NAM THẦN CỦA CHỊ GÁI YÊU THẦM TÔI

Giang Dục phải ngơ ra vài giây mới hiểu được ý tứ của câu nói này. Sững ra một lúc, cậu vô thức nhếch mi, chạm mắt với vị đương sự còn lại.

Đúng lúc Lê Ứng cũng đang nhìn cậu, ánh mắt anh ẩn chứa chút tìm tòi, Giang Dục nhìn mà không hiểu lắm.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Giang Dục là người đầu tiên dời mắt đi. Sực nghĩ đến gì đó, cậu lại quay đầu về phía nam sinh nọ.

Cậu trai kia quả thật rất đáng yêu, cậu ta đang nhoẻn miệng cười, thoạt nhìn có vẻ rất hoạt bát.

“…Quan hệ của bọn tôi không phải kiểu ấy.” Giang Dục cân nhắc rồi đáp.

Sợ cách giải thích của mình có vẻ như đang phủi sạch mối quan hệ, thành ra xúc phạm đến trái tim yếu đuối và nhạy cảm của Lê Ứng, Giang Dục nói xong còn giả vờ vô ý mà liếc anh một cái. Người kia vẫn đang nhìn cậu, song ý cười trong mắt đã nhạt đi đôi chút.

Rõ ràng ban nãy khi nói đến người mình thích, ánh mắt anh còn rất kiên định.

Thích người cùng giới là chuyện nhạy cảm đến thế sao? Giang Dục không khỏi nghĩ bụng.

Im lặng một lúc, cậu lại cụp mắt, nói một câu với nam sinh nọ: “Bọn tôi là bạn tốt của nhau.”

“À ~ Tôi hiểu rồi, thỏ không ăn cỏ gần hang.” Cậu trai kia gật đầu như đã hiểu. Ngay sau đó cậu ta liếc trộm Lê Ứng, ghé vào tai Giang Dục thì thầm, “Hầy, tiếc thật, ngoại hình và khí chất của bạn cậu đúng là cực phẩm trong cực phẩm đấy.”

Giang Dục cũng không hiểu “cực phẩm” là ý gì, nhưng kết hợp với ngữ cảnh, cậu có thể đoán ra được đại khái. Nghe thế, cậu liếc nhanh sang Lê Ứng, lúc này anh đã quay mặt về đằng trước, đang dõi theo phần kết màn với vẻ nghiêm túc.

“Thế, nếu hai người đã không phải người yêu,” Cậu nam sinh khẽ nâng giọng, tỏ vẻ ngại ngùng, “Cậu giúp tôi xin WeChat của anh ấy được không?”

“...” Giang Dục liếc nhìn chàng trai đang ngồi cạnh nam sinh nọ, trong mắt hiện rõ câu hỏi —

Không phải cậu có bạn trai rồi à?

Nam sinh nọ cũng hiểu ý cậu ngay, cậu ta giải thích: “Anh ta không phải bạn trai tôi.”

Nói xong, cậu ta còn wink một cái với vẻ “cậu hiểu mà”.

Giang Dục: “...”

Thế cậu còn bắt người ta chọn giữa cậu và tiền tài làm gì? Chẳng phải là vô nghĩa à?

Giang Dục nhìn cậu trai nọ, không khỏi oán thầm trong lòng.

Có điều cộng đồng này hơi mỏng manh dễ vỡ, Giang Dục tự dặn lòng mình, sau đó cậu liếc sang Lê Ứng, nói khéo với cậu nam sinh: “…Hay là cậu tự hỏi anh ấy đi?”

Cậu trai hơi ngượng ngùng: “…Thế cũng được.”

Đúng lúc này phần kết màn cũng khép lại, khán giả lục tục đứng lên, đa số là các chàng trai trẻ với lối ăn mặc thời thượng. Giang Dục thấy vậy thì không nhịn được mà tặc lưỡi.

Khỏi phải nói, gu thẩm mỹ của gay đúng là tốt hơn phần lớn tụi con trai, Giang Dục nghĩ bụng.

Cậu trai nọ quan sát Lê Ứng một lúc, lặng lẽ tiến lại gần. Anh nhạy bén nhận ra ngay, khựng lại đôi chút rồi tránh sang một bên.

Khác với lúc nói chuyện với Giang Dục, khi đối mặt với Lê Ứng, cậu nam sinh chỉnh lại vẻ ngoài cẩu thả, có phần thẹn thùng: “Bạn anh bảo em xin WeChat của anh, có được không ạ?”

Nghe vậy, Lê Ứng chợt sựng lại, đưa mắt về phía Giang Dục ngồi cạnh. Cậu đang mải miết ngắm nghía xung quanh, có vẻ như đang nhìn mấy nam sinh cao cao đi đằng trước, vừa quan sát lại vừa đánh giá gì đó.

Lê Ứng khẽ mím môi, dời mắt đi một cách lạnh nhạt.

Cậu nam sinh vẫn còn nói tiếp: “Lúc rảnh bọn mình có thể tâm sự với nhau, nếu anh có thời gian thì…”

Cậu ta khựng lại giây lát, giọng điệu tràn ngập vẻ ám chỉ: “Bọn mình có thể hẹn nhau đi chơi.”

Lê Ứng cụp mắt, nghe cậu ta nói xong, anh lạnh lùng từ chối: “Xin lỗi.”

Dừng lại một thoáng, anh cân nhắc trong giây lát rồi nhìn về phía nam sinh nọ, lịch sự giải thích: “Tôi đã có người mình muốn hẹn hò, tôi không muốn em ấy hiểu lầm nên không tiện cho số những người khác. Xin lỗi.”

Vốn đã quen với dạng đàn ông ngả ngớn, bấy giờ thái độ lịch sự và nghiêm túc của Lê Ứng khiến cậu trai nọ không khỏi bất ngờ. Cậu ta nhìn về phía Giang Dục với ánh mắt thâm thúy, trong khi người kia thì đang nghịch điện thoại.

Nam sinh nọ hiểu ra ngay, lập tức bật cười: “Ra vậy, em hiểu rồi.”

Cậu ta cũng không dây dưa, nhanh chóng kéo chàng trai bên cạnh đứng dậy, trước khi đi còn wink một cái đầy nghịch ngợm với Lê Ứng: “Chúc anh may mắn, nhưng có vẻ hơi khó à nha.”

Tiếng cậu ta không nhỏ, Giang Dục nghe vậy bèn ngẩng đầu. Thấy cậu ta rời đi, cậu sát lại gần Lê Ứng với vẻ hóng hớt: “Cậu ta nói cái gì có vẻ khó?”

Lê Ứng nhìn cậu trong gang tấc, thế rồi anh dời mắt đi, giữ một khoảng cách nhỏ với Giang Dục.

“Em nghe nhầm rồi.” Lê Ứng đáp.

“Ồ, thế cậu ta nói gì?” Giang Dục hỏi.

Rõ ràng cậu nghe được như thế mà.

Lê Ứng nghe vậy bèn nghiêng đầu, thấy ánh mắt Giang Dục lóe lên vẻ tò mò.

Im lặng hồi lâu, môi anh khẽ động đậy, chợt nhẹ giọng nói: “Cậu ta nói, trông em có vẻ hơi ngốc.”

Giang Dục sững ra một lúc. Thấy khóe môi Lê Ứng cong lên rất nhẹ, cậu mới sực nhận ra người kia đang trêu mình, bèn giơ tay đánh khẽ vào cánh tay anh.

“Anh mắng ai đó?” Giang Dục cố tình ra vẻ hung dữ, “Anh mới ngốc ấy.”

Khóe môi Lê Ứng bất giác cong lên, anh dời mắt đi nơi khác: “Ừ, anh ngốc.”

Nói xong, anh lại đưa mắt về phía Giang Dục, cười nói: “Em thông minh nhất.”



Màn đêm buông xuống, tại một góc phố trong khu du lịch mang phong cách dân quốc, toàn bộ ánh đèn neon được thắp lên. Mọi người tản bộ trên phố, cảm nhận được bầu không khí đặc biệt.

Hai đôi tình nhân đi dạo đằng trước, Giang Dục và Lê Ứng thì đi sau họ một khoảng rất xa.

Phải chăng là do vở kịch ban nãy, lúc này trên phố đa phần là các cặp đôi nam nam. Cũng vì thế mà trong mắt người khác, hai trai đẹp là Giang Dục và Lê Ứng đang sóng vai nhau cũng có quan hệ không tầm thường.

Bọn họ bước ra khỏi rạp hát, đi không bao lâu, Giang Dục đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lê Ứng rồi hỏi: “Anh có cho người kia số điện thoại không?”

Lê Ứng hiếm khi im lặng, anh vẫn dợm bước mà chẳng hề đáp lời.

Giang Dục nâng khuỷu tay huých khẽ vào anh: “Này.”

Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu.

Ngỡ rằng anh không nghe thấy, Giang Dục bèn hỏi lại: “Anh có cho cậu nam sinh kia số điện thoại không?”

Lê Ứng nhìn cậu, phải một lát sau, anh mới chậm rãi hỏi: “…Cho thì sao, mà không cho thì sao?”

Giang Dục nhìn Lê Ứng vài giây, cậu nghĩ mình cần phải nhắc nhở anh: “Cậu nam sinh đó với người đi cùng cậu ta…”

Đối với một người chưa từng yêu đương như Giang Dục, cậu hơi ngại nói ra hai chữ “bạn giường”.

“…Có quan hệ kiểu ấy ấy.” Giang Dục ậm ờ nói cho hết câu.

Ấy vậy mà Lê Ứng có vẻ không hiểu, anh hỏi lại: “Quan hệ gì cơ?”

“…Thì là quan hệ kiểu ấy ấy.” Giang Dục nhìn anh, ra hiệu bằng ánh mắt.

“Quan hệ kiểu ấy,” Lê Ứng chậm rãi lặp lại, nở nụ cười thấp thoáng: “Là quan hệ kiểu gì?”

Giang Dục nhìn anh như thể đang nhìn một tên ngốc, thế rồi cậu khẽ liếm môi, cố gắng giải thích với anh: “Thì là… bạn giường ấy, anh hiểu không?”

Lê Ứng lặng đi, anh nghe vậy mà không đáp.

Giang Dục lại nhìn anh, cậu khẽ nhướng mày, chốt lại một câu: “Thế anh cho chưa?”

Lê Ứng nghe vậy bèn giương mắt nhìn cậu, bờ môi anh khẽ nhúc nhích, nhưng rồi lại im lặng.

Giang Dục cho rằng anh đang chột dạ, cậu thấy vậy thì nhún vai: “Em nói trước, em không có thành kiến gì cả. Nhưng em cảm thấy… Kiểu người như cậu ta không hợp với anh đâu, anh hiểu không?”

Ngặt nỗi Lê Ứng có vẻ không hiểu, vì sau đó anh lại hỏi: “…Sao lại không hợp với anh?”

Việc này khó giải thích lắm à? Giang Dục không hiểu tại sao anh còn phải hỏi lại.

“Anh cảm thấy, một người đã thích ai đó là có thể âm thầm thích thật lâu như anh, sẽ hợp với kiểu người như cậu ta sao?” Giang Dục hỏi lại.

Lê Ứng nhìn cậu mà chẳng nói lời nào, dường như anh vẫn muốn nghe câu nào thuyết phục hơn.

Giang Dục yên lặng vài giây rồi liếc anh: “Em cảnh báo trước, nếu anh quen người nào không đàng hoàng, em không chơi với anh nữa đâu. Lúc đó anh đừng quy chụp em là kì thị.”

Thực ra Giang Dục không thích xen vào chuyện của bạn bè, hay nói đúng hơn là cậu rất lười để ý. Cũng vì lí do đó mà cậu rất hiếm khi có thành kiến với người khác, tuyệt đối không có chuyện kì thị.

Kì thị ai đó cũng tốn sức chứ? Giang Dục lười lắm.

Thậm chí cậu còn sợ nếu mình hẹn hò thì sẽ gặp phải một “Giang Mộng” khác. Khi ấy cậu sẽ phát điên mất, nên tránh được là phải tránh ngay.

Ai ngờ còn chưa nếm được trái đắng tình yêu, cậu đã va phải một nỗi băn khoăn lạ thường. Nếu là người khác, có lẽ cậu đã bỏ cuộc từ lâu, để mặc cho người kia muốn làm gì thì làm, chỉ cần cậu không thẹn với lương tâm của mình là được.

Song Lê Ứng lại khác, suy cho cùng anh cũng là người bạn tốt đã được cậu công nhận, đương nhiên cậu phải có trách nhiệm giám sát anh, đảm bảo anh tìm được một người yêu phù hợp.

Hơn nữa, nếu một mầm non thuần khiết như này bị người khác phá hủy, chỉ cần nghĩ thôi Giang Dục đã thấy mình sắp nổi điên.

“Loại người lăng nhăng như bọn họ, hễ gặp được ai là sẽ yêu người đó.” Giang Dục cố ý dọa dẫm anh, “Kiểu người trong sáng như anh, coi chừng bị bọn họ chơi đùa đến chết đấy.”

“Ai bị chơi đùa đến chết?” Đúng lúc này Triệu Văn cầm một trái dừa bước đến. Nghe thế, hắn lập tức ra vẻ hóng hớt.

Hắn đưa quả dừa cho hai người, giải thích một câu: “Bọn tôi cướp hết mấy trái cuối cùng rồi, hai người chịu khó uống chung đi.”

Lê Ứng vô thức liếc mắt sang Giang Dục, nhận lấy quả dừa.

Triệu Văn vẫn không quên nhiều chuyện, hắn nhìn Giang Dục rồi hỏi: “Bọn cậu vừa nói gì vậy? Kiểu người trong sáng như Lê Ứng sẽ bị ai chơi đùa cơ?”

Hai người nhìn nhau, không nói gì trong giây lát. Giang Dục quét mắt sang Lê Ứng, lên tiếng giải thích: “Có một cô gái rất đẹp đến xin WeChat của anh ấy, nhưng cô ấy có quan hệ rất thân mật với chàng trai đi cùng.”

Dừng lại một lúc, Giang Dục ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Em mới bảo, nếu kiểu người trong sáng như anh ấy đụng phải loại con gái như vậy, chắc chắn sẽ bị chơi đùa đến chết.”

Triệu Văn nghe vậy thì bật cười thành tiếng: “Nhóc Giang Dục, cậu có hiểu lầm gì về nam thần họ Lê của chúng ta à? Cậu xem thường cậu ta quá rồi đó.”

Giang Dục khẽ nhướng mày.

Triệu Văn nói tiếp: “Ai mà chơi đùa được với cậu ta chứ?”

Dứt lời, hắn liếc nhanh sang Lê Ứng, tặc lưỡi lắc đầu, giọng điệu khoa trương cứ như đang tấu nói: “Cậu ta chỉ tốt bụng với mỗi mình cậu thôi. Cậu không biết cậu ta lạnh lùng và nhẫn tâm với người khác thế nào đâu, còn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc nữa. Anh nghĩ người được cậu ta thích còn chưa có mặt trên đời đâu.”

Khựng lại một chốc, không biết nghĩ đến điều gì, Triệu Văn lại phì cười.

“Cơ mà nếu cậu là con gái, anh nghĩ có khi cậu ta sẽ thích cậu đấy.”

Giang Dục: “...”

Anh mới là con gái ấy.

Triệu Văn để lại một câu sốc óc rồi thản nhiên vỗ tay đi mất.

Trái lại, Lê Ứng không nhịn được mà bật cười.

“…Anh cười cái gì?” Giang Dục hỏi.

Chẳng biết nghĩ đến điều gì, độ cong trên môi Lê Ứng bất giác tăng thêm, anh cứ cười như thế một lúc.

Thấy Giang Dục dõi theo mình chăm chú, lúc này anh mới nén lại ý cười, hắng giọng một tiếng rồi giải thích: “Anh chưa cho cậu ta WeChat.”

Giang Dục nguýt anh, trưng ra vẻ mặt “sao anh không nói sớm”.

Thấy vậy, Lê Ứng lại không kìm được nụ cười. Anh cắm ống hút vào trái dừa rồi đưa cho Giang Dục: “Chỉ là anh thấy em phân tích rất có lý nên muốn nghe nhiều hơn, tiện thể rút kinh nghiệm.”

Giang Dục: “...”

Nói xong Lê Ứng lại cười, anh khẽ nhếch bờ môi mỏng, thoạt nhìn tâm trạng không tệ: “Yên tâm, anh sẽ không để người khác…”

Dừng lại một thoáng, anh mới nói cho hết câu: “Có cơ hội để chơi đùa anh đâu.”

Giang Dục cứ có cảm giác Lê Ứng đang trêu mình, không hiểu sao cậu lại thấy hơi xấu hổ.

Cậu nhấp ống hút, uống hai ngụm nước dừa. Thấy khóe môi Lê Ứng cong lên đầy vui sướng, trái tim cậu đột nhiên giật nảy.

Giang Dục khẽ liếm môi, chợt đưa mắt nhìn anh rồi tò mò hỏi: “Thế nếu là người anh thích thì sao?”

Nghe vậy, ý cười trên môi Lê Ứng bỗng nhạt đi, anh cụp mắt nhìn cậu.

Phải một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Cái gì?”

Giang Dục hỏi: “Em đang hỏi, giả như người anh thích muốn chơi đùa với anh thì sao, anh định sẽ làm gì?”

Lần này, bầu không khí im ắng rất lâu. Khi Giang Dục nhận ra không khí xung quanh mình như thể đã lắng đọng, cậu định bảo ‘thôi quên đi’.

Bấy giờ Lê Ứng mới buông rèm mi, chầm chậm cất lời: “Vậy thì anh cam tâm tình nguyện.”

Bình luận

Truyện đang đọc