NAM NHÂN CHÂN THỌT TIỆM SỦI CẢO

Trình Thủy tại sao lại đi đánh người, lão Lý nói với anh đó là đám lưu manh kia, Nghiêm Khánh Sinh lập tức hiểu rõ. Anh một đường đi hận chính mình, anh vì sao lại là bị què!

Tối hôm qua anh không tiện, nên chỉ căn dặn Trình Thủy hai câu, bọn họ ở ngoài sáng, đám lưu manh trong tối, không nên làm cho hắn động đến cái đám hỗn tạp kia, nhìn sức mạnh của Trình Thủy tốt thế, bọn chúng nó sẽ không thế nào chủ động tìm Trình Thủy gây rối.

Giờ có sức khỏe, nhưng khi Trình Thủy một đối với sáu, bảy người cũng sẽ bị thương, mình thật vất vả đến giúp đỡ, còn là người què! Là tên vô dụng! Cho dù chạy đến bên cạnh hắn đều không thể làm cái quần gì cả!

Anh rõ ràng so với Trình Thủy lớn hơn nhiều như vậy…Anh rõ ráng là anh trai! Không chỉ không có bảo vệ được em trai, còn đưa tới cho đủ loại tôm cá thối nát quấn thân Trình Thủy, anh dựa vào cái gì mà làm anh trai đây.

Anh không đáng sống một đời này.

Bước chân Nghiêm Khánh Sinh loạn, tâm cũng giẫm hụp.

Trình Thủy nhận anh làm anh trai, vì mục đích gì? Đồ ướt lạnh gian nhà lạnh cùng nửa cái giường kia sao?

Lão Lý đi bên cạnh thỉnh thoảng nâng đỡ anh một cái, anh bước đi quá nhanh, thân thể thường xuyên lệch qua liền muốn té xuống.

Trời sắp về đêm lại càng lạnh hớn, Nghiêm Khánh Sinh chạy ra một đầu đầy mồ hôi, lão Lý cũng chỉ nhìn thấy bọn họ đang đánh, đến tột cùng tình huống như thế nào, ông cũng không nói rõ ràng, Nghiêm Khánh Sinh vội vàng hỏi ông một vài vấn đề, phát hiện hỏi không ra cái gì, nhưng anh muốn nói chuyện, cho dù có nghe lão Lý an ủi anh Trình Thủy nhất định không có chuyện gì, dường như một khi ngừng nói, tất cả thấp thỏm lo âu liền muốn xông ra khỏi thân thể nổ tung.

Đầu hẻm quen thuộc từ từ hiện ra trong bóng tối.

Lão Lý nghiêng tai lắng nghe: “ Không có động tĩnh gì cả, chẳng lẽ đánh xong rồi?”

Đánh xong là chuyện tốt, mà trái tim Nghiêm Khánh lại như bị người dùng tay nhéo một cái, càng khẩn trương. Trình Thủy còn cùng với bọn chúng đánh nhau, thì ít nhất hắn không có bị thương mấy, nhưng bây giờ…

“ Em!”

Thị lực Nghiêm Khánh Sinh kỳ dị trở nên tốt hơn, ở trong ngõ hẻm đen ngòm chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được bóng lưng Trình Thủy, áo lót jacket đổ sậm lọt ở trong không gian này thật dễ thấy, Trình Thủy còn đứng, nghe tiếng chậm rãi quay nửa người, kinh ngạc nói: “Anh?”

Hắn không hỏi xong, nhìn thấy lão Lý bên cạnh Nghiêm Khánh Sinh, nhẹ nhàng hừ nhẹ.

Lão Lý san cười, Nghiêm Khanh Sinh vội vàng nói: “ Em phải cảm ơn người ta…”

“Em biết,” Trình Thủy thẳng thắn lưu loát, “ Cảm ơn, anh Lý, ngày hôm này không tiện, thuốc lá ngày khác đưa cho anh.”

Lúc hắn nói lời này, đi phía trái bước một bước, cả người dựa vào trên tường, Nghiêm Khánh Sinh cùng lão Lý mới nhìn rõ tay phải Trình Thủy. Hắn dĩ nhiên vẫn luôn kiềm chế mình!

Nghiêm Khánh Sinh nhìn kỹ hơn chút, trên tay Trình Thủy đeo vật đen, mặt trên còn nổi lên một cái, như là cây chủy thủ, Trình Thủy kẹp quấn người kia cái cổ, nắm chặt nắm đấm, thủ đoạn đó, phàm là người kia giẫy dụa một chút, cũng không ai dám đảm bảo cái dao găm cắm vào chỗ nào.

Ở chỗ xa tí, có mấy người hoặc ngồi xổm hoặc đứng, hiển nhiên là bị thương, liền kiêng kỵ, tư thế không muốn sống của Trình Thủy, không dám tiến lên.

“Em, em…”

Trình Thủy lại còn cười được, thoải mái giải thích cho anh: “ Anh đừng sợ, em cùng bọn chúng nói, em không có ý định làm ra chuyện này, chỉ cần bọn chúng nguyện chịu thua, thức thời có áy náy, làm tiếp bảo đảm, em cũng không có làm khó bọn chúng nữa.”

Nói xong, hắn còn nâng lên cánh tay, cúi đầu hỏi tên tiểu tử sợ đến không dám thở mạnh kia: “ Có đúng hay không?”

Tiểu tử đó há mồm không phát ra được tiếng, muốn gật đầu lại không dám động, chỉ có thể như chó sợ đến choáng váng, run lẩy bẩy.

“Trình tự… Anh Trình.”

“ Mày gọi ai là anh, mẹ nó thấy sang mà  bắt quàng làm họ.”

Cái đứa đang nói chuyện là thủ lĩnh đám lưu manh, lúc trước bị đánh Nghiêm Khánh Sinh cũng nhìn ra ít đầu mối, bây giờ bị Trình Thủy nói một câu chặn trở lại, sắc mặt chắc nhắn không tốt nhìn tí nào.

Mà Trình Thủy cũng mặc kệ nó có nhìn được hay không, trước hắn còn có chút kiên trì, hiện tại anh Sinh hắn ở chỗ này, hắn còn muốn cùng đám này ít phí lời, quả thực làm người buồn bực.

“Có được hay không, thằng thắn mau, tao còn có việc.”

Khi nhận tới kim châm dán lên cổ nó, xúc cảm lạnh lẽo kích thích nó bất ngờ rít lên một tiếng.

“Đừng!”

Nghiêm Khánh Sinh muốn gọi, bị đầu kia đoạt trước tiên.

Anh cũng không phải đồng tình tiểu tử kia, anh đang lo lắng Trình Thủy, vạn nhất xảy tay, xảy ra sự tình nghiêm trọng, ai có thể giải vây cho hắn?

Đám lưu manh do dự, cùng Trình Thủy thương lượng: “… Hắn đã kinh ở nơi này, ngài trước nói nhiễu ngỏ hẻm… Nếu không liền bớt đi, được không?”

Trình Thủy không nói, tựa hồ đang suy tình gì.

Đầu kia nói: “ Còn lại… Chúng tôi đáp ứng.”

Nghiêm Khánh Sinh nghe như lọt vào sương mù, Trình Thủy không phải là làm cho bọn nó nói lời xin lỗi, mà làm cái bảo sao?

Trình Thủy nhìn Nghiêm Khánh Sinh một cái, anh Sinh của hắn hơi nhíu mày, đôi mắt không mảy may cách mình tay phải, môi mỏng cũng mím chặt, mà có lẽ là bọn hắn thời gian có chút lâu, Nghiêm Khánh Sinh hiển nhiên đứng không thoải mái.

Trình Thủy hừ nhẹ một tiếng: “ Tiện nghe bọn mày, đến đây đi, nó cái cuối cùng.”

Bọn chúng tổng cộng sáu người, ngoại trừ  đứa trong tay Trình Thủy, còn lại năm người, nghe Trình Thủy lên tiếng, đều thở phào nhẹ nhõm. Ngõ hẻm hẹp, chiều ngang chỉ chứa được ba người, cho nên bọn chúng tự túc chia làm hai hàng, từ từ hướng gần về Nghiêm Khánh Sinh.

Tay chân Nghiêm Khánh Sinh không biết làm sao, chỉ có thể mê mang đứng tại chỗ, lão Lý bên cạnh mới hồn mới về, không tự chủ được lui về phía sau nửa bước.

Những người kia đầu gối cong xuống, thẳng tắp quỳ xuống.

“ Nghiêm…” Chúng nó muốn gọi anh Nghiêm, bỗng nhiên nhớ tới mới vừa bị mắng oan, lại không dám gọi bậy, ngày thường đều gọi là Nghiêm què Nghiêm què, chúng nó tên Nghiêm Khánh Sinh còn không biết.

Trình Thủy cũng chẳng muốn từ miệng chúng nó gọi tên Nghiêm Khánh Sinh, không kiên nhẫn nói: “ Tiếp tục.”

Đầu kia nhanh chóng nói hết lời: “ Xin lỗi, là chúng tôi mắt như mù, từ hôm nay trở đi, tuyệt đối không động vào ngài nữa.”

Trình Thủy liền bổ sung: “Tránh khỏi.”

Đầu luôn mồm nói: “ Tránh khỏi tránh khỏi, ngái xuất hiện chúng tôi sẽ biến mất.”

Nghiêm Khánh Sinh khô cằn mà a thanh. Anh nào đã chịu qua đãi ngộ này, mức độ kinh hãi bằng với đám lưu manh.

Ai biết còn càng làm chi anh trợn mắt ngoác mồn, những người kia hướng anh dập đầu, này mới đứng đứng dậy nhường ra.

Trình Thủy lười biếng buông lỏng tay, một cước cuối cùng đem tiểu tử kia đạp ngã, “ Nhanh lên, đừng ở đây chậm trễ.”

Hỗn tiểu tử đó run lên, ho khan đều cố nén, theo bọn đầu làm như vậy một lần.

“Được.” Trình Thủy vung tay, đối với đám người đàm đạo, “ Chúng tôi sau đó thấy không được tốt nhất.” Hắn ngáp một cái, nhìn trời, “ Không còn sớm, đều trờ về đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc