Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
***
Phỏng đoán không muốn tin tưởng nhất được xác nhận, đầu óc Lục Từ nháy mắt trở nên trống rỗng.
Thiếu niên đã chết từ lâu? Kiếp trước kiếp này hắn đều hận lầm người rồi. Thậm chí, hắn còn lên kế hoạch trả thù thiếu niên, cố ý đưa thiếu niên đến gặp Lộ Nhân Gia.
Nhưng người gϊếŧ chết thiếu niên rất có thể là Lộ Nhân Gia, nếu không tròng mắt giúp Lâm Không Lộc giả thông qua cuộc kiểm tra nhân dạng đến từ đâu?
Lục Từ cứng đờ như tượng điêu khắc, quanh thân lạnh lẽo, trái tim lại đau nhói.
Lance phát hiện trạng thái hắn không đúng, nhắc nhở: "Chủ nhân, cậu nhỏ đời này còn sống."
Đúng vậy, đời này thiếu niên còn sống, còn đang đợi hắn trể về kết hôn, mọi chuyện không tệ như kiếp trước, nhưng...
"Nhưng vậy thì sao? Anh cho rằng sau khi cậu ta khôi phục ký ức, vẫn sẽ thích anh chắc?" Giọng nói của Lộ Nhân Gia là vang lên "Anh sống lại với ký ức, vì hận cậu ta mà đưa cậu ta tới tiền tuyến, đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm."
"Cậu ta vô tình mất trí nhớ, anh lại cố ý lừa cậu ta, để cậu ta yêu anh, muốn để cậu ta khôi phục ký ức đau buồn nhất vào lúc hạnh phúc nhất, đạt được mục đích trả thì của anh, đúng không?"
"Chậc chậc, quá thú vị. Đoán xem, anh và tôi đều có thể sống lại, có phải cậu ta cũng có thể hay không? Hoặc là, tôi có để người nói sự thật cho cậu ta không nhỉ? Nếu cậu ta biết anh chỉ vì hận nhầm người, cứ vậy mà tính kế trả thù cậu ta. Vậy cậu ta sẽ còn ở bên anh chắc?"
Giọng điệu gã tràn đầy ác ý và gây hiểu lầm, như thể chỉ vì ép Lục Từ rơi vào thống khổ.
Sắc mặt Lục Từ khó coi đến đáng sợ, đương nhiên hắn sẽ không bị lời nói của đối phương đánh gục. Nhưng nếu thiếu niên thật sự biết chân tướng kiếp trước, thật sự biết hắn đã từng có những ác ý ấy...
"Nghĩ đến mấy chuyện này, có phải rất đau khổ không? Rất suy sụp? Rất hối hận?" Giọng đầy ác ý của Lộ Nhân Gia lại vang lên "Không muốn thay đổi sao? Ví dụ như để Lâm Không Lộc quên đi tất cả mọi thứ, vĩnh viễn chỉ yêu anh? Thậm chí, quay ngược thời gian trở lại quãng thời gian hạnh phúc nhất của hai người? Rất đơn giản, chỉ cần anh hiến tế sức mạnh linh hồn, tất cả mọi tiếc nuối đều có thể đền bù..."
Rõ là gã đang dẫn dắt cuộc nói chuyện, Lục Từ lạnh giọng ngắt lời: "Mày gϊếŧ em ấy?"
Tuy là câu nghi vấn, nhưng mang theo khẳng định.
Lộ Nhân Gia hơi sững sờ, lát sau, gã giả bộ hờ hững nói: "Sao có thể chứ? Tôi không xuống tay được với người đẹp đâu, thế nhưng..."
Lục Từ trực tiếp ấn nút phóng đạn phản vật chất, không nghe gã nhiều lời vô nghĩa nữa. Từ giọng điệu giấu giếm của đối phương, hắn đã xác nhận được câu trả lời.
Lộ Nhân Gia không ngờ hắn sẽ làm vậy, chửi to một tiếng "ȶᏂασ", lập tức xé mở không gian chạy trốn.
Nhưng lần này, Lục Từ không chơi trò mèo vờn chuột cùng gã nữa, khi gã xuyên qua không gian hố sâu và xuất hiện ở một địa điểm khác, gã nháy mắt bị nổ thành pháo hoa bởi đạn phản vật chất khác.
Âm thanh ồn ào biến mất, thế giới yên bình trở lại. Nhưng lòng Lục Từ không tài nào bình tĩnh nổi.
Biết hắn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, lão nguyên soái nhanh chóng gửi lời khen ngợi, dặn dò: "Thừa thắng xông lên, hôm nay cậu vất vả rồi, chỉ huy từ xa rồi cũng diệt mầm hang ổ bọn tinh tặc này cho tôi."
Lục Từ gật đầu, mặt không cảm xúc sắp xếp kế hoạch vây quét tiếp theo, hắn cần phải làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình.
Sau khi Lộ Nhân Gia không còn, nhóm tinh tặc chia năm xẻ bảy, nhanh chóng bị tấn công bởi quân đội Liên Bang dưới quyền chỉ huy của Lục Từ.
Khi áp giải tù binh, hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào hình ảnh hiện trường, xem kỹ khuôn mặt của từng tù binh. Dường như hắn vẫn còn ôm hy vọng mỏng manh, lỡ đâu Lộ Nhân Gia nói bậy, lỡ đâu đã lừa hắn...
Song, lúc một khuôn mặt "Quen thuộc" xuất hiện trên màn hình, trái tim của Lục Từ cuối cùng cũng hoàn toàn chùng xuống.
Một hồi lặng im. Hắn nói với binh lính phụ trách việc áp giải: "Đưa người mặc quần áo trắng kia lại đây."
Đó là một Omega cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, không giống như bước ra từ hang ổ tinh tặc, mà giống như một quý tộc trẻ xuất thân từ Thủ Đô Tinh, ngay cả biểu cảm giữa mày cũng giống Lâm Không Lộc như đúc.
"Chỉnh mặt? Chỉnh bao nhiêu?" Sau khi người bị mang đến, Lục Từ vô cảm hỏi.
Omega sắc mặt tái nhợt, lắp bắp: "Không, không có, tôi không chỉnh."
Không có Lộ Nhân Gia, cậu ta hiển nhiên không có lá gan lớn như kiếp trước.
Lục Từ không để ý, lại hỏi: "Tên thật là gì?"
Omega theo bản năng nói "Lâm Không Lộc", nhưng thấy sắc mặt của Lục Từ tức khắc trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, sợ tới mức vội sửa miệng: "Kiều, Kiều Lạc."
Rất rõ, cậu ta đã trả qua huấn luyện, quen thói tự xưng là Lâm Không Lộc.
Nghĩ đến những việc người này đã làm ở kiếp trước, những người mà cậu ta đã hại, Lục Từ chán ghét dời mắt, nói với bác sĩ quân y bên cạnh: "Kiểm tra cho cậu ta."
Quân y nhanh chóng tiến lên mang người đi, một lúc sau quay lại báo cáo: "Quả thực đã từng chỉnh, không chỉ có mặt, còn có..."
Lục Từ ngắt lời: "Chỉnh lại hết cho cậu ta."
Hắn không muốn thấy có người lại giả dạng thành thiếu niên lần nữa, làm những điều ác độc đó. Nếu Kiều Lạc này bị bắt ép thì cũng thôi, nhưng từ cuộc điều tra ở tiền tuyến, cậu ta rõ ràng không phải.
*
Khi rời khỏi quân bộ, đã hai ngày một đêm trôi qua. Lục Từ không hề chợp mắt, nhưng cũng không buồn ngủ, hắn còn đang suy nghĩ về những gì Lộ Nhân Gia nói trước khi chết.
"... Hoặc là, tôi có để người nói sự thật cho cậu ta không nhỉ?"
Lục Từ nhắm nghiền mắt lại, cho đến khi xe dừng ở cửa biệt thự, hắn vẫn chưa dứt khỏi tâm trạng hoang mang.
"Anh về rồi? Mọi chuyện đã được giải quyết sao?" Lâm Không Lộc vô cùng vui mừng khi nhìn thấy hắn.
Thật ra y biết Lộ Nhân Gia đã chết, tuy khoảng cách quá xa, hệ thống không thể phát sóng trực tiếp hiện trường, nhưng có thể kiểm tra được dấu hiệu sinh tồn của bug kia đã biến mất.
Lần này, Lục Từ không chỉ giúp y giải quyết bug, mà có thể đã biết được chân tướng kiếp trước. Thật là một công đôi việc.
Tâm trạng Lâm Không Lộc rất tốt, nhưng ngay sau đó, y phát hiện trạng thái của Lục Từ không thích hợp.
"Anh sao vậy? Có phải rất mệt không? Sắc mặt khó nhìn như vậy." Y vô thức hỏi, đồng thời giơ tay chạm vào trán đối phương.
Lục Từ không ngờ y vẫn còn ở biệt thự, có hơi kinh ngạc.
Hắn bất giác nắm lấy tay thiếu niên, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu rồi mới khẽ hỏi: "Không sao, có lẽ nghỉ ngơi không tốt."
"Ồ, vậy anh có muốn lên tầng nghỉ ngơi trước không? Anh ăn chưa? Hay là ăn trước rồi hẵng nghỉ ngơi." Lâm Không Lộc quan tâm hỏi.
Lục Từ lắc đầu bảo không cần, nắm tay y đến sô pha ngồi xuống.
Trên bàn trà trước mặt có một số tập kế hoạch tổ chức đám cưới được trải ra, đặt lộn xộn khắp nơi. Mỗi tập đều có dấu vết vòng tròn cẩn thận của thiếu niên bằng một cây bút đỏ.
Mắt Lục Từ hơi ngưng lại, bỗng nhiên ảm đạm. Lâm Không Lộc cầm một tập sách lên, vui vẻ hỏi: "Anh thích kiểu nào?"
Lục Từ nhìn dáng vẻ vui sướng của y, lại nghĩ tới kiếp trước, trong lòng càng thêm chua xót, xen lẫn chút bất an.
"Tiểu Lộc," Hắn gian nan hỏi: "Lộ Nhân Gia lúc sau... có từng gửi em thứ gì không? Hoặc là, có người nào không quen biết đã gửi đồ lạ cho em không?"
Rốt cuộc hắn vẫn sợ hãi. Hắn từng cố ý đưa thiếu niên tới trước mặt kẻ hại chết y, còn cố ý lừa gạt thiếu niên sau khi mất trí nhớ, nói rằng họ yêu nhau.
Suy nghĩ ban đầu của hắn giống như Lộ Nhân Gia đã đoán, chính là muốn nhìn thiếu niên khôi phục ký ức, biết được sự thật thì sẽ suy sụp cỡ nào.
Hắn từng đoán thiếu niên giả vờ mất trí nhớ, nhưng hiện giờ chỉ mong mỏi đó là sự thật.
Nếu thật sự mất trí nhớ, ít nhất hiện tại thiếu niên còn yêu hắn, hắn có thể ti tiện hy vọng đối phương vĩnh viễn không nhớ lại.
Nhưng nếu là giả vờ mất trí nhớ, thiếu niên rất có thể giả vờ yêu hắn vì sợ hắn trả thù. Một khi Lộ Nhân Gia thật sự đã chuẩn bị trước khi chết, để người tiếp cận thiếu niên nói về chuyện kiếp trước, thiếu niên chắc chắn sẽ lập tức rời khỏi hắn.
Mà hắn, chẳng còn lập trường gì để giữ chân thiếu niên.
Lâm Không Lộc nghe vậy thì sững sờ, lắc đầu nói: "Không có."
Lục Từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy mình thật đáng khinh. Hắn không nên cảm thấy may mắn vì điều này, hắn nên chủ động thẳng thắn...
Nhưng Lâm Không Lộc bỗng nhiên nhận được điện thoại của cha Lâm, sau khi cúp máy thì xin lỗi: "Ba em bảo em về một chuyến."
Lục Từ im lặng, một lúc sau mới nói: "Vậy em về trước đi."
Lâm Không Lộc gật đầu, nhưng khi cùng Miêu Miêu bước tới cổng, đột nhiên bị Lục Từ gọi lại.
"Em..." Lục Từ ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói: "Đi đường cẩn thận."
*
Sau khi thiếu niên rời đi, Lục Từ có chút nản lòng.
Hắn lên tầng vào phòng làm việc, Lance đang xem 'hận hải tình thiên' trong đó, vừa thấy hắn bước vào, tức thì chột dạ.
Trong phim, Điềm Điềm đang vui vẻ chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng cậu đâu biết hạnh phúc mà cậu tưởng chừng tràn đầy thực chất chỉ là ảo tưởng. Hận Hận chỉ đang trả thù cậu, muốn bắt cậu phải gánh chịu cơn đau đớn nhất vào thời khắc hạnh phúc nhất, chứ không phải thật lòng muốn cùng cậu kết hôn. Nhưng Hận Hận cũng không biết, Điềm Điềm chưa từng phản bội hắn, mọi thứ đều là sự châm ngòi của vai ác...
Làn sóng bình luận nổi ào ào những dòng chữ "Hu hu hu" "Không dám xem" "Ngược quá" "Cái đồ Hận Hận cặn bã chết tiệt này".
"Đây là cái gì?" Lục Từ mặt không cảm xúc hỏi.
"...... 'Hận hải tình thiên lấy gì để giữ lại em, người tôi yêu'." Lance lúng túng nói.
Nó vừa mới biết câu chuyện của chủ nhân và cậu nhỏ, trong lòng không khỏi cảm thán, ôn lại chút bộ phim máu chó này, không ngờ lại bị bắt tại trận.
Ngạc nhiên là Lục Từ không nói gì, còn lấy điều khiển từ xa, tua nhanh đến đoạn "Tra A chết giẫm" quỳ xuống cầu xin hòa giải các loại.
Mặt không cảm xúc xem "Tra A chết giẫm" bị ngược xong, hắn lại tự ngược mở đoạn âm thanh trong cơ giáp ——
"... Cậu ta vô tình mất trí nhớ, anh lại cố ý lừa cậu ta, để cậu ta yêu anh, muốn để cậu ta khôi phục ký ức đau buồn nhất vào lúc hạnh phúc nhất, đạt được mục đích trả thì của anh..."
Lance: "..." Chủ nhân bị điên rồi à?
Nó xem phim, nghe âm thanh, lại nhìn Lục Từ, đột nhiên hỏi một câu rất thiểu năng: "Ngài sẽ không định làm như vậy đấy chứ?"
Vừa dứt lời, ngoài phòng vang lên một tiếng động.
Lục Từ và Lance đồng thời quay lại, nhìn thấy Lâm Không Lộc và mèo máy không biết đã quay lại từ khi nào, khϊếp sợ nhìn họ.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Không Lộc: Boss Lục thế mà lại xem phim cẩu huyết, đậu, filter nát rồi.