NAM HẬU PHÁO HÔI CỦA BẠO QUÂN

Ngày hôm sau, Tiết Dao cùng các hoàng tử làm quần chúng ăn dưa hộ tống Trương Tứ đi Chung Túy cung.

Huệ Phi đang cùng cung nữ thái giám ở trong sân tập bắn cung. Quy tắc là chọn một cây cổ thụ trong sân, đứng cách xa ngoài 50 bước bắn tên, phải chính xác mục tiêu chỉ định.

Thái giám vào bẩm báo các hoàng tử đến, Huệ Phi đang bận nhắm vào một quả sung, cũng không vội mà tiếp khách. Nàng nói thái giám đi bài trà bánh mời các hoàng tử.

Một lúc sau thái giám lại tới bẩm báo với Huệ Phi là có thái giám Trương Tứ mới đổi đến chờ tham kiến nương nương.

Huệ Phi hơi nhíu mày, lông mày hiện ra sắc bén.

Thời thiếu nữ ngũ quan thanh tú, đôi lông mày kiếm như vậy không có cắt tỉa thoạt nhìn luôn có chút không hài hòa.

Bây giờ đã có nhiều tuổi hơn, ngũ quan non nớt lắng đọng ra vẻ thành thục, phối hợp đôi lông mày kiếm hiện ra nữ nhân khí phách hậu cung hiếm có.

Nghe thấy hai chữ "Trương Tứ", cánh tay Huệ Phi bỗng nhiên run lên, suýt nữa một mũi tên bắn sai, nàng vội vàng ổn định lại.

Huệ Phi thả lỏng dây cung, vẩy vẩy cánh tay, hít sâu một hơi, mặt không thay đổi tiếp tục giương cung nhắm ngay quả sung, nhàn nhạt đáp lại:

"Tới thì tới, đến một hạ nhân có chuyện gì đáng ngạc nhiên, sắp xếp hắn làm việc đi."

Thái giám chuyển đạt lại lời Huệ Phi, Tiết Dao rất thất vọng.

Đứng hầu một bên, Trương Tứ cũng lộ rõ thần sắc mất mát.

Lục hoàng tử nói với Ngũ hoàng tử.

"Ca, ngươi đi mời nương nương gặp mặt Trương sư phó một lần được không?"

Ngũ hoàng tử đối với hổ mẹ nhà mình từ trước đến giờ luôn kính nể, nhún nhún vai nói lầm bầm:

"Người không muốn gặp, ta nói cũng vô ích."

"Vậy chúng ta ở nơi này đợi một hồi."

Lục hoàng tử đề nghị.

"Huệ Phi nương nương luyện bắn tên xong, nhất định sẽ tới gặp chúng ta."

Tiết Dao lớn mật đề nghị.

"Dù sao cũng nhàn rỗi, hay là để Lão Trương dẫn chúng ta đi đến sân luyện công được không?"

Đây là ý kiến hay, có thể để cho Trương Tứ "một cách tự nhiên" đến trong sân gặp mặt Huệ Phi.

Vì vậy, các hoàng tử trăm phương ngàn kế mang theo Trương Tứ xuất động.

Huệ Phi vì trốn tránh gặp mặt, giờ khắc này đang ngồi ở bàn đá dưới tàng cây uống trà. Đột nhiên không kịp chuẩn bị, nàng liền nhìn thấy mấy thằng nhóc hoàng tử láu cá dẫn nam nhân kia đi vào sân.

Cái ly trong tay Huệ Phi run lên, vội vàng nhìn nơi khác.

Ngũ hoàng tử đánh bạo đi đến trước mặt mẫu phi chào hỏi, nói muốn Trương sư phó đến sân dạy bọn đệ đệ luyện công một chút.

"Nhóm giáo đầu hoàng gia đi đâu rồi? Để thái giám dạy hoàng tử công phu?"

Huệ Phi tức giận đem ly trà để bên cạnh.

Ngũ hoàng tử bắt được cơ hội, vẫy tay gọi Trương Tứ đến bên cạnh, giới thiệu với mẫu phi:

"Trương Tứ không phải thái giám bình thường, hắn có thân thủ rất tài tình, cả nhị phẩm hộ vệ cũng không phải là đối thủ của hắn."

Huệ Phi rũ mắt, cố ý tránh ánh mắt ngu dại của Trương Tứ, khinh thường cười lạnh một tiếng.

Thái giám lần đầu gặp chủ nhân phải quỳ xuống hành lễ.

Trương Tứ tiến cung đã phục vụ qua ba chủ nhân, từ Quý Nhân đến Thái tử, quy tắc đương nhiên biết. Nhưng lần này hắn lại không quỳ lạy Huệ Phi, chỉ khom người nói:

"Nô tài Trương Tứ, thỉnh an nương nương."

"À, thì ra là ngươi."

Huệ Phi như là nghe được tiếng nói người quen, chậm rãi ngước mặt, nhìn về phía Trương Tứ, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.

Đó là một loại oán hận quái lạ. Hận Trương Tứ cứng nhắc vẫn cứ muốn vào trong cung gặp nàng, hay muốn xem phi tử đáng thương bị lạnh nhạt, mấy tháng không gặp được trượng phu một lần.

Nhiều nữ nhân không hy vọng người đã từng ái mộ thấy mình dáng dấp thảm hại, đặc biệt là người đó từng chứng kiến thời điểm nàng hoàn mỹ nhất.

Nhớ nàng hoàn mỹ là đủ rồi.

Về sau khô héo chỉ muốn trốn đi.

Trách thì trách lão nam nhân này không thức thời, vẫn giống khi còn trẻ không hiểu nàng, miễn cưỡng muốn nhìn nàng bộ dáng tàn phai theo năm tháng.

Chỉ sợ nàng cũng không hiểu nam nhân.

Giờ khắc này trong mắt Trương Tứ, Huệ Phi dưới tàng cây chính là Tam tiểu thư hai mươi năm trước ở phủ tướng quân, không thay đổi dù là một chút.

"Nương nương còn nhớ ta."

Trương Tứ ngây ngốc nhìn chằm chằm Huệ Phi.

"Nhìn thấy đã nhớ."

Huệ Phi cúi đầu mở khăn trong tay, vẻ mặt không gì đáng chú ý.

"Ban đầu là ngươi đã cứu ta cùng mẫu thân ta. Sau đó ngươi vào trong phủ ở mấy năm phải không?"

"Vâng, phải."

Trương Tứ cười lộ ra cả hàm răng trắng, khúm núm dần dần tiêu thất.

Hắn một khắc cũng không nỡ dời ánh mắt, nhìn chằm chằm Huệ Phi cười nói.

"Nương nương những năm qua vẫn tốt phải không?"

"Đương nhiên tốt, muốn cái gì có cái đó."

Huệ Phi trả lời qua loa, liền quay đầu nhìn về phía mấy ánh mắt lấp lánh xem trò vui của ba tiểu hoàng tử, thần sắc không vui nói.

"Sân này của Bổn cung nhỏ, các vị Điện hạ muốn luyện công phu, hay là đi hoa viên bên cạnh. Nơi này không tập luyện được."

Hoàng tử cùng Tiết Dao đều vẻ mặt thất vọng.

Huệ Phi cư nhiên thật sự không nhớ rõ Trương Tứ.

Cao thủ này thật đáng thương.

Nương nương mở miệng hạ lệnh đuổi khách, mấy vị hoàng tử cũng không có lý do tiếp tục xem trò vui, chỉ có thể đi luyện võ.

Trương Tứ tất nhiên cũng phải cùng đi. Chỉ là hắn còn có rất nhiều lời chưa nói ra, đi một bước quay đầu lại một lần, giống như ốc sên chậm chạp di chuyển ở trong sân.

Chỉ chốc lát sau các hoàng tử đi hết, Trương Tứ quay đầu nhìn lại. Huệ Phi cúi đầu, cũng không vội vã xua đuổi hắn.

Trương Tứ mặt dày xoay người nói chuyện cùng Huệ Phi.

"Nương nương, trong cung này không bằng quý phủ tự tại, ngài..."

"Đương nhiên không quen!"

Huệ Phi bỗng nhiên trừng mắt nhìn về phía hắn, giọng đè nén run rẩy nói:

"Ta trải qua như thế nào, ngươi không thấy được sao? Hỏi cái gì mà hỏi!"

Thái giám cung nữ chung quanh sợ hết hồn.

Trương Tứ cũng kinh hãi, không nghĩ tới Huệ phi bỗng nhiên trở mặt.

"Tất cả các ngươi lui xuống đi."

Huệ Phi để những người khác lui ra. Trong sân chỉ còn lại nàng và lão nam nhân không thức thời.

Vành mắt Huệ Phi đỏ lên, nhìn chằm chằm Trương Tứ, phảng phất những năm này lạnh nhạt là nhờ hắn ban tặng.

Trương Tứ cũng không thấy oan ức, trái lại lòng thoải mái cực kỳ.

Nhiều năm như vậy trôi qua, nàng vẫn là Tam cô nương ngang tàn, chỉ cùng người quen biết ỷ lại và cáu kỉnh, không thay đổi dù là một chút.

Trương Tứ nhìn Huệ Phi cười cười, đi đến thân cây sung bên cạnh rút ra mũi tên xiêu vẹo. Cẩn thận vuốt nhẹ một cái, hắn quay đầu nói với Huệ Phi.

"Lông đuôi này không được. Lần tới đi ra ngoài mua hàng, ta sẽ đem về thùng loại cô nương dùng tiện tay."

Huệ Phi nghiêng đầu đi, không để ý tới hắn.

Trương Tứ nhìn thấy nàng đem làn váy nhét vào thắt lưng. Thói quen này theo bản năng không khác nhiều năm trước, hắn nhắc nhở nàng:

"Cô nương không thể nhét váy áo..."

"Mắc mớ gì đến ngươi!"

Huệ Phi quay đầu lại trừng hắn:

"Thái giám còn có thể quản hoàng phi?"

"Ồ..."

Trương Tứ cúi đầu cười cười:

"Thiếu chút nữa đã quên rồi. Vậy, nô tài đi đến chỗ các hoàng tử."

"Chờ đã."

Huệ Phi bỗng nhiên khẩn trương lên.

Giống như không nỡ qua loa kết thúc gặp lại người quen, đột nhiên biến thành nàng.

Trương Tứ gật đầu:

"Nương nương có dặn dò gì?"

"Ta sẽ không để cho ngươi ở lại Chung Túy cung."

Huệ Phi nhìn hắn, nói.

"Không quản ngươi muốn làm trò gian gì mà trà trộn vào đây, ta sẽ cho người đem ngươi điều đi chỗ khác! Thức thời mau chóng rời khỏi hoàng cung. Bằng bản lãnh của ngươi, ra vào cung cũng không phải việc khó."

Trương Tứ ngẩng đầu nhìn nàng.

"Ta chỉ muốn ở bên cạnh nương nương để có thể hỗ trợ lẫn nhau."

"Ta không cần hỗ trợ."

Huệ Phi lạnh lùng nhìn hắn.

"Chỗ này nhốt ta và con trai của ta còn chưa đủ sao? Là địa phương tốt gì mà ngươi đâm đầu vào? Ta lệnh cho ngươi lập tức xuất cung, cưới vợ sinh con, sống cuộc sống của mình, đừng lại đến quấy rầy ta."

Trương Tứ cười cười:

"Ta đã tiến cung, làm sao cưới vợ sinh con?"

"Đừng cùng ta giả ngu!"

Huệ Phi hung bạo.

"Ngươi trà trộn vào cung còn cần đúng luật thông qua? Ngươi căn bản không có... Đúng hay không?"

Trương Tứ đối với Huệ Phi cười nhạt, không hề trả lời.

Các hoàng tử cùng Tiết Dao đều thất vọng đối với Trương Cẩu Đản.

Vốn tưởng rằng cao thủ thần bí cùng Huệ Phi có một đoạn tình cảm kinh hãi thế tục, không nghĩ tới Huệ Phi thật sự không biết hắn.

Vậy cũng xem như là tự mình đa tình đi.

"Huệ Phi nương nương nói ngươi đã cứu nàng và mẫu thân nàng."

Hóng hớt được một chút bát quái, Tiết Dao nắm lấy trọng điểm, tìm cơ hội phỏng vấn Trương Tứ.

"Ngươi trước đây là đại hiệp sao? Nữ quyến phủ tướng quân sao lại gặp nguy hiểm?"

Trương Tứ đối với câu hỏi này cũng không giải thích, mỗi lần đều giả ngốc cười ha ha, lấp liếm cho qua.

Thật giống như hắn có một bảo bối bí mật quý giá giấu ở đáy lòng, cũng không cho ai xem.

Cẩu Đản thật sự là cao thủ thần bí không có quá khứ, một chút manh mối cũng đào móc không ra.

Thế nhưng hắn xứng danh sư phụ. Chỉ dùng chưa tới năm tháng, Ngũ hoàng tử đã có thể đánh ngang tay cùng giáo đầu ở thao trường.

Kỳ quái chính là Lục hoàng tử lại không có tiến bộ.

Trương Tứ chỉ yêu cầu Lục hoàng tử phối hợp Thái Cực tâm pháp, thúc đẩy luyện tập Bát Quái Chưởng cơ sở.

Tiết Dao rất khó lý giải loại chưởng pháp này. Thoạt nhìn giống động tác tua chậm. Lục hoàng tử luyện tập như đứng bất động, cũng phải đến nửa ngày mới có thể đánh trúng, thế này có thể đánh bại đối thủ sao?

Thậm chí có một thời gian, Tiết Dao hoài nghi Trương Tứ đã bỏ qua bảo bảo ấm áp. Đây là đang dạy bảo bảo ấm áp luyện tập "Thái Cực Quyền dưỡng sinh ở quảng trường".

Mà thần kỳ chính là bé mập mạp cũng tập Thái Cực tâm pháp cơ sở, sau mấy tháng lại có thể sử dụng chưởng pháp. Khi đối chiến với giáo đầu, hắn bức đối thủ phải hạ xuống cùng tần suất, cuối cùng bốn lạng đẩy ngàn cân mà lật tung đối thủ.

Có thể tưởng tượng, nhìn thấy tình cảnh đó bảo bảo ấm áp quả thực là hỏng mất rồi.

Cùng học tâm pháp cơ sở, sau năm tháng luyện tập, Lục hoàng tử đánh như "người già múa aerobic", Thất hoàng tử đánh như "Trương Tam Phong phiên bản bé mập".

Cả Tiết Dao cũng phải buồn cho bảo bảo ấm áp.

Đối với việc này, Trương Cẩu Đản an ủi Lục hoàng tử:

"Điện hạ, ngài không thể so sánh hiệu quả cùng đứa trẻ có thể chất đặc biệt. HunhHn786 Giai đoạn này luyện tập chỉ có thể cường thân, vững chắc cơ sở. Chưởng pháp này là bước đầu nhập môn sử dụng vũ khí uyên ương đao, không vội vàng được."

Lục hoàng tử không phục lắm:

"Vậy ít nhất có thể tỷ thí cùng Ngũ ca chứ? Nhưng công phu cơ sở này căn bản không đánh được!"

Trương Tứ tận tình khuyên nhủ, giải thích.

"Võ học Nhu phái chính là như vậy. Điện hạ, Thái Cực tâm pháp cùng Bát Quái chưởng cơ sở là công phu lấy tịnh chế động, các giai đoạn luyện tập hoàn toàn không thể so sánh với dùng mã sóc. Sau khi ngài học thành, có thể khắc chế hết thảy binh khí dài, vạn vạn lần không vội vàng được."

Lục hoàng tử quay đầu liếc mắt nhìn đệ đệ phiên bản Trương Tam Phong bé mập đang uống sữa. Hắn cảm thấy lời này thật không có sức thuyết phục.

"Vậy tại sao thất đệ có thể đánh thắng giáo đầu!"

Trương Tứ vẻ mặt thành thật nói.

"Ta đây cũng không nghĩ ra. Lúc trước ở trên giang hồ có nghe về lời đồn đãi loại thể chất đặc biệt kỳ tài luyện võ, lần đầu nhìn thấy khó giải thích. Ngài ngàn vạn lần không thể so sánh loại thể chất đặc thù với mình."

Tiết Dao đút xong một túi sữa, nặn nặn gò má thịt của Điện hạ. Tác dụng tâm lý làm cho hắn cảm giác Điện hạ lại gầy một chút.

Trương Tứ sẽ không lừa người. Tháng sau là sinh nhật mười ba tuổi của bé mập mạp. Trước mắt chiều cao của Lục Tiềm đã đến chóp mũi Tiết Dao. Nhất định sắp gầy xuống biến thành Long Ngạo Thiên. HunhHn786

"Điện hạ tháng sau là sinh nhật, ngài tính toán đến đâu chơi?"

Tiết Dao hỏi bé mập mạp.

Hoàng tử sinh nhật có thể ra cung chơi mấy ngày, bài tập cũng không cần làm, là kỳ nghỉ rất hiếm có.

Gần đây luyện võ rất khổ cực, Tiết Dao dự định cùng Thất hoàng tử chơi cho sảng khoái.

"Ngũ ca nói phố Trường Hiên có vũ sư thi đấu, rất thú vị."

Thất hoàng tử nói ra nguyện vọng sinh nhật.

"Gia muốn ở phòng tầng cao nhất Thính Vũ các xem thi đấu."

"Không thành vấn đề."

Tiết Dao cười ha hả nói:

"Thời điểm đó Điện hạ cùng Ngũ ca ở phòng tầng cao nhất, cùng xem vũ sư thi đấu."

"Cùng Dao Dao."

Thất hoàng tử đưa ra yêu cầu.

"Thính Vũ các tầng cao nhất chỉ có một gian phòng đối diện trường đấu."

Tiết Dao dụ dỗ.

"Ngũ hoàng tử cũng muốn ở gian phòng kia. Ngũ ca buổi tối ngủ cùng Điện hạ, ban ngày ta cũng sẽ lên lầu cùng Điện hạ."

"Không muốn Ngũ ca."

Thất hoàng tử không đáp ứng.

"Tại sao?"

"Ngũ ca có mồ hôi bẩn."

"Mới không có!"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Mới vừa luyện xong mã sóc, Ngũ hoàng tử mồ hôi đầm đìa đi tới nghỉ ngơi.

Ngũ hoàng tử khom người cầm lấy khăn vải trong tay thất đệ, lau mồ hôi lung tung trên trán và cổ, sau đó tiện tay liền ném lại cho thất đệ, sau đó bệ vệ ngồi ở giữa hai người, nghiêng đầu nói với Tiết Dao.

"Trương Tứ nói không sai, mã sóc xác thực càng luyện càng tiện tay."

Tiết Dao gật gật đầu, ánh mắt lại bị Thất hoàng tử phía sau Ngũ hoàng nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ thu hút.

Thất hoàng tử thấy Dao Dao ngốc nhìn mình, lập tức nhấc lên khăn vải Ngũ hoàng tử đã dùng qua, đưa đến trước lỗ mũi ngửi một cái, rồi run rẫy. Hắn chặn lại cổ họng mình, ở phía sau Ngũ hoàng tử làm hành động cầu cứu Tiết Dao.

Vẻ mặt bé mập mạp tràn đầy tuyệt vọng cùng không muốn. Cuối cùng Thất hoàng tử trợn ngược hai mắt, nằm lên trên bàn, làm bộ dạng mình bị mùi mồ hôi Ngũ hoàng tử làm chết ngạc.

Câu chuyện bi thảm này là muốn nhắc nhở Ngốc Dao Dao: cùng Ngũ ca ngủ chung một gian phòng, Nhi thần liền bị hôi chết.

Ngũ hoàng tử không phát hiện đệ đệ ở phía sau tà ác chửi bới, vẫn như trước hứng thú bừng bừng cùng Tiết Dao bàn luận chính mình mấy ngày lĩnh ngộ võ học.

+

Tiết Dao đã bị bé mập mạp giả chết chọc cho nín cười nín đỏ mặt.

- --------

Tiểu kịch trường

Ngũ ca máy hát: Từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt!

Bình luận

Truyện đang đọc