NAM HẬU PHÁO HÔI CỦA BẠO QUÂN

Lưu công công trước khi vào cửa trong lòng vẫn luôn cầu mong, hi vọng Thái tử không muốn mua lương thực giá cao. Chỉ có hắn và mấy vị công công khác trong cung được Hoàng thượng chọn phụ trách mua hàng. Tiết Dao bất quá là cùng Lục hoàng tử đi theo đội ngũ để du ngoạn, không phải gánh trọng trách lớn, sẽ không gặp nguy hiểm khi hỏng đại sự của Thái tử.

Nếu như vậy, có lẽ Tiết Dao chỉ hỗ trợ nghĩ biện pháp ứng đối. Nhưng biện pháp này tại sao muốn đẩy giá lương thực tăng thêm chứ?

Lưu công công cảm thấy chính mình vẫn là không nên suy nghĩ nhiều. Tiết Dao tiểu tử này đã nói sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm, nếu hắn không phối hợp, sự việc thất bại, thì có lẽ sẽ đổ hết trên đầu hắn.

Trực tiếp nhắm hai mắt làm theo Tiết Dao dặn dò thôi.

Ba người cùng mấy người hầu chia làm ba nhóm, trước sau vào sảnh hãng lương, làm bộ là người đến mua lương thực nơi khác tới, không quen nhau. Bọn họ chia ra tìm chỗ ngồi ở phòng lớn xếp hàng chờ chưởng quỹ tiếp đón.

Người ngồi chờ đều là khách mua lương thực ở khu vực chung quanh.

Những người khách mua hàng giờ khắc này đều lòng như lửa đốt, châu đầu ghé tai mắng chửi hãng lương Chiết Giang là gian thương xấu xa, thề năm sau nhất định đi Hồ Quảng thu mua lương thực.

Tiết Dao đem cốc trà đặt mạnh trên bàn.

"Cạch."

Tiếng động lớn thu hút người chung quanh chú ý. Vẻ mặt cam chịu, Tiết Dao dùng giọng địa phương Kim Lăng nói:

"Năm nay thương nhân cung cấp lương thực nơi nào cũng đều lòng dạ không tốt! Nghĩ lại cũng khó trách bọn họ, muốn trách cũng trách ông trời, một mùa đông không tuyết. Bây giờ mùa hạ liền mưa liên miên nửa tháng, nhấn chìm biết bao khu vực đồng ruộng?"

"Không phải sao?"

Thái giám họ Phương lập tức dựa theo Tiết Dao trước đó dặn dò, giả vờ ưu sầu mà tiếp lời:

"Năm nay, dân chúng các nơi thu hoạch tốt, cũng chỉ đủ nộp thuế triều đình. Lương thực còn lại cung cấp mấy miệng ăn trong gia đình bữa đói bữa no. Sống qua một năm cũng khó khăn, nào có lương thực dư bán cho thương nhân?"

"Đúng vậy, ngoại trừ Chiết Giang."

Lưu công công diễn xuất nhập tam khiến người tin tưởng, miệng nói lời bịa đặt, mắt mũi lại truyền cảm.

"Mấy chỗ bán lương thực ở Thành Kim Lăng ta đã đi qua, hãng lương Hồ Quảng Hà Nam ta cũng đi qua, những địa phương kia giá lương thực so với Chiết Giang chỉ cao chứ không rẻ hơn a!"

"Ôi thôi, ta chính là từ Kim Lăng tới Chiết Giang mua lương thực đây."

Tiết Dao dùng giọng địa phương diễn tả ai oán.

"Kim Lăng hãng lương lớn đều bán loại hạ đẳng đến 600 văn tiền 1 thạch. Nghe đâu có thương nhân kinh thành nhà quan đi khắp nơi mua lương thực, chuẩn bị hỗ trợ cho bách tính huyện gặp thiên tai. Chúng ta mua bây còn kịp lúc, trễ thêm nữa chính là trong tay ôm bạc cũng không mua được lương thực nha!"

Một đám người muốn mua lương thực nghe được sắc mặt trắng bệch.

Có người thần sắc ngờ vực, hoài nghi Tiết Dao là người hãng lương mời tới, cố ý lừa bọn họ tranh mua lương thực giá cao.

Có mấy khách thương lo lắng tình huống giống như Tiết Dao nói, hỏi hắn từ đâu có được tin tức này.

Tiết Dao liền nói ngoại tổ phụ ở kinh thành làm quan. Ông đã gửi thư nhắc nhở bọn họ nhanh chóng tích trữ lương thực. Vì thư này lúc đi đường gặp sự cố, mất nhiều thời gian, khi bọn họ xem được nội dung thư giá lương thực đã tăng.

Các khách thương đều là bán tín bán nghi.

Người hầu của hãng lương bưng trà dâng nước đã nghe nội dung trò chuyện. Hắn đi bẩm báo với chưởng quỹ, một chữ cũng không sót.

"Hai vị thương nhân kinh thành mua lương thực giá cao như vậy lại là vì cho dân gặp nạn vay mượn."

Chưởng quỹ đem sự tình chuyển cáo ông chủ của hãng lương.

"Chẳng trách giá 640 văn tiền 1 thạch cũng chịu mua. Nhiều nạn dân như vậy, chỉ cần tăng tiền lời một thạch một chút, với số lương thực đó, bọn họ có thể kiếm được đầy bồn đầy bát!"

Thời gian qua suy đoán không ra, ông chủ hãng lương giờ mới biết mục đích thực sự của hai nhóm người kia tại sao không tiếc bỏ ra số tiền lớn thu mua lương thực.

Ông chủ hãng lương vẻ mặt lộ ra căm ghét:

"Sớm nhìn ra bọn họ lai lịch không nhỏ, đều là khí thế quan gia. Nào có thương nhân dám cho lương thực bách tính mấy huyện gặp nạn? Triều đình truy cứu, đầu cũng không giữ nổi. Chuyện như vậy, chúng ta đỏ mắt cũng không có làm được."

Tin tức lan truyền nhanh chóng. Ngày hôm sau hành lương to nhỏ Hàng Châu đều tăng hai mươi văn tiền 1 thạch lương thực.

Lưu công công sắp gấp ngất đi, câu trước "Tiết gia" câu sau "Tiết gia" kêu to, cầu Tiết Dao giải thích.

Tiếp tục như thế, giá lương thực thật sự sẽ vọt thủng mây xanh.

Tiết Dao vẫn bình tĩnh trấn an hắn yên tâm chờ.

Bởi vì lo lắng bên cạnh Thái tử có nội gián, kế hoạch của Tiết Dao lần này không nói chi tiết cùng bất luận người nào, chịu nguy hiểm chỉ có một mình hắn.

Chỉ cần người chung quanh đều không hiểu hắn muốn làm gì, liền không khả năng lén lút hại hắn.

Ngày thứ ba, giá lương thực lại tăng thêm mười văn tiền một thạch.

Ngồi không yên, Lưu công công lo lắng làm lỡ đại sự bị trách tội, liền phái tiểu thái giám bên cạnh mình lén lút bẩm báo Thái tử. Nói thành tựu của Tiết Dao điên cuồng ra sao. Hắn muốn dùng cái này giảm bớt tội danh của chính mình.

Thái tử biết được lại một bộ thái độ bình tĩnh, xốc nắp chung trà uống một ngụm, nhẹ giọng nói:

"Tiết Dao nói sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, các ngươi cứ chiếu theo hắn dặn dò mà làm thôi. Hắn không cho ngươi đến mật báo, thì ngươi không cần tới báo tin, bất cứ người nào cũng không được. Nếu có lần sau nữa, phạt đánh hai mươi trượng."

Tiểu thái giám sợ đến cả người run run cầm cập, liên tục xin lỗi, lùi ra, trở bề nói với Lưu công công lời Thái tử dặn dò.

Lưu công công kinh ngạc, trong lòng bội phục đối với Tiết Dao tăng lên mấy phần.

Chẳng trách người hầu Thanh Khung điện đối với Tiết Dao nghị luận sôi nổi. Nói Tịch Phi nương nương quả thực đem Tiết nhị công tử yêu thương như nửa con trai.

Thất hoàng tử nghịch ngợm đối với Tiết Dao nói gì nghe nấy. Khi tiểu hoàng tử tùy hứng gây sự bất chấp tất cả, chỉ cần Tiết Dao lôi kéo khuyên vài câu, tiểu hoàng tử liền biết điều.

Tiểu tử này nhìn bề ngoài chân thật lẫm liệt không hiểu tính kế, e rằng bên trong lòng dạ sâu không lường được.

Đến ngày thứ tư, giá lương thực lại tăng thêm năm văn tiền một thạch.

Tiết Dao vẫn là án binh bất động.

Lục hoàng tử buồn khổ cực kỳ.

Hắn có thói quen đem mọi chuyện thất bại ôm đồm trách nhiệm vào người mình, đặc biệt là lúc trước còn bị gạt mua mấy chục túi lương thực hỏng.

Thái tử lúc này thất bại mua lương thực, Lục hoàng tử sẽ khổ sở mấy tháng.

Thái tử kỳ thực cũng rất phiền muộn, không biết đứa nhỏ Tiết Dao đến tột cùng đang giở trò quỷ gì.

Thế nhưng Thái tử điện hạ có thể làm sao đây?

Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng.

Giá lương thực trung đẳng trên thị trường đã tăng đến 700 văn tiền một thạch, đắt hơn nữa cũng không hề gì, dù sao hắn cũng không mua nổi.

Vẫn là đi dỗ dành đệ đệ thôi.

Thái tử dẫn theo Lục hoàng tử đi dạo chợ, Lục hoàng tử cũng kéo Tiết Dao đi theo.

Tiết Dao kỳ thực rất buồn bực vì chuyện xảy ra, trách nhiệm này hắn sắp khó chống đỡ nổi. Mạng nhỏ của hắn bị giam ở bên trong, nào có tâm tình đi dạo phố?

Kỳ thực hắn đối với biện pháp của chính mình tất có lòng tin. Chỉ là can hệ trọng đại, không có chuyện gì có thể chắc chắn trăm phần trăm thành công. Hắn cũng đã nghĩ tới hai kết quả.

Kết quả tốt là thành công đem giá lương thực kéo xuống đến trên dưới 550 văn tiền một thạch.

Kết quả xấu là thất bại, giá lương thực tăng cao, khiến Thái tử bị ép từ bỏ thu mua lương thực lần này.

Đem biến pháp lùi thời gian hoặc hủy bỏ. HunhHn786 Đối với Thái tử mà nói, đó là Tái ông mất ngựa. Đối với Tiết Dao mà nói, làm hỏng chuyện lớn như vậy e rằng bị chịu đòn.

Trong lòng cảm giác khó chịu, dọc theo đường đi, hai hoàng tử nói chuyện, Tiết Dao mất tập trung, tùy ý nói một chút phong thổ Hàng Châu.

Khi bọn họ đi ngang qua một tửu lâu lớn, bên trong truyền ra tiếng hát du dương.

Không tâm tình, không lời để nói với Thái tử đề nghị tiến vào tửu lâu nghe hát.

Ba người tìm vị trí trống ngồi xuống, im lặng chìm vào suy nghĩ của chính mình.

Loại yên tĩnh này đối với Tiết Dao mà nói rất khó nhịn. Hắn lén lút nhìn Thái tử. Phát hiện đầu hai lông mày Thái tử nhíu lại, hiển nhiên còn đang lo lắng chuyện giá lương thực tăng lên không ngừng.

Tiết Dao cũng không nghĩ tới Thái tử sẽ giữ được bình tĩnh như vậy, hoàn toàn buông tay, không hỏi Tiết Dao đến tột cùng bố trí ra sao.

Phần tín nhiệm này khiến Tiết Dao hết sức cảm động. Trong lòng cũng muốn cho Thái tử an tâm, hắn liền mở miệng nói:

"Điện hạ không cần lo lắng..."

Đôi mắt Thái tử cùng Lục hoàng tử "phụt" sáng ngời, đồng thời nhìn về phía Tiết Dao, chờ hắn đưa ra lý do không cần lo lắng.

Tiết Dao nói chuyện một nửa, nghĩ đến chính mình cũng không có nắm chắc 100% tự tin khiến giá lương thực hạ xuống trở lại, cũng chỉ có thể chuyển đề tài, an ủi:

"Người hiền sẽ gặp lành!"

"..."

Hai vị hoàng tử càng tuyệt vọng hơn.

Hiện tại chỉ có thể xem thiên mệnh!

Ngay tại lúc này, tửu lâu bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, tiếng nữ nhân ca hát cũng dừng.

Tiết Dao quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam nhân mặc trang phục quý giá, mang theo một đám người hầu bước lên sân khấu, cười dâ.m đãng lôi kéo đùa giỡn ca cơ.

"Công tử! Cầu ngài buông ta ra!"

Ca cơ bị mấy nam nhân lôi kéo cổ tay, liều mạng giãy dụa.

Vừa thấy có người gây sự, một số khách trong tửu lâu bỏ lại tiền trên bàn nhanh chóng rời đi.

Nhìn dáng dấp người gây sự hẳn là công tử nhà có thân phận, bằng không coi như không ai tiến lên trượng nghĩa giúp đỡ, cũng nên có quần chúng hiếu kỳ vây xem.

"Đám ác tặc!"

Lục hoàng tử giận dữ vỗ bàn đứng dậy:

"Ban ngày ban mặt, dám..."

"Lục đệ."

Thái tử dùng ánh mắt ra hiệu hắn không nên manh động.

Bọn họ thân phận đặc biệt, không thích hợp làm quá mức khiến người khác chú ý.

"Đại ca!"

Lục hoàng tử ủy khuất mở miệng:

"Chúng ta không đi giúp cô nương kia sao?"

"Đi báo quan."

Thái tử mặt không thay đổi vẫy tay, chuẩn bị tính tiền rời đi.

Mà giờ khắc này, trên sâu nhóm người gây chuyện đã bắt kéo áo ngoài của nữ nhân kia.

Mấy nhạc công đánh bạo tiến lên ngăn cản, đều bị đám ác ôn đánh ngã.

Trong số các nhạc công, có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, liên tục lăn lộn ôm lấy chân một tên ác ôn, lớn tiếng quát:

"Buông tỷ tỷ ta ra!"

Nói xong hắn cũng bị đạp đến ôm đầu không đứng lên nổi.

Lục hoàng tử tức giận đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Hàng Châu là nơi giàu có đông đúc, ban ngày ban mặt, lại phát sinh chuyện ác như vậy, vương pháp ở đâu?

Đại ca lo lắng khiến người khác chú ý, dự định đi báo quan, Lục hoàng tử cũng không tiện dính líu.

Tiết Dao cũng không phải sợ bại lộ thân phận, chỉ là liếc mắt nhìn trên sân khấu, đám người đi theo nam nhân gây sự đều cường tráng hung hãn.

Bọn họ coi như muốn ra tay giúp đỡ, ba đánh sáu cũng đánh không lại. Vẫn là Thái tử nói đúng, nhanh chóng báo quan mới là cử chỉ sáng suốt.

Cho nên Tiết Dao cúi đầu theo sau Thái tử đi ra.

Nhưng mà, ba người bước ra cửa, trong nháy mắt phía sau vang lên tiếng nữ nhân kêu thê thảm.

Tiết Dao không nhịn được quay đầu lại nhìn tình huống, phát hiện nam nhân bỉ ổi đem bàn tay tiến vào trong quần áo nữ nhân, trong miệng còn nói lời nhục nhã nàng:

"Hát rong kỹ nữ! Còn đóng vai trinh tiết gì?"

Tiết Dao tức giận đến cau mày, vội vàng ra cửa, dự định chạy như bay đi báo quan.

Nhưng vừa mới quay đầu, trước mắt Tiết Dao xoẹt qua một bóng trắng. Thái tử bước đi như bay, chớp mắt đã đến dưới sân khấu. Nhúng một cái nhảy lên giẫm mặt bàn gỗ, mượn lực bay lên sân khấu.

Nam nhân gây sự còn chưa phát hiện có người đến bên cạnh, chỉ nghe thấy thủ hạ của chính mình sợ hãi rống to.

"Ngươi đang làm gì?"

Lúc này hắn mới quay đầu xem người tới.

Thái tử không nói lời nào, trở tay rút ra trường kiếm bên hông.

"Bộp bộp."

Hai tiếng vang trầm, nam nhân làm nhục ca cơ bị kiếm Thái tử mở ra một đoạn đánh vào ngực. Hắn bị đánh lùi lại ba bước.

Kiếm chưa ra khỏi vỏ, thân kiếm xoay một cái, Thái tử giơ kiếm chắn ở trước mặt ca cơ, như một bức tường bảo vệ nàng.

"Không muốn chết liền cút ngay lập tức."

Thái tử lạnh lùng mở miệng.

Một đám gây sự liền nổi trận lôi đình, lùi lại vài bước, xếp trận hình. Chỉ chờ ánh mắt kẻ cầm đầu, tất cả cùng đồng thời phát động tấn công, vây kín "thư sinh mặt trắng" phá hoại.

"Bốp, bốp."

Kiếm của Thái tử vẫn chưa ra khỏi vỏ, một đám nam tử cao to xông tới lại bị đánh bay rơi xuống đất.

Nam nhân cầm đầu thấy thế phẫn nộ quát:

"Các ngươi... đám rác rưởi này, xem lão tử..."

Hắn vừa mắng, đi sang một bên lấy ra dao găm.

"Soạt!"

Bên tai vang lên tiếng xé gió, ánh sáng lóe lên. Khi nam nhân lấy lại tinh thần, cúi đầu đã nhìn thấy mũi kiếm sắc bén khẽ run, đang nhắm thẳng vào yết hầu hắn.

Kiếm thật nhanh!

Thái tử hơi run mũi kiếm, vừa đe dọa vừa nâng cằm, nhìn chằm chằm nam nhân gây sự, mở miệng lần nữa:

"Cút cho ta."

Tiết Dao chạy vào đã nhìn thấy tình cảnh này, quả thực cũng bị mê hoặc muốn ngất đi!

Fanboy đời này đáng giá!

Bị Thái tử chỉ kiếm vào yết hầu, nam nhân mặc dù không dám nhúc nhích, trên mặt lại lộ ra hung tàn.

Nghe giọng công tử này là khẩu âm nơi khác, nam nhân cắn răng nghiến lợi nói:

"Quỷ đoản mạng nơi nào tới? Ăn gan hùm mật gấu! Ngươi biết phụ thân ta là ai không?!"

"Chẳng lẽ là quan?"

Thái tử giả vờ kinh ngạc.

"Không sai! Cứ đi hỏi Hoắc Tề Thái là ai, đi đi chớ lo chuyện bao đồng!"

Nam nhân trợn mắt.

"Nếu là quan..."

Thái tử vẻ mặt bình tĩnh:

"Dung túng con trai làm xằng làm bậy, chẳng lẽ không phải tội thêm một bậc?"

Nam nhân cả kinh, nổi giận nói:

"Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Phụ thân ta là Huyện thái gia!"

Thái tử cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:

"Ngươi biết phụ thân ta là ai không?"

Đứng phía dưới sân khấu, Tiết Dao ngây dại:

"........."

Đừng đột nhiên bắt đầu khoe cha nha Thái tử điện hạ!

Quá mất mặt đó!

Nam nhân kia bị hỏi đến sững sờ, lại lần nữa đánh giá vị công tử trước mặt.

Dùng giọng kinh thành, cả người khí độ bất phàm, võ nghệ cao cường. Không chừng cũng thật sự con nhà quyền thế!

Tâm lý có mấy phần kiêng kỵ, nam nhân cảnh giác dò hỏi Thái tử:

"Phụ thân ngươi là ai?"

Thái tử trong nháy mắt thu kiếm vào vỏ, một cước đạp nam nhân kia khỏi sân khấu. Quay người khom lưng khiêng ca cơ lên vai, hướng cửa tửu lâu chạy như bay ra ngoài.

Soái bất quá chỉ 3 giây. Thái tử điện hạ chạy trốn, chỉ lưu lại cho Lục đệ cùng Tiết Dao một câu phiêu vô cùng:

"Chạy mau! Hắn không biết chúng ta!"

Tiết Dao:

"..."

Bị Thái tử đánh ngã, một đám người tức giận đến miệng cũng méo xệch. Mà nam nhân bị té ngã ngay lập tức không đứng lên nổi.

Tiết Dao cùng Lục hoàng tử nâng thiếu niên kia cùng mấy nhạc công khác, đồng thời chạy ra khỏi tửu lâu.

Một đường đuổi theo bóng lưng Thái tử chạy ba dặm, mấy lần thiếu chút nữa mất dấu rồi. Tiết Dao thở hổn hển đến độ mắt trợn trắng.

Lục hoàng tử tinh thần lại lên cao, vẻ mặt thân thiết hỏi nhạc công nhỏ tuổi có bị thương hay không. HunhHn786

Thái tử thả ca cơ trên vai xuống, gật đầu nói:

"Mạo phạm, cô nương."

Ca cơ hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống cảm kích nói:

"Tạ ơn công tử cứu mạng!"

Mất nhạc công đuổi theo sau cũng đều chạy đến xanh cả mặt, thở không ra hơi.

Tiết Dao không nhịn được oán giận bé mập mạp nhà mình.

Cũng bởi vì Thất hoàng tử bình thường không chịu tập võ, làm hại Tiết Dao cũng rất ít có cơ hội rèn luyện thể chất.

Tiết Dao nhìn Lục hoàng tử so với mình nhỏ hơn hai tuổi, chạy đoạn đường này giống chơi đùa. Mà hắn cùng một đám nhạc công chạy hụt hơi đến không thở được. Tiết Dao thập phần không cam lòng.

Bất kể nói thế nào, đời này lười biếng ăn ngon ít nhất còn có bé mập mạp cùng hắn "Liễu rủ trong gió".

Có người ca ca Thái tử điện hạ đáng tin như vậy bảo vệ là đủ rồi. Hắn chỉ cần trợ giúp Thái tử điện hạ tiến hành biến pháp thành công, bé mập mạp dưỡng phế cũng không đáng kể.

Nghĩ như thế, Tiết Dao vẻ mặt sùng bái mà nhìn về phía Thái tử.

Thái tử điện hạ lúc này đang dìu ca cơ đứng dậy.

- -------------------

Tiểu kịch trường

Dao Dao: Không nghĩ tới Thái tử ca ca ngươi là người thích khoe khoan phụ thân như vậy!

Con rồng nào đó: Vậy ai nói Gia là liễu rủ trong gió? Muốn xuống Điện Diêm Vương gặp thỏ trắng Gia đưa?

Dao Dao lập tức dùng tốc độ 100 dặm/ giờ chạy vượt lên, trốn khỏi hiện trường.

Bình luận

Truyện đang đọc