NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG

Editor: Heo Lười

Beta: Qing Yun

Người đến là hàng xóm ở gần đây, Việt Khê có vô tình gặp qua vài lần, bà họ Chu, mọi người quanh đây đều gọi bà là chị Chu.

Chị Chu ngồi trên ghế, khoé mắt đầy nếp nhăn hằn lên theo năm tháng, dưới mắt có một mảng thâm quầng, có thể là do đã mấy ngủ không được ngủ ngon giấc, da mặt xanh xao, chị Chu do dự trong chốc lát cuối cùng cũng mở miệng nói: ".....Dì muốn nhờ cháu tìm giúp dì một người."

Việt Khê sửng sốt, cô nói: "Cháu không biết tìm người."

Chị Chu cười khổ một tiếng, bà đưa tay lau lau mặt, trên mặt đầy mệt mỏi, lẩm bẩm nói: "Nếu là người sống, dì cũng không tìm đến cháu..."

"Chồng của dì đã một tuần không về nhà, một tuần trước, ông ấy ra ngoài đi làm, mãi đến hôm nay vẫn chưa thấy trở về....ông ấy không phải người đi ra ngoài không nói với dì một tiếng. Dì gọi cho mấy người làm cùng xưởng với ông ấy, trong xưởng nói hôm đó đúng là ông ấy có đi làm, nhưng những ngày sau lại không thấy đến nữa...."

"Dì thật sự không còn cách nào nào, đã một tuần trôi qua rồi vẫn không thấy ông ấy trở về nhà, chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi."

Nói xong mấy lời cuối, lòng chị Chu càng thêm sốt ruột.

Con trai của chị Chu xoa xoa giữa chân mày, nói: "Mẹ, chắc là mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, có thể là ba đột nhiên có việc gì gấp, không kịp nói với mẹ một tiếng? Cũng không nhất định là đã xảy ra việc gì."

"Không, con không hiểu!" Chị Chu đưa tay che mặt lại, nước mắt chảy xuống, bà lẩm bẩm khóc lớn nói: "Đã hai ngày nay, mỗi ngày mẹ đều nằm mơ thấy ông ấy, ông ấy nói ông ấy đau quá, ông ấy kêu mẹ đi cứu ổng..... Mẹ biết, chắc chắn là ông ấy đã xảy ra chuyện rồi."

"Mẹ đây là ban ngày nghĩ cái gì, thì ban đêm mơ thấy cái đó....Ba khẳng định không xảy ra chuyện gì." Ngô Dương không biết là đang thuyết phục mẹ của mình, hay là đang thuyết phục chính bản thân của mình nữa.

".....Có lẽ mọi người không muốn tin tưởng, nhưng mà có khả năng chú nhà đã xảy ra chuyện rồi." Việt Khê mở miệng nói, cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ cố nói uyển chuyển nhất có thể.

"Cô nói bậy gì đó? Ba của tôi khẳng định không xảy ra việc gì!" Sắc mặt Ngô Dương thay đổi, không đợi Việt Khê nói xong đã vội vàng đánh gãy lời nói của cô. Nhìn anh ta có vẻ bực bội nôn nóng, có lẽ chính lòng anh ta cũng biết ba mình lành ít dữ nhiều.

Việt Khê không nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn về một phía bên cạnh của chị Chu, mà ở bên cạnh chị Chu, người thường không thể nhìn thấy được, nhưng Việt Khê lại có thể thấy được một cơ thể trong suốt đang bay phiêu phiêu bên cạnh bà, dáng người đàn ông đó gầy, trên mặt đối phương một vẻ mờ mịt, giống như còn chưa biết được mình đã chết, ngay cả ý thức còn chưa tỉnh táo.

Chị Chu chú ý đến ánh mắt của cô, cơ thể ngay lập tức cứng đờ, bà quay đầu nhìn về phía bên cạnh của mình, nhẹ giọng hỏi: "Cháu, cháu thấy ông ấy? Đúng không? Ông ấy hiện đang ở bên cạnh dì phải không?"

Ngữ khí của bà mang theo vài phần cẩn thận, lại giống như hy vọng mơ hồ.

Việt Khê có chút không đành lòng gật đầu nói: "Từ lúc dì vừa vào cửa, cháu vẫn luôn thấy chú ấy đi theo dì...."

Chị Chu vô thức mím môi, cuối cùng lộ ra vẻ vừa cười vừa khóc, ngực bà không ngừng phập phồng, vẻ mặt như muốn khóc, nhưng qua nửa ngày cũng không khóc được.

"Tôi biết mà.....tôi biết là ông ấy khẳng định đã xảy ra chuyện."

Bà lẩm bẩm.

Hai người bọn họ làm vợ chồng với nhau hơn hai mươi năm, cùng chung chăn gối, trải qua nhiều năm như vậy tình cảm vẫn luôn không thay đổi, số lần đỏ mặt không đếm hết trên đầu ngón tay. 

Cho nên, khi người kia xảy ra chuyện, bà liền có thể cảm giác được, chỉ là bà không muốn tin tưởng.

"Mẹ, mẹ.....Mẹ! không sao chứ?" Bộ dạng chị Chu như sắp thở không nổi, Ngô Dương sốt ruột lo lắng hỏi.

Việt Khê đưa tay vỗ nhẹ vào lưng của chị Chu một chút, cả người chị Chu chấn động, tâm tình như vỡ oà lên khóc to một tiếng, bà dùng sức vỗ ngực, làm như vậy giống như đang cố gắng để cho mình có thể thở dễ dàng hơn, nước mắt rơi như mưa. Bà trượt từ trên ghế xuống dưới đất, ôm mặt khóc nức nở giống như đứa trẻ.

Ngô Dương sốt ruột nói: "Mẹ, ba khẳng định không có việc gì, mẹ đừng tin những lời cô ta nói....Mẹ, mẹ đừng đau lòng như vậy, mẹ như vậy, con sẽ rất lo lắng."

Việt Khê bị cảm xúc của bà ảnh hưởng, không biết vì sao, trong lòng lại sinh ra một cảm giác khổ sở.

Đối với những người yêu nhau, đau khổ nhất, có lẽ là chính là chia cách mãi mãi.

Chị Chu khóc một lần là khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, bà đưa tay lên lau sạch nước mắt trên mặt của mình, hai mắt sưng đỏ, hỏi: "Việt Khê.....Cháu, cháu có thể giúp dì tìm được xác của chồng dì không..?"

Lúc nói đến thi thể, giọng của bà run rẩy, vô cùng gian nan mới nói ra được hai chữ này.

Việt Khê gật đầu, nói: "Hiện tại hồn phách của chú ấy đang ở đây, chú ấy có thể đưa chúng ta đến chỗ thi thể của chú ấy."

Chị Chu gật đầu, bà nhìn bên cạnh, nhưng mà hiện tại ở đó chỉ là một khoảng không, chỉ là bà biết chồng của bà hiện tại đang ở đây, bà cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười.

"Ông ấy đã từng nói, cho dù chết đi, cũng sẽ không rời xa dì.....ông già ngốc nghếch này!" Chị Chu lắc đầu, cố gắng nở nụ cười so với khóc còn xấu hơn.

Linh hồn cùng với thân thể vốn là một thể thống nhất, cho dù sau khi chết có tách ra, thì linh hồn vẫn có thể cảm nhận được với thân thể của mình.

Việt Khê lấy một sợi dây màu đỏ buộc lên tay của chú Ngô, sợi dây đỏ hơi chớp động một ánh sáng màu đỏ, liền ngay lập tức biến mất trước mặt mấy người chị Chu, mà linh hồn của chú Ngô, vô tri vô giác xoay người bay ra bên ngoài.

Việt Khê nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Chú Ngô sẽ đưa bọn họ đến chỗ xác của chú.

Qua chừng hơn mười phút, bọn họ đi theo linh hồn của chú Ngô đi tới cửa của một nhà xưởng.

Chị Chu ngạc nhiên nói: "Đây là....đây là nơi làm việc của chồng dì."

Bảo về của nhà xưởng cũng nhận ra chị Chu, thấy bà đến cũng đi tới chào hỏi, còn hỏi nói: "Chị Chu, lão Ngô đã trở về hay chưa?"

Chị Chu mím môi nói: "Tôi đến đây để tìm ông ấy."

Vẻ mặt của người bảo vệ đầy hoài nghi, không hiểu rõ lắm ý của bà.

Việt Khê nói: "Đi vào trong, vẫn còn ở bên trong."

Nhà xưởng không cho người không có phận sự đi vào, bảo vệ ngay lập tức ngăn cản bọn họ lại nói: "Chị Chu, chị không thể vào được, chị cũng biết ở đây có quy định người ngoài không thể vào xưởng mà."

Chị Chu có chút mệt mỏi nói: "Tôi tới là để tìm chồng của tôi, tôi biết....ông ấy ở bên trong."

Bảo vệ càng có vẻ khó hiểu hơn, nói: "Không có khả năng, hôm nay tôi không hề thấy lão Ngô đi làm."

Không có sự cho phép của bên trên, phòng an ninh không dám cho bọn họ đi vào, lúc mọi người đang cãi nhau, vừa đúng lúc người phụ trách trong xưởng đi ngang qua thấy, nên lại đây hỏi.

Sau khi hiểu rõ tình huống, đối phương nhíu mày, có chút chần chờ hỏi: "Chị Chu, chị cảm thấy, lão Ngô xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây à?"

Chị Chu gật đầu, nói: "Lão Ngô tuyệt đối không phải là người không nói một tiếng nào với người trong nhà đã biến mất, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Ngày đó, khi ông ấy đến đây đi làm, mọi người nói không có thấy ông ấy ra khỏi nhà máy, vậy khẳng định là đã gặp chuyện không may ở trong nhà xưởng."

Người phụ trách gật đầu, suy nghĩ nói: "Mọi người đi theo tôi...Chị Chu, đi đừng quá nôn nóng, lão Ngô khẳng định sẽ không có chuyện gì đâu."

Chị Chu gật đầu, tinh thần không được tập trung lắm, rõ ràng không để lời nói của ông ta ở trong lòng.

Người phụ trách nhìn thoáng qua Việt Khê, không hiểu vì sao chị Chu đến để tìm người mà lại còn dẫn một cô bé đi theo. Đương nhiên, ông ta không hề cảm thấy lão Ngô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây, trong xưởng nhiều người đi lại như vậy, cũng không phát hiện ra việc gì kỳ lạ, lão Ngô sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở xưởng được chứ? Tuy nhiên, nhìn chị Chu gấp như vậy, anh chỉ có thể để cho bọn họ đi vào.

Việt Khê đột nhiên dừng chân ở một cánh cửa lớn, cô hỏi: "Ở bên trong này làm cái gì vậy?"

Người phụ trách nói: "Chỗ này chúng tôi để hàng bị hư, là nơi tái chế lại sản phẩm bị hư."Việt Khê nhấc chân đi vào, xem nhẹ toàn bộ ánh mắt tò mò của những người công nhân, cô đi đến góc trong cùng thì dừng lại nhìn cái máy lớn trước mặt.

"Đây là máy nghiền giấy, chúng tôi sẽ mang giấy bị hư hỏng đến đây nghiền nát, sau đó làm lại giấy mới. Ai... đây là cái máy cũ, đúng rồi, đây chính là cái máy mà trước kia lão Ngô điều khiển, nhưng mà hai ngày nay hình như xuất hiện một số vấn đề." Không đợi mấy người Việt Khê dò hỏi, người phụ trách đã tự giải thích cho bọn họ.

Việt Khê nhìn mấy nghiền giấy lớn, thấy linh hồn của chú Ngô xoay hai vòng ở bên cạnh máy nghiền giấy, sau đó lại đổi hướng bay đi chỗ khác, bay thẳng tới chỗ một chiếc xe tải đậu ở phía trước, ở đằng xa có công nhân đang dỡ hàng lên xe, đó đều là những thùng giấy mới, chuẩn bị xuất đi ra ngoài.

Việt Khê nhìn thấy linh hồn của chú Ngô dừng lại ở bên cạnh một cái thùng, không hề bay đi.

"Làm sao vậy?" Thấy Việt Khê đứng bất động, người phụ trách nhịn không được hỏi.

Việt Khê khẽ nhắm mắt, có chút khó khăn mở miệng, nói: "Có thể mở thùng giấy này ra không?"

Người phụ trách muốn mở miệng từ chối, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt không tốt của cô, không biết vì sao lại gật đầu đồng ý.

Thùng giấy được mở ra, Việt Khê hít một hơi thật sâu, lục lọi ở bên trong, cuối cùng cô trực tiếp ôm ra một thùng giấy, đưa đến trước mặt chị Chu.

"....Dì ơi, chú, chú ấy....." Cô mở miệng không biết nên nói gì.

Thân thể chị Chu cứng đờ nhìn cô, bà cúi đầu nhìn những cuốn vở bài tập trong thùng giấy, ngón tay run rẩy cầm lên một cuốn, mở từng trang ra. Vốn dĩ những trang giấy của vở bài tập nên là màu trắng, mà màu sắc hiện tại của nó lại bị biến thành màu đỏ, giống như bị máu đỏ từ từ nhuộm hết vào bên trong.

Nước mắt lập tức tuôn ra, chị Chu ngồi xổm xuống, gào khóc thảm thiết.

Những người khác không hiểu rõ lý do, Việt Khê mở miệng nói: "Chú Ngô, ở trong những tờ giấy này."

Nghe vậy, vẻ mặt của những người khác đầy mờ mịt, có chút không hiểu rõ ý của cô. Nhưng rất nhanh, bọn họ mới phản ứng lại, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt.

Người phụ trách nhà xưởng gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát đến rất nhanh, họ mang giấy đi xét nghiệm, cũng không lâu sau đã nhận được kết quả kiểm tra ra gen của chú Ngô ở bên trong, sau đó còn tìm được một số mẩu xương xung quanh cái máy bị hư đó.

Theo giải thích của cảnh sát, có thể do máy móc bị trục trặc hư hỏng, lão Ngô leo lên trên xem xét, nhưng không cẩn thận trượt chân ngã vào trong đó, sau đó bị máy nghiền trực tiếp nghiền nát thân thể, máu của ông nhiễm đỏ những tờ giấy hư đó, vì vậy nên những tờ giấy đó mang theo màu đỏ nhàn nhạt.

Cuối cùng, người nhà họ Ngô ôm một thùng giấy rời đi, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Bình luận

Truyện đang đọc