NAM THẦN BỊ TÔI ĐÁ ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI TÔI

Không phải ai cũng có cơ hội được trọng sinh. Hứa Tri Lục thực sự hy vọng, đời trước bọn họ cũng được như này thì tốt, sẽ không phát sinh việc trọng sinh.
Trọng sinh, có lợi nhưng cũng có hại. Cô chiếm được tiện nghi này, trong tim cô luôn hy vọng, tất những cặp tình nhân hoặc những ai đang yêu thầm sẽ không giống như cô và Thẩm Tư Diên.
Cô thích Tân An An một phần là do cô ấy rất hiểu chuyện, thẳng thắn lại nhiệt tình, cái gì cũng không giữ trong lòng. Hứa Tri Lục chính là hâm mộ tính cách này, chỉ có những người có sự tự tin mới có thể làm được như vậy.
Cô rất hy vọng đời trước có thể biểu đạt tất cả giống như khi nói với Tân An An, mọi chuyện chắc sẽ tốt hơn. Như vậy cô và Thẩm Tư Diên sẽ không phải trải qua nhiều hiểu lầm quanh co không nên có.
Vì vậy bọn họ của hiện tại thực sự rất may mắn. May mắn được trọng sinh lại một đời, may mắn từ đầu đã được ở bên nhau.
-
Sau khi có kết quả là đến việc điền nguyện vọng. Nguyện vọng của Hứa Tri Lục vẫn không đổi, chính là đại học A, Thẩm Tư Diên cũng vậy nhưng hai người không cùng khoa.
Ngoài ra, vì Hứa Tri Lục là thủ khoa nên bị sắp xếp tham gia phỏng vấn. Lúc cô tiếp nhận phỏng vấn mới biết, Bành Cẩm là á khoa. Hai người đã một thời gian không gặp lại, cho nên lúc này mới cảm thấy bất ngờ.
Bành Cẩm cười nhìn Hứa Tri Lục: "Đã lâu không gặp"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Chúc mừng"
"Tớ phải là người nói mới đúng" Bành Cẩm nhìn cô: "Vẫn luôn biết cậu rất lợi hại nhưng kết quả thi lần này vẫn làm mình thực ngạc nhiên"
Hứa Tri Lục mỉm cười: "Cảm ơn"
Bành Cẩm nhìn cô: "Gặp nhau ở trường đại học"
Hứa Tri Lục ngây người, ngạc nhiên nhìn hắn: "Cậu cũng điền đại học A sao?"
Bành Cẩm gật đầu: "sao vậy, không hoan nghênh à?"
Hứa Tri Lục: "có gì mà không hoan nghênh chứ, chọn trường đại học nào là quyền tự do của mỗi người mà." Cô nói đùa: "Chẳng nhẽ vì tớ không hoan nghênh nên cậu không tới à"
"Tất nhiên là không" Bành Cẩm cười cười, nhìn sang Thẩm Tư Diên đang đứng bên kia. Đối diện với cái nhìn của Thẩm Tư Diên, hắn hoài nghi nhìn Hứa Tri Lục: "Ánh mắt này của Thẩm Tư Diên........."
Hứa Tri Lục không rõ nhìn sang.
Bành Cẩm dừng một chút, nhìn biểu tình của hai người, thấp giọng hỏi: "Ở bên nhau rồi sao?"
"Đúng" Hứa Tri Lục bình thản nói: "Bọn mình đang yêu nhau"
Bành Cẩm thoáng bất ngờ, mỉm cười: "Chúc mừng, mình còn có chuyện đi trước đây"
"Ừm" Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên cũng đi về một hướng khác. Thẩm Tư Diên ánh mắt bất mãn nhìn cô: "Em với Bành Cẩm nói gì vậy?"
"Nói đi ăn cơm"
Thẩm Tư Diên "........"
Hứa Tri Lục buồn cười nhìn hắn: "Không phải anh ghen với Bành Cẩm đấy chứ? Trước kia còn nói hắn mời em ăn cơm không sạch sẽ, Thẩm Tư Diên này, tại sao em không biết anh là người so đo từng li từng tý thế này nhỉ."
Thẩm Tư Diên nghe cô nói vậy cũng không tức giận. Nâng tay xoa đầu cô: "Ừm, anh chính là so bì từng li từng tý thế đấy"
"......" Hứa Tri Lục cạn lời: "Anh còn tự hào được à"
"Tất nhiên" Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Anh phải trông chừng em chặt hơn nữa, đỡ khiến người ta nhòm ngó"
Hứa Tri Lục phì cười.
Bành Cẩm đi được vài bước, không nhịn được quay đầu lại. Hắn nhìn hình bóng hai người đi ngày càng xa, cười khổ một tiếng. Tuy rằng hắn không biểu lộ quá rõ ràng, nhưng hắn không phủ nhận bản thân mình thích Hứa Tri Lục. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, hắn là không có hy vọng rồi.
Bành Cẩm mỉm cười mặc niệm cho mối tình đơn phương đã bị bóp trong trứng nước của mình vài giây, xoay người bước đi. Hắn không phải là người dễ bị tình yêu làm cho mờ mắt hay mất đi lý trí. Hắn biết mình nên làm gì, không nên làm gì. Thậm chí đoạn thời gian ngắn ngủi thích người ta đơn phương này, rất nhiều năm sau có khi hắn vẫn sẽ nhớ lại. Nhưng hiện tại, hắn có thể triệt để buông xuống.
Hứa Tri Lục thực ra có thể cảm thấy Bành Cẩm có chút ý tứ đặc biệt với mình, nhưng cô không cảm thấy đó là thích, có lẽ chỉ dừng lại ở mức cảm nắng mà thôi.
Điền xong nguyện vọng, Hứa Tri Lục mời bạn học một bữa. Lần tụ họp này qua đi, mọi người đều sẽ có hướng đi riêng cho mình, mỗi người sẽ vì bản thân mà phấn đấu, cơ hội để tụ tập với nhau sẽ không còn nhiều nữa.
Kết thúc bữa ăn, Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên quay về cuộc sống bình thản của họ. Hứa Tri Lục đi làm, Thẩm Tư Diên cũng đi thực tập nền tảng ở công ty con.
Điểm xuất phát của Thẩm Quang Viễn là ngành địa ốc, sau đó mới phát triển các nghiệp vụ khác. Dù Thẩm Tư Diên là học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp, Thẩm Quang Viễn một chút cũng không khách khí, nhét hắn vào bộ phận nghiệp vụ, bán nhà.
Hứa Tri Lục biết được cười hắn rất lâu, cô thực sự khó có thể tưởng tượng được cảnh đại thiếu gia Thẩm Tư Diên cong lưng bán nhà, khúm núm tiếp khách. Cô cảm thấy khi hắn bất mãn có khả năng sẽ phất tay bỏ đi luôn ấy chứ.
Nhưng Hứa Tri Lục thực sự xem nhẹ Thẩm Tư Diên rồi. Hắn không những không phất tay bỏ đi thậm chí còn có cảm giác nhẫn nhịn chịu đựng. Có lúc khách hàng nói đang ở một nơi rất xa không thể tới, Thẩm Tư Diên có thể giữa trời nắng 40 độ đi đón người.
Hứa Tri Lục có lần được nghỉ, muốn đến xem hoàn cảnh làm việc của hắn. Khi cô đến nơi, Thẩm Tư Diên đang cùng khách hàng trò chuyện, cô cũng không muốn làm phiền, chỉ ngồi một bên nhìn hắn.
Cô nghe hắn nói chuyện đĩnh đạc, nghe hắn giới thiệu về phòng ốc một cách toàn diện. Tuy khách hàng có biểu hiện không kiên nhẫn, ngữ khí cùng thái độ không tốt, hắn vẫn nhịn xuống, như cũ nhẫn nại nói chuyện.
Hiểu biết cặn kẽ, không đề nghị khoa trương chỉ đưa ra những ý kiến bản thân cho rằng tốt nhất. Người ta đi mất hắn cũng không nổi giận, chỉ uống hớp nước sau đó tiếp tục tiếp đón khách.
Hứa Tri Lục nhìn mồ hôi trên trán hắn, lại nhìn hắn cong lưng, có cảm giác nói không thành lời. Cô không ở lại lâu, chỉ nhìn một chút sau đó không tiếng động rời đi.
Cô cũng không nói với Thẩm Tư Diên chỉ sợ hắn nghĩ nhiều nhưng một màn như vậy đã khắc sâu trong đầu cô. Có lần hai người nói chuyện, Hứa Tri Lục còn hỏi qua hắn: tại sao phải làm đến như vậy.
Thẩm Tư Diên cười cười nói với cô, tương lai muốn ở cùng với cô cả đời, cô nỗ lực như vậy, hắn không thể trở thành một tên phú nhị đại không biết làm gì được. Hứa Tri Lục không thể nói ra được cảm thụ của mình lúc đó, cô chỉ đơn thuần cảm thấy có chút khó chịu.
Nếu như không phải do mình, Thẩm Tư Diên cũng không phải làm đến mức như vậy. Thẩm Tư Diên dường như biết cô nghĩ gì, không nhanh không chậm nói với cô. Hắn cũng đã trọng sinh,tuy không thể phong quang vô hạn, nhưng chí ít phải lợi hại hơn đời trước mới được. Trọng sinh trở lại được yêu thêm lần nữa, tuy rằng cũng nằm trong kế hoạch, nhưng nếu có thể hắn còn muốn làm tốt thêm một chút.
Hắn đã nói như vậy rồi, Hứa Tri Lục cũng không nghĩ ngợi linh tinh nữa.
-
Ngày nhận được giấy nhập học, Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên đều được nghỉ, hai người thuận tiện hẹn hò luôn, cũng là để ăn mừng, lâu rồi họ cũng chưa đi ăn với nhau.
Nhưng Hứa Tri Lục không ngờ lại đụng phải người quen. Thẩm Tư Diên nhìn thấy trước, kêu lên: "Chú Hứa"
Hứa cha gật đầu, nhìn sang Hứa Tri Lục bên cạnh. Nhìn đến bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, ông thoáng dừng một chút: "Tri Lục"
Hứa Tri Lục gật đầu, không nói gì thêm. Từ ngày cô chuyển ra ngoài, cô liền nói với ông, về sau không cần liên lạc gì nữa, cô sống một mình, không cần người thân.
Hứa cha nhìn cô rất lâu, môi giật giật: "Từ khi nào----"
"Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi" Hứa Tri Lục nhìn ông: "Nếu ông có lời muốn nói với Thẩm Tư Diên, vậy tôi qua bên kia đợi."
Thẩm Tư Diên kéo kéo tay cô, nhìn Hứa cha nói: "Chú Hứa, có chuyện gì về nhà nói sau, cháu với Tri Lục đi trước."
Hứa cha cũng không ngăn cản, chỉ gật đầu: "Ừ"
Thẩm Tư Diên kéo Hứa Tri Lục đi lên trước. Lúc đi xuống tầng, hắn cúi đầu nhìn người đang đứng bên cạnh: "Vẫn còn khó chịu sao?"
Hứa Tri Lục lắc đầu.
Thẩm Tư Diên nghĩ nghĩ vẫn nói thêm hai câu: "Ông ấy hiện tại muốn em quay về đó"
"Tại sao?" Hứa Tri Lục không rõ.
Thẩm Tư Diên trầm ngâm vài giây: "Có chuyện mà em không biết"
Hứa Tri Lục nhướn mày.
Thẩm Tư Diên giải thích: "Anh cũng là nghe mẹ nói, Hứa Tri Giai không phải vẫn đang trong bệnh viện sao?"
"Ân"
"Mẹ của người con trai đã chết trong vụ tai nạn kia tìm đến bệnh viện, hai người xảy ra tranh chấp"
Hứa Tri Lục sửng sốt.
Thẩm Tư Diên ngữ khí bình tĩnh giải thích: "Hứa Tri Giai không cẩn thận trượt chân ngã cầu thang, giờ vẫn đang hôn mê, bị phán đoán trở thành người thực vật rồi."
Hứa Tri Lục mở to mắt nhìn hắn, dường như không thể tin nổi.
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Mẹ anh nói vậy, trước kia vẫn không nói cho em vì anh biết em không muốn nghe mấy chuyện này"
Hứa Tri Lục gật đầu. Cô mở miệng nửa ngày mới nói: "Đây là do cô ta tự làm tự chịu"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Ừm, vì thế không cần quản làm gì" Hắn duỗi tay vuốt tóc cô, thấp giọng nói: "Về sau có gia đình anh bên em rồi"
Hứa Tri Lục nhìn hắn, cười nhẹ: "Em biết" Cô nói: "Thực ra em không khó chịu đến vậy đâu"
Thẩm Tư Diên ôm lấy cô: "Có muốn đi vòng vòng không?"
"Đi đâu cơ?"
Thẩm Tư Diên nhìn một cái: "chơi bạt nhún lò xo? Anh nhớ em khá thích trò đó"
Hứa Tri Lục "......"
Hai người đi chơi bạt nhún lò xo. Lúc đi vào, bên trong toàn là trẻ con, Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên là hai người lớn duy nhất.
Lúc mới bắt đầu, cô vẫn còn có chút ngại ngùng, nhưng Thẩm Tư Diên thì mặt dày kéo cô vào giữa đám trẻ con. Không lâu sau, hai người liền hòa vào đám trẻ. Hứa Tri Lục nhìn người đang đứng giữa bọn trẻ mà cười, đột nhiên cảm thấy như vậy thật tốt.
Cuộc sống bình đạm, không quá sóng gió. Cô rất thích, cũng rất hạnh phúc, cô cùng Thẩm Tư Diên trọng sinh, cũng không muốn quay lại con đường cũ.
Chuyện hai người yêu nhau, Thẩm Mạn vô tình biết được nhưng cũng không nói gì. Bọn trẻ yêu nhà bà không quản làm gì, bất luận ngọt ngào hay giận dỗi, đều là chuyện tự chúng phải trải qua. Nếu không vượt qua được, năm rộng tháng dài sau này làm sao sống.
Tuy rằng, Thẩm Mạn vẫn muốn Hứa Tri Lục về nhà ăn cơm nhưng Hứa Tri Lục có điểm ngượng ngùng vì vậy bữa cơm cứ thế bị trì hoãn, tới lúc hai người nhập học cô mới không thể không đi.
"Tri Lục tới rồi" Thẩm Mạn hướng cô vẫy vẫy tay, xem Thẩm Tư Diên như vô hình: "Mau qua bên này với dì"
Hứa Tri Lục mỉm cười lên tiếng: "dì Thẩm ạ"
Thẩm Mạn nhìn cô: "Câu nệ làm gì, qua đây chọn giúp dì màu sơn móng tay"
Hứa Tri Lục: ".......vâng ạ"
Thẩm Tư Diên nhìn hai người chung một chỗ với nhau, nhướn mày đi vào phòng ăn.
"Tư Diên vào đây làm gì vậy?"
"Lấy sữa chua ạ"
Dì Trần cười: "Mẹ cháu cầm ra rồi, để trên bàn cháu không thấy sao?"
Thẩm Tư Diên "......." Hắn ngưng một chút rồi nhìn ra bên ngoài. Thực sự có, Hứa Tri Lục cũng đã uống rồi
Hắn mỉm cười: "Được rồi ạ"
Dì Trần cũng cười: "Tri Lục lâu rồi mới tới, dì làm đồ ăn ngon cho nó"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Vất vả dì rồi"
"Không vất vả, chuyện nên làm mà"
Thẩm Tư Diên đi ra ngoài. Thẩm Mạn cùng Hứa Tri Lục đang thảo luận màu móng, Thẩm Mạn nắm lấy tay cô: "ngón tay Tri Lục đẹp quá, đợt lát ăn cơm xong có muốn cùng dì làm móng không?"
Hứa Tri Lục đang muốn từ chối, Thẩm Mạn tiếp tục nói: "còn tóc nữa, cũng đã nhập học rồi, chúng ta đi học phải xinh đẹp hơn một chút"
Thẩm Tư Diên nghe thấy không nhịn được nói: "Mẹ"
Thẩm Mạn liếc hắn: "Làm sao? Mẹ mượn bạn gái con nửa ngày cũng không được sao?"
Đang lúc không phòng bị nghe thấy câu này, Hứa Tri Lục liền bị sặc. Thẩm Tư Diên duỗi tay vỗ vỗ lưng cô: "Uống chậm chút"
Hứa Tri Lục trừng hắn một cái.
Thẩm Mạn cười cười: "Có muốn đi cùng dì không?"
Hứa Tri Lục cũng không từ chối, cô cũng muốn làm tóc: "Có ạ"
Thẩm Mạn đắc ý nhìn Thẩm Tư Diên: "Được, vậy ăn xong chúng ta đi"
"Vâng ạ"
-
Ăn cơm xong, Thẩm Mạn cùng Hứa Tri Lục ra ngoài. Thẩm Tư Diên vốn cũng muốn đi theo nhưng bị Thẩm Mạn cự tuyệt. Thẩm Mạn nói đi làm móng đương nhiên không chỉ đơn thuần là làm móng. Hai người vừa làm móng vừa chăm sóc da, làm xong Hứa Tri Lục cảm thấy mình trắng lên rất nhiều.
Làm xong móng với mặt, Thẩm Mạn đưa Hứa Tri Lục đi làm tóc. Hứa Tri Lục làm xoăn nhẹ, tóc cô cũng đã dài tới ngực rồi. Mặt cô tuy tròn nhưng khá nhỏ, sau khi thảo luận thì quyết định làm xoăn lơi cho cô nhìn rất đáng yêu. Thẩm Mạn nhìn thấy không nhịn được liền chụp một tấm.
"Trông được không ạ?"
Thẩm Mạn gật đầu: "Đẹp lắm, cực kỳ đáng yêu" bà nói: "chỉ lợi cho thằng tiểu tử thối kia, Tri Lục nhà chúng ta xinh quá"
Hứa Tri Lục "......." Cô dở khóc dở cười: "dì khoa trương quá rồi ạ"
Thợ làm tóc ở một bên nói: "một chút cũng không khoa trương, cháu thực sự hợp với kiểu tóc này, trông vừa đáng yêu lại ngọt ngào"
"....." Hứa Tri Lục vẫn có chút không thích ứng được, nhưng nhìn bản thân trong gương, cảm thấy cũng khá ổn. Hình như cũng đáng yêu thật.
Cô thu thập một chút, tin nhắn của Thẩm Tư Diên liền tới.
Thẩm Tư Diên: tóc của em
Hứa Tri Lục: không đẹp sao?
Thẩm Tư Diên: làm anh muốn phạm tội
Hứa Tri Lục: ........
Thẩm Tư Diên: đẹp lắm, rất đáng yêu
Hứa Tri Lục: ồ
Thẩm Tư Diên cười cười: anh đến đón em
Lúc hắn tới, Thẩm Mạn vẫn chưa làm tóc xong. Hai người im lặng nhìn nhau, Thẩm Tư Diên cười nhẹ, vuốt tóc cô.
"Anh làm gì thế?"
Thẩm Tư Diên cong khóe miệng: "Đáng yêu quá"
"Chỉ đáng yêu thôi sao?"
"Cũng rất xinh" Thẩm Tư Diên nhìn khuôn mặt nho nhỏ của cô, nét cười ngày càng đậm: "Cực kỳ xinh đẹp"
Hai người ở một góc nhỏ giọng nói chuyện, Thẩm Mạn thi thoảng nhìn qua một cái, cảm thấy hai người thực xứng đôi bất giác bà cảm thấy rất vui vẻ.
Chuyện Thẩm Tư Diên làm đúng nhất, chính là khiến Hứa Tri Lục trở thành bạn gái hắn làm cho bà cảm thấy con trai mình còn có chút tác dụng.
"Hai đứa về trước đi" Thẩm Mạn nhìn họ: "Mẹ để lái xe đợi"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Vậy bọn con đi trước đây"
Hứa Tri Lục chớp mắt: "Hay là đợi dì đi"
"không cần đâu" Thẩm Mạn nhìn cô: "Thanh niên như mấy đứa đi chơi đi, lát nữa dì về"
Hứa Tri Lục còn muốn nói Thẩm Mạn liền cười cười: "Đi nhanh đi, không cản trở hai đứa hẹn hò"
Thẩm Tư Diên sảng khoái đáp lại: "Vậy bọn con đi nha, lát mẹ về tới nhà thì nhắn con một tiếng"
"Được"
Hai người đón gió buổi tối ra ngoài. Thẩm Tư Diên nhìn chằm chằm tóc cô một lúc lâu, không nhịn được phì cười.
Hứa Tri Lục nghe hắn cười liền hỏi: "Anh cười cái gì?"
Thẩm Tư Diên: "Cảm thấy thực đáng yêu"
Hứa Tri Lục: "Đừng cười nữa, anh như này làm em thấy nó không đẹp chút nào"
"Không có" Thẩm Tư Diên ôm mặt cô, nghiêm túc đánh giá một hồi: "Thực sự rất đẹp"
Hứa Tri Lục rất xinh, mặt hạnh long lanh, phối với tóc xoăn nhẹ nhàng, càng tôn lên gương mặt nhỏ và đôi mắt to. Có cảm giác giống tiểu khả ái.
Thẩm Tư Diên cúi đầu hôn một cái. Hứa Tri Lục đập vai hắn: "Không phải anh nói có cảm giác phạm tội sao?"
Thẩm Tư Diên ý vị thâm trường trả lời: "đúng" Hắn thấp giọng nói: "Nhưng càng như thế này, càng muốn phạm tội"
".........."
Hai người đứng trên đường lớn nhiều người qua lại, trắng trợn hôn nhau. Hứa Tri Lục cảm thấy thật hạnh phúc, tóc dài che phần lớn mặt cô, mọi người dù muốn nhìn bọn họ cũng nhìn không rõ.
Hôn xong, hai người tiếp tục đi. Từ nơi này đến nhà cô không quá xa, hai người dự định đi bộ về.
"Có mệt không?"
"Có chút chút" Hứa Tri Lục xoay xoay cổ: "Làm tóc thật là mệt"
Thẩm Tư Diên cười: "Có đói không?"
"Cũng hơi hơi"
Trong tiệm làm tóc cô cũng ăn rồi nhưng lúc này vẫn hơi đói. Thẩm Tư Diên nhìn quanh một lượt: "Muốn ăn gì?"
Hứa Tri Lục nhìn nhìn: "Mua một cốc trà sữa đi"
Thẩm Tư Diên: "Được"
Hai người mua trà sữa, Thẩm Tư Diên mua thêm cho cô ít đồ ăn vặt, ý tứ vỗ béo rõ ràng. Hứa Tri Lục cũng không từ chối, khóe miệng vô thức cong lên. Hai người vừa đi vừa ăn, một chút cũng không câu nệ.
"Anh lo lắng không?"
Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Chuyện gì?"
"Chính là chuyện đại học đó" Hứa Tri Lục nói: "Rõ ràng đã học qua một lần rồi, nhưng em vẫn có chút căng thẳng"
"Không cần căn thẳng" Thẩm Tư Diên hạ mắt nhìn cô: "Anh sẽ ở bên em"
Hứa Tri Lục cười: "em biết". Cô đưa đồ ăn đến bên miệng hắn: "Có muốn ăn không?"
Thẩm Tư Diên cúi đầu cắn một miếng: "Cảm ơn"
Hứa Tri Lục 'ân' một tiếng, cảm nhận tiếng gió thổi. "Anh có cảm thấy sinh mệnh thật kỳ diệu không"
"Có" Thẩm Tư Diên kéo cô đi vào phía trong, thấp giọng trả lời: "Từ ngày đầu tiên trở lại, anh liền biết"
Hứa Tri Lục thả lỏng đầu óc: "Anh nói xem, có khi nào một ngày nào đó trong tương lai chúng ta sẽ quay trở lại không?"
Thẩm Tư Diên ngiêm túc suy nghĩ: "Khả năng không quá lớn"
"Vạn nhất đâu"
Thẩm Tư Diên thoáng ngừng, nghiêng đầu nhìn cô: "Vạn nhất" giọng nói hắn trầm thấp: "Nếu thật sự vạn nhất điều đó xảy ra, anh sẽ vẫn bồi bên cạnh em"
Bất kể sinh mệnh có chuyển động thế nào, dù êm đềm hay sóng gió, đều vẫn sẽ như vậy, hắn sẽ vẫn động lòng với cô. Dù phản ứng có trì độn, hay bản thân phát giác quá muộn nhưng kết quả vẫn chỉ có một. Hắn không sớm thì muộn cũng sẽ yêu Hứa Tri Lục.
Đây chính là vận mệnh an bài.
Hắn cúi đầu, cùng Hứa Tri Lục bốn mắt nhìn nhau. Thẩm Tư Diên cong miệng cười, dịu dàng nói: "Anh vẫn sẽ yêu em"
Hứa Tri Lục ngẩn người, nhẹ nhàng đáp lại: "Em cũng vậy"
Vật đổi sao dời, cô đều tránh không thoát được sẽ thích hắn yêu hắn. Dường như vận mệnh thực sự đã được định ngay từ lúc đầu. May mắn thay, kết cục của bọn họ thật hoàn mỹ.
Cảm ơn bánh xe của vận mệnh, để bọn họ có thêm một cơ hội bắt đầu lại từ đâu, để bọn họ được đến với nhau.
(ối zồi còn một chương thôi, cố lên tôi ơi !!!!!)

Bình luận

Truyện đang đọc