NAM CHÍNH TỪNG BỊ TÔI TRA SỐNG LẠI

Vật hy sinh – ngoại truyện 1.

Giang nam thần & Lâm Tiểu Lộc.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Đương lúc Giang Từ cầm sách vở đến thư viện học thì bị một xe điện mini chạy quá tốc độ bắn nhẹp nước lên khắp người.

Thiếu niên lái xe vội vàng dừng lại, trên đầu đội một chiếc mũ bảo hiểm có sừng nai nhỏ, lon ton chạy tới: "Em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý. Anh ơi, anh không sao chứ?"

Là nhân viên giao cơm của nền tảng X Lộc?

Giang Từ lùi lại một bước, bình tĩnh đánh giá đối phương.

"Anh ơi em bận lắm, hay là mình thêm WeChat nhé, anh thay quần áo rồi em sẽ giặt giúp anh." Thiếu niên mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.

Giang Từ: "..."

0687 thở dài trong đầu Lâm Không Lộc: "Rõ ràng quá rồi."

Nụ cười của Lâm Không Lộc cứng đờ, vội lấy một chiếc bờm sừng nai lông xù như để bù đắp: "Không thì cho anh cái này này, đây là quà tặng từ nền tặng chúng em. Sắp đến lễ giáng sinh rồi, có thể tặng cho bạn gái đó anh."

Thiếu niên nhìn trông còn nhỏ, có một đôi mắt xinh đẹp, mang theo sự chân thành và ý cười, rất khó có thể từ chối.

Giang Từ nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi thôi: "Không cần."

Hằn gần như có thể chắc chắn, thiếu niên này có động cơ thầm kín, có lẽ vừa rồi cố tình tạt nước hắn.

Quả nhiên, mấy ngày kế tiếp, hắn thường xuyên có thể nhìn thấy thiếu niên lái xe điện mini lướt qua hắn. Đôi lúc ở dưới ký túc xá, đôi lúc ở gần khu giảng dạy, đôi lúc thậm chí còn ở nhà ăn... Hửm? Nền tảng giao đồ ăn hiện tại đã nắm lấy cơ hội kinh doanh đến tận cửa nhà ăn của trường đại học rồi?

Giang Từ cảm thấy nếu chiếc xe điện nhỏ thường xuyên lui tới khuôn viên trường thế này thì sớm muộn gì trường học cũng sẽ cấm đồ ăn ngoài.

"Ấy, là em trai Tiểu Lộc à?" Thấy hắn cứ nhìn về hướng nào đó, nữ sinh có việc tìm hắn không khỏi nhìn sang, sau đó kinh ngạc thốt lên.

Giang Từ không nhìn nữa, hờ hững hỏi: "Cậu biết cậu ấy?"

"Đương nhiên, cậu bé giao hàng đẹp trai nhất, gần đây rất nổi tiếng ở trường đại học A đó. Vì lúc giao đồ ăn luôn đội mũ bảo hiểm có sừng nai của nền tảng X Lộc nên nhiều người gọi cậu ấy là em trai Tiểu Lộc lắm." Nữ sinh cười nói, lại đùa hỏi: "Giang thần không đọc diễn đàn của trường à?"

Giang Từ thế mới biết, trong trường có rất nhiều nữ sinh đều biết đến thiếu niên. Các cô gọi thiếu niên trên diễn đàn là "Bé hoàng tử giao đồ".

Giang Từ liếc về hướng vừa rồi, thiếu niên thực sự rất đẹp, mặt mày tinh xảo, làn da trắng nõn, lúc cười rộ lên trông hơi đáng yêu. Theo lời của mấy nữ sinh thì chính là vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, cứ như một chú chó con.

Thiếu niên mới đỗ xe dưới ký túc xá, đang gọi điện cho người trên lầu: "Xin chào, đồ ăn của bạn đã đến rồi ạ. Quản lý ký túc không cho mình lên tầng, làm phiền bạn xuống dưới lấy đồ nhé."

Thì ra khi thiếu niên nói chuyện với người khác, giọng nói cũng mềm mại như vậy, âm cuối hơi cao, giống như một cái móc câu nhỏ rung động lòng người.

Đại khái là vì ánh mắt của Giang Từ quá lộ liễu, thiếu niên rất mau chóng đã chú ý tới hắn. Thiếu niên giao đồ ăn xong thì cố ý vòng xe điện nhỏ qua chỗ hắn, giọng điệu hơi vui mừng: "Anh ơi, em chào anh ạ. Anh có còn nhớ em không? Ngày đó em..."

"Tạt nước khắp người tôi, em trai Tiểu lộc." Giang Từ tiếp lời, sau đó khẽ gật đầu bảo: "Còn nhớ."

"Á, ngày đó em không cố ý mà." Lâm Không Lộc xấu hổ gãi đầu, nhưng vì đang đội mũ bảo hiểm nên chỉ gãi vào sừng nai trên mũ. Sừng nai là vật trang trí, bị chạm vào sẽ lắc lư trên đỉnh đầu.

"Oa, đáng yêu quá." Nữ sinh bên cạnh lấp lánh ánh mắt.

Lâm Không Lộc bấy giờ mới chú ý tới nữ sinh bên cạnh Giang Từ, không khỏi ngập ngừng: "Chị ấy là bạn gái anh ạ?"

"Không phải đâu." Nữ sinh lập tức lắc đầu, cười tủm tỉm: "Chị đây vẫn chưa có bạn trai đâu, em có muốn suy nghĩ một chút không?"

Thiếu niên mặt như đỏ lên, một lúc sau mới lấy bờm nai từ trong túi tặng cho nữ sinh: "Vậy tặng cho chị cái này, đây là quà tặng của nền tảng chúng em. Sắp đến Giáng Sinh rồi, mong chị sớm gặp được người mình thích. Hãy sử dụng nền tảng của chúng em để đặt đồ ăn nhé."

Giang Từ: "..." Cái bờm này là đồ tặng sỉ à?

Sau khi trở về, Giang Từ ma xui quỷ khiến mà gọi đồ ăn vài lần, nhưng không lần nào được thiếu niên giao đến.

Hắn hơi tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy bản thân khó hiểu. Gần đây có nhiều người giao hàng như thế, không phải thiếu niên giao chẳng phải là chuyện bình thường à?

Buổi tối bạn cùng phòng trở về, thấy trên bàn hắn chất đống trái cây, đồ ăn vặt, thức ăn nhanh thì giật cả mình: "Anh Từ à, sao anh mua nhiều đồ thế? Sắp tận thế rồi chăng? Muốn tích trữ thức ăn?"

2

"Cậu ăn đi." Giang Từ bỗng đứng dậy xuống tầng.

Khi đi ngang qua cổng trường, hắn thấy thiếu niên đang ngồi xổm bên đường mày mò chiếc xe điện.

Giang Từ vô thức đi tới, thản nhiên hỏi: "Xe hỏng rồi?"

Lâm Không Lộc ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn dính đầy dầu máy, giống một con mèo con, đôi mắt ửng hồng, buồn bã "Ừm" một tiếng.

Giang Từ giương mắt lướt qua, thấy còn một phần đồ ăn, rõ ràng đã nguội ngắt rồi.

Lâm Không Lộc chú ý tầm mắt của hắn, chần chờ bảo: "Bị hoàn đơn rồi."

Giang Từ không nói chuyện, ngồi xổm xuống sửa xe điện.

Sau đó, hắn lái xe điện chở thiếu niên, hỏi: "Tan làm chưa? Nhà ở đâu?"

Thiếu niên nói địa chỉ, nhân lúc hắn không chú ý liền đội cái bờm nai lên đầu hắn, cố ý hỏi: "Anh ơi, anh lái xe điện cùng em, nếu bạn gái anh biết thì sẽ không tức giận chứ?"

Giang Từ biết đây là trò đùa trên mạng, cũng biết thiếu niên đang cố ý thử hắn, có chút mưu mô, nhưng rất đáng yêu.

Hắn khẽ nhếch môi, bình tĩnh bảo: "Không có bạn gái."

Lâm Không Lộc: "Ò."

"Cũng không có bạn trai." Không hiểu sao Giang Từ lại bổ sung.

Lâm Không Lộc: "Ò ò, chúc anh sớm thoát khỏi kiếp độc thân nha ~"

Giang Từ: "..." Nai con ngu ngốc này thật sự không hiểu sao?

O687 cũng nói trong đầu Lâm Không Lộc: "Này này, không phải sắp theo đuổi được rồi hả? Sao lại giả vờ không hiểu thế?"

Lâm Không Lộc: "Có hiểu lạt mềm buộc chặt không? Đây mới là giai đoạn mập mờ thôi."

*

Giang Từ bắt đầu thường xuyên gọi đồ ăn ngoài, hoặc giả vờ vô tình đi ngang qua ký túc xá, giúp thiếu niên mang đồ ăn lên trên.

Thiếu niên cũng không biết rằng những cuộc gặp gỡ ấy thực ra đã được hắn lên kế hoạch cẩn thận.

Giang Từ cũng không biết rằng thật ra Lâm Không Lộc chỉ nhận đơn đặt hàng gần tòa ký túc xá của họ mà thôi.

Qua lễ Giáng Sinh, Giang Từ phát hiện thiếu niên đã không xuất hiên dưới ký túc xá mấy ngày liền rồi.

Ban đầu hắn rất lo lắng, nhưng sau đó mới phát hiện gần đây thiếu niên đều nhận đơn từ trường đại học C bên cạnh, đặc biệt là đơn từ hot boy trường C.

Thậm chí không chỉ một lần hắn thấy thiếu niên giao đồ cho đối phương, ngọt ngào gọi người ta là "Anh".

Ánh mắt Giang Từ tối sầm, xem ra nai con ngu ngốc này không chỉ câu một mình con cá là hắn.

0687 cũng tò mò hỏi Lâm Không Lộc: "Sao gần đây cậu không đi dụ dỗ nam chính thế?"

Lâm Không Lộc: "Đây gọi là chiến thuật rút lui, tình cảm là phải đưa đẩy, anh thả em kéo mới thú vị. Một mình tôi hấp tấp nịnh nọt là không được. Cứ chờ xem, Giang Từ không thể ngồi yên được đâu."

Giờ phút này Giang Từ cũng đang nghĩ, câu được con cá là hắn này xong còn muốn chạy, trên đời còn có chuyện tốt như thế?

Vào đêm mùng một, Lâm Không Lộc khó lắm mới giật được một đơn hàng khác từ đại học A. Nhưng khi giao hàng xong lại bị Giang Từ bắt được, xách vào vùng tối sau tòa nhà ký túc xá.

Hình như Giang Từ đã uống rượu, đè thiếu niên vào tường, cúi người hỏi: "Vì sao gần đây không nhận đơn của tôi?"

Lâm Không Lộc vẻ mặt vô tội, nói: "Nền tảng phân chia lại khu vực phụ trách, em không phục trách bên này nữa."

"Vậy à?" Giang Từ cười khẽ, đầu ngón tay lướt qua gò má của thiếu niên, khơi dậy cảm giác kỳ dị như dòng điện.

Lâm Không Lộc hơi mất tự nhiên, muốn dịch sang bên nhưng nhanh chóng bị Giang Từ nắm lấy sừng nai trên mũ bảo hiểm, xách trở về.

Lâm Không Lộc: "?"

Giang Từ gắn cả người thiếu niên vào dưới thân, gương mặt lạnh lùng nhuốm một tia âm trầm, hỏi: "Vậy tại sao lại trùng hợp như thế, mỗi ngày giao đồ ăn cho Cố Minh trường đại học C?"

"Bởi vì anh ấy đặt người chạy việc trong thành phố, lương chạy việc vô cùng cao, hơn nữa còn cho tiền boa." Lâm Không Lộc rất hợp tình hợp lý, nói xong liếc trộm hắn, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh uống say rồi không? Anh nói chuyện cứ là lạ, em nhận đơn của ai..."

Giang Từ đột ngột ôm thiếu niên vào lòng, thì thầm bên tai: "Về sau tôi cũng đặt người chạy việc trong thành phố, cũng sẽ cho tiền boa, không được nhận đơn của cậu ta nữa."

Lâm Không Lộc: "Ơ."

Y vỗ vỗ lưng đối phương, hốt hoảng: "Anh say thật rồi, này này!"

Giang Từ nói xong lời này, hai má nóng bừng, không dám nhìn phản ứng của thiếu niên. Vừa lúc thiếu niên bảo hắn uống say, hắn bèn dứt khoát giả vờ say.

Phát hiện Giang Từ "ngất" mất, Lâm Không Lộc bất đắc dĩ lắm, chỉ có thể dìu hắn về ký túc xá.

Trước đây y từng nhận đơn của Giang Từ nên biết đối phương ở phòng nào.

Bởi vì là kỳ nghỉ năm mới, rất nhiều học sinh mới rời đi nên quản lý ký túc xá không nghiêm ngặt lắm. Lâm Không Lộc vào rất dễ.

Trong ký túc xá, bạn cùng phòng Giang Từ đều không có đó. Hoặc là mua vé về nhà, hoặc là đi du lịch cùng bạn gái.

Lâm Không Lộc đỡ Giang Từ lên giường, lúc định đứng dậy thì bỗng nhiên bị Giang Từ túm lấy tay áo khiến cả người y ngã lên người hắn.

Giang Từ kêu một tiếng, tựa hồ bị đè "tỉnh", mở mắt nghiêm túc nhìn y, một lúc lâu sau mới nói: "Về sau tôi sẽ đặt người chạy việc trong thành phố..."

Lâm Không Lộc tối mặt, cảm thấy hắn nhất định là say rồi, có điều... Say tốt lắm.

Đợi Giang Từ nhắm mắt lần nữa, y chột dạ mò tay tìm cổ áo đối phương, cởi hai cúc áo.

0687: "!!!" Ký chú, cậu định làm gì thế? Không phải cậu nói bán nghệ không bán thân à?

Lâm Không Lộc: "Cậu biết cái gì? Đây gọi là giả tạo hiện trường "phạm tội", chờ mai anh ta tỉnh lại, hừ hừ."

Y nhanh chóng vò nát chiếc áo sơ mi trắng của đối phương, rồi cởi áo khoác ngoài của mình, cũng cởi hai cúc áo, véo hai dấu hổ trên xương quai xanh, sau đó thỏa mãn nằm xuống.

Lâm Không Lộc cũng không biết, khi y ngủ thiếp đi, Giang Từ vẫn luôn nhắm mắt nhoẻn cười, quay người nhẹ nhàng kéo y vào lòng.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Không Lộc lập tức bày ra vẻ như trời sập, hoảng loạn nói: "Anh, anh ơi, tối hôm qua chúng ta làm gì rồi?"

Giang Từ bình tĩnh nhìn y diễn, nhịn cười bảo: "Anh sẽ chịu trách nhiệm."

Lâm Không Lộc: "?" Anh à, anh cũng phối hợp quá rồi, không nghi ngờ tí gì sao?

"Mình hẹn hò đi." Giang Từ bỗng nói, biểu tình nghiêm túc.

Cứ như vậy, Lâm Không Lộc đã ngắt được bông hoa cao lãnh trường đại học A trong cơn bàng hoàng.

Nửa tháng sau, đại học A cấm gọi đồ ăn ngoài, Lâm Không Lộc không thể lái xe đến trường nữa. Nhưng không sao, y đã đạt được mục đích rồi.

Giang Từ biết thiếu niên giao đồ ăn rất vất vả nên đã bảo y nghỉ việc rồi thuê một căn nhà gần trường học.

Lâm Không Lộc cảm thán: "Mặc dù kim chủ còn chưa xuất hiện nhưng tôi đã sống những ngày tháng bị "bao dưỡng" trước mất rồi."

0687: "..."

"Giang Từ phải đi học, chắc chắn rất ít khi tới nơi này. Về sau muốn làm gì thì làm, nhiệm vụ lần này đơn giản quá, hì hì."

"Không có đâu." 0687 nói: "Giang Từ mới đi hiệu sách."

Lâm Không Lộc: "?"

"Mua rất nhiều tài liệu học tập cho cậu, gì mà "Bộ đề 5.3*" các thứ..."

*Nguyên văn là "五年中考三年模拟": Một dạng sách luyện thi đại học, sách tham khảo tập hợp đề thi đại học toàn quốc của năm năm vừa qua, cùng với mô phỏng theo đề thi học sinh giỏi của các tỉnh trong ba năm vừa qua.

Lâm Không Lộc: "Anh ta định làm gì?"

Chẳng mấy chốc, Lâm Không Lộc đã biết câu trả lời.

Giang Từ đưa cho y một chồng tài liệu giảng dạy dày cộp, nghiêm túc nói: "Tiểu Lộc à, anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Anh nghĩ em nên quay lại trường học, em đã bỏ học từ cấp hai, nền tảng yếu nhưng em khá thông minh. Có anh dạy kèm thì thi vào những trường xung quanh đại học A sẽ không thành vấn đề. Từ ngày mai anh sẽ bắt đầu dạy kèm cho em, đã sắp xếp thời khóa biểu xong rồi."

Lâm Không Lộc: "?" Sét đánh giữa trời quang, tôi đâu tới đây để học tập!

"Phải chăm chỉ học tập, không làm xong bài sẽ bị phạt." Giang Từ nghiêm túc nói.

Lâm Không Lộc: "???" Anh mua nhiều thế này, làm đến tận thế cũng chẳng làm xong.

____________________

+

Tác giả: Tiểu Lộc ngốc quá, chính là muốn cậu làm không xong đấy.

Giang Từ: Sau đó là có thể "trừng phạt" rồi ~

Bình luận

Truyện đang đọc