NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG

Editor: Qing Yun

Beta: Bạch Bạch

Hoa trường sinh của thành phố G được mọi người tôn sùng, đó là vì hoa này nở quanh năm, hoa có màu trắng tinh khôi, cho nên mọi người mới gọi nó là trường sinh.

Mặc dù hoa nở quanh năm nhưng lại rất khó nuôi trồng, dù là chuyên gia trồng hoa cũng không thể trồng được hoa này, hoa trường sinh một khi rời khỏi đất sẽ nhanh chóng khô héo. Cho nên hoa rất hiếm, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Có rất nhiều người tò mò về hoa trường sinh, không biết rốt cuộc hoa này nuôi trồng thế nào, cho đến khi người của cục cảnh sát thành phố G nhìn thấy hoa trường sinh mọc ra từ thi thể người.

Rễ hoa bám chắc vào cơ thể, nó nảy mầm từ bên trong, nở ra từng đóa hoa màu trắng, đó là vẻ đẹp cực hạn, khiến người xem khó tránh khỏi mê muội.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bạn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, bông hoa xinh đẹp này lại mọc ra từ cơ thể người, loài hoa này càng mỹ lệ bao nhiêu thì hình ảnh này càng ghê người bấy nhiêu.

Hoa trường sinh chỉ có thôn Hồ Tuệ Trinh nuôi trồng, bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng khiến bí mật về việc trồng hoa bại lộ, hoa trường sinh cái gì, đây rõ ràng là tà vật, nó hút máu người để chuyển thành chất dinh dưỡng. Cho nên, dù người khác có trồng chăm chút cỡ nào thì hoa này cũng không bao giờ nở, nào có ai biết hoa này lại được nuôi như vậy?

Thôn của Hồ Tuệ Trinh bắt đầu nuôi hoa này từ 20 năm trước, mỗi năm năm là bọn họ lại hiến tế một cô gái của thôn vào đêm giao thừa cho thứ bọn họ gọi là Hoa thần, sang ngày hôm sau, hoa trường sinh sẽ cắm rễ trên thi thể, sau đó ra hoa.

Nhiều năm trôi qua, thôn này đều làm giàu nhờ vào hoa trường sinh, nhưng sự giàu có của họ lại xây lên từ tính mạng của người khác. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta không rét mà run.

Tin tức này vừa ra, những người đang có hoa trường sinh trong nhà lập tức cảm thấy da đầu tê dại, chỉ hận không thể ném hoa này đi xa. Về phần thôn của Hồ Tuệ Trinh, bọn họ làm ra chuyện đó đương nhiên bị mọi người quay lưng, ai ai cũng không thể tin chỉ vì làm hoa trường sinh ra hoa mà lại mang người đi hiến tế, hoa quan trọng hơn mạng người sao?

Bọn họ đương nhiên cảm thấy khó có thể tưởng tượng, nhưng chuyện như vậy đã thật sự xảy ra. Ích lợi thường che mờ hai mắt và lý trí của người, làm bọn họ không nhìn thấy đạo đức và pháp luật.

Trận phong ba này kéo dài đến cuối xuân mới dần phai nhạt trong tâm trí mọi người, lúc này đề tài câu chuyện của thành phố G đã chuyển từ hoa trường sinh sang tin tức khác.

Vào lúc thời tiết ấm lạnh đan xen, người của Thiên Sư Minh chuẩn bị mang Xanh Thiên Thụ đã được ươm mầm khỏe mạnh đến núi Côn Luân, bọn họ còn mời Việt Khê và Hàn Húc, lời mời là Bạch Tề Tinh gọi điện thoại đến, bây giờ mọi người trong giới đều biết mối quan hệ của Bạch Tề Tinh với Việt Khê, Hàn Húc khá tốt, là bạn bè của nhau.

Núi Côn Luân bị tuyết phủ kín quanh năm, khí hậu lạnh giá, nhưng cũng vì vậy nên hẻo lánh ít dấu chân người, không có người quấy rầy, linh khí trên núi đầy đủ sung túc, thích hợp cho Xanh Thiên Thụ phát triển.

“Tuy lạnh nhưng không khí ở đây sạch sẽ hơn bên ngoài rất nhiều, rất thích hợp để trồng Xanh Thiên Thụ ở đây.” Việt Khê và Hàn Húc đi ở cuối cùng, cô nhỏ giọng nói chuyện, chân dẫm lên tuyết tạo ra tiếng vang.

Xung quanh gần như không có người, chỉ có tiếng gió và tuyết, bây giờ tuyết ngừng rơi, có ánh nắng chiếu lên nền tuyết rồi phản xạ lại, ánh sáng này dễ khiến người đau mắt.

Có thứ gì đó màu trắng bay đến, Việt Khê vươn tay ra, một người tí hon màu trắng dừng trên ngón tay cô. Người tí hon cực kỳ đáng yêu, nó có hình dáng như người tuyết, chỉ cao chừng ngón tay, trên cổ quấn một cái khăn quàng cổ màu đỏ, trên mũi có quả cà rốt, đôi mắt đen láy ngây thơ.

“Tinh linh tuyết…”

Việt Khê lẩm bẩm.

Mặc dù Tinh linh tuyết và Tuyết Nữ đều sống trong tuyết, nhưng bản chất nó vẫn khác Tuyết Nữ, lực lượng của chúng nó yếu hơn, chỉ sống bên trong vùng có tuyết nên tâm tính ngây thơ hơn.

“Trong mắt sư phụ, tuyết tinh linh có dáng vẻ thế nào?” Hàn Húc đến gần, nhìn đốm sáng trên tay cô.

Việt Khê ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Tinh linh tuyết trong mắt em… Nó giống người tuyết chúng ta làm hai ngày trước, có cái mũi cà rốt màu đỏ, đôi mắt đen láy, miệng nhỏ như bọn Tiểu Nhất, nó quấn khăn quàng màu đỏ trên cổ nữa.”

Tinh linh tuyết vô hình, dáng vẻ của nó trong mắt mỗi người là khác nhau, trong lòng nghĩ cái gì thì hình dáng của nó chính là như vậy. Trong phòng của Việt Khê vẫn còn người tuyết Hàn Húc nặn cho cô vào hai ngày trước, nó lớn bằng bàn tay, được dùng pháp thuật giữ đông duy trì dáng vẻ kia vĩnh viễn. Đại khái là vì nguyên nhân này cho nên tinh linh tuyết trong mắt cô có hình dáng như người tuyết.

Nghe cô hình dung, Hàn Húc không nhịn được cười, cậu nói ý: “Thật đáng yêu…”

Không biết là đang nói người hay là nói người tuyết.

Phía trước truyền đến tiếng xôn xao, Việt Khê ngẩng đầu thấy tinh linh tuyết bay khắp xung quanh, đương nhiên, trong mắt cô tinh linh tuyết chỉ là người tuyết cao bằng ngón tay, nhưng ở trong mắt người khác thì không như vậy, có một số người không biết nhìn thấy tinh linh tuyết thế nào mà hoảng sợ vô cùng, liên tục lùi ra sau rồi kêu la: “Đừng đến đây…”

Việt Khê: “…”

Cô duỗi tay, bốn năm người tuyết tí hon ngồi trong lòng bàn tay cô, cái mũi cà rốt dài làm chúng nó bị vướng vào nhau, cô lẩm bẩm: “Rốt cuộc tinh linh tuyết trong mắt họ có dáng vẻ thế nào?”

Đến mức khiến bọn họ bị dọa sợ thành như vậy.

Bạch Tề Tinh lại hưng phấn ra mặt, chỉ vào tinh linh tuyết nói: “Cao lên!”

Sau đó bị anh trai Bạch Kỳ Thạch đập một cái ngã sấp xuống nền tuyết.

“Đây là tinh linh tuyết, tính tình ngây thơ hồn nhiên. Tinh linh tuyết vô hình, hình dáng của tinh linh tuyết mà mọi người nhìn thấy chỉ là hình dáng mọi người tự tưởng tượng thôi, chỉ cần mọi người không làm hại chúng nó thì chúng nó sẽ không hại mọi người.” Lý Huy đi ở phía trước nói.

Nghe vậy, những người khác nghi ngờ nhìn nhau, những ít nhất cũng bình tĩnh lại phần nào.

Bọn họ tiếp tục đi lên phía giữa sườn núi, ở nơi đó có một mặt hồ, trong nước không có bất cứ sinh vật gì, cũng không có bất cứ sinh mệnh gì, mặt hồ phản chiếu lại ánh nắng như là một viên trân châu màu lam giữa vùng tuyết trắng.

Xanh Thiên Thụ phải trồng trong hồ này, tuy hồ ở trong núi tuyết nhưng không bao giờ bị đóng băng, luôn luôn duy trì trạng thái sạch sẽ.

“Nước này sạch thật đấy…”

Người ở thành phố quanh năm nào đã từng thấy cảnh đẹp thế này, tuy rằng xung quanh rất lạnh nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự hưng phấn trong lòng họ, có người cũng không sợ lạnh mà duỗi tay hất nước, lập tức bị lạnh cứng tay.

“Lạnh quá!”

Nhưng nước lạnh như vậy mà không kết băng cũng là một việc lạ.

Nước hồ trong vắt, có thể nhìn rõ bóng dáng mình dưới mặt hồ. Các cô gái đều thích cái đẹp, họ phát hiện ra điều này nên đều đến gần mặt hồ soi gương, sửa sang lại dáng vẻ của mình.

“A?” Có một cô gái nhìn thấy gì đó, bèn tiến gần sát mặt hồ để nhìn cho rõ hơn.

Sau khi nhìn kỹ hơn, sắc mặt cô ấy thay đổi rồi chợt kêu lên một tiếng kinh hoàng, cô ấy lập tức nhảy ra xa khỏi hồ như trốn tránh.

Những người khác đều nhìn cô ấy, có người bạn hỏi: “Tư Tư, cô sao vậy?”

Tư Tư chỉ vào hồ, nói: “Có người, tôi thấy dưới đáy hồ có người, người đó đột nhiên mở bừng mắt…”

Nghe vậy, những người khác nhìn nhau, có người cẩn thận đi đến nhìn xuống hồ. Cái hồ này không biết sâu tới mức nào, dù hồ sạch sẽ nhưng chỉ nhìn thấy rong rêu đong đưa theo sóng nước mơ hồ.

“Không thấy gì cả, người ở đâu?” Nhìn kỹ lại lần nữa, bọn họ xác định không thấy có người như Tư Tư nói.

“Tư Tư, có phải cô nhìn nhầm không? Sao trong hồ này lại có người được? Hơn nữa đây là núi Côn Luân, trên núi Côn Luân có tà vật được à?”

“Không phải, tôi chắc chắn không nhìn nhầm… Đó là phụ nữ, cô ấy đột nhiên mở mắt nhìn, làm tôi giật cả mình.” Tư Tư trả lời khẳng định, dáng vẻ vẫn kinh hồn.

Cô ấy khẳng định như vậy khiến mọi người âm thầm cảnh giác, trên thế giới này có quá nhiều chuyện kỳ lạ, có tà vật có thể làm loạn ngay trước mắt mà thiên sư bọn họ không phát hiện được.

“Mọi người đừng đến gần hồ khả năng trong hồ này có gì đó, dù sao cẩn thận cũng là tốt nhất.” Biết chuyện bên này, Lý Huy lập tức căn dặn mọi người.

Trong giới thiên sư, địa vị của núi Côn Luân có thể sánh ngang với núi Bồng Lai, ai cũng không biết trên núi này sẽ xuất hiện chuyện kỳ lạ gì, cẩn thận một chút không bao giờ sai.

Việt Khê và Hàn Húc lại không kiêng kị gì cả, hai người đi đến bên hồ nhìn xuống, Việt Khê trầm tư nói: “Hồ nước này sạch thật đó, không cảm giác được hơi thở gì hết, thậm chí đến cả sinh khí cũng không có.”

Tuy nước thật sự sạch sẽ, nhìn cũng thấy bình thường, nhưng nó ở trên núi Côn Luân thì việc không có linh khí, không có sinh khí là chuyện khó tin.

“Nhưng vừa rồi khi cô gái Tư Tư kia kêu lên, đúng là em đã cảm nhận được tà khí, mặc dù rất nhạt…” Việt Khê rất mẫn cảm với vật âm, dù chỉ có một tia cực đạm cô cũng cảm nhận được.

Hàn Húc vẫy tay một cái, lập tức có nước trong hồ bắn lên rơi xuống tay cậu, cậu cúi đầu nhìn: “Hồ này đúng là hơi kỳ lạ.”

Việt Khê khẽ gật đầu, chỉ là đang ở trong núi Côn Luân nên hồ này kỳ lạ cỡ nào cũng bị linh khí của núi che lấp đi rồi, thứ dưới đáy hồ này lại không để lộ chút hơi thở nào cả.

Việt Khê híp mắt dẫm chân lên mặt hồ, nước dưới chân lập tức đẩy ra gợn sóng. Cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới mặt hồ sạch sẽ trong suốt có rong rêu đong đưa.

Đột nhiên, gợn sóng hơi tản ra, dưới đáy hồ đột nhiên xuất hiện đôi mắt màu đỏ, nó mở to nhìn cô chằm chằm. Loại cảm giác bị vô số đôi mắt nhìn chăm chú này thật sự làm người sởn tóc gáy. 

Bình luận

Truyện đang đọc