NAM THẦN BỊ TÔI ĐÁ ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI TÔI

Hứa Tri Lục nghe giọng nói khoa trương của Tân An An có chút muốn cười. Cô chưa kịp phản ứng thì cô giáo ngữ văn đã nhìn về phía Hứa Tri Lục tán thành nói: " Phần viết thực sự viết rất tốt"
Hứa Tri Lục cảm thấy ngượng ngùng mím môi cười nhẹ. Cô giáo lại nói tiếp: "Tiếp tục phát huy nhé"
Sau đó cô giáo bắt đầu giải đề thi. Thế nhưng Hứa Tri Lục cảm thấy vẫn rất nhiều người nhìn cô. Môn toán có giảm sút nhưng ngữ văn lại tiến bộ, không thể không thừa nhận học bá vẫn là học bá mà.
Mấy môn còn lại thành tích không cao nhưng cũng không thấp. Môn tiếng Anh Hứa Tri Lục lại đạt điểm tuyệt đối, các môn khác so với trước kia thấp hơn chút, nhưng cũng coi như là ổn định. Tất nhiên ổn định ở đây là bản thân cô thấy vậy thôi.
Trong mắt người khác, cô chính là vì thích Thẩm Tư Diên nên thành tích mới khác biệt như vậy, cảm thấy cô bị xao nhãng. Lời bình luận đó có vẻ giống như bức xúc con cái của mình bị tụt hạng vậy.
Hứa Tri Lục cũng không thèm chấp bọn họ. Buổi trưa ăn cơm, hiện trạng vẫn vậy, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, Hứa Tri Lục cũng quen rồi, chẳng còn cảm giác gì nữa.
Tân An An phẫn nộ nói: "Bọn họ có bệnh à, một lần tụt hạng thì sao! Bọn họ xếp hạng cao hơn bà sao, có nhất thiết phải thế không?"
Hứa Tri Lục nhìn cô, cười nói: "Đừng để ý làm gì"
Tân An An trắng mắt nhìn cô: "Để rồi xem, về sau lớn lên đều giống mấy đứa trẻ con sợ người lớn thôi"
Nghe xong, Hứa Tri Lục hiếu kỳ hỏi: "Ví dụ?"
"Chính là kiểu, con cái mà thi không tốt một kỳ, hận không thể giám sát từng phút từng giây ấy, bà có hiểu không?"
Hứa Tri Lục nhịn cười, gật đầu: "Hiểu rồi". Đối với Hứa Tri Lục mà nói miễn là không bị xỉa xói trước mặt còn lại vẫn nhẫn nhịn được.
Tuy nhiên, vẫn còn có người không sợ rắc rối. Cô và Tân An An vừa ngồi vào chỗ, Hứa Tri Giai mang khay cơm đi qua, bộ dạng vênh váo.
"Chị à"
Hứa Tri Lục đang ăn cơm, không nhìn cô ta.
Hứa Tri Giai ngồi cạnh cô, vẻ mặt quan tâm nói: "Em nghe nói lần này chị thi không được tốt"
Hứa Tri Lục vẫn nhai cơm.
Hứa Tri Giai nhìn cô như vậy, đáy mắt xẹt qua một tia hận ý. Cô ta mím môi, giọng nói quan tâm: "Thi không tốt một lần của không phải chuyện gì to tát, lần sau cố gắng thêm là được, chỉ là lần này thụt hạng hơi nhiều, về nhà bố mẹ hỏi thành tích của chị, em biết nói thế nào đây?"
Hứa Tri Lục nghe tiếng cô ta vo ve bên cạnh, không hiểu sao nuốt không trôi mấy lời này.
Cô quay đầu, nhìn Hứa Tri Giai : "Cô thi được bao nhiêu điểm?"
Hứa Tri Giai sững người: "A?"
Hứa Tri Lục đặt đũa xuống, giọng điệu chậm rãi: "Giai Giai, cô thi được bao nhiêu điểm?"
Hứa Tri Giai mím chặt môi. Hứa Tri Lục nhìn một vòng các bạn học đang ngồi, ngữ khí bình tĩnh: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, cô đang ở dưới hạng 200 đúng không?"
Cô thành thật nói tiếp: "Thành tích của cô như vậy mà bố mẹ có thể chấp nhận được, lần này tôi xếp thứ 20 tại sao không được chấp nhận?"
Hứa Tri Lục cười cười: "So sánh qua lại, thứ hạng của tôi cao gấp 10 lần cô đó"
Hứa Tri Giai mặt biến sắc: "Chị nói gì vậy? Thành tích của em với chị vốn dĩ..."
Vế sau chưa kịp nói đã bị Hứa Tri Lục đánh gãy. "Cô tự mình hiểu là được"
Hứa Tri Lục lãnh đạm nói: "Biết rằng thành tích của mình không so được với tôi, vậy cô tự mình tới đây rước nhục làm gì? Tôi cho dù thụt hạng nhưng so với cô vẫn lợi hại hơn nhiều, hiểu chưa?"
Câu cuối, Hứa Tri Lục như nói qua kẽ răng vậy.
Hứa Tri Giai sắc mặt đại biến, yếu ớt nói lại một câu: "Chị quá đáng lắm", rồi đỏ mắt chạy ra khỏi nhà ăn. Bạn học xung quanh đang lén lút xem kịch mấy giây sau, gượng gạo cúi đầu ăn cơm.
Hứa Tri Lục nói đúng, dù cho cô ấy thành tích thấp đi, cũng vẫn lợi hại hơn bọn họ. Họ không có tư cách cười nhạo cô. Đại khái Hứa Tri Lục với em gái một màn đặc sắc như vậy, đến khi ăn xong về lớp, cũng không có người chỉ trỏ thành tích của cô nữa.
Nhưng vẫn có người hiếu kỳ không biết Hứa Tri Lục viết văn thế nào mà được điểm tuyệt đối, xem loại sách nào mới được.
Hứa Tri Lục đối với mọi người xung quanh không có ác ý, mọi người muốn biết thì nên đến hỏi trực tiếp cô. Ngữ văn chính là mỗi ngày tích lũy một chút. Nhất là làm văn, cô trước kia đọc rất nhiều loại sách, đặc biệt sau khi vào đại học, sách gì cũng đọc, từ ngữ cũng được tích lũy từ đó.
Đây cũng chính là lý do vì sao sau khi trọng sinh thành tích môn văn của cô lại cao như vậy. Thậm chí với tiếng Anh cũng là do cô đặc biệt yêu thích nó. Lúc học đại học, chuyên ngành cũng có liên quan đến phiên dịch, vì vậy tổng thể mà nói thì cũng không tồi. Hứa Tri Lục nói với bạn học mấy câu, sau đó bắt đầu xem bài thi của các môn khác. Cô sẽ không vì lần thi này mà thất vọng, cảm thấy khá ổn, động lực cho lần sau tiến bộ.
-
Thẩm Tư Diên buổi trưa ra ngoài trường, lúc về lớp, trong tay cầm một cốc trà sữa.
Thành Tống ở bên cạnh huých huých: "Anh Diên! Không nghĩ lần thi này anh tiến bộ như vậy đó" Hắn lại nói: "Lần tới anh định tiến bộ thêm bao nhiêu điểm nữa vậy"
Thẩm Tư Diên nâng mắt nhìn hắn, lười nhác đáp: "Xem tâm trạng đi"
Thành Tống "...." Hắn nghẹn lời: "Anh Diên, con người ta có thể tự luyến, nhưng không thể kiêu căng tự mãn, anh hiểu không?"
Thẩm Tư Diên không thèm nhìn hắn, thấp giọng: "Buổi trưa có phát sinh chuyện gì không?"
Nghe xong, Thành Tống "phì" một cái: "Thực sự có đó"
Thẩm Tư Diên nhìn hắn. Thành Tống buổi trưa không cùng hắn ăn cơm mà ăn ở nhà ăn. Hắn nói sự kiện của Hứa Tri Lục và Hứa Tri Giai, cảm khái: "Hứa Tri Lục nói quá chuẩn luôn"
Thẩm Tư Diên ừ một tiếng, khóe miệng run run: "Cũng được"
Thành Tống ngó nhìn sắc mặt hắn: "Sao vậy, anh vẫn sợ Hứa Tri Lục bị bắt nạt sao?"
Thẩm Tư Diên không trả lời.
Thành Tống đáp: "Nhưng em rất hiết kỳ, tại sao thành tích của Hứa Tri Lục lại giảm nhiều như vậy, đáng lý không nên vậy mà"
Nói xong, Thẩm Tư Diên cũng cảm thấy vậy. Trầm mặc một lát, hắn lạnh nhạt nói: "Chắc là ngủ không đủ"
Thành Tống "...."
Tới cửa lớp, vừa bước vào liền nhìn thấy bóng người đang quay lưng lại, bước chân ngừng một lúc.
Hứa Tri Lục đang làm lại câu đã sai trong đề, đang rối rắm bên cạnh được đặt một cái túi giấy. Cô nhìn thoáng qua, đó là nhãn hiệu tiệm trà sữa cô thích.
Hứa Tri Lục sửng sốt, nhìn sang người bên cạnh. Thẩm Tư Diên cũng nhìn cô: "Làm phiền cô sao?" Hứa Tri Lục ngưng một chút, gật đầu.
Thẩm Tư Diên nghẹn lời, mở to mắt: "Tâm trạng không tốt, uống chút đồ ngọt đi"
"Không cần đâu". Hứa Tri Lục lạnh nhạt nói: "Vẫn tốt"
Thẩm Tư Diên: "Cô mắng Hứa Tri Giai"
Nghe thấy âm thanh bên cạnh, tay cầm bút của Hứa Tri Lục thoáng ngưng, hạ mắt: "Sao nào, cô ta tìm anh cáo trạng?'
Thẩm Tư Diên cau mày: "Cô ta cáo trạng với tôi?" Hắn nhìn Hứa Tri Lục: "Không có, cô cho rằng tôi đến nói giúp cô ta?"
"Chẳng nhẽ không phải?"
Thẩm Tư Diên trừng mắt, nửa ngày không nói nên lời: "Tôi tại sao phải nói giúp cô ta?"
Hứa Tri Lục không nhịn được chế giễu: "Tôi biết sao được, cũng không phải có lần giúp cô ta nói sao?" Hứa Tri Lục quay đầu nhìn hắn, mở to mắt, không nói.
Hai người đối mắt rất lâu, Thẩm Tư Diên mới trả lời: "Cô nói, tôi khi nào nói giúp cô ta"
Hứa Tri Lục nhớ lại lần trước Thẩm Tư Diên nói giúp Hứa Tri Giai. Đó là chuyện của đời trước, chiếu theo thời gian là đoạn thời gian học cấp ba, tháng một năm nay.
Lúc đó là năm mới, Hứa Tri Lục và Hứa Tri Giai vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau. Cô không phải là người mạnh mẽ, có thể vì một chuyện nhỏ mà bật khóc, nhưng sẽ không khóc trước mặt người khác chỉ dám một mình vụng trộm thút thít.
Biết hai người cãi nhau, lúc Thẩm Tư Diên tìm đến cô, nói một câu: "Cô sao lại cãi nhau với Hứa Tri Giai nữa rồi?"
Cái giọng đó, Hứa Tri Lục vẫn còn nhớ, hắn đang chỉ trích việc cô cãi nhau với Hứa Tri Giai. Lúc đó cô muốn giải thích một chút, không phải vấn đề ở cô.
Thẩm Tư Diên lập tức nói: " Về sau đừng cãi nhau với cô ta, chẳng có gì đáng để cãi nhau cả"
Hứa Tri Lục không biết hình dung cảm xúc lúc đó thế nào, cô tưởng Thẩm Tư Diên đến là để an ủi bản thân, không ngờ rằng, hắn đến chỉ trích cô. Thái độ lúc đó của Thẩm Tư Diên đã thực sự tổn thương đến cô.
Nghĩ tới đó, Hứa Tri Lục thu lại tầm mắt, vuốt bút trong tay: "Tự trong lòng anh biết rõ"
Thẩm Tư Diên không hiểu: "Tôi không biết". Trong ký ức của hắn, không hề có việc nói giúp Hứa Tri Giai. Hứa Tri Lục không nói gì nữa.
Thẩm Tư Diên vẫn nhìn cô: "Hứa Tri Lục, cô nói rõ ràng cho tôi. Tôi sao không biết bản thân từng làm việc đó vậy?"
Hắn ở bên cạnh léo nhéo, trong đầu Hứa Tri Lục không ngừng nhớ về sự kiện đó.
Qua một lúc, Hứa Tri Lục đặt bút xuống, quay đầu phía hắn: "Thẩm Tư Diên, tôi đang làm bài, anh đừng làm phiền tôi nữa có được không?"
"..........."
Lời vừa nói ra, bạn học cách đó không xa đều đồng loạt quay sang nhìn họ. Mấy người sững sờ, nhìn sắc mặt của Thẩm Tư Diên sau đó lặng lẽ hạ tầm mắt.
Thẩm Tư Diên biến sắc nói, giọng nói lạnh lẽo: "Được". Hắn nói: "Không phiền cô nữa"
Nói xong hắn liền đứng dậy, trực tiếp quay đi. Dáng vẻ đó, trong cảm thụ của mọi người chính là đang tức giận.
Thẩm Tư Diên cực kỳ tức giận.
Thành Tống vừa về lớp lấy ít đồ, nghĩ muốn tìm hắn lại thấy hắn từ lớp đi ra.
Hắn chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Tư Diên, kêu lên: "Anh Diên ! Anh đi đâu thế?"
Thẩm Tư Diên không nhìn hắn, đi thẳng.
Thành Tống vẻ mặt bức bách, liếc trộm hắn, không nhìn thì thôi, nhìn rồi liền cảm thấy tim nhảy lên cổ. Hắn sửng sốt nhưng rất nhanh gấp gáp nói: "Anh Diên đợi em với"
........
Nghe thấy âm thanh phía bên ngoài, Hứa Tri Lục nhắm mắt bình tĩnh lại. Qua một lúc, cô lại bắt tay vào làm đề, nhưng vừa nghĩ ra cách giải liền quên mất ngay, ngay cả bài thi toán để trước mặt, cũng dần trở nên mờ hồ không rõ.
"Hứa Tri Lục"
Phía trước truyền đến âm thanh nho nhỏ. Hứa Tri Lục nâng mắt nhìn: "sao vậy?"
Trần Thanh Hàm nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy hình như cậu hơi quá đáng đó. Thẩm Tư Diên cũng là có ý tốt, hai người trước kia có phải hiểu lầm gì không?"
Hứa Tri Lục mím môi, thấp giọng đáp: "Không có"
Trần Thanh Hàm gật đầu nói: "nhưng nãy cậu thật sự có chút quá đáng đó"
Hứa Tri Lục trầm mặc ừ một tiếng. Trần Thanh Hàm nhìn cô như vậy, một lát sau lại nói: "Tớ nghĩ hai người nếu có hiểu lầm thì nên nói rõ với nhau, dù sao Thẩm Tư Diên đối với cậu rất tốt ". Trần Thanh Hàm ngồi trước cô, ngẫu nhiên cũng có lúc nói gì đó, so với người khác thì biết chuyện của Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên nhiều hơn một chút. Trần Thanh Hàm đơn thuần chỉ có ý quan tâm, không quá đáng gì hết.
Hứa Tri Lục nghe vậy, trầm mặc rất lâu: "Tớ biết rồi", sau đó lại cúi thấp đầu thì thào: "Tớ biết"
Trần Thanh Hàm nhìn cô như vậy cũng không nói gì nữa.
Cả buổi chiều, Thẩm Tư Diên cũng không về lớp học. Hứa Tri Lục có chút lơ đễnh, Tân An An lúc đó đi xuống căn tin, lúc quay về lớp mới nghe kể lại việc đó. Cô nhìn sắc mặt Hứa Tri Lục, không dám nói gì.
Tan học, Tân An An quay sang nói với Hứa Tri Lục: "Tri Lục, tôi về trước đây"
"Ừm, chú ý an toàn"
"Mai gặp nha"
Hứa Tri Lục cùng Giản An xuống nhà ăn ăn tối, ăn xong cô quay về lớp đọc sách. Trường bọn họ 7 giờ tối bắt đầu tự học, đến khi chuông vang lên, vốn dĩ buổi tối bị trường bên cạnh chiếm chỗ giờ đây lại vắng vẻ.
Hứa Tri Lục nhìn như vậy, tự mình xốc lại tinh thần. Cô cúi đầu học, nghĩ tới sự kiện cuộc thi hùng biện tiếng Anh, cô nghĩ học những đoạn ngắn trước.
Sắc trời dần tối, gió thổi từ ngoài cửa sổ vào man mát. Tóc Hứa Tri Lục nhẹ nhàng bay, trông khá thảnh thơi. Cứ đọc đọc nhưng lại thất thần lúc nào không hay.
Thật ra Hứa Tri Lục cũng rất mâu thuẫn, cô không biết tâm trạng của mình bị làm sao. Rõ ràng cô cảm thấy bản thân chẳng làm gì quá đáng nhưng bị Trần Thanh Hàm nói vậy, hồi tưởng lại lúc mình nói với Thẩm Tư Diên là phiền phức, lúc đó ánh mắt của Trần Thanh Hàm khiến cô bừng tỉnh, cô thật sự làm sai sao.
Ánh mắt của Thẩm Tư Diên trưa nay, không phải cô không chú ý tới. Nghĩ đến điểm đó, Hứa Tri Lục cảm thấy không nói nên lời.
Cô trầm tư một lúc, cảm thấy mình cũng có nặng lời. Nhưng để mà nói xin lỗi thì cô lại không bỏ mặt mũi xuống được.
Nghĩ vậy, tay duỗi xuống lấy điện thoại trong ngăn bàn, chóp mũi lại ngửi thấy mùi hương thanh mát. Cô vô ý thức quay đầu, nhìn thấy người kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mình.
Hứa Tri Lục nâng mắt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tư Diên nhìn cô nói một câu: "Xin lỗi, tôi tới muộn"
(ôi anh nhà bao dung quá, hiu hiu)

Bình luận

Truyện đang đọc