Ăn buffet xong, Tần Dương nhận được điện thoại của bạn gái nên rời đi trước.
Những nam sinh khác cũng lần lượt chia tay trước cửa nhà hàng, người thì quay về kí túc xá ngủ, người thì chơi game, người thì bận đi hẹn hò, cuối cùng chỉ còn lại Giang Dục và Lê Ứng.
Nhà bọn họ ở cùng một hướng, vì Giang Dục ăn quá no nên hai người cũng không vội vàng gọi xe, Lê Ứng bèn đi dạo cùng cậu một lát.
Mỗi độ xuân thì tại Giang Châu, không khí ban đêm vô cùng trong lành, xe cộ lui tới trên đường cũng không nhiều, hai người bèn tản bộ dưới hàng cây bên đường.
Tiết trời lúc này rất ôn hòa, nhiệt độ vừa phải, đây là mùa mà Giang Dục thích nhất.
Lúc bấy giờ ánh đèn cũng được thắp lên, hai người vừa ăn no, lại chậm rãi đi dạo trên đường để tiêu thực, cảm giác dễ chịu là không phải bàn cãi.
Đi được một lúc, Giang Dục bỗng chạy chậm về phía trước vài bước, cậu nhẹ nhàng nhảy lên rồi ngắt lấy một phiến lá cây.
Lê Ứng ở ngay phía sau, thấy vậy, khóe môi anh không khỏi giương lên một độ cong rất nhẹ.
Đúng lúc này Giang Dục lại xoay người, cậu đi lùi vài bước rồi vươn tay ra với anh: “Tặng anh đó.”
Trong lòng bàn tay cậu là một phiến lá cây.
Lê Ứng bước lại gần, anh cầm lấy chiếc lá trong tay cậu rồi ngắm nghía một lúc.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Giang Dục bèn cười trêu: “Chiếc lá này đã được em trao lại vận may rồi, bây giờ em tặng lại phần may mắn này cho anh.
Chỉ cần anh nói ra điều ước với nó, nó có thể giúp anh thực hiện một nguyện vọng.”
“Thực hiện một nguyện vọng?” Lê Ứng nâng mắt nhìn Giang Dục, anh khẽ nhướng mày, lặp lại câu nói lần nữa.
“Dạ,” Giang Dục cười nói, “Nó sẽ thực hiện bất kì nguyện vọng nào của anh, vậy nên anh phải cất cho kĩ đó nha.”
“Ừ,” Lê Ứng bật cười, anh cất chiếc lá vào túi áo, “Anh sẽ giữ thật kĩ.”
Giang Dục thấy vậy thì cười một tiếng, cậu lại xoay người, nhảy lên ngắt lấy hai phiến lá cây.
Lúc này di động Lê Ứng chợt rung lên, anh lấy ra nhìn thì thấy là bạn học cùng cấp ba.
Thấy Lê Ứng có điện thoại, Giang Dục cũng không ồn ào nữa mà chỉ yên lặng đi bên cạnh.
Trong lúc gọi điện Lê Ứng có nhắc đến chuyện họp lớp, Giang Dục không khỏi liếc nhìn anh một cái, chợt nhớ đến nhiệm vụ mà Giang Mộng đã giao cho mình.
Hiển nhiên là cậu không để chuyện này trong lòng, suýt thì quên béng mất.
Lúc bấy giờ kí ức lại ùa về, đợi Lê Ứng gác điện thoại, Giang Dục bèn quay đầu nhìn anh: “Anh định đi họp lớp cấp ba ạ?”
“Ừ,” Lê Ứng nói, “Nhưng có nhiều bạn học không ở Hải Thành, bọn anh chỉ tụ tập một buổi nho nhỏ với vài người thôi.”
“À,” Giang Dục gật đầu mà có hơi suy tư.
Lê Ứng thấy vậy bèn hỏi: “Sao thế em?”
Xưa nay Giang Dục có tính cách rất thẳng thắn, cậu nghe vậy thì im lặng vài giây, sau đó hỏi thẳng một câu: “Nữ sinh mà anh thích có đến không ạ?”
Lê Ứng hơi sững lại, anh liếc mắt nhìn cậu, trong mắt lóe lên vẻ đăm chiêu.
Một lát sau, anh hỏi: “Sao em lại hỏi vậy?”
Chẳng hiểu vì sao, Giang Dục cứ cảm thấy Lê Ứng rất nhạy cảm với vấn đề này.
Chẳng lẽ anh kiêng dè vì cậu là em trai của Giang Mộng? Giang Dục nghĩ bụng, phải một lúc sau cậu mới cười nói: “Em chỉ hơi tò mò về nữ sinh có thể gây thương nhớ cho anh thôi.”
Lê Ứng lặng đi trông chốc lát rồi hỏi: “Em tò mò lắm à?”
“Cũng hơi hơi.” Sợ mục đích của mình quá lộ liễu, Giang Dục bèn nói, “Em nghĩ chắc là chị ấy rất đẹp nên muốn ngó thử thôi.”
Lần này Lê Ứng lại cụp mắt xuống, im lặng trông thấy.
Một lát sau Giang Dục lại xác nhận: “Chị ấy là bạn cấp ba của anh ạ?”
Lê Ứng quay đầu nhìn cậu, khóe môi khẽ động đậy, anh dừng vài giây rồi mới nói: “Buổi họp lớp của bọn anh có thể dẫn người nhà đến, nếu em tò mò thì anh có thể đưa em đi cùng.”
Đôi mắt anh có phần sâu lắng, giấu đi cảm xúc mà người ngoài không thể nhìn thấu.
Giang Dục sững ra một lát, cậu vô thức hỏi lại: “Đưa em đi cùng ấy ạ?”
“Ừ,” Lê Ứng nói, “Tiền bữa ăn được trả cho hai người, em không đi thì cũng phí.”
Không ngờ nam thần lại bình dân như vậy, Giang Dục nghe vậy thì phì cười: “Hóa ra nam thần cũng tính toán chi li như vậy.”
Lê Ứng cũng cười một tiếng rồi hùa theo: “Ừ, anh luôn phải đắn đo lúc nào nên tiêu tiền, vì vậy mà anh sống tiết kiệm lắm, tuyệt đối không lãng phí.”
Giang Dục khúc khích một lúc.
Đi thêm một chốc vẫn không thấy Giang Dục trả lời, Lê Ứng bèn nghiêng đầu nhìn cậu: “Vậy em có đi không?”
Tuy rằng Giang Dục thực sự rất tò mò về nữ sinh mà anh thích, song theo đuôi đến buổi họp lớp của người ta lại không hay cho lắm.
Ngập ngừng vài giây, Giang Dục di di hòn đá dưới chân mình: “Họp lớp thì người ta chỉ dắt theo bạn trai bạn gái, em đi có vẻ không ổn đâu?”
“Có gì khác nhau sao?” Lê Ứng hỏi lại.
Câu hỏi của anh khiến Giang Dục thoáng nghẹn họng, cậu ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy đôi mắt Lê Ứng ánh lên vẻ bộc trực, dường như anh không cảm thấy việc đưa ai đi cùng là một vấn đề to tát.
Lê Ứng nói: “Bọn họ đã nói có thể dẫn người khác đến, anh đưa tiền rồi, dẫn ai đến là quyết định của anh.”
Hơi dừng lại một lát, Lê Ứng lại nhìn cậu rồi bổ sung: “Không phải em rất muốn biết à?”
Giang Dục: “……”
—
Buổi họp lớp của Lê Ứng diễn ra vào Chủ nhật, không khéo là hôm đó trời lại đổ một cơn mưa xối xả.
Vốn dĩ Lê Ứng đã nói sẽ đến Giang Châu đón Giang Dục, ấy vậy mà anh lại bị cậu từ chối.
Việc cố ý lái xe cả tiếng đồng hồ để đi đón người khác, ngoài việc ngu ngốc và tốn thời gian ra, Giang Dục không thể nghĩ ra gì khác nữa.
Buổi họp lớp được tổ chức ở một khách sạn sang trọng, khi Giang Dục đến nơi thì Lê Ứng đã đứng đợi cậu ở ven đường.
Giang Dục vừa bước xuống taxi, cậu còn chưa thấm được mấy hạt mưa vào người thì trên đỉnh đầu đã có một chiếc ô đen vươn ra.
Giang Dục bèn quay đầu lại, Lê Ứng nhìn thoáng qua đôi tay trống rỗng của cậu: “Em không mang ô à?”
“Dạ không,” Giang Dục hời hợt nói, “Chỉ bị ướt một lúc trên đường thôi, chạy một tí là đến nơi rồi, em lười mang lắm.”
Hai người sóng vai đi dưới tán dù, Lê Ứng ngắm nhìn gò má của Giang Dục, trên bờ mi dài của cậu còn vương chút mưa bụi, chóp mũi chạm phải cơn gió lạnh nên có hơi hồng.
“Có phải bố mẹ em rất đau đầu vì em không?” Lê Ứng hỏi.
Giang Dục hơi khựng lại, cậu nghe ra ý tứ trong câu nói của anh nên khẽ nhướng mày: “Sao chứ?”
Lê Ứng thấy vậy bèn nở nụ cười, anh suy nghĩ một lát rồi nói khéo: “Anh chỉ nghĩ, chắc là bọn họ phải để tâm đến em lắm.”
“Cũng thường thôi,” Giang Dục không đồng tình lắm, “Từ bé đến lớn em cũng đâu có gây họa gì cho bọn họ.”
Khi hai người bước vào phòng ăn, một chiếc bàn lớn đã đầy ắp người.
Thấy bọn họ đi vào, bàn ăn vốn đang cười nói bỗng chốc lặng đi, ai nấy đều đồng lòng nhìn về phía họ.
Nhìn số người đủ để lấp đầy cả một bàn ăn lớn, Giang Dục có hơi ngơ ngác.
Rõ ràng Lê Ứng nói với cậu rằng đây chỉ là một buổi họp mặt nho nhỏ với vài bạn học, kết quả là phải đến nửa lớp đều có mặt.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Mình cứ tưởng đại học bá của chúng ta cuối cùng cũng báo tin vui rồi chứ.”
“Đúng đó, mình còn đang nghĩ xem ai có thể chinh phục được huyền thoại của Thập Trung chúng ta năm đó, ai ngờ mình nghĩ nhiều rồi.”
Lê Ứng cũng không đáp lời bọn họ, thấy Giang Dục có vẻ không quen, anh bèn đứng cạnh an ủi cậu: “Mọi người nói đùa vậy thôi, em đừng để trong lòng nhé.”
Trong tiếng trêu chọc của mọi người, có một nam sinh đi về phía bọn họ.
Hắn đứng trước mặt hai người, ôm vẻ mặt trêu đùa mà liếc Lê Ứng: “Không định giới thiệu à?”
Giang Dục cảm thấy đối phương nhìn mình với ánh mắt là lạ, có vẻ trêu chọc.
“Đây là Giang Dục,” Lê Ứng hơi dừng một chút rồi giới thiệu, “Bạn tôi.”
Nam sinh à một tiếng thật dài, ngay sau đó hắn lại nhíu mày, nhìn Giang Dục mà có vẻ đăm chiêu: “Sao tôi cứ thấy cái tên này quen quen nhỉ?”
Lê Ứng nhìn hắn một cái, chẳng ừ hử gì.
Song Giang Dục lại đáp: “Chắc là vì tên em khá phổ biến.”
Nam sinh nghe vậy thì suy tư một lát, hắn nghĩ bụng ‘yu’ ở thanh điệu thứ tư cũng không dễ gặp, nếu bắt hắn nghĩ ngay tại chỗ thì hắn cũng không nhớ ra được bao nhiêu người.
(Có bốn thanh điệu trong tiếng Trung, mỗi thanh điệu có cách nâng giọng khác nhau, cùng là ‘yu’ nhưng ở thanh điệu 1, 2, 3 sẽ được đọc lần lượt là yū, yú, yǔ.
Tên của Giang Dục được đọc ở thanh điệu thứ tư là ‘yù’.)
Có điều nam sinh cũng không cả nghĩ, hắn lên tiếng chào hỏi với Giang Dục rồi đưa hai người đến bàn ngồi.
Họp lớp là một trong những sự kiện náo nhiệt nhất, Giang Dục lại không quen giao tiếp với người lạ, vừa bước vào thì cậu đã hối hận.
Chẳng qua cậu đã đến đây rồi, thôi thì tới đâu hay tới đó, cậu vẫn chưa quên việc quan trọng nhất.
Mới ngồi xuống không lâu, Lê Ứng đã bị mấy người bạn kéo đi uống rượu, mà Giang Dục lại nhân dịp này để lặng lẽ quan sát mấy nữ sinh trong bàn.
Lần họp lớp này con trai chiếm đa số, con gái chỉ có tám, chín người.
Khách quan mà nói, tuy khí chất tài giỏi và nhan sắc của mấy nữ sinh này đều đè bẹp các nam sinh cùng bàn, song Giang Dục lại cảm thấy họ vẫn chưa đến mức khiến một nam thần như Lê Ứng nhớ mãi không quên.
Đợi đến khi Lê Ứng uống rượu với các bạn xong, Giang Dục đã âm thầm suy đoán mấy bận.
Lúc Lê Ứng múc canh cho cậu, Giang Dục thuận thế bắt lấy ống tay áo của đối phương rồi xáp lại: “Người anh thích có ở đây không?”
Bàn ăn có hơi ồn ào, Lê Ứng liếc cậu một cái rồi cũng sát lại gần: “Có.”
“Là ai vậy?” Giang Dục vừa hỏi vừa nhìn một vòng.
Lê Ứng cụp mắt, anh nhìn bàn ăn trước mắt mình một chốc, sau đó lại nghiêng mắt nhìn Giang Dục: “Em đoán thử đi.”
Giang Dục đã âm thầm suy đoán từ lâu rồi, cậu nghe vậy thì lập tức nói: “Chị mặc áo khoác vàng ngồi đối diện.”
“Không phải,” Lê Ứng nói.
Giang Dục lại đoán: “Thế chị mặc đồ xanh lá bên cạnh?”
Lê Ứng vẫn nhìn cậu rồi khẽ lắc đầu.
Hai người có khả năng nhất đều không phải, Giang Dục dần dần mất kiên nhẫn, cậu dứt khoát tóm lấy cánh tay anh rồi ép hỏi: “Anh khai mau, là ai.”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, bờ môi Lê Ứng khẽ động đậy, anh nhẹ giọng nói: “Anh chỉ có thể nói với em là người đó đang ở đây thôi.”
Nghe vậy, Giang Dục lại chuẩn bị đoán tiếp xem là ai.
Lúc bấy giờ thấy bọn họ cứ lặng lẽ trò chuyện, trên bàn có người hô lên một tiếng: “Ê ê ê, hai người thì thầm to nhỏ cái gì đó, đến người yêu còn chưa dính nhau bằng hai người đâu.
Như này không được rồi, phải phạt rượu Lê Ứng thôi,”
Nói đến cùng cũng chỉ muốn ép rượu Lê Ứng, có điều những lời này lại đúng lúc giải cứu cho Lê Ứng, anh bèn dứt khoát tự phạt ba ly.
Bằng không thì anh cũng không biết phải lừa gạt Giang Dục như thế nào.
Thấy Lê Ứng dễ dàng uống hết, có người lại chuyển mục tiêu sang Giang Dục.
“Ờ —” Người nọ nhìn Giang Dục vài giây.
Có lẽ vì không biết gọi cậu như thế nào, lại thấy cậu nhỏ tuổi hơn hẳn, người đó bèn nói: “Bạn nhỏ của Lê Ứng, nếu đã đến rồi thì cậu cũng phải làm một ly chứ nhỉ?”
Trong khoảnh khắc, cả hai người đều sững sờ vì xưng hô này.
Không đợi Giang Dục phản ứng lại, Lê Ứng đã xung phong nhấc ly rượu lên: “Em ấy không biết uống rượu, để tôi uống thay.”
Cả bàn ăn lập tức vang lên một trận ồn ào, trừ mấy dịp xã giao ngẫu nhiên, bọn họ rất hiếm khi thấy Lê Ứng uống nhiều rượu đến vậy, đừng nói gì đến việc chắn rượu thay người khác.
Nhưng dù sao Giang Dục cũng là bạn của Lê Ứng, thấy anh không thích bọn họ trêu chọc quá nhiều, ai nấy đều thức thời không đụng đến Giang Dục nữa.
Rượu đã quá ba tuần mà trên bàn hẵng còn huyên náo.
Giang Dục không có việc gì làm nên lấy điện thoại ra báo tin cho Giang Mộng, mất công cô lại làm phiền cậu rồi hỏi han tiến triển.
【Giang Dục: Nữ sinh mà Lê Ứng thích không đẹp bằng bà đâu.】
【Giang Dục: Yên tâm đi.】
Không bao lâu sau, Giang Mộng bèn trả lời.
【Giang Mộng: Mày đưa ra kết luận nhảm nhí đó từ đâu vậy?】
【Giang Mộng: Định lừa chị đây hả?】
【Giang Dục:??】
【Giang Dục: Tôi đang ở buổi họp lớp của anh ấy.】
【Giang Dục: Tôi chưa nói với bà à?】
【Giang Mộng: Rồi sao?】
Thấy điệu bộ của cô, Giang Dục không nhịn được mà chậc một tiếng.
【Giang Dục: Tất cả nữ sinh ở đây đều không đẹp bằng một nửa bà, vừa lòng chưa?】
【Giang Mộng: Rồi sao?】
【Giang Dục: ……】
【Giang Mộng: Sao mày xác định được là người cậu ấy thích có mặt ở đó?】
Giang Dục cảm thấy Giang Mộng thật ngây ngô, chẳng lẽ chuyện này rất khó xác định sao?
Giang Dục bèn kiên nhẫn giải thích —
【Giang Dục: Tôi hỏi rồi, anh ấy nói người anh ấy thích có mặt ở đây.】
【Giang Mộng: [thật kì diệu]】
【Giang Mộng: Ngôn ngữ đúng là một thứ thật ảo ma.】
【Giang Dục: ……】
【Giang Dục: Bà nói tiếng người coi.】
【Giang Mộng: Tiếng người là, tuy người cậu ấy thích không đẹp bằng chị thật, nhưng cũng không đến mức chưa bằng một nửa của chị đâu.】
【Giang Mộng: So với chị thì cũng phải đẹp khoảng tám phần.】
【Giang Mộng: Bây giờ mày tìm đi, trên bàn có ai đẹp bằng tám phần của chị thì chính là người đó.】
【Giang Dục: ……】
【Giang Dục: Biến đi.】
Lúc bữa tiệc liên hoan kết thúc thì đã gần mười giờ, mọi người vẫn chưa tận hứng nên quyết định làm tăng hai hát karaoke.
Giang Dục vốn đã buồn chán đến tột độ nên đương nhiên cậu sẽ không tham gia, Lê Ứng cũng lấy cớ đưa cậu về nên không đi cùng.
Khi bước ra khỏi khách sạn, cơn mưa ban nãy còn nặng hạt hơn, hạt mưa lộp bộp rơi xuống mặt đất, tạo thành một vũng nước nhỏ.
Hai người đứng trước khách sạn chờ taxi, Giang Dục trông theo cơn mưa trong màn đêm, đột nhiên cậu quay đầu sang nhìn Lê Ứng: “Có giống lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Lê Ứng hơi sững ra, anh lặp lại câu hỏi: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?”
“Dạ, lần mà anh ở lại nhà em đó,” Giang Dục nhẩm tính bằng đầu ngón tay, cậu bất ngờ thốt lên: “Không ngờ bọn mình đã quen nhau lâu vậy rồi.”
Lê Ứng không đáp lại, qua một khoảng rất lâu, anh mới đột nhiên ừ một tiếng: “Đúng là rất lâu rồi.”
Sau khi lên taxi, Giang Dục định nói đưa Lê Ứng về trước, vì dù sao anh cũng uống rất nhiều rượu, sau đó cậu mới quay về Giang Châu.
Kết quả là Lê Ứng không đồng ý, anh cứ nằng nặc đòi đưa cậu về Giang Châu, anh còn nói mình có thể quay về kí túc xá ở Giang Châu ngủ.
Hai người đùn đẩy qua lại rất lâu, cuối cùng lại bị tài xế taxi cắt ngang.
Ông liếc nhìn hai cậu thanh niên đẹp trai qua kính chiếu hậu rồi nói: “Hai cháu đừng cãi nhau nữa, bây giờ đã trễ rồi, trời còn mưa lớn, chú không đi Giang Châu đâu, bọn cháu xuống xe rồi gọi cuốc khác đi.”
Vì trời mưa nên rất khó gọi xe, bọn họ chờ mãi mới được một chiếc, Giang Dục bèn mặc cả với tài xế một lúc lâu, thậm chí cậu còn đề nghị trả gấp đôi tiền xe, dù thoáng do dự nhưng tài xế vẫn không chịu chở.
Hạt mưa liên tục đánh lộp bộp vào cửa kính xe, cả thành phố như bị bao phủ dưới màn mưa trắng xóa.
Trên xe giằng co một lát, cuối cùng Lê Ứng nghiêng đầu nhìn Giang Dục rồi ngỏ lời: “Không thì đến nhà anh trước nhé?”
Giang Dục sửng sốt, cậu quay đầu nhìn anh rồi đáp vội: “Đừng, em không giỏi nói chuyện với phụ huynh của bạn bè đâu.”
“Anh có nhà riêng ở gần đây,” Lê Ứng dừng lại một thoáng rồi nói, “Anh ở đó một mình thôi, không có ai khác cả.”
Giang Dục nghe vậy thì thoáng chần chờ, cậu không trả lời ngay.
Thấy vậy, tài xế taxi đằng trước bèn thúc giục: “Nhóc con à, mưa lớn thế này, cháu và bạn cháu cứ về nhà chen chúc với nhau một hôm đi.
Hai người bọn cháu đều là đàn ông trai tráng cả, sợ cái gì? Nếu không được thì cháu xuống xe đi, chú còn bận đi kiếm ăn đây.”
Nếu xuống xe thì không biết còn phải chờ bao lâu, hai người đều là con trai, trừ việc có hơi làm phiền Lê Ứng, quả thực những mặt khác đều không thành vấn đề.
Giang Dục ngập ngừng nhìn Lê Ứng: “Không thì, về nhà anh trước vậy ạ?”
“Được,” Lê Ứng nói.
Thấy hai người đã bàn bạc xong, tài xế vội vàng hỏi địa chỉ rồi nhanh chóng lao ra khỏi màn mưa.
—
Trong khoang hành khách khép kín, hai nam sinh sóng vai ngồi cạnh nhau, theo lẽ tự nhiên, cánh tay của bọn họ cũng đặt ở hai bên người.
Một cơn gió luồn vào từ cửa sổ, Giang Dục chợt ngửi thấy một mùi rượu nhàn nhạt.
Cậu không khỏi hít một hơi, cánh tay khẽ xê dịch theo động tác của cậu, bàn tay hơi lạnh bất chợt chạm phải mu bàn tay của người ngồi cạnh.
Nhiệt độ cơ thể của đối phương cao hơn cậu đôi chút, một cơn gió lạnh bất chợt thổi đến, Giang Dục không khỏi dán sát vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Chừng như cậu cảm nhận được bàn tay Lê Ứng thoáng rụt lại.
Thế rồi sau đó, anh lại lặng lẽ đặt tay về chỗ cũ.
—
Hết chương 16.Tác giả có điều muốn nói:
Giang Dục: Hôm nay tui đến kiểm tra nhà mới..