái công trình này cũng mất nhân tính ghê, ngay cả tình nguyện viên mà cũng bị sét đánh à? Mấy người các anh không có ý kiến ý cò gì sao? Không thể trực tiếp rút lui sao?”

Anh thấy Lục Áp im lặng một giây, sau đó bắt đầu rống lên chửi công trình hy vọng rác rưởi khốn nạn.

Đoàn Giai Trạch: “………”



Hai người không thể đứng ngoài mãi được, Đoàn Giai Trạch đưa Lục Áp vào trong Linh Hữu.

Đoàn Giai Trạch: “Tôi không biết lại là anh tới, cho nên..”

Anh nhìn cái chuồng bỏ không.

Lục Áp nhìn chòng chọc Đoàn Giai Trạch bằng ánh mắt lạnh như băng: “Đây là đâu vậy?”

Đoàn Giai Trạch: “….Phòng làm việc của anh.”

Lục Áp: “…………”

Đoàn Giai Trạch: “Không phải ban nãy nói, trong giờ làm việc anh phải hiện nguyên hình sao? Động vật trong vườn bách thú phải nhốt trong chuồng, với điều kiện chúng ta bây giờ, muốn điều kiện tốt hơn hơi khó…”

Lục Áp giận dữ nói: “Nhà ngươi có hiểu “Tam Túc Kim Ô cuối cùng trong thiên địa” nghĩa là sao không? Nghĩa là khắp đất trời này chỉ còn một mình ta! Ấy thế mà nhà ngươi dám bảo ta làm việc ở cái nơi này, ngươi giữ thái độ như vậy mà còn dám mở vườn bách thú sao?!”

Đoàn Giai Trạch: =_=!

Đoàn Giai Trạch gom hết dũng khí nói: “Thực ra, đây là chuồng dành cho động vật, nếu anh không chịu… làm việc ở đây, thì phải ở lồng chim.”

Lục Áp: “…………..”

Lục Áp nghe xong chỉ muốn đánh người.

Đoàn Giai Trạch vội bổ sung: “Chỉ ở đây trong giờ làm việc thôi. Tôi sẽ dọn sạch chuồng một lần nữa. Sau khi tan làm anh có thể tới khu nhà của chúng tôi ở.”

Nghe vậy hắn liếc nhìn căn nhà đơn sơ ở bên cạnh, trông điều kiện có vẻ khá hơn, dù sao thì cũng chẳng có nơi nào tốt hơn nữa.

Lục Áp nguôi giận phần nào, bèn sai Đoàn Giai Trạch: “Hừ, ta muốn ở trong một phòng làm việc lớn hơn một chút, nhà ngươi đuổi con sư tử kia đi, quét dọn sạch sẽ một chút.”

Vậy coi như chấp nhận điều kiện cư trú lúc ban ngày rồi, Đoàn Giai Trạch thở phào nhẹ nhõm.

Khắp người Lục Áp toát ra khí chất khó đối phó, Đoàn Giai Trạch không thể làm gì hơn là thuận theo ý hắn. Thế nhưng, anh không ngờ, Lục Áp lại gọi cái nơi kia là phòng làm việc luôn thật, đúng là thích nghi nhanh ghê á…



Chẳng mấy chốc, Đoàn Giai Trạch lại một lần nữa cảm thấy hack não.

—— Anh không biết nên chuyển con sư tử sang cái chuồng khác kiểu gì. Vốn là trong chuồng có một cánh cửa sắt có thể di chuyển, có thể kéo ra kéo vào nhốt sư tử lại để tiện quét dọn bên trong chuồng.

Thế nhưng, một người không chuyên như anh vẫn chưa học qua cách làm thế nào để di chuyển sư tử sang một cái chuồng khác.

Mấy ngày nay sư tử được ăn no, thoạt trông có vẻ dồi dào tinh thần, mà dù có không ăn no đi chăng nữa, quật ngã Đoàn Giai Trạch xuống cũng dễ như ăn kẹo.

Đoàn Giai Trạch đứng lúng túng bên ngoài chuồng sư tử, chợt nghe thấy Lục Áp đứng bên cạnh khoanh tay cười nhạo: “Giờ con người ai cũng giống như nhà ngươi sao? Có mỗi con sư tử thôi mà cũng phải sợ?”

Đoàn Giai Trạch làm như không nghe thấy tiếng của Lục Áp, anh nhận ra, thực chất Lục Áp không cao ngạo lạnh lùng như vẻ bề ngoài, đương nhiên cũng có thể là do quá cao ngạo, dẫn đến nói chuyện có vẻ ngứa đòn, giống như lúc này đây..

Bởi nghĩ từ giờ Lục Áp sẽ là một phần trong vườn bách thú, ông chủ Đoàn quyết định không so đo cùng hắn.

Đúng lúc này, con sư tử há miệng, rống lên một tiếng.

Sư tử rống khiến trời rung đất chuyển, uy thế khiếp người, đột nhiên rống lên như vậy, khiến suýt chút Đoàn Giai Trạch ngã ngửa ra sau.

Lục Áp lại khẽ cất tiếng cười nhạo.

Mà chút phong độ cuối cùng Đoàn Giai Trạch đang cố vớt vát, cũng vì tiếng gầm khiến cả người lao đao lảo đảo kia mà tan biến, bởi vì quá mất mặt, nên anh thẹn quá hóa giận nói lẫy: “Anh đi mà làm đi!”

Lục Áp trừng mắt lườm Đoàn Giai Trạch, so với tiếng sư tử rống ban nãy còn khủng bố tinh thần hơn.

Thế nhưng Đoàn Giai Trạch lại chẳng sợ gì cả, nãy giờ anh chỉ khách sáo với Lục Áp thôi, bởi anh biết rõ, dưới sự ràng buộc của hệ thống, Lục Áp sẽ không dám làm gì tổn thương anh.

Cho nên, Đoàn Giai Trạch ngồi xuống bên cạnh, che đi đôi chân mềm nhũn của mình: “Tôi không làm đâu, anh giỏi thì tự đi mà làm! Đấy là phòng làm việc của anh cơ mà!”

Lục Áp hừ một tiếng, không biết xấu hổ mà tự hào nói: “Ta là động vật quý hiếm, nhà ngươi là chủ vườn bách thú, ngươi phải hầu hạ ta mới đúng! Nhanh lên, mau dọn dẹp phòng làm việc cho ta đi.”

“………..” Đoàn Giai Trạch hạn hán lời luôn.

Lục Áp thấy Đoàn Giai Trạch chẳng có chút khí thế gì cả, giống như giành thắng lợi, hất cằm lên rõ là đắc ý. Sau đó giống như ban ân điển, điềm nhiên nói: “Nhanh chân lên, có bản tôn ở đây, nó dám làm gì cơ chứ?”

Lần này từ ‘động vật quý hiếm’ lại được đổi thành bản tôn luôn.

Cái con chym này.. rõ là ngứa đòn mà. Đoàn Giai Trạch nghiến răng kèn kẹt trong lòng.

Cũng không biết Lục Áp giở trò gì, con sư tử không dám rống lên nữa, mà ngược lại còn cụp đuôi xuống. Đoàn Giai Trạch nhân cơ hội mở chuồng, đánh bạo mà lấy gậy đuổi sư tử ra.

Dưới khí thế áp bức của Lục Áp, quả nhiên con sư tử chạy sang cái chuồng khác, đi vào, sau đó nhấc một chân lên mà tè —— bị dọa sợ quá mà.

Lục Áp khoanh tay ôm ngực đứng bên cạnh, thừa thắng xông lên, chỉ huy Đoàn Giai Trạch quét dọn sạch sẽ chuồng sư tử mới, phải dọn sạch sẽ đến khi không còn hạt bụi nào mới được.

Lục Áp còn không quên tẩy não Đoàn Giai Trạch: “Đây vốn là nhiệm vụ của chủ vườn bách thú, sắp tới nhà ngươi phải tiếp tục hầu hạ bản tôn cho tốt.”

Đoàn Giai Trạch mỉm cười hỏi ngược lại: “Hầu hạ á? Vườn bách thú chúng tôi không dùng từ này, chỗ chúng tôi gọi là chăn nuôi.”

Lục Áp: “…………….”
Lục Áp: Theo dân gian, ban đầu có mười con quạ mặt trời, kéo đi mười mặt trời riêng biệt. Hậu Nghệ bằng tài bắn cung của mình, đã bắn hạ chín Kim Ô, chỉ để lại một người con trai của Ngọc Hoàng làm mặt trời. Lục Áp chính là con còn lại đó.

Bình luận

Truyện đang đọc