NAM NHÂN CHÂN THỌT TIỆM SỦI CẢO

Đáy lòng Nghiêm Khánh Sinh có chút tiếc nuối không rõ ràng, ngày mai chiếc xe sẽ khôi phục lại hình dáng ban đầu của nó —- anh còn muốn nhìn thêm vài lần nữa cơ!

Anh đi ra sau nhà nhìn xung quanh, Trình Thủy buồn cười nói: “ Nhìn cái gì chứ, xe cũng đâu tự chạy được.”

“ Đâu có giống…” Anh còn chưa dứt lời, ngay lập tức đã bị Trình Thủy kéo vào trong phòng. Trình Thủy lấy tay bật sáng đèn, “ Đây mới là không giống.”

Đầu tiên là ánh đèn.

Trình Thủy thay đổi một cái bóng đèn tròn mới, đem gian nhà chiếu sáng hơn so với loại cũ, nhưng bây giờ hắn dùng một miếng giấy nhăn hồng che lại, như một cái chao đèn giản dị, vì vậy trong phòng tràn ngập ánh sáng hồng nhạt, dây điện nối đèn lay động một cái, ánh sáng liền dập dờn, mang theo một luồng câu nhân mơ màng ám muội.

Trình Thủy đẩy Nghiêm Khánh Sinh đang kinh sợ về phía trước, trên cửa sổ, trên vách tường, trên đầu giường, có chử hỷ to to nhỏ nhỏ, chiếu đầy mắt Nghiêm Khánh Sinh.

Mấy miếng dán nối tiếp nhau, quả thực có chút bốc lên ngớ ngẩn, Nghiêm Khánh Sinh chỉ nhìn nghĩ, Trình Thủy như thể hận không thể dán chữ hỷ sát bên nhau, không để ý tới chỗ đó có thích hợp hay không, chỉ cần cùng tâm hắn giống nhau, một mạch lấy hết ra, lấy ra cho anh xem rõ ràng.

Nhẹ dạ đến rối tinh rối mù,thịch thịch thịch thịch, trái tim trong lồng ngực đập loạn không ngừng.

Còn hơn thế nữa, trên bàn cũng trải một lớp khăn như đệm lót xe ba nãy, máu đỏ nóng rực truyền thẳng vào trong đầu tim, anh dùng sức chớp mắt, anh chớp mắt nhìn xuống, trên nền đất như vừa mới hoàn thành mười hai tầng cao vaayh, mảnh vụn giấy vàng và đỏ trải đầy thành một lớp, anh lại hướng mắt tới giường nhìn, trên giường cũng không có vụn giấy hồng, nhưng lại trải rất nhiều kẹo trái cây, sáng lấp lánh, như sao.

“ Táo hồng, đậu phộng, hạt long nhãn, hạt dưa,” Trình Thủy lấy đầu ngón tay liệt kê cho anh, “ Nếu em không rắc bốn thứ này, không hợp với quy củ đâu.”

Nghiêm Khánh Sinh bị tâm tư nhỏ của hắn chọc cười rộ lên, nhắn lên một viên kẹo đường, xé giấy gói kẹo rồi ngậm kẹo vào, “ Ngọt.” Trình Thủy nhịn không được đi hôn anh, đầu lưỡi ở trong miệng tham quan một vòng, câu lấy viên đường không thành thật lấy ăn đi, mà giả kẹt ở giữa răng môi hai người,  bị Nghiêm Khánh Sinh dùng lực cắn thành hai nửa, mới từng người lui ra.

Trình Thủy lạch cạch nhai nát, thần sắc còn chưa đã thèm.

Nghiêm Khánh Sinh nhìn xem mấy món trên bàn, cũng khó tin được Trình Thủy tìm ra nhiều… từng này cái đĩa: “ Thức ăn này…”

Anh muốn nói sao nhiều thế, bọn họ chỉ có hai người, từng này thức ăn có thể ăn được một thời gian dài, còn muốn hỏi rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu tiền, không nói cái khác, chỉ từng này thịt kia bằng tiền ăn một tháng.

Trình Thủy cũng cho là anh sẽ hỏi. Hắn đứng sau Sinh ca, ngón tay cái không ngừng vuốt ngón trỏ, chờ Nghiêm Khánh Sinh nói.

Nghiêm Khánh Sinh lại nói: “ Mấy món này thật thơm. A Thủy, ánh đói, chúng ta ăn cớm có được hay không?”

Tiệc cưới cứ như vậy bắt đầu ăn trong mơ hồ, theo quy củ ít nhất hai người nên bái đường, nhưng hai người đàn ông nào có ai có kinh nghiêm đâu? Đừng nói kinh nghiệm, Nghiêm Khánh Sinh sợ đến ngay cả kết hôn mình còn chưa dám nghĩ tới.

Bọn họ chọn trong những quy củ bên ngoài, cái nào thích thì lấy, cái nào không thích thì bỏ, người khác kết hôn ít nhiều muốn cho người ngoài coi, cái gọi là người uống nước ấm hay lạnh tự biết, cười nói không phân rõ thật cũng là chuyện thường xảy ra. Nơi của hai người không có người ngoài, muốn ăn thì ăn, muốn cười thì cười, mệt mỏi thì dựa vào nhau, nói chút chuyện chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được.

Qua hồi lâu, Trình Thủy mới đột nhiên vỗ đầu một cái: “ Rượu giao bôi!”

Hắn lấy cốc tới, đổ cho Nghiêm Khánh Sinh nửa chén, còn lo lắng anh uống không quên, còn ly hắn đổ đầy, luôn miệng căn dặn: “ Chỉ là một nghi thức, nhấp môi là được rồi.”

Nghiêm Khánh Sinh bưng lên, cánh tay lơ lửng, mắt có chút hồng: “ Nào có yếu ớt như vậy.”

Trình Thủy chửa động vòng quay tay anh, ngửa cổ một cái, trong tay cốc đã trống rỗng rồi. Nghiêm Khánh Sinh học theo hắn, rượu đến cay nồng, lần đầu tiên anh uống liền bị sặc, ngay lập tức nước mắt trào ra, Trình Thủy luống cuống tay chân đi rót nước cho anh: “ Trách em, nên lấy nước thay rượu cho anh.”

Nghiêm Khánh Sinh ho khan một lát, uống hai ngụm nước, cảm thấy đỡ hơn nhiều, chỉ là viền mắt còn đỏ, giọng mũi vẫn còn: “ Không được, nói là rượu giao bôi mà.”

Trình Thủy để ly anh của anh xuống, lại ăn chút cơm lót dạ dày.

“ Ăn no,” Nghiêm Khánh Sinh để đũa xuống, thoạt nhìn nghiêm túc lại tiếc hận, “ A Thủy làm đồ ăn ngon cực kỳ, thế nhưng ăn không vô.”

Trình Thủy không để ý: “ Ăn không vô thì không nên ăn nữa, buổi tối ăn quá nhiều cũng không tiêu cơm.”

Nghiêm Khánh Sinh ngoan ngoãn ừ một tiếng.

Chính anh phát giác ra có chút không đúng, có một chút điểm phập phù, cũng chỉ có tí xíu, tựa hồ anh chỉ cần nháy mắt mấy cái, loại cảm giác đó liền tiêu tan.

Trình Thủy tùy tiện thu dọn bát đũa, lôi kéo anh hướng lên giường, nói: “ Ca ca, em cho anh coi giấy hôn thú của chúng ta.”

Cũng không biết Trình Thủy làm cái gì, giường đêm nay so với thường ngày thật mềm, Nghiêm Khánh Sinh ngồi không mấy giây liền muốn nằm xuống.

Trình Thủy một cuốn sổ từ hộp gỗ lấy ra, bày ra trên chăn, thân Nghiêm Khánh Sinh lập tức thẳng lên, vừa mừng vừa sợ mà cầm lên lật xem.

“ Thích không?”

Nghiêm Khánh Sinh cong cong ánh mắt cười: “ Thích.”

Trình Thủy được anh cho nụ cười lòng ngứa ngáy, nắm lấy bàn tay anh: “ Ai thích nó?”

Nghiêm Khánh Sinh còn ôm quyển sổ không buông tay: “ Lớp da thật thoải mái, ca ca thích.”

Kiểu xưng hô Trình Thủy thường thân mật gọi được anh gọi ra, Trình Thủy lúc này mới nghe ra chút gì đó không đúng, Sinh ca anh ấy lúc nào biết làm nũng vậy?

Hẳn là… Do uống rượu.

Hắn nuốt một cái, “ Vậy ca ca thích gì?”

Nghiêm Khánh Sinh vẫn chưa say đến ngốc, thậm chí còn biết xấu hổ, mím môi một cái, không nhìn hắn mới nói: “ Thích đệ đệ, ca ca thích nhất A Thủy.”

Trình Thủy kéo bả vai anh qua, mãnh liệt hôn tới.

“ Ca, em còn mua cái này,” hắn thừa dịp thân thiết dây dưa, đêm một ống tuýt để vào trong lòng tay Nghiêm Khánh Sinh, “ Tắm xong chúng ta động phòng.”

Nghiêm Khánh Sinh cầm hai giây, phản ứng lại đây là cái gì, theo bản năng nhẹ buông ra, liền không nhịn được sự hiếu kỳ, sắc mặt ửng hồng quay lại nhìn. Trình Thủy tắm xong trở về, anh còn vặn ra ngửi thử, hoàn toàn không chú ý tới Trình Thủy lấy ra một thứ khác.

Chờ hắn tắm rửa sạch sẽ lại đó, trên đầu bỗng nhiên có một tấm vải mềm.

Trình Thủy một phát bắt được cái tay đang định mò tới, cánh tấm vải hồng cọ lỗ tai anh, nhiệt độ càng thêm cao, âm thanh lại hạ thấp xuống: “ Đừng động, ca ca ngoan của em, khăn đội đầu của cô dâu cho em vén lên.”

Bình luận

Truyện đang đọc