NAM PHỤ NGHĨ MÌNH CHỈ LÀ CÔNG CỤ HÌNH NGƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người

Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (01/02/2022)

*

Thẩm Tinh Vũ cảm thấy bài đăng này nhất định là đang mắng hắn, nhưng hắn lại không thể chỉ ra, nếu không tên khốn Thẩm Tinh Sơ này nhất định sẽ nói hắn có tật giật mình, tức ch*t mất, cậu ta rốt cuộc trở nên đáng ghét như vậy từ bao giờ!!

Rõ ràng lúc trước đều là một dáng vẻ ngu ngốc, sao bỗng nhiên lại trở nên thủ đoạn như vậy!!

Quá khốn nạn!!

Thẩm Tinh Vũ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể đăng một bài kỳ quái trên vòng bạn bè, nhưng Thẩm Tinh Sơ đã tắt WeChat, vui vẻ đi lấp hố truyện chỉ còn một mình Thẩm Tinh Vũ tự mình ngồi đợi nhưng đợi không được, lãng phí rất nhiều trà nghệ.


Khi Hàn Thành về nhà, vẫn thấy Thẩm Tinh Sơ đang ngồi trên giường gõ phím như mọi ngày.

"Uầy, đang bận hả?" Anh cười nói.

Thẩm Tinh Sơ lườm anh một cái, đóng tài liệu, cực kỳ cảnh giác.

Hàn Thành mỉm cười đi qua: "Mai rảnh không?"

"Làm gì?"

"Đi ăn với tôi."

"Được." Thẩm Tinh Sơ cũng không cự tuyệt.

"Đến lúc đó có thể cần nhờ cậu phối hợp một chút." Hàn Thành ôn nhu nói.

Thẩm Tinh Sơ liếc nhìn anh: "Có chuyện gì sao?"

"Chuyện nhỏ thôi."

"Chuyện nhỏ?" Thẩm Tinh Sơ hoài nghi.

"Tất nhiên, cậu thông minh lanh lợi như vậy, nhất định dễ như trở bàn tay."

Thẩm Tinh Sơ tặc lưỡi: "Vậy trao đổi một chút, sau này anh không được nhắc lại việc viết truyện của tôi."

Việc này nằm ngoài ý muốn của Hàn Thành: "Này ba bọn nhỏ, như thế thì không được."

"Vđ, ai có con với anh!"

"Còn không phải là cậu sao, Tinh Tinh?"


Thẩm Tinh Sơ: !!!

"Là Tô Thanh, không phải tôi!"

"Giống nhau giống nhau, đều là Tinh Tinh (*), đều là khuôn mặt này."

(*) trong raw là qingqing, phiên âm của cả chữ Tinh (箐) /qìng/ và chữ Tô (清) /qīng/ gần giống nhau.

"Dù sao anh muốn tôi đi cùng thì không được nhắc lại chuyện này hay gọi tôi như vậy nữa, nếu không thì đừng nghĩ đến việc muốn tôi giúp."

Hàn Thành nghe xong cũng không khó chịu: "Cậu không giúp thì thôi, chờ đến lúc chúng ta cùng nhau thăm dò sự huyền bí của sinh mệnh tôi sẽ trầm giọng ngâm nga, đọc diễn cảm toàn bộ truyện cậu viết."

Thẩm Tinh Sơ: !!!!

"Anh không sợ tôi sẽ héo luôn sao? Trước kia là bỉ dực song phi (*), Thần Điêu Hiệp Lữ, sau này chỉ còn mình anh vỗ cánh bay cao, còn tôi ủ rũ cụp đuôi, một bàn tay vỗ không lên tiếng đâu!"

(*) 比翼双飞 (bỉ dực song phi), trong đó 比翼 (bỉ dực): cánh sát bên cánh; 双飞 (song phi): kết thành đôi cùng bay lượn. Cả câu ý chỉ tình vợ chồng thắm thiết, bầu bạn không rời hoặc nam nữ tâm đầu ý hợp, sóng vai trên con đường sự nghiệp, kết làm cộng sự, bắt nguồn từ tác phẩm Thích Địa của Nhĩ Nhã: "Nam phương hữu bỉ dực điểu yên, bất bỉ bất phi, kì danh vị chi kiêm kiêm." (Phía Nam có loài chim liền cánh, không nương tựa vào nhau sẽ chẳng thể bay nổi, tụng xưng Kiêm Kiêm.). Nguồn: https://www.facebook*com/thanhngutrungquoc1002


"Không sao, tôi không chê cậu."

"Nhưng tôi ghét bỏ anh."

"Phải không? Ngại quá, tôi lại không thấy vậy. Dù sao," Hàn Thành ghé sát vào cậu: "ngày mai cậu cũng rảnh, không bằng đi ăn một bữa ngon, được không?"

Thẩm Tinh Sơ phồng má, Hàn Thành cười tủm tỉm chọc chọc: "Đến lúc đó tôi qua đón cậu."

"Tôi mặc gì cũng được sao?" Thẩm Tinh Sơ hỏi: "Bữa ăn ngày mai nhân dịp gì vậy?"

"Bữa cơm bình thường thôi, cứ mặc thoải mái là được, yên tâm, gương mặt này của cậu là đủ đẳng cấp rồi."

"Còn phải nói." Thẩm Tinh Sơ đắc ý: "Tôi soái như vậy, có mặc gì cũng vẫn nổi bật!"

"Đúng vậy." Hàn Thành nịnh nọt nói: "Đến lúc đó cũng phải duy trì sự tự tin này nhé ~"

"Đương nhiên rồi."

Hàn Thành thuyết phục cậu xong liền chuẩn bị thay quần áo đi nấu cơm.

Thẩm Tinh Sơ hướng về phía anh hô to: "Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt."
"Biết rồi."

"Muốn một đĩa to!"

"Được."

"Hôm nay anh rửa bát."

Hàn Thành:......

Hàn Thành bắt đầu muốn đọc diễn cảm truyện, Thẩm Tinh Sơ lập tức bịt kín tai: "Tôi rửa tôi rửa, sư phụ đừng niệm, đừng niệm nữa."

Hàn Thành hừ một tiếng, như thế này mà còn muốn khiêu chiến với anh.

Thẩm Tinh Sơ chán nản ôm đầu, quả nhiên, cây không có vỏ thì không sống nổi, người không biết xấu hổ thì bất khả chiến bại (*).

(*) Có câu Nhân yếu kiểm, thụ yếu bì – 人要脸树要皮 – rén yào liǎn shù yào pí (người cần thể diện, cây cần vỏ). Lại có câu: Thụ bất yếu bì tất tử vô nghi, Nhân bất yếu kiểm thiên hạ vô địch – 树不要皮必死无疑,人不要脸天下无敌 (cây không có vỏ tất chết, người không cần thể diện thiên hạ vô địch). ( ̄ ▽  ̄)

Hàn Thành chính là người không biết xấu hổ nhất! Hừ!
Từ Khải đợi Thẩm Tinh Sơ cả đêm cũng không nhận được tin nhắn trả lời, đến trưa ngày hôm sau thật sự là không chờ nổi nữa liền gọi điện qua.

Thẩm Tinh Sơ nhìn thấy tài khoản Xe Thần lại tặng cậu trạm không gian mới, tâm tình suиɠ sướиɠ, thuận tay nhận cuộc gọi.

"Alo, Tinh Sơ, là tôi Từ Khải đây, cậu hết bận rồi sao?"

"Tạm thời đỡ bận rồi, anh gọi có chuyện gì không?" Thẩm Tinh Sơ khó hiểu: "Sao gọi cho tôi suốt thế."

"Là thế này Tinh Sơ à, cậu xem có thể giới thiệu tôi với Hàn Thành được không."

Thẩm Tinh Sơ: ???

"Để làm gì?"

"Tôi có chút việc cần anh ta giúp đỡ."

"Vậy chỉ sợ là không được." Thẩm Tinh Sơ cự tuyệt nói.

Cậu với Hàn Thành cũng không phải là bạn bè chính thức, Hàn Thành hiện tại có thể cho cậu ở nhờ đã là đối xử với cậu quá tốt rồi, cậu sao có thể không biết xấu hổ mà bảo Hàn Thành giúp Từ Khải chứ.
Với cả Từ Khải cũng không phải thiểm cẩu (*) của cậu mà là của trà xanh Thẩm Tinh Vũ, cậu có ăn no rửng mỡ mới đi giúp y.

(*) raw là 舔狗, đây là một từ lóng trên mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Thẩm Tinh Sơ thở một hơi thật dài, bi ai nói: "Cún thích trà ơi, không phải tôi không muốn giúp anh, tôi không làm gì mới là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh."

Từ Khải: ???

"Cậu có ý gì?"

"Tôi thật sự không muốn kéo anh vào chuyện này, mấy hôm nay ngày nào anh ấy cũng chất vẫn về mối quan hệ giữa tôi và anh, tôi đã nói chỉ là bạn bè bình thường, trước buổi xem mắt còn chưa gặp qua, nhưng anh ấy vẫn nghi ngờ, ngày nào cũng hỏi tôi: Có phải là anh ấy yêu tôi chưa đủ không? Là tình yêu của anh ấy chưa đủ thuần túy và mãnh liệt? Vì sao tôi lại muốn vứt bỏ anh ấy? Tôi sao có thể không hiểu lý lẽ mà gây chuyện vào lúc này chứ!"
Thẩm Tinh Sơ sốt sắng nói: "Giờ mà tôi lại giới thiệu anh với anh ấy thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn sẽ cảm thấy tôi đang cố ý đội mũ xanh (*) lên đầu anh ấy."

(*) cụm này nghĩa là bị cắm sừng thì chắc mọi người đều biết rồi, nguồn gốc câu chuyện mình để ở cuối chương nhé.

"Không thể nào." Từ Khải khuyên nhủ: "Tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ấy, nói rằng tôi không thích cậu, tôi ủng hộ hai người ở bên nhau!"

"Sao anh có thể không thích tôi được?" Thẩm Tinh Sơ phản bác: "Ở trong lòng anh ấy, tôi chính là người tốt nhất, đẹp nhất, đáng để thích nhất, anh mà nói không thích tôi thì anh ấy còn tức giận ấy chứ."

"Tôi cũng không được thích cậu đúng không?"

"Đương nhiên không thể!" Thẩm Tinh Sơ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tuy rằng tôi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, tài cao bát đẩu, học phú ngũ xa (*), lại còn nhanh nhẹn hiền lành, trung thực thân thiện, anh có thích tôi cũng là bình thường, nhưng nếu anh nói vậy trước mặt Hàn Thành thì liệu anh ấy có để anh hoàn chỉnh mà rời đi không?"
(*) ẻm đang dùng 1 loạt thành ngữ 4 chữ nên mình để nguyên như convert, ý cả mấy cụm trong câu này chỉ người có khí chất thanh cao thoát tục, học rộng hiểu nhiều, chú thích cụ thể mình để ở cuối chương nhé.

Từ Khải: "...... Vì vậy, tôi thậm chí không thể nhắc đến cậu?"

"Anh nghĩ sao? Bằng không tôi đi gặp anh làm gì, anh sẽ tặng tôi du thuyền với biệt thự hướng biển sao? Còn không phải bởi vì tình yêu của anh ấy quá ngột ngạt à!"

Từ Khải:...... Công nhận cũng ngột ngạt thật.

Từ Khải bất đắc dĩ: "Cậu không thể khuyên nhủ anh ta sao?"

"Tôi có thể khuyên anh ấy như thế nào được?" Thẩm Tinh Sơ khoe khoang một cách khiêm tốn (*): "Tôi chẳng lẽ cứ thế chấp nhận tình yêu ngột ngạt của anh ấy sao? Tôi đã không ngừng nói với anh ấy không cần yêu tôi như vậy, tôi chỉ muốn có một tình yêu bình thường như những người khác, tôi không cần anh ấy coi tôi như cả thế giới, càng không cần liên tục tặng quà cho tôi, cũng không cần yêu tôi như sinh mệnh. Chỉ là anh ấy không nghe! Nếu không tôi có thể lén đi xem mắt với anh sau lưng anh ấy sao? Mười người như anh cũng không đẹp bằng anh ấy!"
(*) raw là 凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm tiếng Trung của cung điện Versailles của Pháp, là một từ lóng trong tiếng Trung được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn", dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị.

Từ Khải:...... Sao nói kiểu gì lại thành chê bai y rồi!

"Vậy cậu cho tôi số điện thoại của anh ta, tôi tự liên lạc, từ đầu đến cuối sẽ không nhắc đến cậu, được không?"

"Trời ạ." Thẩm Tinh Sơ khiếp sợ: "Anh nhất định phải tự dâng đầu lên cho anh ấy à? Được sống không tốt sao? Vẫn còn trẻ mà sao đã chán sống rồi? Anh mở to mắt mà ngắm nhìn thế giới tươi đẹp này đi, không đáng để anh lưu luyến sao?!"

"Tôi chỉ gọi điện thoại cho anh ta, không đến mức khủng bố như cậu nói chứ."

"Vậy thì anh thật sự đánh giá thấp sự điên cuồng trong tình yêu của anh ấy." Thẩm Tinh Sơ thở dài: "Anh có biết tôi đã phải nỗ lực bao nhiêu để khuyên anh ấy không cần nhắm vào anh, không đi tìm anh nữa không? Tôi đã để nguyên bộ 《Luật Hình Sự》 ở trước mặt anh ấy, vẽ bảng biểu minh họa phân tích cho anh ấy, chỉ sợ tôi không để ý một lát là anh thiếu mất tay chân, anh ấy lại có thêm đôi vòng bạc từ chính phủ."
Từ Khải: "...... Không đến mức ấy chứ."

Thẩm Tinh Sơ: "Tôi cũng đã từng ngây thơ như anh."

Từ Khải:......

"Sau đó, tôi phải ở trong phòng tối của anh ấy."

Từ Khải:......

"Anh đã nhìn thấy mặt trời lúc 7 giờ sáng chưa?" Thẩm Tinh Sơ tự hỏi tự trả lời: "Tôi thì chưa, trong phòng tối không có mặt trời, chỉ có một chiếc giường đàn hồi lớn, trên giường chỉ có một người nhỏ yếu đáng thương bị tình yêu giam cầm, là tôi!"

Từ Khải cảm thấy cậu thật sự thảm quá, tuy rằng y đã đoán được Thẩm Tinh Sơ sau khi bị Hàn Thành bắt gặp lén lút đi xem mặt chắc chắn không thể thiếu phòng tối cầm tù play, nhưng không nghĩ tới Hàn Thành lại tàn nhẫn như vậy, đã nhiều ngày như vậy rồi còn chưa thả người ra! Thận của anh ta vẫn ổn chứ? Thật sự không thấy mệt thận sao?!

Từ Khải trong lúc nhất thời lại có chút bội phục anh ta.
"Vậy nên đừng chủ động tiếp cận anh ấy." Thẩm Tinh Sơ cuối cùng tổng kết nói: "Như vậy vừa tốt cho anh, vừa tốt cho tôi, quên đi, coi như tôi với anh chưa từng gặp."

Thẩm Tinh Sơ nói xong, cúp điện thoại.

Chậc chậc, diễn xuất của cậu có vẻ đã tiến bộ hơn rất nhiều mà không nhận ra, diễn xuất tốt như thế này mà không đi đóng phim thì thật có lỗi với khán giả cả nước.

Vậy khi nào cậu mới có thể quay lại giới giải trí đây?

Thẩm Tinh Sơ tìm kiếm, cũng được, chương trình tuyển tú gần nhất sẽ khởi động vào 3 tháng sau,  vẫn là cái kia ở ba tháng sau, quan trọng nhất là đợt này cũng không có đoàn làm phim nào chuẩn bị khai máy, cậu muốn tự đề cử mình cũng không được!

Thẩm Tinh Sơ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục làm một chú cá nằm (*), ngủ ở nhà Hàn Thành, thuận tay viết tiếp tiểu thuyết của chính mình.
(*) raw là "ngư ngọa" (卧鱼), là một động tác trong hí kịch, hình minh họa:

__________

Vài lời của người chuyển ngữ: 

Từ chương này mấy đoạn lời tác giả nếu không quá quan trọng thì mình xin phép tạm thời chưa dịch nhé, chờ đến khi chuyển ngữ xong rồi beta lại một lượt mình sẽ nhân tiện bổ sung sau ạ :))
Định dịch mỗi truyện một chương lì xì mọi người mà ngồi xem Việt Nam thắng TQ 3-1 là gần hết buổi tối rồi nên chỉ kịp làm 1 chương của bộ Nam phụ này để cảm ơn mọi người ngày tất niên/ năm mới vẫn còn đọc truyện, vote và comment cho mình. Tính đến lúc mình đăng chương này, bộ truyện đã được 2.2k view rồi. Cảm ơn mọi người rất nhiều! (˘ ɜ˘) ♬ ♪ ♫

__________

Thời xưa, có một đôi vợ chồng, người chồng là thương gia thường xuyên phải ra ngoài nên hay để người vợ xinh đẹp ở nhà một mình. Người vợ ở nhà quen với một người bán vải trên phố và hai người thường tình tự với nhau mỗi khi chồng nàng đi vắng.

Một lần chồng nàng ra ngoài săn bắn, người bán vải thấy lại ngỡ anh chồng đi xa buôn bán, khi anh chồng về nhà thì người bán vải đã kịp núp dưới giường.
Sau chuyện đó, người vợ xin anh bán vải một ít vải màu xanh lá, làm một chiếc mũ cho chồng mình.

Nàng dặn chồng: "Bên ngoài gió bụi nhiều, chàng đội chiếc mũ này để khỏi làm bẩn tóc. Màu sắc này rất hợp với chàng, trông chàng càng anh tuấn hơn. Sau này mỗi lần ra ngoài, cứ coi như là thiếp luôn ở bên chàng, chàng không cần bận tâm cho thiếp." nhưng lại hẹn với anh bán vải khi nào nhìn thấy người chồng ra ngoài mà đội một chiếc mũ màu xanh lá, tức là người chồng phải đi làm ăn buôn bán ở xa.

Thế là từ đó cụm từ "đội mũ xanh lá" mang hàm nghĩa là bị cắm sừng, biểu trưng cho sự không chung thủy.

_________

- Anh tuấn tiêu sái: chỉ khí chất trong sạch, thanh cao, thoát tục.

- Ngọc thụ lâm phong: có nguồn gốc từ bài thơ "Ẩm trung bát tiên ca (飲中八仙歌) • Bài ca tám vị tiên trong uống rượu" của Đỗ Phủ (Cử trường bạch nhãn vọng thanh thiên, Hiệu như ngọc thụ lâm phong tiền.), ý chỉ khí chất của người quân tử như cây ngọc đón gió. Tui thích cái tên Lâm Phong lắm á, sau này có con trai cũng muốn đặt tên Lâm Phong (*  ̄ii ̄).
- Tài cao bát đẩu (tài cao 8 đấu): ý chỉ tài hoa xuất chúng, học thức uyên bác, xuất phát từ tác phẩm không rõ tác giả thời Nam Triều là Thích Thường Đàm – Bát đẩu chi tài 释常谈 - 八斗之才 : "Văn chương nhiều, gọi là tài cao 8 đấu. Tạ Linh Vận từng nói: 'Tài trong thiên hạ có 1 thạch. Riêng Tào Tử Kiến chiếm lấy 8 đấu, ta được 1 đấu, thiên hạ cùng chia nhau 1 đấu.'" ( Đấu 斗 là đơn vị đong lường thời cổ, 1 thạch 石 bằng 10 đấu). Tào Thực chính là người làm thơ trong 7 bước đó, nếu mọi người có nhớ :)). Nguồn: www.chuonghung*com

- Học phú ngũ xa: ý chỉ người học rộng hiểu nhiều, xuất phát từ câu văn trong sách Trang Tử: "Huệ Thí hữu phương, kỳ thư ngũ xa". Huệ Thí là một triết gia thời Chiến Quốc, học vấn rất rộng. Câu trên có ý nói Huệ Thí học rất rộng, đọc rất nhiều sách, phải dùng năm cái xe mới chở hết được.

Bình luận

Truyện đang đọc