NAM PHỤ NGHĨ MÌNH CHỈ LÀ CÔNG CỤ HÌNH NGƯỜI

Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người

Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (25/01/2022)

*

Sau khi Thẩm Tinh Sơ viết xong và đăng chương 2 lên web, cậu mới để ý mình có 1 tin nhắn văn bản, biên tập viên Kim Ngư muốn ký với cậu cuốn truyện này.

Thẩm Tinh Sơ phấn khích, vội vàng thêm vị biên tập này vào danh sách.

Kim Ngư: 【Xin chào, tôi là biên tập Kim Ngư, truyện mới 《Đêm Hôm Đó》 của cậu tôi thấy ổn, rất có tiềm năng, cậu có muốn ký hợp đồng không? [bán manh]】

Chủ Tiệm 4S: 【Đồng ý, tôi đọc hợp đồng một chút, nếu không có vấn đề gì thì sẽ ký luôn.】

Chủ Tiệm 4S chính là bút danh của Thẩm Tinh Sơ, lời ít mà ý nhiều, chủ tiệm xe, không chỉ sở hữu xe, cậu còn bán chúng.

Kim Ngư: 【Ok, cậu cứ đọc kỹ rồi ký tên, sau này có thắc mắc gì đều có thể hỏi tôi.】


Thẩm Tinh Sơ nhận tài liệu, trả lời biên tập viên của mình rồi vội vàng đi đọc hợp đồng.

Chờ đến khi cậu xem và ký hợp đồng xong, nhìn đến khu bình luận dưới truyện của mình đã có mười mấy comment.

【Thanh Thanh thật soái, em yêu Thanh Thanh!】

【Điêu huynh: Thành tổng không tự giác giữ phu đức, tôi sẽ giúp anh ấy giữ gìn!】

【Có vẻ hay, tác giả mau đăng chương mới nha!】

【Không ngờ lại mau tái ngộ như vậy, má ơi! 】

【Ha ha ha ha ha ha ha ha, tặng hỏa tiễn chờ tác giả đăng chương mới nha ~】

【Thành tổng tra quá, ngược hắn ngược hắn ngược hắn!!! Tôi muốn đọc hành trình truy thê của hắn ta!】

......

Thẩm Tinh Sơ đọc xong rất có cảm giác thành tựu, chọn mấy comment để trả lời, lại cảm ơn quà tặng của độc giả, tiếp tục sáng tác.

Tối muộn Hàn Thành mới về, hôm nay có khách hàng hẹn gặp anh, còn ăn tối cùng đối phương nên thời điểm về nhà muộn hơn anh dự tính.


Anh bật đèn, định đi thẳng tới phòng ngủ của mình nghỉ ngơi mà bước chân lại rẽ qua phòng Thẩm Tinh Sơ.

Cửa phòng Thẩm Tinh Sơ vẫn đang mở, cậu đang gõ phím lạch cạch, nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Thành mới ngẩng đầu đầu, nhìn thấy đối phương đang dựa cửa nhìn vào.

"Ăn cơm chưa?" Hàn Thành hỏi cậu.

Thẩm Tinh Sơ gật đầu: "Tôi tự hâm lại cháo rồi."

"Vậy được."

Hàn Thành vừa nói vừa đi về phía cậu: "Đang làm gì?"

Thẩm Tinh Sơ vội vàng thu nhỏ cửa sổ Word, trả lời qua loa: "Chơi máy tính thôi."

Cậu ngửi thấy mùi rượu trên người Hàn Thành, hỏi: "Anh uống rượu?"

"Uống lúc gặp khách hàng."

Thẩm Tinh Sơ có chút ghét bỏ: "Vậy anh mau đi tắm rửa đi."

Hàn Thành thấy ý tứ ghét bỏ trong lời nói của cậu, cố ý cúi sát vào cậu: "Sao nào, không thích?" Thẩm Tinh Sơ duỗi tay đẩy anh ra, còn chưa kịp nói gì thì Hàn Thành đã giữ tay, hôn cậu.


Thẩm Tinh Sơ giãy giụa mấy lần không được, Hàn Thành cười nhẹ cắn lên môi dưới của cậu, lại tiếp tục ôn nhu hôn, Thẩm Tinh Sơ cũng mau chóng từ bỏ việc chống đối, ngửa đầu cùng anh hôn môi.

Cậu thực sự thích mấy hành động thân mật như ôm hôn thế này, hơn nữa kỹ thuật hôn của Hàn Thành cũng thực xuất sắc, Thẩm Tinh Sơ bị hôn đến thoải mái, cũng lười so đo với Hàn Thành.

Chờ đến khi nụ hôn này kết thúc, Thẩm Tinh Sơ bất giác hít thêm hai ngụm không khí, mặt có chút hồng, lại đẩy Hàn Thành ra nói: "Anh đi tắm đi."

Hàn Thành bế cậu lên: "Cậu tắm cùng tôi."

Thẩm Tinh Sơ vội vàng ôm cổ anh: "Tôi còn đang bận."

"Bận làm gì?" Hàn Thành hỏi.

Thẩm Tinh Sơ cũng ngại nói là bận viết tiểu thuyết nên định cười trừ cho qua.

Hàn Thành cười khẽ: "Còn định gạt tôi."

Thật không lừa anh, chỉ là nói ra thì hơi xấu hổ.
"Tắm rửa đi." Thẩm Tinh Sơ vội vàng thay đổi đề tài: "Muộn thế này rồi, tắm xong còn đi ngủ."

"Đêm nay ngủ cùng tôi."

Thẩm Tinh Sơ nhìn anh một lượt từ đầu xuống chân: "Say rượu lái xe à? Không tốt lắm đâu."

Hàn Thành bật cười: "Lại tưởng tượng đến đâu rồi, đêm nay không lên đường, chỉ đơn thuần cùng nhau ngủ thôi."

Thẩm Tinh Sơ gật gật đầu, vậy còn được, nếu không tần suất của bọn họ cũng quá cao rồi, chẳng mấy chốc mà đến mức một ngày hai lần.

"Cậu nhìn có vẻ vui?" Hàn Thành chú ý cậu vừa nhẹ nhàng thở ra: "Sao nào, không hài lòng với tôi ở điểm nào?"

"Cũng không phải, chỉ là tôi muốn tĩnh dưỡng." Thẩm Tinh Sơ vỗ vai anh: "Xe cũng cần bảo dưỡng, không thể chạy suốt được, đúng không?"

Đặc biệt là anh lên núi xuống biển, còn muốn du ngoạn trên không!
Hàn Thành nghĩ, thấy cũng hợp lý.

Anh không nói thêm nữa, ôm Thẩm Tinh Sơ vào phòng tắm.

Hai người cùng nhau tắm xong, Thẩm Tinh Sơ không đi dép trong nhà, Hàn Thành lại ôm người về phòng ngủ.

Anh ôm Thẩm Tinh Sơ đi về phòng ngủ của mình, Thẩm Tinh Sơ sốt ruột nhắc nhở: "Tôi còn chưa tắt máy tính."

Hàn Thành bất đắc dĩ, đành ôm cậu về phòng dành cho khách: "Vậy lát xong cậu tự đi qua."

Thẩm Tinh Sơ gật đầu, ngồi ở trên giường thấy anh đi rồi mới mở lại cửa sổ Word, lưu lại đoạn mới viết xong mới tắt máy.

Cậu thay áo ngủ xong mới qua phòng ngủ của Hàn Thành.

Hàn Thành đang ngồi dựa đầu giường xem điện thoại, Thẩm Tinh Sơ xốc chăn nằm vào từ phía đối diện, chuẩn bị ngủ.

"Cậu liệt kê một danh sách." Hàn Thành tắt điện thoại, cúi đầu nhìn cậu: "Xem cần những gì, ngày mai tôi tan làm xong sẽ mua giúp cậu, hôm nay vội nên chưa đánh chìa khóa cho cậu, mai đi làm về mới đưa được.
"Được." Thẩm Tinh Sơ đáp.

Cậu muốn một cái bàn nhỏ, ngồi gõ chữ ở trên giường sẽ thuận tiện hơn nhiều.

"Cảm ơn anh." Cậu nhìn Hàn Thành.

Hàn Thành cười: "Cho nên bây giờ có thể nói với tôi rốt cuộc tại sao lại muốn bỏ nhà đi không?"

Thẩm Tinh Sơ lúc này mới nhớ vẫn chưa giải thích tiền căn hậu quả với Hàn Thành.

Cậu gật gật đầu, đem chuyện nhà mình tóm tắt lại kể với Hàn Thành, có ba mẹ ruột thiên vị người em trai trà tinh, còn có mẹ nuôi quá mức khôn khéo đã qua đời.

Hàn Thành nghe xong khẽ chép miệng, không ngờ lai lịch của cậu lại phức tạp như vậy.

"Cho nên người đàn ông mà tôi nhìn thấy hôm trước chính là Từ Khải?"

"Đúng vậy."

"Ba mẹ cậu muốn cậu ở bên hắn ta để bước chân vào tầng lớp cao hơn?"

"Ừm."

"Nhưng cậu không thích?"

"Hắn ta cũng không thích tôi." Thẩm Tinh Sơ nói: "Hắn ta chung thủy một lòng với người em trai trà xanh của tôi, còn muốn tôi thích hắn? Tôi đẹp trai như vậy còn sợ không có người thích sao?"
"Cũng đúng." Hàn Thành gật gật đầu: "Mà cái tên này tôi cũng chưa nghe qua nên gia đình cũng không thuộc loại hào môn thế gia gì, vậy mà nhà cậu vẫn muốn làm thân sao?"

Thẩm Tinh Sơ thở dài: "Về vấn đề giai tầng thì làm gì có chuyện một bước lên trời được, ba mẹ có muốn tôi làm quen với công tử thế gia nhà hào môn cũng không có cách nào."

Hàn Thành hơi khép mi, liếc nhìn cậu một cái, thầm nghĩ ba mẹ cậu không có cách nhưng cậu có, người bên cạnh cậu là công tử nhà hào môn chân chính đây.

Anh nghĩ vậy, nhịn cười một chút: "Được rồi, vậy trước mắt cậu cứ ở chỗ này của tôi."

"Cảm ơn bác tài." Thẩm Tinh Sơ chân thành nói.

Hàn Thành nhéo mặt cậu: "Không nhìn ra đằng sau tính cách này của cậu lại là một gia đình phức tạp như vậy."

Bởi vì tôi vốn dĩ đã như thế này, Thẩm Tinh Sơ thầm nghĩ, trước khi xuyên qua cuộc sống của cậu vốn luôn thuận buồm xuôi gió, vô ưu vô lo mà trưởng thành.
Nhưng mấy lời như vậy không thể nói, nên Thẩm Tinh Sơ đành không biết xấu hổ mà cảm khái: "Có thể thấy được tâm tính của tôi có bao nhiêu kiên định. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tôi chính là một đóa bạch liên hoa không nhiễm bụi trần!"

Hàn Thành:......

Hàn Thành sờ đầu cậu: "Ngủ đi Tiểu Bạch Liên, trời tối rồi, cậu đáng lẽ phải là một bông hoa súng mới đúng."

Anh nói xong, trở tay tắt đèn, nằm vào trong chăn.

Thẩm Tinh Sơ đã quen ngủ cùng anh, Hàn Thành mới vừa nằm xuống cậu liền nghiêng người, cực kỳ thuận tay ôm lấy anh.

"Ngủ ngon." Thẩm Tinh Sơ nói.

"Cậu cũng ngủ ngon."

Anh vừa nói xong, Thẩm Tinh Sơ liền kéo tay anh đặt ở eo mình: "Đây mới là ngủ ngon."

Hàn Thành bật cười, ôm chặt cậu, lại nhẹ hôn lên trán cậu: "Thế này có phải là càng ngủ ngon không?"

Thẩm Tinh Sơ rõ ràng rất hưởng thụ, yên lặng gật gật đầu, ôm anh chặt hơn một chút.
Hàn Thành bị thái độ không xấu hổ đến mức đáng yêu của cậu chinh phục, cố ý để lại trên trán cậu thêm một nụ hôn nữa.

Thẩm Tinh Sơ liền ngoan ngoãn mặc anh hôn, một chút cũng không kháng cự.

"Ngẩng đầu." Hàn Thành thấp giọng nói.

Thẩm Tinh Sơ mờ mịt ngẩng đầu, giây tiếp theo liền cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi.

Hàn Thành hôn vừa ôn nhu vừa tinh tế, cậu rất thích cảm giác này nên phối hợp hôn trả, vừa ngây ngô vừa nghiêm túc học hỏi.

Hàn Thành hôn đủ mới ngừng, vừa cười vừa ôm người vào trong lòng: "Được rồi, ngủ thôi."

"Ừm."

Thẩm Tinh Sơ nhắm mắt, một đêm mộng đẹp.

Cha mẹ Thẩm vốn tưởng rằng Thẩm Tinh Sơ rời đi một hai ngày là phải quay về, dù sao cậu không mang tiền, lại không có người quen hay bạn bè thân thiết, hơn nữa tính tình cậu trước giờ vẫn có chút yếu đuối, nhưng đợi qua ba ngày mà thằng con này vẫn không có động tĩnh gì.
Mẹ Thẩm âu sầu nhìn ảnh đại diện của Thẩm Tinh Sơ trên WeChat, gửi tin nhắn cho cậu: 【Tiểu Sơ, con về nhà đi, chỉ cần nhận sai với ba con, sau này ngoan ngoãn nghe lời ba sẽ tha thứ cho con.】

Bà gửi xong, đợi một hồi lâu cũng không thấy con trai trả lời.

Mẹ Thẩm ưu sầu thở dài, trong lòng tràn đầy buồn khổ.

Bà mở vòng bạn bè, đang muốn chia sẻ một chút tâm tình của mình thì nhìn thấy bài viết của Thẩm Tinh Sơ vừa mới đăng lên.

Thẩm Tinh Sơ: Bạn có vui không? Tôi đang rất vui!

Mẹ Thẩm:...... Ai nói mẫu tử liền tâm! Bà với con trai ruột rõ ràng là một chút cũng không ý hợp tâm đầu!

Mẹ Thẩm tức giận tắt vòng bạn bè đi, phát hiện Thẩm Tinh Sơ đã trả lời bà: 【Ông ấy thật sự sẽ tha thứ cho con sao?】

Mẹ Thẩm vội vàng trả lời: 【Sẽ tha thứ】

Thẩm Tinh Sơ: 【Thật vậy chăng?】
Trong lòng mẹ Thẩm vui vẻ, đang chuẩn bị nhắn lại cho cậu đương nhiên là thật sự thi nhìn thấy Thẩm Tinh Sơ lại vừa gửi thêm một tin.

Thẩm Tinh Sơ: 【Nhưng con không tha thứ cho ông ấy ~ ha ha ha ha ~】

Mẹ Thẩm:......

Mẹ Thẩm tức đến mức muốn lên cơn đau tim ngay lúc ấy.

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Mẹ Thẩm: Những chiếc lá lạnh lẽo rơi đầy khuôn mặt mẹ, sự nổi loạn của con đã làm tan nát trái tim mẹ. Những gì con nói như một lưỡi dao đâm vào trái tim, mẹ rất đau ~

Tinh Tinh: Thật không? Vậy thì tôi rất hạnh phúc, hahahahahahaha.

_______

Editor có lời muốn nói:

Sau mấy chương hơn 3k chữ tự dưng có một chương chưa đến 2k2 chữ làm mình mừng rớt nước mắt (╥﹏╥).

Mình đã có 1k view đầu tiên và 25 followers đầu tiên, cảm ơn mọi người đã ủng hộ! ✿✿✿✿✿✿

Bình luận

Truyện đang đọc